Trùng Sinh Cận Thiếu Cua Lại Bảo Bối

Chương 34: 34: Chiếm Hữu




Sự việc quá bất ngờ, thật sự cô chưa bao giờ nghĩ tới Đường Tam sẽ tỏ tình, cô trở nên lúng túng không biết phải trả lời thế nào.
Kiếp trước rõ ràng cô nhớ, mối quan hệ giữa cô và Đường Tam đâu có trở nên như thế này? Rốt cuộc đã sai ở đâu?
" Oản Oản."
Tiếng gọi của Đường Tam làm cô giật thót, né tránh ánh nhìn cậu ấp úng " Tôi...tôi..."
Thấy cô khó xử, cậu tiếp tục hạ giọng nói " Thật ra...!Tôi thích em từ lâu rồi, chỉ là không có can đảm để nói ra...!Thấy em ở bên cạnh Cận Thiếu cảm thấy rất khó chịu, rất muốn gi3t chết hắn để cướp em về.

Oản Oản...em gả cho tôi có được không? Tôi hứa sẽ dùng cả cuộc đời này để chăm lo cho em, sẽ không làm em khóc nữa."
Nhìn vào ánh mắt kiên định đang nôn nao, mong chờ câu trả lời từ cô kia, thật sự cô không biết phải làm sao cả.

Đường Tam là một người rất tốt nhưng cô không xứng, một phần vì trong trái tim cô, cái bóng của Cận Thiếu quá lớn, lớn tới mức nó không thể bị xoá bỏ.
Từ chối lại sợ cậu tổn thương, cô không nỡ.

Nhưng lừa dối cậu thì cô càng không thể.

Tình yêu nó thì phải xuất phát từ hai phía.
Một ý nghĩ trong đầu loé lên " Hay là cho cậu ấy một cơ hội, dù gì mình và Cận Thiếu kiếp này cũng không thể đến với nhau được nữa."

Cô cứ im lặng không trả lời, Đường Tam khẽ mỉm cười chua xót " Không sao, em cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi cũng được, không vội."
Giọng nói của Đường Tam có gì không đúng lắm, cậu đang sắp khóc sao?
Cận Thiếu bên kia trong lòng cũng đang dưng trào cảm xúc ghen ghét, tay nắm chặt, một thứ gì đó nơn nớp lo sợ hiển diện trong tâm trí, hồi hộp chờ câu trả lời của cô, đồng ý hay là từ chối Đường Tam.
" Chúng ta xuống thôi, để tôi đỡ em."
" Chờ đã..."
Bất chợt cô cầm tay Đường Tam lại.
Đường Tam khó hiểu nhìn cô " Còn chuyện gì sao Oản Oản?"
Sau một hồi suy nghĩ, cô ngượng ngùng lắp bắp " Tôi...Tôi đồng ý."
Đường Tam nghe xong hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc, giây sau vui mừng, xúc động liền ôm chặt lấy cô vào lòng, rối rít nói: " Em nói thật sao? Cảm ơn! thật sự cảm ơn em.

Oản Oản, anh yêu em."
Bị Đường Tam ôm, cô giật mình ngại ngùng, nhưng rồi do dự một lúc, cũng dần đưa hai tay lên ôm lấy lưng, chấp nhận cậu.
Dù gì giữa Cận Thiếu và cô cũng đã không còn duyên nợ gì nữa.
Tháng sau anh kết hôn và tôi cũng thế, sẽ không thua anh.
Thật không ngờ cô lại đồng ý.

Cận Thiếu bên này đang rất giận dữ, cặp mắt đỏ ngầu như máu, bàn tay siết thành nắm đấm đến bật cả máu, đay nghiến trong lòng " Lâm Oản Oản, ai cho phép em đồng ý? Cho dù tôi không lấy em, thì cũng không cho phép em lấy người khác.

Em chỉ thuộc về riêng mình Cận Thiếu tôi thôi."
Đường Tam không thể giấu nổi sự sung sướng trong lòng mà bất ngờ bỗng cô lên, làm cô giật mình hoảng hốt " Đường Tam, anh làm gì vậy?"
" Đương nhiên là nói với cả thế giới, chúng ta sắp làm đám cưới, em là vợ của anh."
Oản Oản đỏ bừng mặt, không thể nói được câu gì, chỉ ôm lấy cổ Đường Tam cúi xuống mà xấu hổ.
Thấy cô như vậy, Đường Tam vui còn hơn trúng số, lần này cậu sẽ họp báo để đưa tin lên toàn thế giới.
Trong lòng Oản Oản thì lại đang lo lắng về quyết định này của bản thân, liệu làm như vậy có đúng hay không? Sống lại để đi một con đường hoàn toàn mới đặt cược vào Đường Tam.
" Muộn rồi, anh đưa em quay trở lại phòng, em đói chưa? Em muốn ăn gì? Anh sẽ đi mua cho em."
" Cháo gà...được không?"
" Tất nhiên là được, vợ anh muốn ăn gì, anh đều mua cho hết."
Nghe Đường Tam chưa gì đã gọi mình là vợ, cô xấu hổ chỉ muốn độn thổ ngay lúc này.

Đường Tam vừa nói vừa vui vẻ bế cô đi xuống, giọng đối đáp của hai người dần nhỏ đi, cho tới khi không còn nghe thấy nữa, thì lúc này anh mới bước ra.
Gương mặt xám xịt, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người khiến người ta lạnh buốt cả sống lưng, bước chân đầy dứt khoát đi xuống.Một kế hoạch loé lên trong đầu anh.
Về đến phòng, Đường Tam để cô lên giường dịu dàng nói: " Đợi anh, anh sẽ mua rồi quay lại sớm thôi."
Oản Oản mỉm cười khẽ gật.
Thấy vậy cậu cũng nhanh chóng rời đi.
Thời gian trôi qua chỉ vọn vẹn 5 phút, thì một sự cố xảy ra, nguyên dãy phòng bệnh chỗ cô đột nhiên cúp điện.

Căn phòng cô nằm bỗng trở nên tối om.
" Mất...Mất điện rồi sao?"
Oản Oản sợ hãi, muốn đi xuống giường để ra ngoài.
Thì một tiếng " Cạch" Cứ như là ai đó vừa mở cửa bước vào.
Oản Oản nghĩ đó là Đường Tam quay lại, cô đưa hai tay ra phía trước, lần mò trong bóng tối mà nói " Đường Tam, anh về rồi sao? Đột nhiên mất điện rồi anh mở đèn Flash lên đi."
Nhưng đáp lại cô là một khoảng không yên tĩnh.
Cô bắt đầu trở nên lo lắng, sợ hãi trong lòng.

Nếu là Đường Tam nhất định cậu sẽ trả lời, bất an bất đầu xâm chiếm đầu óc Oản Oản.

Cô lần theo trí nhớ để tìm đến chỗ cửa ra vào, thì bất chợt cô khựng lại, tay cô hình như vừa chạm vào thứ gì đó.

Chất liệu vải? con người?

Chợt Oản Oản vội thu tay về trước ngực, giọng nói run rẩy " Ai...Ai đang ở đó vậy?"
Nhưng không ai đáp lại.
Bất ngờ kẻ đó lao đến, như rất thạo nhìn trong bóng tối, vác cố lên vai rồi cưỡng ép cô lên giường làm cô tái mặt đến hoảng sợ mà hét lên " Cứu tôi...Ai cứu tôi với, anh là ai? Đừng qua đây."
Nhưng lạ thay, cho dù cô hét cỡ nào thì cũng không có ai chạy đến.
Hoá ra tất cả đang tập trung hết dưới lầu, một đám người mặc vest đen đang phân phát tiền trợ cấp, ai cũng có phần nên tất cả người trong bệnh viện đều chạy đến xếp hàng, cho nên cô ở tầng 14 cho dù la thế nào cũng sẽ không ai nghe.
Người đàn ông đấy không một chút sợ hãi, tất cả đều nằm trong kế hoạch, anh đè cô nằm xuống giường, ngồi lên cơ thể cô mà cưỡng chế.
Hai tay cô khua loạn xạ liên tục về phía trước, trúng đâu thì trúng, không ngừng la lối cầu cứu " Cứu tôi...Ai đó làm ơn cứu tôi với.

Bác sĩ...ưm!..."
Nhưng chỉ có thể cầu cứu trong tuyệt vọng.
Hai tay cô bị đè chắc xuống, anh khoá miệng cô bằng một nụ hôn không cho cô la.

Lúc này cô sợ hãi trong bất lực, không biết người đàn ông này là ai, khóe mắt cay cay ứa ra hai hàng lệ.
Nụ hôn, mùi hương này rất quen thuộc, nhưng lại có thi thoảng của vị máu tanh, sự sợ hãi đã xâm chiếm tâm trí khiến cô không thể nhận ra.
Người đàn ông như một con thú dữ, ánh mắt điên cuồng chiếm hữu , cuốn lấy đôi môi của cô, trong đầu chỉ suy nghĩ chỉ duy nhất một câu " Em là của tôi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.