Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 38



Sau khi đóa hoa mềm mại Tịch Lục này bị thầy Dư tra tấn suốt cả một tháng, lúc cậu soi gương vậy mà phát hiện kỳ tích bắp tay của mình to khỏe hơn không ít, tuy rằng không nói là cơ bắp từng khối từng khối, nhưng tối thiểu là bây giờ sờ lên rất cứng, hơn nữa bình thường chạy bộ huấn luyện không nhụt chí, Tịch Lục cảm thấy cả người mình đều men lì lên không ít rồi.

Ngay cả thầy Dư bây giờ cậu vô cùng tôn kính cũng nói: “Gần đây ném em cảm giác không quá dễ dàng rồi.”

Tịch Lục hưng phấn nhìn thầy Dư, nói: “Thầy ơi, có phải em tiến bộ rất lớn hay không?”

Thầy Dư lắc lắc đầu, nói: “Em nặng hơn rồi.”

Tịch Lục: “…” Được rồi, cậu tự động phiên dịch thành cơ bắp cậu tăng thêm rồi, cho nên mới sẽ nặng hơn.

Cảm thấy thân thể mình nhận được một loại nhảy vọt về chất, Tịch Lục cực kỳ muốn nhận được sự khẳng định của Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương, nhưng tự mình nói ra lại cảm thấy có chút xấu hổ, cho nên Tịch Lục liền tìm đúng cơ hội lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên.

Nói thí dụ như ——

Tịch Nam Phương đang xem TV, Tịch Lục làm bộ làm tịch cầm khăn lau lên lau cái tủ dưới TV, lau thì lau đi, nhưng đầu Tịch Lục luôn che khuất Tịch Nam Phương.

Sau khi nhịn được mấy phút, Tịch Nam Phương cả giận nói: “Tịch Lục!”

Tịch Lục mắt sáng lên, cầm khăn lau mong đợi nhìn Tịch Nam Phương, nói: “Bố, làm sao ạ? Có phải phát hiện con có cái gì khác biệt hay không?”

Tịch Nam Phương đen mặt, từ trên sô pha đứng lên, dán luôn một chưởng qua đầu Tịch Lục, nói: “Biến biến biến, đừng cản tao xem TV.”

Tịch Lục sờ đầu bị đánh đau, buồn bực chuyển dời mục tiêu đi tìm Lục Quyên Quyên, Lục Quyên Quyên đang chơi đấu địa chủ[1] cùng người ở trước máy vi tính.

[1]Đấu địa chủ: một loại chơi bài lưu hành tại Trung Quốc, trò chơi do ba người chơi tiến hành, dùng một bộ 54 quân (tính cả hai con Phèo), trong đó một phương làm địa chủ, hai nhà còn lại làm một phương khác, song phương đối chiến, phương nào hết bài trước thì chiến thắng (giống giống chơi tấn của mình)

Tịch Lục láu táu vươn tay cầm lấy cái chén bên cạnh, nói: “Mẹ, con rót trà cho mẹ.”

Lục Quyên Quyên nhìn cũng không nhìn Tịch Lục một cái, gật gật đầu, tiếp tục rê chuột nhanh chóng click vào quân bài trong tay.

Tịch Lục rót nước xong, đặt ở trước mặt Lục Quyên Quyên, thấy Lục Quyên Quyên vẫn không có ý để ý tới mình, Tịch Lục quyết định vẫn mở miệng trước đi, cậu nói: “Mẹ… Chẳng lẽ mẹ không cảm thấy được gần đây con có cái gì khác trước đây sao?”

Lục Quyên Quyên chỉ còn một lá bài cuối cùng, sau khi phát ra ngoài cực nhanh, Lục Quyên Quyên hưng phấn nói: “Bom!” Lúc này mới quay đầu, dò hỏi: “Sao thế? Lộc Lộc, có chuyện gì không?”

Tịch Lục lắc lắc đầu, chán nản ra ngoài.

Bất giác đã lắc lư đến khu tập thể Trần Giới ở, thời gian này cậu đều không có lý do gì đi gặp Trần Giới, chỉ có đến lúc tối lôi ảnh ra để bày tỏ tương tư, nhưng ảnh chụp cố nhiên vẫn chỉ là ảnh chụp, so sánh với người thật vẫn là kém rất nhiều.

Tịch Lục đi tới đi lui ở ngã tư đường bên ngoài, cứ lắc lư nửa giờ có thừa, ý nghĩ trong lòng là mình cứ nán lại ở nơi này, nói không chừng có thể nhìn thấy Trần Giới.

Chỉ là Trần Giới không phát hiện, ngược lại là lại nhìn thấy Từ Diêm Á.

“Tịch Lục!” Từ Diêm Á mặc một thân váy màu xanh biếc, trên đầu mang chiếc mũ có điểm chút cảnh điền viên, cả người thoạt nhìn cũng là tươi mát đẹp mắt.

Tịch Lục ưỡn thẳng lưng, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không giống như là một kẻ bệnh xà tinh mai phục ở dưới lầu nhà người ta, cậu nói: “Chào cậu.”

Từ Diêm Á cười nói: “Về nhà sao?”

Tịch Lục cũng không có ý định về nhà sớm như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn là nói: “Ừm, chờ lát nữa thì về.”

Từ Diêm Á nhìn thoáng qua khu tập thể, nói: “Như vậy à, đúng rồi … có một việc, bạn mình nhờ mình giúp hỏi một chút?”

Tịch Lục có chút nghi hoặc nhìn Từ Diêm Á, nói: “Việc gì?”

Một đôi mắt Từ Diêm Á mang theo ý cười sáng rỡ, cô nàng nói: “Chính là mình có một người bạn, có thể cậu đã quên rồi, nhờ mình hỏi cậu số điện thoại của cậu.”

Tịch Lục nhíu mày, trả lời: “Nếu không quen, mình không muốn cho.”

Không nghĩ tới Tịch Lục dứt khoát từ chối như vậy, Từ Diêm Á không khỏi cảm thấy có chút cao hứng, chẳng qua cô nàng vẫn là nói: “Thật ra cậu ấy chỉ là muốn làm bạn với cậu, không có gì đâu mà, số QQ gì đó cũng được, các cậu có thời gian tán gẫu một chút là được rồi.”

Tịch Lục vẫn luôn là đối xử với người khác trừ Trần Giới, đều có chút cao lãnh, cậu vẫn là nói: “Cậu giúp mình nói cho bạn của cậu biết, cứ nói mình không có QQ cũng không có số di động là được.” Vừa dứt lời, di động cậu cất trong túi áo liền vang lên, Tịch Lục cũng không cảm thấy xấu hổ, trực tiếp nhận nghe.

Tịch Nam Phương nói: “Tịch Lục, về sớm một chút, có việc.”

Tịch Lục cúp điện thoại, lúc nhìn lại Từ Diêm Á, trên mặt Từ Diêm Á cũng không có mất hứng.

Từ Diêm Á nhún vai, nói: “Thôi, nếu cậu đã nói như vậy rồi, thế mình cũng không bắt buộc, cơ mà…” Cô nhìn mặt Tịch Lục, nói: “Cậu thoạt nhìn béo hơn trước một chút… Nghỉ hè qua rất tốt nhỉ.”

Tịch Lục đột nhiên không muốn nói chuyện với Từ Diêm Á nữa.

Từ Diêm Á thấy Tịch Lục không nói lời nào, có chút nghi hoặc nhìn cậu, nói: “Sao thế?”

Tịch Lục miễn cưỡng cười cười, nói: “Không có gì.”

Từ Diêm Á gật gật đầu, vốn chính là lúc cô nàng ra ngoài mua đồ, chỉ là không nghĩ tới trùng hợp lại gặp Tịch Lục ở đây như vậy, tâm tình trở nên có chút tốt, thật ra nhìn kỹ một cái Tịch Lục hình như cũng không phải béo, mà là cường tráng không ít.

Từ Diêm Á đang muốn nói gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt Tịch Lục đột nhiên sáng lên, cô nàng chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Tịch Lục sải bước đi về phía bên cạnh.

Từ Diêm Á xoay người vừa nhìn, lại nhìn thấy Trần Giới.

Trần Giới mặc áo cộc màu trắng, quần soóc jean, trang phục tự nhiên sạch sẽ giống như trước, tóc ngang vai bởi vì trời nóng mà buộc lên, một ít sợi tóc rơi vào phía sau cổ, làn da ở dưới ánh sáng chiếu xuống thoạt nhìn càng thêm trắng nõn trong vắt, chiều cao hơi cao hơn so với con gái cùng lứa làm cho cô thoạt nhìn cao gầy lại chói mắt.

Tịch Lục đi qua, lúc vừa muốn nói chuyện, thanh âm Trần Mãnh từ trong hàng rào sắt truyền tới, “Trần Giới à, huấn luyện đừng vất vả quá, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.”

Bước chân của Tịch Lục trong nháy mắt phanh két lại một cái, nhưng cực kỳ bất hạnh, Trần Mãnh đã chạy từ trong hàng rào sắt ra, gần như là giây đầu tiên đi ra ông đã nhìn thấy Tịch Lục.

Tịch Lục quyết định vì bảo vệ tính mạng vẫn là chạy trốn làm đầu.

Chỉ là Trần Mãnh lại nhanh hơn cậu, một bàn tay vỗ ngay lên, Tịch Lục khoa trương hét to một tiếng, dựa theo định luận trước kia, một cái tát này của Trần Mãnh bả vai của mình nhất định sẽ đau một ngày.

“Kêu gì mà kêu, tao lại không dùng lực.” Trần Mãnh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Tịch Lục.

Tịch Lục xoay bả vai một chút, ơ, thật đúng là không đau, cậu nhếch môi cười nói: “Chào chú ạ, trùng hợp như vậy ạ, con chỉ là vừa mới đi ngang qua, chú chớ suy nghĩ quá nhiều.”

Trần Mãnh nhíu mày, trách nói: “Tao cũng chưa nói cái gì, mày gấp cái gì, chột dạ hả?”

Trán Tịch Lục toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Cũng may lần này Trần Mãnh không biết vì sao đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, ông nói: “Được rồi, tao lên lầu, tao cảnh cáo mày, đừng làm chuyện khác người gì với Trần Giới, bằng không…” Trần Mãnh xoay cổ tay một cái.

Tịch Lục lập tức gật đầu, nói: “Được, được, tạm biệt chú.”

Trần Mãnh lắc lắc đầu, lại nói mấy câu với Trần Giới, lại trừng mắt cảnh cáo Tịch Lục, bước vào khu tập thể.

Bị Trần Mãnh dọa một trận này, Tịch Lục vẫn có chút nghĩ lại mà sợ, lúc đi tới, cách Trần Giới có một mét thì dừng lại, nhìn xung quanh một lần, rồi mới lên tiếng: “Trần Giới, đã lâu không gặp.”

Trần Giới nhìn Tịch Lục, nhếch môi lên, trả lời: “Ừm, Tịch Lục, cậu rèn luyện ư?”

Ánh mắt Tịch Lục lập tức sáng lên, nói: “Trần Giới, cậu nhìn ra được sao?”

Trần Giới trả lời: “Ừm, cậu thoạt nhìn cường tráng rồi.”

Tịch Lục cảm thấy mình sắp bay lên rồi.

“Cái đó, Trần Giới cậu đi đâu vậy?” Tịch Lục nhìn thấy bộ đồ bơi để trong túi trên tay Trần Giới, bèn hỏi.

Trên trán Trần Giới có sợi tóc lướt qua, cô nói: “Huấn luyện.”

Tịch Lục gật gật đầu, tuy có chút không nỡ, nhưng cậu vẫn nói: “Trần Giới, vậy cậu đi đi, mình cũng về nhà đây.”

Trần Giới nhìn Tịch Lục, sau đó đột nhiên lấy từ trong túi ra một thứ, đưa cho Tịch Lục, nói: “Cho cậu.”

Tịch Lục nhận lấy, vừa nhìn, là kẹo bạc hà.

Cậu nắm thật chặt, ánh mắt sáng lóe nhìn Trần Giới, nói: “Cám ơn cậu, Trần Giới, huấn luyện cố gắng lên.”

Trần Giới nhìn Tịch Lục, nói: “Mình đi đây, hẹn gặp lại.”

Tịch Lục gật gật đầu.

Sau khi Trần Giới rời đi, Tịch Lục mới nhớ tới Từ Diêm Á, lúc xoay người, đã không còn người, tám phần đã đi trước rồi.

Tịch Lục thỏa mãn về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.