7
Muốn dựa vào đó để có thêm tiền bạc. Giang Lạc cuối cùng không chịu nổi nữa, lấy cớ có việc quay về lớp mình. Tôi nghe người ta nói, cô ta vừa về đến lớp đã gục đầu xuống bàn khóc nức nở. Nói thế giới này quá bất công, cô ta không đi học nữa, thật sự không chịu nổi nữa rồi. Cuối cùng, sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, tôi bị một đám người lớp một chặn lại ở hành lang. Quý Nghênh Xuyên đứng đầu đang xoay quả bóng rổ với vẻ mặt vô cảm. "Bộp" một tiếng, ném quả bóng xuống chân tôi. "Suất tham gia cuộc thi lần này, cậu rút lui, nhường lại cho Lạc Lạc."
Lúc đó đang là giờ cao điểm tan học, học sinh xuống lầu rất đông. Mọi người thực ra đã quen với mối quan hệ rối rắm giữa tôi, Quý Nghênh Xuyên và Giang Lạc. Thấy tôi bị chặn lại không một ai muốn ra tay giúp đỡ, phần lớn là mang nụ cười hóng chuyện. "Lâm Tiêu thảm thật, lại sắp bị dạy dỗ rồi, tôi nhớ hình như lần trước bị bật lửa đốt đồng phục cũng là cô ta thì phải." "Thảm cái gì, ai bảo cô ta không biết điều, trông thế kia mà còn quấy rối Quý Nghênh Xuyên nhà người ta, Giang Lạc đã kể hết mọi chuyện cho chúng tôi rồi." "Chậc chậc chậc, hôm nay xem cô ta lại bị xử lý thế nào đây, người đáng thương ắt có chỗ đáng ghét." Tôi không hiểu, rõ ràng người bị bắt nạt là tôi, nhưng tất cả mọi người đều kiên quyết cho rằng tôi sai, tôi đáng đời. Chỉ vì tôi không phải là nạn nhân hoàn hảo nhất, chỉ vì trước đây tôi luôn bị Giang Lạc chọc giận mà ăn nói bừa bãi tranh cãi với cô ta. "Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Tôi nắm chặt quai cặp, cố gắng đi xuống cầu thang, đồng thời tay lặng lẽ đưa vào túi muốn báo cảnh sát. Nhưng đám đàn em của Quý Nghênh Xuyên lập tức chặn tôi lại. Một tên con trai trong đó trực tiếp bẻ cổ tay tôi giật lấy điện thoại. "Ha ha ha, loại điện thoại thông minh đời cũ này, chỉ có loại nghèo kiết xác như mày mới dùng thôi. Mày cũng không soi gương xem lại mình đi, vừa nghèo vừa xấu, lấy gì mà tranh với chị dâu bọn tao?" "Súc sinh! Trả điện thoại lại cho tôi! Đó là bố tôi tặng cho tôi!" Tôi gấp đến nỗi nước mắt sắp trào ra, nhưng tên kia lại đá văng điện thoại như đá cầu. Đồng thời trước mặt tôi lao xuống lầu, ngông cuồng giẫm nát điện thoại của tôi.