Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 120



“Cái gì gọi là không làm sẽ không phải chết, Tịch Lục ông là thuyết minh hoàn mỹ cho câu này, bởi vì Trần Giới ông lại muốn chạy đi làm vai nam chính gì đó, bởi vì Trần Giới nhảy cổ động ông lại muốn đi đội bóng rổ trường chỉ vì nhìn một cái, ông quên ông ngay cả dẫn bóng cũng không biết sao sao sao? Tôi nên nói sức mạnh của tình yêu thật là quá lớn sao?” Chân Tần hẹn hò với Trương Giai trở về, vừa trở về đã bị Tịch Lục lôi kéo đi sân bóng rổ, bảo là nhờ cậu ta đến huấn luyện mình bóng rổ.

Tịch Lục nhìn trời trả lời: “Trong đời luôn có một hai chuyện là dưới cơn xúc động mà làm.”

Chân Tần trợn mắt một cái, nói: “Lời xấu nói trước, thời gian ngắn như vậy, tôi cũng không có cách nào bồi dưỡng ông thành đẳng cấp Rukawa Kaede.”

Tịch Lục gật gật đầu, trả lời: “Tôi yêu cầu không cao, trình độ Sakuragi Hanamichi thi đấu giai đoạn sau tôi có thể chấp nhận rồi.”

Trên trán Chân Tần toát ra một sợi gân xanh, nói: “Đi đi đi, thích đến đâu chơi thì đến đó chơi đi.”

Tịch Lục vội vàng bày ra vẻ mặt hoà nhã, nói: “Ông chỉ cần giao toàn bộ ông biết cho tôi là được, sau khi thi đấu xong, tôi mời ông ăn cơm…” Cậu cắn chặt răng, nói ra tên khách sạn đi cùng Giang Ninh trước đây.

Chân Tần giương mắt lên nhìn nhìn Tịch Lục, miễn cưỡng xem như đáp ứng.

Mã Quốc Dương ở bên cạnh thấp thỏm hỏi: “Tịch Lục, cậu thật không thành vấn đề chứ? Còn có chưa đầy một tháng, cậu không chỉ phải đi tham gia mấy lần thử vai, còn có tạp chí phải chụp, thời gian của cậu thật sự đủ chứ?”

Trên trán Tịch Lục toát ra mồ hôi lạnh li ti, Mã Quốc Dương vừa nói, cậu mới phát phát hiện mình rốt cuộc là có bao nhiêu bận rộn.

Chân Tần nhìn thoáng qua Tịch Lục, nhìn có chút hả hê nói: “Thật ra thử vai và trang bìa tạp chí chỉ cần trạng thái tốt, mấy ngày là có thể hoàn thành, trái lại tôi lo lắng hơn là trận đấu bóng rổ, tôi cảm thấy bình thường thời gian nghỉ ngơi trừ tập luyện kịch bản, toàn bộ đều phải đặt vào bóng rổ, còn không nhất định có thể học tốt.”

Tịch Lục giương mắt, trả lời: “Nếu tôi không học tốt, ông cùng Trương Giai hẹn hò, tôi nghĩ ông cũng không ngại thêm một cái bóng đèn đâu nhỉ?”

Chân Tần nghẹn lời một cái, cả giận nói: “Tịch Lục, ông quá hèn hạ rồi.”

Tịch Lục yên lặng trả lời: “Đi sân bóng rổ thôi.”

Sau khi Chân Tần nhìn chằm chằm Tịch Lục ước chừng năm giây, đã thỏa hiệp.

Vì thế liền có hình ảnh như vậy ——

“Ôi ôi ôi, vừa rồi hình như tôi nghe có người nói, chỗ sân bóng rổ Chân Tần cùng Tịch Lục đang một chọi một!”

“Chơi bóng rổ ư? Tôi đã nói rồi, soái ca đều phải biết chơi bóng rổ!”

“Đi! Đi xem xem!”



Chân Tần phất phất tay với một đám học sinh vây xem quanh sân bóng rổ, quay đầu nói với Tịch Lục: “Tịch Lục, thấy không? Các cô ấy đều là đến xem tôi chơi bóng rổ.”

Tịch Lục nhìn thoáng qua học sinh vây xem, cũng không biết là từ lúc nào người lại đột nhiên trở nên nhiều rồi.

Chân Tần cầm bóng dựng thẳng một ngón tay lên như đúng rồi, sau đó để cho quả bóng xoay tròn ở trên ngón tay, bên cạnh có luôn một đám nữ sinh gào thét với cậu ta.

“Chân Tần, thật là đẹp trai!”

Chân Tần giương môi lên, lộ ra răng trắng bóc, nói: “Cám ơn.”

Tịch Lục đen mặt, nói: “Nghiêm túc dạy bóng cho tôi.”

Chân Tần nhún vai, nói với Tịch Lục: “Bóng cho ông, ông theo như tôi nói lúc trước, dẫn bóng trước, sau đó qua tôi, không thành vấn đề chứ?”

Tịch Lục gật gật đầu, nhận lấy bóng tin tưởng tràn đầy, sau đó đập bóng lên, xúc cảm tốt hơn vừa nãy nhiều, nhìn Chân Tần phía đối diện đã làm xong tư thế muốn ngăn cản, cậu định động tác giả sau đó qua Chân Tần.

Trong đầu là nghĩ như thế, nhưng hiện thực thường hay đều là tàn khốc.

Tịch Lục dẫn bóng đầu tiên là di chuyển sang bên trái, sau đó Chân Tần vội vàng đi ngăn cản, cực nhanh cậu lại đi theo hướng vừa đi, Chân Tần lại ngăn cản cậu bằng tốc độ rất nhanh, Tịch Lục lặp đi lặp lại vài lần, sau đó lúc giả vờ đang muốn sang bên trái, lại nhanh chóng thay đổi phương hướng, Chân Tần vậy mà không có phản ứng kịp, bị mình qua rồi.

Tịch Lục đang cao hứng, tay không ngừng đập.

Tiếng Chân Tần từ phía sau truyền tới, cậu ta nói: “Ông đang đập cái gì?”

Tịch Lục sửng sốt, cảm thấy trên tay trống rỗng, quay đầu lại phát hiện Chân Tần đang cầm bóng rổ, cố gắng nghẹn cười to, nhìn Tịch Lục.

“Chân Tần, thật là đẹp trai!”

Lại có mấy nữ sinh ở bên cạnh hô lớn.

Tịch Lục đỏ mặt, nói với Chân Tần: “Chơi lại.”

Chân Tần gật gật đầu.

Sau khi giằng co vài giờ, Tịch Lục cảm thấy mình tiến bộ hơn trước rất nhiều, ít nhất hiện tại dẫn bóng chạy sẽ không đang chạy chạy bóng đã không thấy tăm hơi.

Chân Tần ngược lại mệt ngất nga ngất ngư, thể lực của Tịch Lục tốt hơn mình, mặc dù là mình dạy cậu ta, nhưng đối phương một mực không hô ngừng, cậu cũng không tiện nói thể lực không theo kịp.

Cậu ta sắp xếp nhiệm vụ cho Tịch Lục, hôm nay nhất định phải ném vào năm mươi quả, ngày mai sáu mươi quả, mỗi ngày tăng lên mười quả, Chân Tần cũng không tin không thể bồi dưỡng Tịch Lục thành Sakuragi Hanamichi.

Chân Tần thừa dịp lúc Tịch Lục luyện tập, chạy qua một bên cầm lấy nước người khác đưa qua uống vào, sau đó nói chuyện phiếm cùng với đám nữ sinh vừa rồi cổ vũ suốt cho cậu ta kia.

Tịch Lục không để ý, tự mình cầm bóng ném về phía giỏ bóng rổ.

Dĩ nhiên đối với Tịch Lục mà nói mười phát có thể trúng một hai phát đã coi như là không tệ rồi.

Vì Trần Giới, Tịch Lục cũng thật là rất liều mạng rồi.

“Cái đó, Chân Tần, mình muốn hỏi một chút vừa nãy Tịch Lục và cậu đang làm gì đó?” Có mấy nữ sinh thật sự là thiếu kiên nhẫn, bèn nhỏ giọng hỏi.

Chân Tần cười cười, nói: “Tịch Lục học chơi bóng rổ với tôi.”

Một nữ sinh thẳng tính, nói: “A, cậu ấy là đang chơi bóng rổ?”

Chân Tần sửng sốt, hỏi ngược lại: “Sao? Chẳng lẽ thoạt nhìn không giống sao?”

Nữ sinh nhìn thoáng qua Tịch Lục trên sân bóng, cậu yên lặng giơ cánh tay lên, ngẩng mặt, khuôn mặt tuấn tú cùng cơ thể mạnh mẽ rắn chắc tràn đầy sức mạnh tuổi trẻ, tóc tựa hồ bị mồ hôi ướt rơi xuống phần lớn, trượt từ gò má xuống, vậy mà lại mang theo một chút tư vị khêu gợi, cậu nhún người nhảy lên, khuỷu tay khẽ cong, bóng rổ trong tay liền bay về phía khung giỏ bóng rổ ——

Bịch.

Đánh vào bảng bóng rổ, sau đó phản xạ trở về, lập tức đập vào bắp chân Tịch Lục, Tịch Lục bụm chân, bị đau một tí.

Nữ sinh lại nhìn về phía Chân Tần lần nữa, hỏi: “Cậu xác định cậu ấy không phải đang giải trí đại chúng sao?”

Chân Tần: “…”

Những người ngay từ đầu đến xem hai đại soái ca Tịch Lục và Chân Tần đối chiến đã sớm bỏ mục đích sang một bên, xem kỹ thuật bóng cao siêu xuất sắc của Chân Tần cùng với xem kỹ thuật bóng của Tịch Lục có thể nát thành cái dạng gì?

Sự thật chứng minh, không phải soái ca cao ráo đều biết chơi bóng rổ, ít nhất Tịch Lục chính là đại biểu điển hình trong đó.

Luyện đến trời sắp tối, Tịch Lục vội vã ăn cơm, tắm rửa một cái, rồi cầm kịch bản thử vai xem, xem xong cái kịch bản này lại muốn xem cái khác, cuối cùng sau khi lại luyện một lần đại khái toàn bộ lời thoại kịch bản, cậu cúi đầu cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, lại phát hiện đã gần đến rạng sáng rồi.

Tiếng ngáy của Chân Tần đã lúc trầm lúc bổng hết đợt này đến đợt khác trong ký túc xá, thỉnh thoảng còn mang theo tiếng nghiến răng.

Tịch Lục thừa nhận cậu đã thành thói quen rồi, cậu ngả lên gối, không quá vài giây, liền thiếp đi.



Cứ như thế, Tịch Lục qua năm ngày, mỗi ngày như thế, buổi sáng đầu tiên là chạy bộ, lên lớp xong, sau đó bắt đầu luyện dẫn bóng, phòng thủ các loại, ăn cơm trưa, nếu buổi chiều không có lớp, sẽ đi sân bóng rổ luyện ném rổ, buổi tối cầm lời thoại kịch bản nghiên cứu.

Chân Tần cũng có chút không chịu nổi tiết tấu cuộc sống như vậy của Tịch Lục, nhưng hết lần này tới lần khác tinh lực của Tịch Lục vẫn là rất tốt trước sau như một, điều này làm cho Chân Tần cũng hoàn toàn không tiện nói gì nhiều.

Học sinh trong trường từ lúc mới bắt đầu tò mò vây xem, đến bây giờ mắt nhìn thẳng đi ngang qua sân bóng rổ, hoặc là có nữ sinh sẽ nhạo báng với người bạn đi cùng bên cạnh nói: “Xem đi, tôi đã nói quả bóng này Tịch Lục không vào được mà.”

Cho dù là mình rất kém cỏi như vậy, Tịch Lục vẫn trước sau như một, mặc kệ những người khác nói cái gì, mỗi ngày kiên trì làm những việc này.

Cho dù là hôm thử vai, cậu cũng vẫn như thế, đối phương gọi tới rất nhiều ngôi sao hạng hai hạng ba, Tịch Lục đứng ở bên trong có chút đột ngột, duy chỉ có một mình cậu từ trước tới giờ cũng chưa từng qua cảnh phim truyền hình hoặc là phim điện ảnh chính thức nào.

Ôm ý nghĩ sẽ không thành công, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều.

Tịch Lục và Chân Tần thử vai xong, đối phương nói muốn suy nghĩ hai ngày sẽ cho câu trả lời thuyết phục, Tịch Lục cũng là không để ở trong lòng, nghĩ dù sao hẳn cũng không có liên quan gì tới mình.

Nhưng khi điện thoại của anh Âu gọi tới, Tịch Lục nghe thấy tin tức tốt của đối phương, chính mình cũng kinh ngạc rồi.

Mình được chọn trúng vai nam phụ của một phim điện ảnh, mà Chân Tần thì là nam phụ của phim truyền hình, Kris là vai nữ chính cùng một bộ phim với Tịch Lục.

Mỗ: soái ca = bằng anh đẹp trai, cơ mà quen miệng soái ca mất rồi, dùng từ anh đẹp trai thấy ngượng ngượng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.