Anh Phim Mát bên cạnh bắt đầu giới thiệu cặn kẽ cô bé này cho mọi người, nói: “Cô gái này tên là Kris, nghe nói là mới vừa trở về từ Nga, hồi trước ở Nga chính là thành viên của đội bơi lội trường học, dáng vẻ xinh đẹp không nói, quả thực chính là toàn năng, nghe nói biết không ít thứ, vũ đạo, piano, ngay cả ca hát cũng là trình độ cấp một, tao cảm thấy sau này cô gái này tuyệt đối không đơn giản, bằng không đợi lát nữa chúng ta đến gần, ngộ nhỡ người ta sau này nổi tiếng rồi, nói như thế nào chúng ta cũng là người từng tiếp xúc với ngôi sao đó.”
Trứng Lùn ở bên cạnh chảy nước miếng, tán đồng nói: “Đi chứ, chờ lát nữa đi làm fan cuồng luôn, xin kí tên, anh Phim Mát nhất định phải chụp thêm mấy tấm cho tao, không khỏi quá đẹp đi.”
Anh Phim Mát đáp ứng không ngừng nói: “Được, đến lúc đó mày cũng giúp tao chụp mấy tấm ảnh chung với cô ấy, in ra tao sẽ dán ở đầu giường, mỗi ngày tỉnh dậy đều có thể thấy được, đẹp biết bao nhiêu mà.”
Trứng Lùn gật đầu lia lịa, hỏi: “Tịch Lục, mày cảm thấy Trần Giới và Kris này người nào xinh đẹp hơn thế?”
Tịch Lục cho ra đáp án vô cùng dứt khoát, nói: “Trần Giới.”
Trứng Lùn nhíu mày, nói: “Tao nói, cho dù mày thích Trần Giới, cũng không thể bẻ cong sự thật như vậy chứ, tuy rằng Trần Giới là rất xinh đẹp, nhưng hoàn toàn không phải một cấp bậc với Kris này mà, mày xem gương mặt kia, đặt ở trên TV làm ngôi sao, cũng không có mấy cô gái có thể sánh được.”
Tịch Lục trả lời: “Nào có như thế? Mắt Trần Giới xinh đẹp hơn cô ấy, mũi xinh đẹp hơn cô ấy, miệng cũng xinh đẹp cô ấy, dáng người tuy rằng không khác nhau nhiều lắm, chẳng qua vẫn là Trần Giới cao hơn một chút xíu, cho nên Trần Giới toàn thắng.”
Trứng Lùn: “… Đủ rồi đó, mày là đồ fan cuồng của Trần Giới.”
Tịch Lục lé mắt nhìn thoáng qua Trứng Lùn nói: “Mày cút sang một bên.”
Giữa trận nghỉ ngơi chừng nửa giờ, Tịch Lục vốn muốn xông tới nói chuyện với Trần Giới, nhưng nhìn thấy Trần Mãnh cùng Hà Tình đi qua, được rồi, trước hết cậu vẫn nên đừng đi qua.
Trần Giới nhận nước trong tay Trần Mãnh, lẳng lặng uống vào.
Mà Hà Tình ở bên cạnh không ngừng khen ngợi cô, cô lại có chút không yên lòng, vừa rồi cô thi đấu xong trước bèn đi xem Kris kia thi đấu.
Vừa nhìn một cái đã phát hiện, cách bơi của Kris hoàn toàn khác với cô, cho dù là kỹ xảo bơi tự do rất nhiều cũng không giống với trong nước, Trần Giới phát hiện loại cách bơi này của cô ấy tựa hồ thoạt nhìn khá phí sức thậm chí là sẽ tăng nhanh sói mòn thể lực hơn, nhưng đồng thời sức bật lại lớn cực kỳ.
Tốc độ một vòng của cô ấy nếu so với Trần Giới thì nhanh hơn trên nửa giây, nửa giây là bao nhiêu, đối với một người bơi lội có thể biết được rõ ràng, sự chênh lệch của mình và Kris.
Cô nhíu mày, cô giáo đi tới, tựa hồ cũng phát hiện vấn đề này, cô gọi Trần Giới qua một bên, nói: “Trần Giới, vừa rồi em cũng nhìn thấy, tốc độ của Kris kia nhanh hơn em.”
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Thưa cô, em có thể không thể giành được hạng nhất rồi.”
Cô giáo lại mắng: “Nói lời xúi quẩy gì thế, kết quả thi đấu còn chưa có, đến cả trận đấu còn chưa bắt đầu mà em đã như vậy rồi, có thể thắng được thế nào, hãy nghe tôi nói, cách bơi của Kris kia tuy rằng rất nhanh, nhưng chỗ khuyết điểm cũng lớn, em ấy là dựa vào sức bật nửa đoạn sau để giành chiến thắng, cách bơi của em cũng không thể giống như trước đây, mặc dù bây giờ lâm thời thay đổi, có chút khó khăn, nhưng ngay từ đầu em phải bứt lên trước, có thể cố gắng bao nhiêu thì cố gắng bấy nhiêu, từ lúc xuất phát phải bỏ em ấy xa một chút, cho dù là nửa đoạn sau em ấy phát lực, em cũng có khả năng chiến thắng.”
Trần Giới trầm mặc một chút, cuối cùng gật gật đầu, nói: ” Được, em sẽ nghe cô.”
Cô giáo gật gật đầu, sau đó nói: “Vậy được, còn có một thời gian ngắn, em nghỉ ngơi một lát trước đã, đừng có chạy lung tung, hoặc là em tới đó ngồi một chút, đừng lãng phí thể lực.” Cô chỉ vào băng ghế nhỏ bên cạnh Tịch Lục, nói.
Trần Giới trả lời: “Vâng.”
Trần Mãnh và Hà Tình lại trở về khán đài, chẳng qua là Trần Mãnh hồi lâu cũng không tìm được bóng dáng của con gái mình, cuối cùng lại nhìn thấy con gái mình ở chỗ thằng ranh Tịch Lục kia.
Trần Mãnh đang muốn đi túm thằng nhóc Tịch Lục kia, lại bị Hà Tình nói: “Anh làm gì thế, ngồi yên ở đây, con gái thi đấu đấy, đừng gây chuyện.”
Trần Mãnh ấm ức chỉ vào phương hướng Tịch Lục nói: “Mình à, em xem đi, anh có thể không gấp sao?”
Hà Tình nhìn thoáng qua, nói: “Có cái gì? Trần Giới nghỉ ngơi ở chỗ đó, chẳng lẽ anh còn muốn quấy rầy con bé?”
Trần Mãnh nóng nảy, nói: “Thế con bé có thể nghỉ ngơi ở chỗ này mà.”
Hà Tình nói: “Anh đừng quên, lúc trước anh đáp ứng em cái gì.”
Trần Mãnh không nói, ngồi ở chỗ đó dùng sức trừng Tịch Lục.
Tịch Lục vốn là đang ngẩn ngưởi nhìn bông tua cổ vũ màu hồng trong tay mình, lúc cậu đang suy nghĩ bông tua có phải cũng có thể làm cầu đá hay không, lại cảm giác được ghế bên cạnh mình bị ngồi, tưởng là cô giáo, cũng không có ngẩng đầu, hỏi: “Cô giáo, bông tua có thể làm cầu đá không ạ?”
Trần Giới ngẩn người, giọng nói lành lạnh có chút linh hoạt kỳ ảo, cô nói: “Vậy cậu có thể thử xem?”
Tịch Lục chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Giới.
Tóc Trần Giới ướt sũng, cô đã lấy mũ bơi và kính bơi xuống rồi, hai bên tóc ngang vai bị cô gạt ra sau tai, giọt nước chảy xuống hai má trắng nõn, trong đó một giọt càng thêm là lướt qua cánh môi cô, thoạt nhìn cực kỳ hấp dẫn, con ngươi điểm xuyết màu mực như ánh sao, phối hợp nụ cười bên khóe miệng không tính là quá lớn kia, cả người giống như là tinh linh bay ra từ trong nước.
Mặt Tịch Lục lập tức liền nóng đến mức có thể nướng trứng gà rồi, chợt nhảy dựng lên, nói: “Trần… Trần Trần… Trần Giới…”
Trần Giới cười, nói: “Hở? Làm sao?”
Tịch Lục đỏ mặt, tầm mắt lắc lư xung quanh, nói: “Không, không có gì…”
Trần Giới gật gật đầu, nhìn đề can huy hiệu trường dán trên trán Tịch Lục kia, nhếch khóe môi lên, nói: “Cậu là bị cô giáo kéo qua cổ vũ sao? Vừa nãy mình nghe thấy tiếng của cậu rồi, cám ơn.”
Tịch Lục mừng khấp khởi trả lời: “Không có gì, Trần Giới cậu biểu hiện siêu tốt, cho dù mình không cổ vũ, cậu nhất định cũng có thể giành được hạng nhất.”
Trần Giới cúi đầu, lông mi bởi vì bọt nước mà thoạt nhìn càng dài và dày đặc, một nốt ruồi nho nhỏ làm Tịch Lục nhìn thấy ngứa ngáy khó nhịn, cô nói: “Có giành được hạng nhất hay không, cũng không có gì.”
Tịch Lục ngẩn người, thật ra cậu đã sớm nhìn ra được, Trần Giới rất coi trọng kết quả thi đấu, mặc dù cô nói nói không quan trọng, thực ra vì thi đấu trả giá không kém hơn người khác, mỗi ngày chỉ là ở trong bể bơi cũng có chừng ba bốn giờ trở lên, làm người nghiệp dư bình thường đã coi như là giỏi lắm rồi.
Cậu cảm thấy Trần Giới bây giờ thoạt nhìn có chút mất mát, tuy rằng không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vẫn là lấy dũng khí, nói: “Vì sao không quan trọng? Trần Giới cậu nỗ lực lâu như vậy, chính là vì hạng nhất, không vì hạng nhất, vậy những cố gắng kia còn có tác dụng gì? Mặc dù đều nói hữu nghị thứ nhất thi đấu thứ nhì, nhưng không có người sẽ không không coi trọng kết quả, Trần Giới cậu chính là tới để giành hạng nhất, cho nên, bất kể thế nào, đừng buông tha nhé.”
Trần Giới rũ mắt, tựa hồ đang cẩn thận nghe lời Tịch Lục nói.
Hồi lâu không có trả lời, Tịch Lục có chút luống cuống, có phải là cậu nói sai cái gì hay không, Trần Giới không thích nghe, liền không để ý đến mình nữa, mẹ kiếp, cái miệng này của cậu…
Lại nghe thấy Trần Giới đột nhiên cười lên, khóe mắt hơi cong thành hình trăng lưỡi liềm, nói: “Tịch Lục, cậu nói đúng, mình sẽ giành hạng nhất.”
Tịch Lục nhìn thấy nụ cười này của Trần Giới, sau đó cũng cười, cậu sờ ót, đỏ mặt nói: “Bất kể thế nào, mình cũng sẽ cổ vũ cho Trần Giới cậu.”
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Tịch Lục, cậu nếu vĩnh viễn đều như vậy, đừng thay đổi thì tốt rồi, cậu trông thế này là tốt nhất.”
Tịch Lục sửng sốt.
Ừm…
Ý của Trần Giới cậu là, dạng bệnh xà tinh của cậu vẫn là tốt?
Đừng như vậy chứ, cậu đang muốn thay đổi bản thân mà.
Trần Giới trả lời: “Ừm, cũng được, không tính là thích, nhưng từng xem phim của ông ấy.”
Tịch Lục đột nhiên vui vẻ, nói: “Vậy thì tốt rồi.” Cho nên, cậu cứ yên tâm phát triển theo con đường Schwarzenegger này đi.
Trần Giới: “?”
Trứng Lùn cùng anh Phim Mát bọn họ cũng đã chạy đi lôi kéo làm quen với cô em lai kia rồi, khổ nỗi quá nhiều người theo đuổi cô em, quả thực là chen cũng không chen vào được, hết cách, chỉ có thể trở về, đi một tí đã nhìn thấy Tịch Lục ngốc đơ cùng một chỗ với Trần Giới.
Thằng này còn để cho bọn họ sống nữa hay không! Tịch Lục cho dù không có kết giao với Trần Giới, nhưng mỗi ngày “mắt qua mày lại ” như vậy, để cho đám đàn ông độc thân này nhìn như thế nào cũng hâm mộ ghen tỵ biết bao mà.
Dưới cơn giận dữ, một đám người bọn họ chạy ra ngoài trung tâm bơi lội, mỗi người mua về một que kem, chính là không mua cho Tịch Lục.
Trần Mãnh bên này nhìn bộ dáng vừa nói vừa cười của Tịch Lục và Trần Giới, chợt từ khán đài đứng dậy, nói với vợ mình: “Anh đi mua kem.”
Hà Tình nói: “Đi thì đi, đừng làm cái gì kỳ quái, đi sớm về sớm, sắp bắt đầu thi đấu rồi.”
Trần Mãnh nhìn khuôn mặt tươi cười thiếu đòn kia của Tịch Lục, thở ra hít vào một hơi, tức giận đi ra ngoài, thật sự đi mua kem.
…
Tác giả có lời muốn nói: =-= bản thảo bản thảo, vì bản thảo mà cố gắng!