Trùng Sinh Cận Thiếu Cua Lại Bảo Bối

Chương 17: 17: Hình Như Tôi Yêu Em Rồi




Đường Tam để lại tiền trên bàn, cõng cô sau lưng rồi xải bước rời khỏi quán nhậu.
" Ăn kẹo...!ăn kẹo..."
" Ăn kẹo tối sẽ bị sâu răng đấy."
" Không, Oản Oản không muốn bị sâu răng đâu."
"Vậy thì nghe lời, phải thật ngoan thì chúng mới không tấn công."
" Oản Oản ngoan lắm.

Oản Oản không có hư."
" Vậy thì mau ngủ đi, Oản Oản ngoan là phải ngủ đó nha."
Cô gật đầu lia lịa , rồi vòng tay ôm lấy cổ Đường Tam chặt hơn, cỡ ngực BB áp sát vào tấm lưng cậu, mềm mềm làm tinh thần của của một người đàn ông nó đang dao động " Đúng là ngốc mà."
Oản Oản nằm im sau lưng anh một lúc, khoé mắt đột nhiên lại rơi xuống một dòng lệ, giọng nói mơ hồ đến uất nghẹn " Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi nên làm gì đây?"
Đường Tam nghe, nhưng vẫn không trả lời, im lặng cõng cô sau lưng, từng bước đi qua những con hẻm, đi qua những dòng người không quen biết.
Màn đêm hôm nay thật tĩnh lặng, không gió cũng không có một ngôi sao nào trên bầu trời, một màu đen bất tận như trải dài đến khắp vũ trụ bao la, chỉ có phảng phớt ánh sáng mờ ảo của những bóng đèn bên đường, những chiếc xe qua lại.
Trong lòng Đường Tam rơi vào trầm tư, không ngừng nghĩ đến cô, kiếp trước cũng bị cô từ chối, kiếp này thật là khó.


Không biết phải làm thế nào để cô chấp nhận tình cảm này, yêu nhưng không dám nói chỉ sợ lại bị từ chối rồi tự tạo ra khoảng cách không dám nhìn nhau, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mà than trách " Tôi nên làm sao mới được đây?"
Vừa đi vừa ngẫm nghĩ, Đường Tam cõng cô sau lưng nhưng lại không đưa cô về nhà, mà đưa tuột về căn hộ của mình, cậu sợ Cận Thiếu đến tìm Oản Oản.
Về tới dưới căn hộ, Đường Tam có thấy một chiếc xe màu đen kỳ lạ đang đậu gần đó, nhưng cũng không mấy quan tâm, chỉ nghĩ chắc là của tên say rượu nào tạm bợ, muốn xuống tìm chỗ giải quyết thôi.
Bây giờ vẫn còn sớm, mọi nhà vẫn chưa tắt đèn đi ngủ, Đường Tam vừa mới chạm vào tay nắm cửa thì phát hiện có gì đó không đúng, cứ như có người mở cửa, đột nhập vào nhà cậu.
Đường Tam nhanh chóng mở cửa đi vào kiểm tra, mọi thứ vẫn bình thường cho tới khi nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi vắt chân trên ghế sofa, cùng với hai tên mặc đồ đen đứng bên cạnh.
Cậu tỏ ra bực dọc trong câu nói " Các người là ai? Sao lại đột nhập vào nhà của tôi?"
" Về rồi à? Có vẻ như cậu đã quên chúng ta đã nói gì với nhau nhỉ?"
Nghe cái giọng nói này, Đường Tam ấp úng " Cận...Cận Thiếu..."
Anh nhếch cười rồi đứng lên, xoay người lại nhìn Đương Tam, chợt đôi lông mày đen nhíu lại vào nhau khi nhìn thấy cô đang nằm ngủ trên lưng của Đường Tam.
" Giao cô ấy ra đây."
Đường Tam nghe vậy cũng không chịu thất thế, nghiêm giọng đối đầu lại với anh " Tại sao tôi phải giao cô ấy cho cậu?"
" Đừng có giở trò với tôi, đưa cô ấy đây." Anh gằn giọng lên như đang uy hiếp đối phương.
" Tôi không đưa thì sao?"
" Thì cướp."
Như hiểu được ý của anh, hai gã mặc đồ đen liền đi tới chỗ Đường Tam, đứng trước mặt cậu túm lây hai cánh tay, ghì chặt xuống.
Đường Tam cau mày " Buông ra, các người muốn làm cái gì?"
Còn không kịp cho Đường Tam nói thêm, anh đã đi đến tách cô ra khỏi lưng cậu ta, ôm lấy Oản Oản vào trong lòng, mùi rượu bay sộc thẳng vào mũi, làm anh cau mày, thầm chửi trong lòng " Tiểu Yêu Tinh, em dám uống rượu với người đàn ông khác?"
" Tôi Không cho phép cậu động vào Oản Oản."
" Cậu có quyền gì mà không cho phép? Vểnh tai lên nghe cho rõ đây.

Oản Oản là người phụ nữ của tôi.

Vũ Đường Tam, chúng ta đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, cậu thua tôi về kinh doanh, đến tình yêu cậu cũng không thắng nổi tôi đâu."
" Dạ Cận Thiếu, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu, cậu làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác, cậu nghĩ sẽ có được trái tim cô ấy một lần nữa sao?"
" Ít ra tôi còn có chỗ đứng trong trái tim của Oản Oản, còn cậu...Một chút cũng không."
Câu nói của Cận Thiếu như một con dao đâm chí mạng vào trái của Đường Tam, khiến cậu á khẩu không nói được lên lời.

Đúng là cậu không có chỗ đứng, nhưng bù lại cậu vẫn cố gắng, chưa bao giờ làm cô ấy phải khóc hay chịu bất kỳ nỗi đau nào.
Trong lòng vẫn nuôi hi vọng, Oản Oản sẽ hồi tâm chuyển ý.
Đường Tam cười khẩy " Sớm thôi, tôi sẽ cướp Oản Oản lại từ tay cậu."
" Vậy sao?" Cận Thiếu khẽ nhếch cười, rồi nói tiếp.
" Để tôi cho cậu thấy.

Lâm Oản Oản mới là của ai."
Ngay sau đó, Cận Thiếu nâng cằm cô lên, đầu hơi cúi xuống, hôn lên môi cô trước mặt Đường Tam, để khẳng định chủ quyền.
Cái mặt say bí tị, cứ mơ màng không biết chuyện gì xảy ra " ưm...ưm.." đẩy anh theo phản xạ, thì anh ôm chặt lại.
Đứng một bên mà trơ mắt nhìn người con gái mình yêu, bị người đàn ông khác đang chiếm dụng, mà không thể làm gì được.

Lòng Đường Tam càng trở nên căm phẫn, ánh mắt rực những tia máu đỏ như muốn gi3t chết kẻ đối diện.
Ánh mắt tà tà khẽ liếc nhìn biểu cảm đang tức giận của Đường Tam thì càng trở nên kiêu căng, anh hôn sâu hơn, chiếm trọn lấy khắp khoang miệng cô, từng tuyến nước bọt là lẫm của anh hoà vào một, đầu lưỡi bị trêu đùa không thể dứt ra.
Một sợi giống như là chỉ trắng còn đọng lại, kéo dài như đang nối vào nhau giữa hai đôi môi vừa tách rời.
Khóe miệng anh cong lên vẻ thích thú.
Đường Tam không thể nhịn nổi nữa mà dùng hết sức, gồng mình lên thoát khỏi khống chế của hai kẻ kia, ánh mắt đầy sát khí muốn lao đến chỗ anh.

Nhưng hai kẻ mặc áo đen phản xạ rất nhanh, ngay sau khi bị Đường Tam đẩy ra thì cũng nhanh chóng tóm lại đè cậu xuống đất.
" Khốn kiếp, buông tao ra...Dạ Cận Thiếu, tôi với cậu cùng thi đấu công bằng."

" Thi đấu sao? Không hứng thú."
Đường Tam thấy bản thân sắp đánh mất cô, thì liên tục ra sức thương lượng, nhưng anh là người thế nào, ai cũng biết cả.

Thứ đã là của anh, kẻ khác dám tranh tất nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp.
" ỉ đông hiếp yếu, Cận Thiếu đây là phong cách làm việc của cậu sao?"
" Nói nhiều làm gì? Có nói gì đi chăng nữa thì Lâm Oản Oản cũng là người của tôi...Tôi và cô ấy sẽ sớm kết hôn đến lúc đó mong cậu cũng đến chung vui." Rồi nhoẻn cười đắc ý.
Anh bế cô lên, rời khỏi căn hộ của Đường Tam.
Hai tên kia cũng buông thả Đường Tam ra, theo sát anh rời đi, ánh mắt liếc nhìn cảnh cáo.
Cậu điên cuồng hét lên, đập phá mọi thứ, đấm vào tường liên tục để xả cơn giận, đay nghiến " Dạ Cận Thiếu, cậu cứ chờ đó cho tôi.

Tôi nhất định sẽ đòi lại Oản Oản, kiếp này tôi nhất định sẽ không thua."
Chiếc xe rời đi, Oản Oản vẫn ngủ say như chết, miệng còn chép chép chúm chím nhìn thật đáng yêu, Cận Thiếu để cô ngủ trong lòng, cặp mắt đăm chiêu ấy không rời khỏi khuôn mặt cô từ lúc lên xe, anh đang suy nghĩ điều gì đó, thi thoảng lại lấy ngón tay khẽ động vào mặt cô.
" Lâm Oản Oản, hình như tôi yêu em thật rồi."
Rồi khẽ cười, làm hai tên kia nhìn nhau khó hiểu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.