Văn Mặc Huyền quay đầu nhìn lại, thì thấy Tử Tô vừa lầm bầm gì đó vừa tiến vào tiểu viện, phía sau nàng là một nữ tử vẫn hắc y, mặt mày tái nhợt nhưng lại có chút buồn cười, đúng là Cố Lưu Tích.
Văn Mặc Huyền nhìn thấy sắc mặt của nàng, lông mày khẽ nhíu lại, rồi ấm giọng nói: "Ngươi đã đến rồi."
Tô Ngạn bị Tử Tô làm nghẹn nói không ra lời, chào hỏi với Cố Lưu Tích, rồi kéo ống tay áo của nàng: "Đi chuẩn bị đồ ăn sáng thôi."
Cố Lưu Tích nhìn hai người rời khỏi, lúc này mới cười nói: "Tình cảm của họ thật tốt."
"Chỉ thích đấu võ mồm thôi."
Hai người an tĩnh ngồi dưới tàng cây hợp hoan, trầm mặc một lát, sau đó lại đồng thời lên tiếng.
"Sắc mặt ngươi không tốt..."
"Khí sắc ngươi không tốt..."
Hai người đều hơi sững sờ, sau đó cùng nở nụ cười. Cố Lưu Tích tiếp tục mở miệng nói: "Không phải là hôm qua chờ lâu nên bỏ ăn đấy chứ?" Trong giọng nói chứa nhiều lo lắng và tự trách.
Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Cũng không phải vì chuyện này, chẳng qua là ngủ không được mà thôi. Còn ngươi? Có phải là vì chuyện hôm đó không?"
Cố Lưu Tích nhận thấy có lẽ Mặc Ảnh đã nói với nàng rồi, chỉ là không có nhắc đến chuyện mình bị thương thôi, cười khổ nói: "Ta nghĩ quá ngây thơ rồi, làm hại bọn họ uổng công bận rộn một chuyến, còn khiến bách tính Tô Châu cao hứng hụt một trận."
Ánh mắt Văn Mặc Huyền đầy vẻ dịu dàng: "Không phải là do ngươi, chẳng qua thế lực đối phương không kém thôi. Nếu hắn đơn thuần là một dâm tặc giang hồ, kế hoạch này của ngươi nhất định có thể khiến hắn vào tròng. Chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới ngươi, ngươi đã phí rất nhiều tâm sức rồi. Mặc dù kết quả không hoàn toàn hợp ý nguyện, nhưng ngươi cũng làm tốt lắm rồi."
Cố Lưu Tích nhìn xem nàng nghiêm túc chân thành nói, trong lòng ấm áp không thôi, chẳng qua cơn khó chịu vẫn khó có thể tiêu tan. Tuy nói kế hoạch thất bại làm cho nàng khó chịu, nhưng năm tử che mặt làm nàng bị thương đêm qua càng khiến nàng khó chấp nhận hơn.
Tối hôm qua nàng một đêm không ngủ, cứ lăn qua lăn lại nghĩ về những chuyện ở đời trước. Cuối cùng nàng tuyệt vọng phát hiện, người nọ căn bản vẫn luôn lừa gạt các nàng. Sư tỷ gặp chuyện, cái chết của Thi Lệ, khốn cảnh của sư phụ, nàng vốn nghĩ rằng đều là lỗi của mình. Hiện tại mới phát hiện, người kia hẳn là đều có nhúng tay vào!
Văn Mặc Huyền thấy Cố Lưu Tích siết chặt bàn tay trái, trong mắt toàn là bi phẫn, sắc mặt cũnòacó chút không thích hợp, nhíu mày đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói khẽ: "Có phải là còn có chuyện khác không?"
Cố Lưu Tích mới từ giãy giụa thoát ra khỏi mạch suy nghĩ kia, cuống quít che giấu tâm tình trong mắt, khoát tay nói: "Ta... Xi... Ui..." Nàng một mực cẩn thận che dấu vết thương trên tay, kết quả bị cử động này làm uổng phí công. Xúc cảm đau nhức mãnh liệt trên tay rõ ràng nói cho nàng biết, miệng vết thương nứt ra rồi!
Văn Mặc Huyền thấy nàng bỗng nhiên kêu đau một tiếng, chóp mũi lập tức ngửi thấy mùi máu tươi, liền bật người đứng lên, đi qua nắm lấy tay phải của Cố Lưu Tích. Máu đỏ tươi chảy xuống cánh tay, len đến cổ tay của Cố Lưu Tích. Vì bộ đồ màu đen nên nhìn không ra mau máu, nhưng quả thực đã bị máu thấm ướt hết rồi. Nàng chau mày, trầm giọng gọi: "Mặc Ảnh!"
Giọng nàng không cao, Mặc Ảnh lại nghe ra sự khẩn trương và tức giận trong đó, lập tức vội vàng nói: "Thuộc hạ lập tức đi lấy thuốc."
"Cầm bình Thanh Hoa(*) nhỏ kia ấy." Văn Mặc Huyền nghĩ đến cái gì, lại bổ sung thêm một câu.
(*) là sứ Thanh Hoa
Cố Lưu Tích thấy sắc mặt Văn Mặc Huyền hơi trắng, lập tức điểm huyệt cầm máu lui ra phía sau, không cho nàng xem.
"Ta không sao, liền vạch một vết rách, giật ra rồi chút ít, không quan trọng, ngươi ngồi xuống."
Văn Mặc Huyền lông mày nhưng lại là không buông lỏng: "Cho ta xem một chút."
"Không cần đâu. Không phải Mặc Ảnh đã đi lấy thuốc sao, không cần nhìn đâu." Cố Lưu Tích sợ nàng thấy thì sẽ không thoải mái, nên đâu chịu.
Ai ngờ Văn Mặc Huyền thoáng lắc lư, đưa tay bưng ngực, làm Cố Lưu Tích sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng đưa tay ra đỡ nàng. Miệng khẩn trương hô: "Tử Hi!"
Tử Hi rất nhanh đã vọt vào trong phòng, đưa ra một bình sứ nhỏ, đổ một viên thuốc ra đút vào miệng Văn Mặc Huyền.
Cố Lưu Tích vẫn luôn vuốt lưng nàng, đôi mắt cũng đỏ ửng lên, run giọng nói: "Ngươi đừng giận, ngươi đừng giận, là ta không tốt, là ta không tốt."
Văn Mặc Huyền nhưng lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ngươi cho ta nhìn một chút."
Cố Lưu Tích bất đắc dĩ, chỉ có thể vén tay áo lên, lau sơ qua vết máu một chút, mới giơ ra cho nàng xem, rồi lại vội vàng bỏ xuống: "Ngươi nhìn đi, chỉ một đường thôi, không có việc gì."
Mặc Ảnh cầm thuốc, còn cẩn thận bưng nước tới, rồi đứng ở một bên đợi hầu, cùng Tử Hi hai người mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đứng yên ở một bên.
"Ngồi xuống, kéo ống tay áo lên." Văn Mặc Huyền như đã bình thường lại, nhìn qua Cố Lưu Tích khẽ nói.
Cố Lưu Tích lúng túng muốn cự tuyệt, đã thấy Văn Mặc Huyền không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng đưa mắt nhìn hai người Mặc Ảnh ý xin giúp đỡ. Nhưng họ đều cúi đầu, giống như cái gì cũng không thấy.
"Đừng nhìn, bọn họ không dám nghe ngươi đâu." Văn Mặc Huyền ung dung vắt khắn, tỏ ý muốn nàng đưa tay ra.
Cố Lưu Tích rầu rĩ trong lòng, nghĩ, người này cũng mau khỏe lại ghê, lại không dám làm trái ý nàng, trên mặt còn hơi ửng đỏ, cuốn ống tay áo lên, lộ ra vết thương còn rướm máu trên cánh tay.
Văn Mặc Huyền nâng tay nàng lên, cởi vải băng quấn lung tung ra, cẩn thận lau sạch vết máu, liền thấy miệng vết thương kia vẫn còn rỉ máu. Miệng vết thương đúng là không dài, lại khá sâu, da thịt đều bị lật ra ngoài, sâu hơn một chút sợ là có thể thấy xương luôn rồi. Toàn bộ quá trình, Văn Mặc Huyền đều cau mày, nhưng động tác lại rất dịu dàng, xử ý xong vết thương nàng mới khẽ nói: "Sẽ rất đau, ngươi ráng nhịn chút."
Cố Lưu Tích đương nhiên biết sự lợi hại của thứ thuốc kia, lập tức thân thể đều căng cứng, vẻ mặt như kiểu thấy chết không sờn, làm hai người Mặc Ảnh đang giả làm tượng gỗ rất đồng cảm.
Văn Mặc Huyền cầm lấy chai thuốc rắc rắc, thuốc bột còn chưa rơi xuống, mặt Cố Lưu Tích đã tái mét, run lên. Văn Mặc Huyền ngẩng đầu lành lạnh nói: "Ta còn chưa đổ ra đâu."
Lúc này mặt Cố Lưu Tích lại chuyển sang màu đỏ, cúi đầu, không biết nên nói gì nữa. Lại không thấy được ý cười cất giấu trong mắt Văn Mặc Huyền. Thuốc bột cuối cùng rơi xuống, Cố Lưu Tích cắn răng cố gắng không run nữa, nhưng vẫn run lên một chút, đương nhiên đây là do cả kinh.
Thuốc bột rơi xuống lại mát lạnh vô cùng, thậm chí làm giảm bớt cơn đau nhức khi nãy, một chút cũng rát buốt, ngược lại rất dễ chịu. Nàng kinh ngạc nhìn Văn Mặc Huyền, ngạc nhiên nói: "Sao chẳng đau chút nào vậy?"
Văn Mặc Huyền cũng không ngẩng đầu lên, tiếp túc băng vết thương cho nàng: "Thế nào, ngươi tiếc lắm hở?"
Cố Lưu Tích bị nàng làm nghẹn rồi, trong lòng nghĩ, rõ ràng là ngươi nói sẽ đau, cố ý dọa người mà, còn không cho người ta tò mò. Nhưng nàng cũng hiểu Văn Mặc Huyền đang tức giận, nên chỉ ngoan ngoan để nàng nói, một tiếng cũng không rên.
Văn Mặc Huyền liếc mắt nhìn Tử Hi âm thầm nén cười: "Mang mấy thứ này xuống đi."
Tử Hi vội vàng đi qua bưng thau nước đỏ chót, bước ra nhanh như chớp. Mặc Ảnh cũng yên lặng thối lui về góc tối của mình.
Cố Lưu Tích thả tay áo xuống, khẽ nói: "Ngực ngươi còn khó chịu không?"
"Ngươi nói xem?"
"Ngươi vẫn còn giận sao?"
"Ngươi nói xem?"
"Ta... Ta không phải cố ý gạt ngươi mà."
Văn Mặc Huyền nhìn nàng một cái, đưa bình sứ kia cho nàng: "Đây là thuốc Nhược Quân mới chế, hiệu quả tốt hơn loại lần trước một chút, hơn nữa sẽ không kích thích miệng vết thương, ngươi nhận lấy. Nhớ thay thuốc."
"A, biết rồi." Thấy Văn Mặc Huyền đã chịu buông tha, nàng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
"Bây giờ, có thể nói cho ta biết, tối hôm qua rốt cuộc ngươi đã gặp chuyện gì không?" Văn Mặc Huyền quay đầu, nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt sáng trong như ngọc lưu ly.
Cố Lưu Tích thấy cuống họng hơi chát, miễn cưỡng nói: "Vừa rồi không phải ta..."
"Ta không phải muốn ép ngươi, thần sắc vừa rồi của ngươi, tất nhiên không phải đơn thuần bởi vì có bắt được Thiên diện hồ ly hay không. Hơn nữa sự tình có vẻ rất nghiêm trọng. Cho nên, nếu như tiện, ngươi có thể kể với ta, dù ta không giúp được, cũng có thể chia sẻ cùng ngươi mà." Văn Mặc Huyền chặn đứng lời của nàng, mặt mũi tràn đầy sự nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm. Ý động viên và quan tâm trong mắt nàng, làm tất cả ngụy trang của Cố Lưu Tích đều sụp đổ.
Trọng sinh khiến đang chịu nhiều áp lức, sợ hãi, còn có những chuyện sắp phải đối mắt ập tới như thủy triều, muốn nhấn chìm nàng. Lúc này Văn Mặc Huyền quan tâm tri kỷ, giống không khí còn sót lại, làm cho nàng không cự tuyệt được. Nàng nhẫn nhịn cảm xúc muốn khóc, nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua... Tối hôm qua người làm ta bị thương, là Nhị sư huynh của ta."
Văn Mặc Huyền nhướng mày, Nhị sư huynh? Nàng có chút ngạc nhiên và nghi ngờ, lại bị sự luống cuống và đau khổ trong lời nói của Cố Lưu Tích làm sao nhãng, ôn nhu nói: "Như thế nào, ngươi có nhận lầm không?"
"Lúc trước ta có nói với ngươi, ta đến Tô Châu chính là vì tìm huynh ấy. Bội kiếm của chúng ta đều là sư phụ tặng. Kiếm của hắn vẫn nhớ rõ ràng, sao có thể nhận sai." Giọng của Cố Lưu Tích đầy cay đắng, có chút bất đắc dĩ nói.
"Cho nên, tối hôm qua ngươi mới để bị thương?"
Cố Lưu Tích trầm mặc không nói, Văn Mặc Huyền cũng đủ hiểu rồi. Mặc dù đau lòng thay nàng, nhưng đối với sự thẳng thắn thành khẩn của nàng, cũng có chút vui vẻ đến lạ kỳ: "Tạm thời ngươi đừng nghĩ lung tung. Có lẽ hắn có nỗi khổ tâm gì đó, có lẽ là hiểu lầm. Nếu như ngươi tin tưởng ta, ta sẽ phái người giúp ngươi điều tra thêm, có được không?"
Cố Lưu Tích nhìn người dịu dàng như đứng nhất cả thế gian trước mặt, mắt đỏ hồng, khẽ gật đầu. Trong con ngươi đã đong đày nước, tận sâu nơi đáy mắt lại là tràn đầy tin cậy.
Văn Mặc Huyền bị nàng nhìn đến trong lòng co rụt lại, ánh mắt như vậy, cùng với tiểu cô nương trong trí nhớ kia trùng hợp đến lạ. Nàng dằn xuống chấn động thoáng qua đó, thu hồi thần sắc, khẽ cười nói: "Có thế thôi cũng khóc?"
Cố Lưu Tích bối rối xoa xoa mắt, vừa xấu hổ lại hết sức đáng yêu. Dáng vẻ này cuối cùng cũng đẩy lùi được điệu bộ trưởng thành trước tuổi kia rồi, đã giống một tiểu cô nương mười sáu tuổi rồi.
Vì trong lòng còn nhớ chuyện tối qua, Cố Lưu Tích đưa bức tượng nhỏ của Mạnh Ly cho Văn Mặc Huyền. Sau khi dùng điểm tâm với nàng, mới trở về tiểu viện ở Thái Hồ.
Ngoài viện có một nam tử mặc trường bào cẩm y đang loay hoay tới lui, Cố Lưu Tích nhìn một chút, đúng là Lâm Việt. Nhớ tới chuyện đêm qua, Cố Lưu Tích nhịn không được than nhẹ một tiếng, chậm rãi đi về phía Lâm Việt.
Lâm Việt nói với nàng đôi ba câu, cuối cùng chán nản rời khỏi. Cố Lưu Tích nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của hắn bộ, trong lòng phức tạp không thôi.
Vừa rồi nàng hỏi tới chuyện Thiên diện hồ ly, mới biết được Lâm Việt cùng Tiết Chi Khiêm bị mất chức, tri châu hạ lệnh ngậm miệng, án của Thiên diện hồ ly, đã kết thúc.
Kế hoạch của nàng thất bại, để Thiên diện hồ ly thật sự nhởn nhơn ngoài vòng luật pháp, làm hại hai người họ không thể tiếp tục làm bộ đầu. Hơn nữa bên trong thậm chí còn có sư huynh của nàng tham dự. Lúc này sự áy náy nàng trong lòng nàng tăng lên rất nhiều.
Mà làm nàng bất đắc dĩ nhất là, Lâm Việt bỗng nhiên mời nàng tới phủ của hắn dùng cơm, cùng hắn dạo phố vào ngày lễ Khất xảo, biểu hiện cũng rất ngại ngùng. Dù nàng có chậm tiêu cỡ nào, cũng hiểu được tâm ý của Lâm Việt rồi. Lại nghĩ, trước kia mình quả thực quá ngốc.
Nàng không thích Lâm Việt, cũng không muốn có nhiều dây dưa về mặt tình cảm. Vì vậy lấy cớ đã có ước hẹn với người khác mà cự tuyệt hắn. Lâm Việt biết người hẹn nàng là người của Tô phủ, lập tức thất hồn lạc phách mà cáo từ. Nàng biết hắn hiểu sai, nhưng lại nghĩ điều này có lẽ tốt cho hắn, đành mặc hắn bỏ đi, tuy trong lòng cũng không thoải mái gì. Nàng thực sự coi Lâm Việt là bằng hữu tốt, hôm nay sợ là không thể nữa rồi.
Nàng đứng trong nội viện, nhìn những đám mây trắng trên đỉnh đầu, thở dài, thầm nghĩ tiểu viện này cũng nên trả lại cho Lâm Việt rồi. Bản thân trước đây còn tin là thật, bây giờ nghĩ kỹ một chút, tiểu viện này rõ ràng là của nhà Lâm Việt đây mà.
Không biết sao, nhớ tới cảnh ngày ấy Văn Mặc Huyền nói quanh co lòng vòng, bảo không nên để Lâm Việt lừa, Cố Lưu Tích nhịn không được bật cười, nhất thời phiền muộn trong lòng đều bị thổi bay mất.
-------
Editor có lời muốn nói: Các chủ xấu xa quá đi~~ chọc còn nhà người ta~ >.<
2 bạn trẻ sắp về ở chung rồi~~ ^v^