Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 54



Được rồi, Tịch Lục đương nhiên không đánh chết được người ta, không chừng đến cuối cùng còn bị người ta tẩn gần chết, lúc từ mặt đất ngọ nguậy đứng dậy, Trần Giới móc khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cậu.

Tịch Lục cầm khăn giấy, nhìn lại chỗ vừa phát ra âm thanh.

Vậy mà nhìn thấy chủ nhiệm lớp trước đây của mình, mà bên cạnh chủ nhiệm lớp vây quanh rất nhiều người, dẫn đến cậu đến cuối cùng cũng không biết rõ rốt cuộc là ai nói lung tung hại cậu ngã vồ ếch một cái.

Lúc Tịch Lục nhìn thấy chủ nhiệm lớp, ngẩn người, sau đó vô cùng hưng phấn.

Cái gì gọi là vừa so sánh là có thể nhìn thấy cái gì là tốt, kể từ sau khi Tịch Lục đi thành phố D, chủ nhiệm lớp trong trường lúc nào cũng rảnh rỗi đi kiếm chuyện, mấu chốt cậu còn chưa làm cái gì, càng nghĩ cậu càng cảm thấy chủ nhiệm lớp trước kia thật sự là quá tốt, thành tích cậu kém kéo xuống thành tích bình quân của lớp không nói, còn làm ra nhiều sự việc bệnh xà tinh như vậy, chủ nhiệm lớp cũng không có làm khó dễ cậu, còn hở một tí là phụ đạo bài học cho cậu.

Tịch Lục cảm thấy cái gì gọi là giáo viên tốt, đây chính là gọi là giáo viên tốt!

Đổi ngày nào đó, Tịch Lục có thời gian rảnh nhất định phải lên mạng viết một bài về “hạt giống tâm hồn” của giáo viên.

Lúc chủ nhiệm lớp nhìn thấy Tịch Lục, thở dài một hơi, nói: “Tịch Lục, tôi đã thành chủ nhiệm giáo đạo rồi, cậu cũng chuyển trường đi thành phố D rồi, sao còn không nghe lời tôi, chạy về để quấy rầy Trần Giới chứ?”

Tịch Lục đỏ mặt lên, cúi đầu, nói: “Thầy ơi, em không có quấy rầy Trần Giới, em chỉ là đến trường học xem một chút, thật sự.”

Cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với đám người xung quanh: “Mình không có vào bệnh viện xà tinh, mình chuyển trường.”

Trước tiên làm sáng tỏ sự thật xong, Tịch Lục xem như là thở phào nhẹ nhõm.

Trần Giới cũng nói: “Thưa thầy, Tịch Lục không có quấy rầy em, chúng em là bạn bè.” Cô giương môi lên, lúc nhìn thấy Tịch Lục, sắc mặt vốn có chút tái nhợt đã tốt hơn trước nhiều.

Chủ nhiệm lớp lắc lắc đầu, nói với học sinh vây xem bên cạnh: “Mọi người lên lớp đi.”

Người lập tức giải tán ngay.

Chủ nhiệm lớp nói: “Tịch Lục, Trần Giới phải lên lớp, cậu đi theo tôi trước, có chuyện gì tan học lại nói.”

Tịch Lục gật gật đầu, cũng không tiện giao quà tặng cho Trần Giới ngay trước mặt chủ nhiệm lớp, liền từ trong lòng lấy đồ ăn vặt mua ở bên ngoài cho Trần Giới, rồi đi theo đuôi chủ nhiệm lớp, lấy di động giơ giơ lên với Trần Giới, ý bảo liên lạc điện thoại sau.

Chủ nhiệm lớp mở một con mắt nhắm một mắt, cảm khái nói: “Quả nhiên tôi già rồi, các cô cậu thế hệ này thật là làm cái gì cũng to gan như vậy, nhất là… cậu.”

Tịch Lục sờ gáy mình, ngượng ngùng trả lời: “Không có gì ạ.”

Chủ nhiệm lớp nhìn cậu một cái, trả lời: “Tôi không phải là đang khen cậu.”

Tịch Lục đỏ mặt lên, xấu hổ cúi đầu, đáng tiếc cho dù là cậu cúi đầu, cũng phải cao hơn chủ nhiệm lớp nửa cái đầu, nhìn như thế nào cũng thấy buồn cười.

“Thầy ơi, em có phải lại mất mặt rồi hay không?”

Chủ nhiệm lớp trả lời: “Cậu vừa trở về đã khiến cho trường học rối loạn, nếu không phải tôi dám lại đây, có phải cậu lại muốn chọc một đống lớn chuyện cho tôi hay không?”

Tịch Lục vội vàng trả lời: “Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không, em chỉ là muốn quay về thăm bạn bè, Lữ Giai Huy này, Trần Giới này…”

Chủ nhiệm lớp trêu chọc nói: “Trọng điểm vẫn là người đó phía sau nhỉ.”

Tịch Lục lại là đỏ mặt lên.

Chủ nhiệm lớp trả lời: “Không được yêu sớm, cho dù là cậu đã chuyển trường, tôi vẫn là câu nói kia, nếu quả thật thích mà nói…” Chủ nhiệm lớp thở dài một hơi, “Đợi đến đại học, thì yêu đương một trận tử tế.”

Tịch Lục thật đúng là không nghĩ tới chủ nhiệm lớp sẽ nói như vậy, gật đầu trả lời: “Thưa thầy, em không muốn chuyện gì, em chỉ là muốn cùng Trần Giới làm bạn tốt… Hơn nữa… Trần Giới cũng không thích em… Chúng em chỉ là bạn bè…”

Chủ nhiệm lớp nhìn Tịch Lục một cái, nói: “Trần Giới là một cô gái rất xinh đẹp, học tập cũng tốt, không thích cậu cũng là phải.”

Tịch Lục: “…”

Tịch Lục nhìn chủ nhiệm lớp, cảm thấy chủ nhiệm lớp chả đáng yêu tẹo nào.

Chủ nhiệm lớp vẫn là chủ nhiệm lớp, cho dù là làm chủ nhiệm giáo đạo, nói chuyện cùng Tịch Lục cũng luôn là có một loại cảm giác thầy tốt bạn hiền, có lẽ là bởi vì rất lâu không có nhìn thấy thầy, có lẽ là bởi vì có chút cảm khái, chủ nhiệm lớp cùng Tịch Lục nói rất nhiều chuyện.

Chủ nhiệm lớp dẫn Tịch Lục đến phòng làm việc của mình, bảo cậu ở lại phòng làm việc trước, đợi đến khi tan học hẵng đi, đừng lắc lư loạn ở trong trường.

Lúc lên lầu, Tịch Lục ngoài ý muốn nhìn thấy cô giáo Tiếng Anh trước đây.

Cậu có chút cao hứng, cậu vẫn cảm thấy thành tích tiếng Anh của mình có thể nâng lên, không gì có thể so sánh được có một giáo viên tiếng Anh luôn dùng ánh mắt khẳng định mình như vậy.

Cậu giòn giã chào một tiếng với cô giáo tiếng Anh: “Em chào cô!”

Cô giáo tiếng Anh vốn đang nhếch môi cười, lúc đang muốn đáp lại cậu, tầm mắt rơi vào trên khuôn mặt kia của cậu, tay bắt đầu cứng ngắc, nụ cười trên mặt bắt đầu trở nên run rẩy lên.

Vì sao! Khi cô nghe được tin tức Tịch Lục chuyển trường, cô vui mừng hơn ai hết! Từ nay về sau không còn có bệnh xà tinh khi lên lớp, dùng ánh mắt như laser nhìn chằm chằm vào mình!

Nhưng là cô hoa mắt hay là cái gì, vì sao lại có thể nhìn thấy khuôn mặt ma tính này!

Cô giáo tiếng Anh lui về sau một bước, sau đó xoay người lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy lên lầu.

Tịch Lục nghiêng mặt qua hỏi chủ nhiệm lớp nói: “Cô giáo tiếng Anh sao thế? Sao cô ấy phớt lờ em?”

Chủ nhiệm lớp trả lời: “Có thể là quên cái gì đó, chạy rất gấp.”

Tịch Lục gật gật đầu, cũng không có để ở trong lòng.

Đâu có biết mình đã sớm trở thành bóng ma vẫn không lau đi được trong lòng cô giáo tiếng Anh ~



Từ Diêm Á ngồi ở trên chỗ ngồi, cô đang thu dọn sách, xếp chồng một quyển một quyển xong, cô bạn vào phòng học, vẫy tay chào hỏi với cô, Từ Diêm Á giương môi lên với cô ấy, rồi nói chuyện với nhau.

Từ sau khi Tịch Lục rời đi, Từ Diêm Á cũng không tùy tiện đáp ứng lời tỏ tình của nam sinh nữa, lúc người khác hỏi cô nguyên nhân, cô sẽ nói đã có người mình thích rồi.

Trước đây cô cảm thấy mình sẽ không thích bất kỳ một người đàn ông nào, chẳng qua là đều là cô cho rằng thế.

Cô cũng không biết có thể gặp lại được Tịch Lục hay không, chỉ là không muốn phóng túng mình nữa.

Dưới lầu truyền đến một trận thanh âm rối loạn, không ít người trong lớp nhoài người ra ngoài nhìn xuống xem có chuyện gì xảy ra, có tiếng cười không ngừng từ bên ngoài truyền tới.

Cô bạn nói: “Diêm Á, chúng ta cũng đi xem một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, xem chừng tựa hồ rất thú vị.”

Từ Diêm Á lắc lắc đầu, nói: “Không đi, không có gì hay mà nhìn.”

Cô bạn nhún vai, cũng không nói thêm gì.

Một lát sau, lục tục có người tiến vào, có hai nữ sinh đi ngang qua bên cạnh Từ Diêm Á, đang nói chuyện, thanh âm không nhỏ, Từ Diêm Á nghe được rõ rành rành.

“Người dưới lầu đó là Tịch Lục hả?”

“Cậu ta không phải đã chuyển trường rồi sao? Sao lại là cậu ta chứ? Nghe nói cậu ta đi thành phố D rồi, sao lại trở về loại địa phương nhỏ như thành phố A này chứ, là tớ mà nói tớ mới sẽ không trở về đâu!”

“Cậu không trở lại không có nghĩa người ta cũng không trở lại, cậu không phát hiện Trần Giới cũng ở bên dưới, trước đây không phải có câu sao? Chỗ có Trần Giới nhất định có Tịch Lục, chỗ có Tịch Lục không chắc có Trần Giới.”

“Là có chút giống…”

Từ Diêm Á mở to hai mắt, cô quay đầu, thanh âm lại có chút run rẩy, cô dò hỏi: “Tịch Lục? Tịch Lục trở lại rồi sao?”

Bởi vì Từ Diêm Á tính cách không tệ, nhanh nhẹn khéo léo, ở trong lớp cũng rất được người thích, hai nữ sinh kia bị nghe trộm, cũng lập tức trả lời: “Hình như chính là Tịch Lục.”

Từ Diêm Á đột nhiên đứng dậy, sau đó vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.

Cô bạn bên cạnh ngẩn người, há mồm gọi tên của cô, nói lập tức sẽ vào giờ rồi, lại đã không nhìn thấy bóng lưng của cô rồi.

Khi Từ Diêm Á chạy xuống lầu, dưới lầu cũng chỉ có lẻ tẻ mấy học sinh đến muộn, mà ở cửa lớp của Trần Giới cũng không có bóng dáng của Tịch Lục, cô nhìn thoáng qua phòng học của Trần Giới.

Trần Giới đang ngồi ở vị trí của mình.

Cô vươn tay vỗ vỗ hai má của mình, có lẽ thật sự là nhìn lầm rồi đi.

Cô lại lần nữa nhìn thoáng qua Trần Giới.

Sau đó có chút uể oải lên lầu.

Cô tự nói với mình, nếu lại một lần nữa nhìn thấy Tịch Lục mà nói, nhất định phải nói cho cậu biết, ý nghĩ của mình.

Vô luận thế nào cũng phải nói cho cậu biết.



Ngồi ở văn phòng chủ nhiệm lớp cầm nước ấm uống một ngụm, Tịch Lục vô cùng nhàn hạ mà “hmm” một hơi, đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi, nhíu mày.

Mình sẽ không phải là bị cảm chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.