Cũng không phải là không có chuẩn bị, Tịch Lục sau khi thi xong đã từng không cẩn thận tính toán qua điểm của mình, điểm và điểm thực tế của mình không chênh lệch nhau bao nhiêu, khi đó thực ra trên cơ bản cậu đã tiếp nhận sự thật này rồi, cho nên mấy ngày nay cậu vẫn luôn đang tự hỏi tương lai của mình.
Sau khi Lục Quyên Quyên và Tịch Nam biết Tịch Lục không có thi đỗ đại học X, hai người liếc nhìn nhau, Tịch Nam Phương lộ ra ánh mắt đã sớm biết sẽ như vậy, Lục Quyên Quyên trừng Tịch Nam Phương, vỗ vỗ Tịch Lục đang nằm ở trong chăn.
“Lộc Lộc, để mẹ tâm sự với con.”
Cả buổi Tịch Lục mới cho Lục Quyên Quyên phản ứng, từ trong chăn cậu yên lặng lộ ra một đôi mắt, nhìn Lục Quyên Quyên.
Lục Quyên Quyên vội cười nói: “Lộc Lộc, nào nào đừng như vậy, không thể cam chịu, không phải là không thi đỗ đại học X sao? Bằng điểm bây giờ của con đi báo rất nhiều đại học chính quy tuyến một[1] cũng không có vấn đề gì mà, con có biết mẹ và bố con chưa từng nghĩ tới con có thể thi lên đại học? Thậm chí là thành tích tốt như vậy không?”
[1]Đại học chính quy tuyến một: trường công lập top đầu như Thanh Hoa, Bắc Đại….
Tịch Lục nhẹ nhàng nhìn nghiêng qua, sau đó buồn buồn trả lời: “Con không có cam chịu.”
Lục Quyên Quyên hiểu Tịch Lục, trẻ con độ tuổi này chính là như vậy, không muốn để cho bố mẹ mình nhìn thấy một mặt yếu ớt của mình, bà vỗ vỗ đầu Tịch Lục, nói: “Không sao, nếu như muốn khóc mà nói, cứ khóc đi, con phải biết hồi con học tiểu học, thi hỏng đều sẽ nằm ở trong lòng mẹ khóc đến nước mắt nước mũi toàn bộ đều rơi vào trong miệng.”
Tịch Lục: “…” Cậu có chút không rõ ràng lắm rốt cuộc Lục Quyên Quyên là tới an ủi cậu hay là tới nói móc cậu.
Lục Quyên Quyên nhìn máy tính một cái, sau đó tiếp tục nói: “Lộc Lộc, trừ đại học X ra, con có muốn học trường khác hay không?”
Tịch Lục ngẩn ngơ ở trong chăn, cuối cùng trả lời: “Con vẫn luôn lấy đại học X làm mục tiêu, cho nên chưa hề nghĩ tới sẽ đi học trường khác.”
Lục Quyên Quyên thở dài một hơi, tiếp tục hỏi: “Như vậy, con muốn học lại sao?”
Tịch Lục nói rất dứt khoát: “Không.”
Lục Quyên Quyên gật gật đầu, nói: “Mẹ và bố con cũng không tán thành con học lại, đầu óc con từ nhỏ đã không tốt, lỡ như lần thi tiếp theo còn kém hơn bây giờ, thì làm thế nào?”
Tịch Lục mở to đôi mắt màu đen, nhìn Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương.
Tịch Nam Phương không nhịn nổi, đi qua một phát túm Tịch Lục từ trong chăn ra, sau đó nói: “Đừng có như đàn bà, nằm lì ở trên giường, không có khó khăn gì không qua được, không phải là không thi đỗ đại học lý tưởng của mình sao? Chọn lại một cái nữa không được sao, trời cũng không có sụp xuống, mày làm như là tận thế, sau này nhỡ đâu có vợ, xảy ra cái gì, người khác làm sao dựa vào mày? Là đàn ông thì nghĩ rõ ràng, sau này mình muốn làm cái gì, muốn làm cái gì, mà không phải là luôn đi theo sau người khác.”
“Hồi đó khi bãi than đá xảy ra vấn đề, bố và mẹ mày đều cho rằng lần này xong rồi, không còn gì cả, nhưng là hiện tại không phải đều đã tốt lên rồi sao?”
Tịch Lục đang mặc áo ba lỗ quần đùi, đứng ở trước mặt Tịch Nam Phương, có chút sững sờ.
Cậu nhìn Tịch Nam Phương trước mặt thấp hơn mình nửa cái đầu, cậu còn nhớ rõ, ngày sống lại đó, Tịch Nam Phương cũng là rống to với mình như vậy, chẳng qua là khi đó mình còn thấp hơn Tịch Nam Phương, cách giáo dục của Tịch Nam Phương thuộc về kiểu đơn giản thô bạo, ông đọc sách không nhiều, đạo lý đối nhân xử thế lại biết được rất nhiều.
“Bố không nói được nhỏ nhẹ như mẹ mày, nhưng là mày chỉ cần biết rằng bố và mẹ mày cũng đều là vì tốt cho mày là được rồi.”
Có một số thời điểm, người phải là cần bị mắng một chút mới có thể thực sự thấy rõ khuyết điểm trên người mình.
Tịch Lục chán nản, từ lúc bắt đầu tiến vào lớp mười hai, đã không ngừng đi tới trong mâu thuẫn phủ định chính mình và cố gắng phấn đấu, vừa nỗ lực học tập, trong đầu lại vừa suy nghĩ, lỡ như không thi đỗ thì làm thế nào?
Cậu cũng chưa trưởng thành, rất nhiều chuyện thật sự nghĩ được không đủ toàn diện.
Đúng như lời Tịch Nam Phương, mình đi theo sau Trần Giới, cái gọi là đại học X, nếu không phải Trần Giới muốn đi mà nói, cậu thậm chí ngay cả nghĩ cũng sẽ không nghĩ tới, nếu như là tự mình chọn mà nói, hẳn là sẽ căn cứ vào thành tích khi đó, lựa chọn trường học nhẹ nhàng nhất có thể thi đỗ, không tính quá tốt cũng không đến mức quá kém.
Tịch Lục rất cảm ơn Trần Giới, cho dù là không thi đỗ, cũng chính vì một câu của cô, thay đổi cậu.
Thành tích bây giờ của cậu, đại khái là năm đó vĩnh viễn cũng sẽ không tưởng tượng ra.
Giống như Lục Quyên Quyên Tịch Nam Phương nghĩ, đây là một kỳ tích.
Cậu bỗng nhiên có chút cảm giác đẩy sương mù ra nhìn thấy ánh mặt trời, cho dù là cậu vì Trần Giới thay đổi nhiều như vậy, tuy rằng kết quả cũng không có đạt tới, chính bản thân mình cũng đã tiến bộ rồi.
Nguyên nhân vì có Trần Giới, hiện tại cậu mới có lựa chọn khác, hoặc là nói, cho dù là không có biện pháp đi đại học X cũng có thể, lựa chọn trường mình muốn đi.
Thì ra, chỉ là một việc đơn giản như vậy.
Tịch Lục đột nhiên cười lên, có chút không hiểu nổi ưu sầu trong những ngày qua của mình.
Kết quả cuối cùng đã là vượt qua mong đợi rồi.
Sau khi Tịch Nam Phương nói xong, liền nhìn về phía Lục Quyên Quyên, sợ Lục Quyên Quyên sẽ tức giận, sau đó lại nói những lời không hay trong lúc tức giận gì đó.
Chỉ là lần này Lục Quyên Quyên nhìn ông một cái, sau đó lắc lắc đầu, không nói gì.
Lúc nhìn thấy Tịch Lục cười lên, Lục Quyên Quyên và Tịch Nam Phương đều có một chút không rõ, rốt cuộc thằng bé thế nào rồi?
Tịch Lục đi qua ôm Tịch Nam Phương, hất mặt lên, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, nói: “Bố, con hiểu, bây giờ con sẽ đi tìm một chút tương lai sau này của con…”Quay đầu lại ôm lấy Lục Quyên Quyên, nói: “Mẹ, cám ơn mẹ luôn ủng hộ con vô điều kiện, con sẽ tìm được tương lai thuộc về con.”
Sau đó nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt xong, rồi hưng trí bừng bừng ra ngoài.
Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên nhìn đối phương một cái, đều trợn tròn mắt.
…
Quyết định muốn đi tìm tương lai của mình, Tịch Lục phấn chấn lên tinh thần, đi ở trên đường, sau đó nhìn chằm chằm vào trang phục của những người xung quanh, vuốt cằm của mình, nghiêm túc tự hỏi.
Đối diện có người đàn ông mặc tây trang cắp theo túi công văn, đeo mắt kính, đầu hói, đang nói chuyện điện thoại với người khác, thoạt nhìn như là một tộc đi làm công ty bình thường.
Tịch Lục tưởng tượng hình ảnh mình trở thành tộc đi làm trong đầu.
Mình tuổi đến bốn mươi, đầu hói, vừa đi vừa gọi điện thoại nói: “A lô, tài liệu ngày hôm qua tôi đã làm xong, ui chao ui chao, eo tôi tựa hồ xảy ra vấn đề rồi, tôi muốn đi bệnh viện khám một chút.”
Tịch Lục lắc lắc đầu.
Ven đường truyền đến tiếng xe cứu thương ‘i ò i ò’, Tịch Lục nhớ tới, Trần Giới muốn trở thành một bác sĩ, bác sĩ sao?
Tịch Lục nhìn tay mình.
“Bác sĩ Tịch, vết thương anh khâu sao lại nứt ra rồi?”
Tịch Lục run run, lắc lắc đầu, cứu sống thì thôi, cậu chỉ cần không hại người là được rồi.
Càng nghĩ, gần như đem tất cả các nghề nghiệp tưởng tượng một lần, Tịch Lục cũng không có tìm được nghề thích hợp với mình.
Tịch Lục ngửa đầu, nhìn không trung.
“Mẹ ơi, mẹ không cảm thấy người trên TV rất đẹp trai sao?” Một đôi mẹ con, con trai chỉ vào màn hình lớn trung tâm quảng trường, hưng phấn nói.
Người mẹ nhìn thoáng qua gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy, đương nhiên rất đẹp trai rồi, bọn họ đều là diễn viên mà.”
“Vậy sau này con cũng muốn trở thành diễn viên.” Bé trai hất mặt lên, hưng phấn cười lên.
Người mẹ gật gật đầu, xoa xoa đầu bé trai, nói: “Như vậy à, rất tốt, thế vì sao muốn trở thành diễn viên?”
Bé trai nói: “Như vậy không phải là rất tốt sao? Rất nhiều người đều biết con, giống như là người trên màn hình kia, được rất nhiều người thích, như vậy Tiểu Hỉ trong trường mầm non cũng sẽ cảm thấy con rất ngầu, sẽ thích con chứ?”
Người mẹ có chút bó tay trả lời: “Con đó…”
Tiếng cười trong trẻo của bé trai truyền tới đây.
Tịch Lục nghiêng đầu, lại nhìn thấy mặt mình trong màn hình.
Cậu nghĩ tới một việc rất lâu trước đây, là trước khi cậu sống lại đã xảy ra.
Khi đó, cậu vừa mới lên cấp hai, bắt đầu thời kỳ phản nghịch, chơi cùng một đám bạn xấu, chuyện xấu cũng đã từng làm ngầm không ít.
Sau đó, trong trường học một nữ sinh bị bệnh bạch cầu, toàn trường đều tổ chức quyên tiền.
Những đứa bạn kia đều nói nhàm chán, dù sao người đã là sắp chết rồi, cần gì phải quyên tiền cho cô ta?
Tịch Lục do dự vài lần, cuối cùng vẫn là len lén quyên tiền tiêu vặt của mình.
Nghe nói cô bé đó có một thần tượng, vẫn luôn muốn đi nhìn một cái, bạn học xung quanh lại bắt đầu tổ chức, thông qua các loại hình thức để cho cô bé này gặp mặt ngôi sao kia một lần.
“Không cảm thấy rất nhàm chán sao?” Những đứa bạn kia đều ngầm cười nhạo hành động của những người đó.
Đã là người sắp chết rồi, còn cố chấp nhiều như vậy, không phải tìm phiền toái cho người sống sao?
Kết quả, cô bé đó vẫn là chết, trước khi cô ấy chết vẫn không có gặp được ngôi sao kia.
Khi đó, vừa lúc có chương trình phỏng vấn ngôi sao kia, nhắc đến cô bé này, ngôi sao kia rất giật mình, sau đó nghe một chút, lại đột nhiên khóc.
Anh ta đứng ở trên chương trình, hướng về phía màn ảnh, nói: “Xin lỗi, không thể gặp cô bé này một lần, nếu tôi biết sớm hơn một chút, tôi nhất định sẽ đi gặp.” Xin thứ lỗi không ngừng.
Có lẽ chỉ là vì hiệu quả chương trình, có lẽ kỹ xảo biểu diễn của ngôi sao kia quá tốt, đợi đến khi Tịch Lục lấy lại tinh thần, cậu mới phát hiện khóe mắt của mình đã ươn ướt.
…
Tịch Lục mở mắt ra, dụi dụi khóe mắt, tựa hồ cũng đã sớm có đáp án rồi.
Mà cậu cũng đã đi trước một bước không phải sao?
Tác giả có lời muốn nói: =-= ha ha ha ha, chúng ta vẫn là đi làm diễn viên đi, cơ mà Tịch Lục thổ hào cũng sẽ quản lý bãi than đá thật tốt ( yên tâm =-= đại học của chúng ta là cùng một chỗ với Trần Giới, bằng không làm sao nói! Chuyện! Yêu! Đương!