8
Nước mắt tôi tuôn rơi: "Các người quá đáng lắm! Tôi nguyền rủa các người không được chết tử tế!" "Vẫn không nhường đúng không?" Nụ cười của Quý Nghênh Xuyên mang theo vài phần tàn nhẫn. "Lâm Tiêu, cô biết thủ đoạn của tôi mà. Nào, đưa cô ta đi cho tôi, tôi muốn nói chuyện riêng với bạn học Lâm vài câu." Tôi liều mạng giãy giụa, nhưng bị túm tóc lôi xuống lầu. Ngay trước mắt bao người, khi tôi bị kéo lê trên đất không chút tôn nghiêm. Tiếng động cơ xe máy xé gió vang lên. Một bóng người đội mũ bảo hiểm đột nhiên lao tới, nếu không phải đám con trai kia né tránh kịp thời, chắc chắn đã bị đâm cho ra nông nỗi. "Đệt! Thằng mẹ mày bị bệnh à! Có mắt không? Bảo vệ sao lại để loại người này vào đây!" Tên con trai vừa giẫm nát điện thoại của tôi chửi ầm lên. Giây tiếp theo. Người lái xe tháo mũ bảo hiểm ra, đột nhiên giơ nắm đấm lên đấm vào mặt hắn. Đây là một trận huyết chiến. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, Sang Tầm trước nay luôn tỏ ra bất cần đời lại có một mặt khát máu và điên cuồng như vậy. Cậu ấy bộc phát ra năng lượng kinh người, Quý Nghênh Xuyên và bốn người kia đều không phải đối thủ của cậu ấy, mặt ai cũng bầm tím. Đặc biệt là Quý Nghênh Xuyên. Về sau, Sang Tầm đã mặc kệ người khác, thậm chí để mặc người khác đấm vào lưng mình, một lòng đè Quý Nghênh Xuyên xuống đất mà đánh. Các bạn học xung quanh đều sợ ngây người, cuộc ẩu đả này cuối cùng kết thúc bằng sự xuất hiện của lãnh đạo nhà trường. "Chỉ là đánh nhau nhỏ thôi, mấy đứa con trai các em thích đánh nhau vậy đấy." Phó hiệu trưởng phụ trách công tác học sinh đẩy gọng kính, nghiêm túc tập trung vào Sang Tầm đánh giá một lượt, mới hơi thở phào nhẹ nhõm: "Người không sao là tốt rồi, mỗi người phạt viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ, thứ Hai tuần sau đọc trước toàn trường trong buổi chào cờ. Còn người làm hỏng điện thoại của người khác thì bồi thường theo giá trị, gọi phụ huynh đến." "Người không sao???" Đám đàn em bên cạnh Quý Nghênh Xuyên chỉ thiếu nước quỳ xuống. Họ chỉ vào vết máu trên mặt mình, khó tin nhìn phó hiệu trưởng. Sang Tầm mặt lạnh lùng đi đến bên cạnh tôi, cởi áo khoác trùm lên đầu tôi. Sau đó nhặt cặp sách của tôi lên, phủi bụi trên đó, giọng cậu ấy ôn hòa mang theo sự kiềm chế ẩn nhẫn: "Không sao, lát nữa đưa cậu đi mua cái mới. Đừng sợ, không sao đâu." Quý Nghênh Xuyên bị thương nặng từ đầu đến cuối không nói một lời, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Mãi đến khi Sang Tầm nắm tay tôi định đi, anh ta mới như tia chớp lao tới chặn trước mặt chúng tôi. "Cô..." Nhưng chính anh ta cũng nghi hoặc, không biết tại sao lại có bản năng vô thức như vậy. "Quý Nghênh Xuyên, anh nhìn người không rõ, nếu có một ngày anh nhớ lại tất cả, anh nhất định sẽ quỳ trước mặt tôi sám hối." Tôi đầu bù tóc rối nhìn anh ta. Anh ta đột nhiên bắt đầu đau đầu, loạng choạng mấy bước ôm lấy đầu mình. "Nhưng lúc đó, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh." Tôi sẽ chỉ chọn một người vốn đã tốt. Chứ không phải người chỉ tốt với người mình thích, còn coi những cô gái khác như cỏ rác, thậm chí không tiếc tước đoạt quyền lợi của người khác.