Lục Quyên Quyên vốn là đến thành phố X thăm Tịch Lục, lại không nghĩ rằng xuống máy bay gọi điện thoại cho Tịch Lục, mãi không có người nghe, cuối cùng bà bấm số của Chân Tần bạn Tịch Lục.
Biết được tin tức Tịch Lục bị thương, Lục Quyên Quyên ngay cả hành lý cũng không có để xuống, vội vã chạy ngay tới đại học X.
Lúc Chân Tần còn đang bị hiệu trưởng đại học X dạy bảo, điện thoại của Lục Quyên Quyên lại gọi tới, Lục Quyên Quyên nói bà đã đến sân thể dục, Chân Tần vội vàng tìm lý do rời đi.
Ngại bởi thân phận của mình, hơn nữa Giang Ninh tựa hồ không ý có truy cứu, hiệu trưởng đại học X cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói là về sau sẽ nói chuyện với hiệu trưởng trường bọn họ.
Chân Tần xoay người chạy, từ chối lễ phép nữ sinh vây quanh tới đây xin chụp ảnh kí tên lưu niệm, lúc nhìn thấy Lục Quyên Quyên, cậu ta lập tức tới đón.
Lục Quyên Quyên nhìn thấy Chân Tần, vội vàng hỏi: “Chân Tần à, Tịch Lục thế nào rồi? Nó ở đâu? Bị thương có nghiêm trọng hay không?”
Chân Tần nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Lục Quyên Quyên, đỡ Lục Quyên Quyên nói: “Cô, cô đừng gấp, bác sĩ nói Tịch Lục chỉ là bị thương ngoài da, không có thương tổn đến xương, nhưng vẫn phải đi bệnh viện kiểm tra một chút để ngừa ngộ nhỡ, bây giờ cháu dẫn ngài đi phòng y tế, Tịch Lục hẳn là ở chỗ đó.”
Lúc sắp tới phòng y tế, Chân Tần đầu tiên là hô lớn với bên trong: “Tịch Lục, mẹ ông tới, cô, lo lắng…” Lời còn chưa dứt, cậu ta đã nhìn thấy hai người Tịch Lục và Trần Giới.
Tịch Lục ngồi ở trên giường bệnh của phòng y tế, mà Trần Giới thì đang nửa ngồi cúi đầu, mặt Tịch Lục rất đỏ, tay che mặt.
Trong lòng Chân Tần lộp bộp một cái, mình đến có phải không đúng lúc hay không?
Loại không khí này, chẳng lẽ là…
Sau khi nhìn thấy Chân Tần tiến vào, Trần Giới nghiêng mặt nhìn nhìn cậu ta, sau đó đứng dậy, đứng tự nhiên ở bên cạnh Tịch Lục, không khí mập mờ khó có được giữa hai người trong nháy mắt đã biến mất hầu như không còn rồi.
Tịch Lục nhìn thấy Lục Quyên Quyên cũng là kinh ngạc, cậu nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Lục Quyên Quyên nói: “Sao mẹ lại không thể tới, vốn đến thành phố X là muốn cho con niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới con lại cho mẹ một cái hoảng sợ trước.” Bà dừng một chút, đi tới, tầm mắt lập tức rơi ngay vào cái đầu gối tím thẫm của Tịch Lục.
Sắc mặt bà lập tức lại khó coi, trong mắt toàn bộ đều là đau lòng, đi qua, trong giọng nói mang theo trách cứ, nói: “Mẹ nghe nói con chơi bóng rổ thi đấu, con chơi bóng rổ thì chơi bóng rổ, nhưng sao lại làm cho chân bị thương rồi, con xem, vết thương này bao nhiêu lớn, bố con đã nói, con không biết chơi bóng rổ thì đừng cố gượng, nhất định đòi đi thi đấu bóng rổ gì gì đó, bây giờ thì hay rồi, bị thương rồi.”
Lục Quyên Quyên chẳng mấy khi trách cứ Tịch Lục như vậy, trừ phi là thật sự lo lắng tức giận mới sẽ như vậy.
Tịch Lục ngước mắt lên nhìn Lục Quyên Quyên, sau đó mở miệng, nói: “Xin lỗi, lần sau con sẽ chú ý, sẽ không để cho mẹ lo lắng nữa.”
Lục Quyên Quyên nhìn mặt Tịch Lục, thở dài một hơi, lắc lắc đầu, ngữ khí buông lỏng xuống, bà nói: “Được rồi, mẹ dẫn con đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Bà ngẩng đầu, lúc này mới chú ý đến Trần Giới vẫn đứng ở bên cạnh.
Lúc chạm phải tầm mắt Trần Giới, Trần Giới gật gật đầu với Lục Quyên Quyên, nói: “Cô ạ, cháu chào cô.”
Lục Quyên Quyên nhìn Trần Giới, lại nhìn Tịch Lục, phảng phất như đã hiểu cái gì, bà chán nản, cảm thấy cậu con trai này của mình sao không hăng hái tranh giành như vậy, nhất định muốn treo cổ chết trên một thân cây, nhưng bà lại cũng rõ ràng, đây là con đường Tịch Lục tự chọn, bà tôn trọng sự lựa chọn của con trai mình, cho nên bà mới có thể vẫn luôn im lặng.
Bà nhìn Trần Giới, nói: “Trần Giới, đã rất lâu cô không gặp con rồi, lần này có chút vội vàng, con cũng nhìn thấy chân Tịch Lục xảy ra vấn đề, cô muốn dẫn nó đi đến bệnh viện một chuyến, sau đó, cô sẽ hàn huyên với con một chút nhé.”
Trần Giới khẽ gật đầu, nói: “Dạ được ạ.”
Tịch Lục từ trên giường bệnh đứng lên, cùng Lục Quyên Quyên đi ra khỏi phòng y tế, một giây trước khi rời đi, cậu quay đầu lại nhìn Trần Giới một cái, trong mắt mang theo thấp thỏm chờ mong.
Chân Tần ở bên cạnh thu hết toàn bộ vào mắt.
Đợi đến sau khi hai người rời đi được một lát, Chân Tần nghiêng mắt nhẹ nhàng nhìn Trần Giới một cái, nói: “Trần Giới, có một số lời rất lâu trước đây tôi đã muốn nói, nếu cậu không ngại, bây giờ tôi có thể nói không?”
Trần Giới trả lời: “Có thể.”
Chân Tần khẽ mím môi, nói: “Chẳng lẽ cậu định cùng Tịch Lục cả đời đều như vậy sao? Nếu tôi không đoán sai, chắc cậu cũng là thích Tịch Lục, Tịch Lục vì cậu ngay cả bóng rổ không am hiểu cũng chơi, vì cậu mỗi ngày sắp xếp thời gian rảnh để tập luyện kịch nói, trong lòng qua qua lại lại cũng chỉ có cậu, tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải tốt, từ chối hay là đồng ý, vẫn nên mau chóng cho ra đáp án đi, tôi không hi vọng bạn mình cứ tiếp tục như vậy mãi.”
Trần Giới rủ mắt xuống, khóe mắt cô hơi nhếch lên, luôn không thấy rõ cảm xúc hiện tại của cô, cô nói: “Tôi sẽ cho cậu ấy câu trả lời.”
Chân Tần gật gật đầu, nói: “Như vậy thì tốt, tôi là bạn của Tịch Lục, Tịch Lục có lẽ có một gương mặt không tệ, hiện tại cũng đã trở thành ngôi sao, nhưng nội tâm, suy nghĩ cũng chỉ là một người bình thường, cậu ấy không hoàn mỹ, trên người cũng tràn đầy đủ loại khuyết điểm, nhưng cho dù là như vậy, tôi vẫn cho là sau này cậu ấy sẽ trở thành một người chồng tốt.”
Cậu ta dừng một chút, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, tiếp tục nói với Trần Giới: “Lời tôi muốn nói, chỉ là nhiêu đó thôi, như vậy tôi đi trước đây, cậu cũng đi về nghỉ ngơi sớm chút đi, tạm biệt.”
Chân Tần vội vội vàng vàng đi gặp Trương Giai, nên nhanh chóng chạy đi.
Trần Giới ngồi ở trên giường bệnh Tịch Lục vừa ngồi, phảng phất như tay còn bị Tịch Lục nắm trong lòng bàn tay, nóng bỏng mà lại làm cho người ta xao động bất an.
Cô nhớ lại dáng vẻ vừa rồi Tịch Lục lấy tay che già nửa khuôn mặt, quay đầu xấu hổ.
Cô giương môi, cười lên, thấp giọng nói: “Đồ ngốc.”
…
Không nghĩ tới Lục Quyên Quyên sẽ đột nhiên đến thành phố X, Tịch Lục cũng là rất vui mừng, vốn là chuyện rất vui vẻ, nhưng mà lại để cho Lục Quyên Quyên gặp phải chuyện này.
Lục Quyên Quyên từ chỗ Chân Tần biết được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tịch Lục gần đây, sau khi Lục Quyên Quyên nghe xong, liền đen mặt ra lệnh Tịch Lục mấy ngày này đều nằm ở trong ký túc xá nghỉ ngơi, sau đó mỗi ngày bà sẽ từ khách sạn sang đây thăm cậu.
Công việc kịch nói gì gì đó đều không thể đi.
Tịch Lục nghẹn đến mức hoảng ghê gớm, cũng không biết là đã bị quen ngược hay là thế nào, hiện tại trái lại cậu cảm thấy hoàn toàn không thích ứng ngủ trên giường cả ngày, đọc thầm trong lòng công việc đóng phim, lời thoại kịch nói các loại.
Sau khi Chân Tần nghe xong cảm nghĩ của cậu, chỉ dùng một từ biểu đạt quan điểm của mình —— vãi.
Là con trai, Tịch Lục đối mặt với Lục Quyên Quyên cũng là không có cách nào, cuối cùng tới ngày thứ năm, vết thương trên đầu gối đã kết một tầng vảy, Lục Quyên Quyên mới yên tâm thu dọn hành lý chuẩn bị về thành phố D.
Lúc sắp đi Lục Quyên Quyên đã nói một câu: “Tịch Lục, tương lai là tự con quyết định, mẹ và bố con đều tôn trọng sự lựa chọn của con, nhưng vô luận thế nào cũng phải chăm sóc tốt bản thân.”
Tịch Lục cảm động nói: “Vâng, con yêu mẹ, mẹ.”
Lục Quyên Quyên lại tiếp tục nói: “Còn có bố con nói, cho dù là làm diễn viên việc kinh doanh bãi than đá trong nhà cũng không thể bỏ bê, hiện tại bãi than đá dùng lời bố con mà nói đã xưa đâu bằng nay rồi, bãi than đá này sớm hay muộn cũng là của con, con phải học tập thêm một chút kiến thức của phương diện này.”
Tịch Lục sửng sốt, nghĩ thầm những lời này của Lục Quyên Quyên thật đúng là tương đương với có tiền tùy hứng.
Tiễn Lục Quyên Quyên đi, Tịch Lục cũng bất chấp chân mình, lập tức chạy tới xã kịch nói.
Xã trưởng cùng xã viên vừa nhìn thấy cậu, ánh mắt đều lóe sáng xanh rồi.
Tịch Lục sửng sốt, vội vàng giải thích, đáng tiếc xã trưởng đã trước cậu một bước, nói: “Tịch Lục, thì ra cậu là ngôi sao lớn! Lần trước lúc thi đấu bóng rổ bọn anh mới biết được chuyện này, cậu còn giấu bọn anh.”
Xã trưởng một vẻ mặt ‘cậu không chí cốt’.
Làm cho Tịch Lục nghẹn mãi không nói ra lời, cho đến cuối cùng cậu lặng lẽ nói: “Em tưởng là mọi người đã biết rồi, không nghĩ tới…”
Xã trưởng cùng xã viên lúng túng nhìn nhìn nhau, xã trưởng vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Việc này không trách bọn anh, muốn trách thì trách, bọn anh quá chuyên chú vào thế giới kịch nói, cho nên thường quên xem TV, có điều thật không nghĩ tới anh con mắt tinh tường biết ngôi sao, vừa nhìn là nhìn trúng luôn diễn viên, anh vẫn là quá lợi hại rồi.”
Tịch Lục: “…”
Tác giả có lời muốn nói: gần mấy chương cho câu trả lời