Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 143



Tịch Lục hiểu rõ Chân Tần, cũng hiểu rõ Trương Giai, thời trung học, tình cảm hai người rất đơn thuần, Tịch Lục nhìn ở trong mắt, rất hạnh phúc, bạn thậm chí sẽ cho rằng bọn họ có thể cứ như vậy cho đến đầu bạc.

Chỉ là, yêu nhau không có hoàn mỹ không khuyết điểm, chính như sự trả giá hết mực của Trương Giai, mà sự như lẽ đương nhiên của Chân Tần, làm cho giữa hai người sinh ra vết rách.

Hơn nữa hồi thi tốt nghiệp trung học chia tay.

Khi hai người lại hợp lại lần nữa, Chân Tần đúng là thay đổi, cậu ta bắt đầu dần dần có suy nghĩ cảm nhận của Trương Giai, chỉ là con người không có cách nào nói thay đổi là thay đổi ngay.

Tịch Lục nhìn ở trong mắt, cậu biết Trương Giai đang nhẫn nhịn, bởi vì cô ấy thích Chân Tần, Trương Giai là cô gái tốt, cô ấy có thể tha thứ Chân Tần đối với cô ấy không tốt, chỉ cần cô ấy có thể nhẫn nhịn, là có thể vẫn luôn ở bên Chân Tần.

Ngược lại, trong lòng Trương Giai cũng có một giới hạn, Chân Tần như thế nào đi nữa, chỉ cần không vượt qua đường giới hạn kia của cô ấy, cô ấy sẽ vĩnh viễn ở bên Chân Tần.

Cô ấy thích Chân Tần, cho nên cho phép Chân Tần có thể tùy ý làm bậy, cô ấy thích Chân Tần, cho nên cho phép Chân Tần có thể như lẽ đương nhiên, nhưng cũng là bởi vì thích Chân Tần mà thỏa hiệp, mới để cho Chân Tần một lần lại một lần càng vượt ra khỏi vị trí ban đầu hơn.

Lần này, Tịch Lục hiểu, Chân Tần đã vượt qua Trương Giai một vạch giới hạn cuối cùng cho cậu ta, cậu có thể giúp cậu ta cái gì?

Tịch Lục cũng không biết.

Hai người đều là bạn của mình, Chân Tần đã liên tục mấy ngày không ăn không uống, chỉ là cầu xin mình muốn nhìn thấy Trương Giai, bộ dạng suy sút chỗ nào có thể liên hệ với ngôi sao thần tượng đang nổi với nhau.

Tịch Lục tất nhiên là cũng không liên lạc được với Trương Giai, nếu một người thật sự muốn tránh bạn, như vậy có lẽ đời này bạn cũng sẽ không gặp lại được cô ấy, mãi cho đến Trần Giới gọi điện thoại tới, nói cho Tịch Lục: “Trương Giai về thành phố D rồi, cậu ấy sẽ chờ Chân Tần ở thành phố D, nói chuyện rõ ràng.”

Cậu truyền lại tin tức cho Chân Tần.

Chân Tần liền ngựa không ngừng vó ngồi máy bay chạy tới thành phố D.

Ai cũng biết lần này Chân Tần đi, kết quả sẽ không phải là tốt, Trương Giai nói muốn nói chuyện rõ ràng, cô ấy lựa chọn trở lại thành phố D, đó là nơi khời đầu tình cảm của họ, cũng chính như hiện tại, sắp thành nơi kết thúc tình cảm của bọn họ.

Phụ nữ rất tuyệt tình, khi cô ấy yêu bạn, bạn chính là trời bạn chính là đất, mà khi cô ấy không yêu bạn, bạn chỉ là một quả rắm.

Tình cảm của Trương Giai và Chân Tần từ lúc mới bắt đầu đơn thuần sạch sẽ, đến bây giờ tan vỡ tan rã, không có người nói hai người bọn họ không phải thích nhau.

Hai người đều có lỗi.

Trương Giai không nên đặt mình tại vị trí thấp nhất, hèn mọn yêu Chân Tần.

Mà Chân Tần thì không nên tiếp nhận hết thảy nhượng bộ của Trương Giai như lẽ đương nhiên, lặp đi lặp lại nhiều lần, tiếp tục phóng túng bản thân.

Cuộc yêu đương này, nếu ngay từ đầu, Trương Giai đã cường thế hơn một chút, nếu Chân Tần sớm hiểu sự thỏa hiệp của Trương Giai hết thảy cũng là vì mình một chút, sớm thu liễm một chút.

Cũng không đến mức đi đến một bước nông nỗi này.



Chân Tần là nổi tiếng rồi, chuyện xấu của cậu ta khắp nơi đều đang truyền, danh tiếng của cậu ta cũng trở nên càng lúc càng lớn, kịch bản có thể nói là đáp ứng không xuể, một ngôi sao có đề tài là đại biểu có nhân khí.

Mà bây giờ cuối cùng cậu ta như nguyện rồi, cho dù là đề tài cũng không tính là có lợi với hình tượng của mình, nhưng ai có thể phủ nhận Chân Tần không có nổi lên?

Cậu ta chiếm được danh lợi, thì mất đi là Trương Giai vẫn luôn chờ đợi ở bên cạnh.

Đây là sự lựa chọn của cậu ta.

Giống như rất nhiều năm về sau, khi Chân Tần lên chương trình, có người chủ trì hỏi mối tình đầu của cậu ta, trên mặt của cậu ta lộ ra nụ cười ngượng ngùng khó gặp.

Cậu ta nói: “Cô gái ấy là ủy viên học tập lớp chúng tôi, tôi còn nhớ lúc ấy nhìn thấy cô ấy, cô ấy đang ngồi trên chỗ ngồi, lúc nghe thầy giáo giảng bài, sống lưng rất thẳng, tóc buộc rất cao, sườn mặt rất xinh đẹp, trên mặt cô ấy có lông tơ nho nhỏ, lúc ấy tôi đã nghĩ rằng, tôi xong rồi, cô gái này làm sao xinh đẹp như vậy.”

Người chủ trì cười rộ lên, nói: “Mối tình đầu đều là khó có thể quên được, như vậy cuối cùng vì sao anh lại chia tay với cô ấy thế?”

Chân Tần cúi đầu, nhẹ nhàng cười lên, khuôn mặt đã thoát khỏi vẻ ngây thơ, đã trở nên góc cạnh rõ ràng, cậu ta nói: “Bởi vì tôi phạm sai lầm rất nghiêm trọng, cô ấy đã rời khỏi tôi.”

Người chủ trì hỏi: “Thật đáng tiếc mà, thời gian lâu như vậy, anh có lời gì muốn nói với cô ấy không?”

Chân Tần nhìn màn ảnh, cậu ta nói: “Năm ngoái cô ấy đã kết hôn rồi, người khác đều nói cô ấy đã gả cho một người đàn ông tốt, rất yêu thương cô ấy, bây giờ cô ấy sống rất hạnh phúc, như vậy… là đủ rồi.”

Người chủ trì sửng sốt, “Tôi có thể hiểu thành, bây giờ anh còn thích cô gái này hay không đây?”

Chân Tần giương môi, cười lên, cậu ta nói: “Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một người yêu nhất, chúng ta đều có, tôi yêu cô gái trong quá khứ ấy.”

Chân Tần ba mươi tư tuổi vẫn sống độc thân, sau khi cậu ta trải qua một lần sự kiện kia, không còn thông qua thủ đoạn tương tự để tăng danh tiếng của mình nữa, cậu ta bắt đầu vững chắc dần dần, cậu ta dùng diễn xuất của mình chinh phục người xem, cuối cùng cậu ta cũng trở thành diễn viên nổi tiếng mình hằng mong muốn.

Cậu ta như vậy, chiếm được cũng mất đi.

Trong một cuốn tự truyện cậu ta có viết một câu ——

Tôi yêu cô gái ấy, chỉ là vào thời điểm đó, tôi còn chưa biết yêu.



Sau khi Chân Tần xảy ra chuyện này, Tịch Lục cũng càng thêm hiểu tình yêu là chuyện của hai người, không phải một bên cố gắng là được, mà là hai người đều cần phải cố gắng.

Cậu cũng càng thêm chú ý hình tượng của mình ở nơi công cộng, không tiếp xúc nhiều với những ngôi sao nữ khác, giữ vững hình tượng cao quý lạnh lùng của mình.

Đương nhiên, hiển nhiên những tạp chí truyền thông kia không có ý muốn buông tha Tịch Lục.

Sau khi đầu gió sự kiện Chân Tần đi qua, có truyền thông bới ra những chuyện bệnh xà tinh về Tịch Lục làm hồi cấp hai cấp ba, chủ yếu chĩa mũi nhọn chính là quá khứ của Tịch Lục cùng với nhân phẩm của cậu có vấn đề, có học sinh từng cùng trường với Tịch Lục đứng ra làm chứng, chỉ ra tinh thần Tịch Lục có vấn đề.

Sau khi đưa tin ra, làm người trong cuộc, Tịch Lục lại hoàn toàn không cảm thấy có cái gì, nhưng về phía công ty lại không phải nghĩ như vậy, bọn họ cho rằng chuyện này tạo ra ảnh hương bất lợi đối với hình tượng của Tịch Lục.

Lúc họp, anh Âu hỏi Tịch Lục: “Toàn bộ những chuyện trên bài báo kia đều là thật sao?”

Tịch Lục một mặt thản nhiên trả lời: “Là thật, chẳng qua những chuyện đó đều là bởi vì khi ấy em rất thích một nữ sinh mới có thể làm như vậy, em cho là hồi còn trẻ ai chưa từng làm chuyện hoang đường, em cũng không cho rằng chuyện này có thể thăng cấp thành vấn đề trên tinh thần trên nhân phẩm.”

Anh Âu nghiêm túc nói: “Cậu không cho là như vậy, nhưng trong mắt đại chúng không phải là nhìn như cậu, chuyện này đã sinh ra ảnh hưởng đối với hình tượng của cậu, mà lại là lúc này, vừa lúc < xương mu > cậu và Kris quay sắp công chiếu, thật là.”

Tịch Lục nhíu mày, trả lời: “Bọn họ xem là phim của em, không phải là quá khứ của em.”

Anh Âu vỗ bàn một cái, nói: “Cậu là ngôi sao thần tượng, bất kỳ hành động bất lợi với hình tượng của cậu đều là có ảnh hưởng, bây giờ cậu bắt đầu nghe theo sắp xếp của công ty, ngày mai khi tham dự hoạt động cùng Kris, hai đứa chế tạo thêm một chút đề tài, che đậy đầu sóng ngọn gió trước đã.”

Tịch Lục nhìn Kris bên cạnh mình một cái, nói: “Liên quan gì tới Kris?”

Anh Âu nói: “Cậu và Kris vừa lúc đóng vai một đôi tình nhân trong < xương mu >, nếu trong hiện thực truyền ra chuyện xấu mà nói, sẽ làm chiêu trò sâu sắc hơn, cũng dễ chuyển hướng lực chú ý của mọi người đối với chuyện này.”

Nói cách khác, công ty quyết định để cho Tịch Lục áp dụng phương thức giống như Chân Tần lúc trước để giành được ánh mắt.

Tịch Lục đứng dậy, nói: “Không được, em không đồng ý, em cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, đối với em mà nói hoàn toàn có thể thông qua không đáp lại để giải quyết.”

Thái độ của cậu làm cho cao tầng có chút tức giận, anh Âu nói: “Không đồng ý không được, công ty đã làm xong, sẽ chuẩn bị mở buổi họp báo, đến lúc đó Kris sẽ đi cùng cậu.”

Tịch Lục đi lên, đang muốn nói cái gì, anh Âu cùng với những người khác liền rời đi trước, những người khác trong công ty ngăn cản Tịch Lục, phần lớn đều khuyên nhủ cậu, phải nhìn một chút tình huống hiện tại, công ty là suy nghĩ cho cậu.

Tịch Lục nhìn về phía Kris, nói: “Kris, cậu với tôi cùng nói rõ ràng cho công ty đi, nói cậu không đồng ý, chuyện của tôi cậu không cần thiết đi ra làm bia đỡ đạn.”

Trên khuôn mặt tinh xảo của Kris không nhìn ra biểu cảm gì, con ngươi màu nhạt của cô liếc nhìn Tịch Lục một cái, nói: “Tịch Lục, đây chỉ là suy nghĩ cho cậu, chúng ta chỉ là diễn trò mà thôi.”

“Cậu không phải Chân Tần.” Kris nhìn Tịch Lục tiếp tục nói, “Mà tôi cũng không phải Diêu Hưng Thần.”

“Suy tính cho tiền đồ, tôi vẫn là đứng về phía công ty.” Kris nói.

Tác giả có lời muốn nói: =-= đại khái cuối tuần sẽ kết thúc, ông bố vợ đã lâu không gặp của chúng ta lại muốn ra sân rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.