Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 201: Giải quyết dứt khoát (1)



Tiếu Trọng Hoa nhìn Âu Dương Noãn, nói: "Nàng đang sốt ruột?”

Dù là Âu Dương Noãn tâm cơ thâm trầm, luôn trấn định cũng không khỏi ngẩn người. 

Người này đang nói gì vậy? Đáp ứng thì đáp ứng, không đáp ứng thì nói không đáp ứng, sao lại hỏi người ta đang sốt ruột, bồn chồn? Chuyện chung thân đại sự của nữ tử, nàng có thể không lo lắng sao?

Âu Dương Noãn nhìn vị Minh quận vương bề ngoài lạnh lùng tuấn mỹ này, tươi cười có chút gượng gạo: “Ta chỉ là một nữ tử khuê các hiểu biết hạn hẹp, tất nhiên là sốt ruột, lo lắng!”

Nàng nói xong còn cầm lấy trái cây trên bàn đưa lên miệng cắn cắn.

Tiếu Trọng Hoa sửng sốt, con cháu hoàng thất thế gia từ nhỏ đã bị nghiêm khắc quản thúc, hỉ nộ không đổi sắc, lúc tình cảm chân chính biểu lộ ra ngoài là rất ít.

Nhất là tính cách của Yến vương, cả ngày không mấy buông thả nói cười, mặt mày lạnh băng. Cho nên từ đại ca cho tới đệ đệ, mọi người ai cũng luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng, biểu hiện sự bí hiểm của con cháu hoàng thất.

Đối với điểm này, Tiếu Trọng Hoa lãnh hội thật sâu. Hắn suy bụng ta ra bụng người, kiên trì cho rằng người luôn bình tĩnh, gặp chiêu tiếp chiêu như Âu Dương Noãn thì chắc chắn cũng là người tâm cơ sâu không lường được.

Nhưng không nghĩ rằng lúc nàng nghe hắn nói, khóe mắt hơi hơi nhướng lên, hai mắt lộ ra chút kinh ngạc. Thoạt nhìn có pha vài phần đáng yêu. 

Nhìn lại thì nàng không hề kém Dung quận chúa khuynh quốc khuynh thành, dung mạo còn có chút thanh lệ, hấp dẫn ánh mắt người khác hơn.

Tiếu Trọng Hoa nhìn biểu tình của nàng, bất giác mỉm cười: “Chuyện này, nàng vì sao lại phải bỏ gần tìm xa?” 

Không đi cầu Hoàng trưởng tôn mà lại tìm đến hắn, không phải là đi đường vòng sao?

Âu Dương Noãn trừng mắt, không đáp mà hỏi lại: “Nghe nói Thái Hậu bức quận vương làm cho thật nhanh, sợ là nóng vội hôn sự với Dung quận chúa a?”

Tiếu Trọng Hoa nở nụ cười: "Nàng sao biết ta không muốn lấy Kha Dung?”

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nếu quận vương thực sự nguyện ý, thì có thể đính hôn trước, tại sao còn kéo dài năm này qua năm khác? Quan trọng nhất là Thái Hậu xưa nay sủng ái Dung quận chúa, nếu người có tâm an bài thì đừng nói vị trí quận vương phi, chỉ sợ vị trí chính phi của Hoàng trưởng tôn cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Nay quận vương đang trong thời gian hiếu kỳ, Thái Hậu dù có tâm cũng không thể tứ hôn. Nhưng còn có những người khác!”

Âu Dương Noãn mỉm cười: “Vì sao Thái Hậu lại không tứ hôn cho người khác mà lại để Dung quận chúa cứ mãi chờ đợi như vậy?”

“Còn gì nữa? Tiếp tục nói đi!” Ngữ khí Tiếu Trọng Hoa từ từ mềm nhẹ, thực sự không phải là ảo giác. Bởi vì lúc này giọng điệu nghe qua có vài phần bất đắc dĩ, không như ngày thường mặc dù là đang cười nhưng cũng tràn đầy xa cách hững hờ.

“Nay chân chính nắm quyền trong triều là hai vị Vương gia. Một là Tần vương, người còn lại là Yến vương!” Âu Dương Noãn ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Minh quận vương! Thái Hậu sủng ái Dung quận chúa không phải là giả, thế nhưng lại càng thích Tần vương điện hạ hơn! Ngài nói có đúng hay không?”

Đối với đánh giá của nàng, Tiếu Trọng Hoa chỉ cười mà không nói.

Âu Dương Noãn thấy hắn không hề có biểu hiện tức giận thì mới thả lỏng, hơi hơi ngừng một lát, trong đôi mắt giấu một tia giảo hoạt. Từ một góc độ khác bắt đầu duyệt thuật: “Ngài là người am hiểu lòng người ít có trên đời. Nếu Dung quận chúa gả vào Yến vương phủ thì đối với Yến vương và ngài mà nói thì đều là chuyện khó xử. Ta nghĩ điện hạ ngài cũng không hy vọng người bên gối quá mức thân cận với Thái Hậu!”

Nghe nàng nói từng lời từng chữ, đều tựa hồ như cùng hôn sự của nàng không có quan hệ. Nhưng Tiếu Trọng Hoa cũng có thể hiểu được ý của nàng. Hắn trầm mặc thật lâu, mâu quang dưới ánh mắt trời càng phát sáng lợi hại.

Mãi đến khi hắn rũ mắt xuống, lông mi hơi hơi rung động, mới tựa tiếu phi tiếu lên tiếng: “Đây là lý do nàng tới tìm ta?”

Âu Dương Noãn nhìn hắn, nhất thời không nghĩ hắn lại hỏi một câu như vậy. Nàng tới tìm hắn còn có thể vì sao? Tất nhiên không thể là vì nữ tử ôm ấp tình cảm hy vọng anh hùng cứu mỹ nhân a….Cái này, hắn thật đúng là dám nghĩ.

Tiếu Trọng Hoa nói xong câu đó thì cúi đầu thở dài, phảng phất như nhìn thấu hết thảy tính toán của nàng. Lời nói đặc biệt chậm, đặc biệt nhẹ, từng chữ từng chữ tiến thẳng là tâm khảm nàng, không chút lưu tình nào vạch trần nàng: “Ta muốn từ chối cửa hôn sự này tự nhiên ta sẽ có biện pháp khác. Vì sao không nên để nàng cùng Trần Cảnh Duệ kết thân?”

Quả nhiên nàng chỉ nói vài câu hắn liền hiểu được ý tứ của nàng. Âu Dương Noãn nửa điểm quẫn bách cũng không có, ngược lại cười tươi: “Năng lực của quận vương ta tất nhiên biết. Chỉ là gần đây tâm tư Dung quận chúa tựa hồ như không còn đặt lên người quận vương nữa….Nếu như quận chúa thuận lợi gả vào phủ Thái tử, tương lai sẽ là một phiền toái lớn, có phải không? Huống chi, cho dù ngài có biện pháp thì có thể nhất lao vĩnh dật sao?”

Tiếu Trọng Hoa nhướng mày lên, bên môi lại nhếch lên một nụ cười: “Oh?”

Hắn giúp nàng, đồng thời cũng hoàn toàn giải quyết phiền toái là Dung quận chúa. Đối với hắn, đối với Hoàng trưởng tôn, đối với nàng đều là chuyện tốt. Làm gì mà phải lộ ra gương mặt như là mẹ kế như vậy? Trong lòng Âu Dương Noãn âm thầm đánh giá Tiếu Trọng Hoa.

Trong đôi mắt thâm thúy của Tiếu Trọng Hoa nhất thời dâng lên cảm xúc không rõ lý do. Ngữ khí cũng đã hòa hoãn xuống: “Bình thường Âu Dương tiểu thư hay đọc cái gì?”

Âu Dương Noãn sửng sốt, không nghĩ rằng suy nghĩ vị Minh quận vương này lại thay đổi nhanh như vậy. 

Nàng nheo mắt, cơ hồ hoài nghi nam nhân trước mặt này đến tột cùng là nghe có hiểu những lời nàng nói từ nãy đến giờ hay không? Là do nàng nói mông lung không rõ? Hay hắn căn bản nghe mà lại không hiểu được? Hoặc là hiểu hết nhưng lại cố ý làm bộ như không hiểu?

“Âu Dương tiểu thư bình thường hay đọc cái gì?” Tiếu Trọng Hoa hỏi lại một lần nữa.

Âu Dương Noãn lần này rốt cuộc cũng tin là mình không có nghe lầm. Minh quận vương điện hạ thật sự là đang hỏi một vấn đề không liên quan….

Nàng hơi hơi nhướng mày, không tự chủ được mà nghiêm túc nhìn hắn. Lại phát hiện hắn cũng đang nghiêm túc đánh giá nàng, bốn mắt nhìn nhau. Giống như là khơi mào, nháy mắt liền bùng lên ngọn lửa lạnh lùng, bất tri bất giác ẩn ẩn có giao phong.

Âu Dương Noãn nở nụ cười: "Chẳng qua chỉ là….”

“Nếu là nói dối, vậy thì khỏi cần nói!” Khóe mắt Tiếu Trọng Hoa ánh lên một chút bỡn cợt, giọng điệu mặc dù nhẹ nhưng lại có vài phần trầm thấp.

Âu Dương Noãn nghiêng nghiêng đầu, nói chi tiết: “Chẳng qua chỉ là một ít sách sử!” Có gì khó nói đâu?

Lần này là lời nói thật, Tiếu Trọng Hoa mỉm cười: “Nàng đọc sách sử sao? Đọc ‘Sử giám’ chưa?”

Âu Dương Noãn đáp: “Đã đọc xong. ‘Lại thư’ của tiền triều cũng đã đọc xong!”

Tiếu Trọng Hoa lại hỏi: “Lạc trận đồ?”

Hai người một hỏi một đáp đã nói không ít chuyện xưa trong lịch sử, tựa hồ như cùng chuyện hiện tại không hề có quan hệ. Nhưng cẩn thận nghe lại thì phát hiện ẩn giấu trong đó không ít phép ẩn dụ.

Hồng Ngọc cùng Xương Bồ đứng bên ngoài đình, một chút cũng nghe không hiểu hai người này đang bí hiểm so cái gì? 

Trong lòng Âu Dương Noãn rõ ràng rất sốt ruột nhưng lại chỉ có thể nhẫn nại chậm rãi trả lời từng câu hỏi của hắn.

Đúng lúc này Sơn Cúc tiến đến: “Biểu tiểu thư, Thái tử phi cùng Chính phi hoàng trưởng tôn đến. Mời tiểu thư qua cùng qua nói chuyện!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức nhìn Tiếu Trọng Hoa, nàng đang đợi đáp án của hắn.

Đôi mắt đen tuyền của Tiếu Trọng Hoa đã khôi phục lại bình tĩnh vốn có, tựa như hồ nước không một gợn sóng, không có y luân, hoàn toàn nhìn không ra một cảm xúc gì: “Nếu đã như vậy, ta đây cáo từ trước!”

Âu Dương Noãn không tự chủ mà hơi hơi nhếch lên phía trước.

Tiếu Trọng Hoa giống như là biết được động tác cực nhỏ này của nàng, đột nhiên quay đầu, đôi mắt thâm trầm hơi hơi có ý cười. Nhưng hắn không hề giải thích, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, môi mỏng cong thành một nụ cười, ngữ điệu như là trấn an: “Nàng yên tâm đi!”

Sơn Cúc nghi hoặc nhìn bóng dáng Minh quận vương, đang ngơ ngác không hiểu hắn nói gì thì nghe Âu Dương Noãn nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Trong Mặc hà trai, ngoại trừ Thái tử phi còn có hai vị trắc phi của Thái tử là Thạch thị cùng Trữ thị. Chu Chỉ quân cũng đến, sắc mặt hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt, mặc y phục rộng rãi nhưng cũng không che được cái bụng đang lớn dần. 

Bốn thị thiếp của Hoàng trưởng tôn cũng tới, chỉ là không có tư cách ngồi xuống nên đứng một bên làm trang trí mà thôi.

Thái tử phi thấy Âu Dương Noãn thì liền tươi cười nói: “Âu Dương tiểu thư, mau qua đây. Lại ngồi bên cạnh ta!”

Tất cả mọi người nhìn về phía Âu Dương Noãn, nàng mỉm cười cúi đầu thi lễ với các nàng. Cả người có vẻ nhu hòa khoan thuận, lúc nói chuyện như một ngọn gió xuân, mềm nhẹ thổi qua khiến người ta cảm thấy thực thoải mái.

So với Thạch thị thì Trữ thị được Thái tử yêu thích hơn. Hơn nữa tính tình hoạt bát, lại được sủng ái nên liền lên tiếng nói: “Vị này là Âu Dương tiểu thư? Thật sự là trời sinh thanh tú a!”

Thạch thị cười nói: "Còn không phải sao? Sớm đã nghe danh nhưng lại vô duyên diện kiến. Ngươi làm cho Thái tử phi một túi hương thật tinh xảo, kỹ năng thêu rất tốt!”

Trữ thị nghe vậy thì cẩn thận đánh giá, trong mắt tựa hồ như có chút nghi hoặc, lại cười nói: “Nhìn Âu Dương tiểu thư tuổi này thực sự có chút giống đại tiểu thư Trấn quốc Hầu phủ năm đó!” 

Thái Tử Phi cười gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, mẫu thân Âu Dương tiểu thư chính là đại tiểu thư Trấn quốc Hầu phủ!”

Trữ thị sửng sốt rồi liền cười nói: "Hóa ra là vậy, trách không được lại trông giống nhau như vậy. Mẫu thân ngươi năm đó cũng là mỹ nhân nổi danh khắp kinh đô, tài mạo song toàn, tính tình uyển chuyển hàm xúc. Xuất thân lại tốt, không biết có bao nhiêu bà mối đến đạp cửa. Ngay cả Yến….” Nói tới đây như là đột nhiên nhớ đến cái gì, lập tức im bặt.

Chuyện năm đó Thái tử phi cũng mơ hồ biết một chút, bà hơi hơi nhíu mày cười nói: “Xem các ngươi kìa, chỉ lo hỏi chuyện, cũng chưa cho đứa nhỏ lễ gặp mặt!”

Âu Dương Noãn nghe thấy Trữ thị nhắc tới mẫu thân nàng thì trong lòng đã nổi lên nghi hoặc. Hơn nữa Thái tử phi tựa hồ như không muốn nhắc đến đề tài này. 

Nàng nhất thời cảm thấy trong này nhất định có ẩn tình, chính là ngại trong đây nhiều người nên chỉ có thể khẽ mỉm cười, làm bộ như không nghe thấy.

Thạch thị tặng một vòng tay phỉ thúy ngũ bức. Trữ thị tặng một vòng cổ ngọc bích, lại tựa hồ như ngượng ngùng vì vừa rồi nói lỡ nên lấy ra trâm cài ngọc lưu ly bát bảo đưa cho nàng. 

Âu Dương Noãn nhận lấy lễ vật, lại cùng các nàng ngồi nói chuyện thêm một lát thì liền đứng dậy cáo từ. Lâm Nguyên Hinh cũng đứng lên theo, tự mình tiễn nàng ra cửa.

Trong phòng Thạch thị cười tủm tỉm nói với Thái tử phi: “Nếu có thể mang đứa nhỏ xinh đẹp như vậy về nhà thì thật tốt!” 

Nghe câu này thần sắc Tiếu Diễn lập tức thay đổi, ánh mắt sâu thẳm lúc này liền nhìn Âu Dương Noãn đang đứng nói chuyện với Lâm Nguyên Hinh trong sân.

Thái tử phi sửng sốt, lập tức cười nói: “Xem muội lòng tham không đáy kìa. Tiểu mỹ nhân trên đời này đều muốn mang về trong nhà a!”

Thạch thị biết những lời này chỉ là vui đùa cho nên một chút cũng không để trong lòng. 

Nhưng Tiếu Diễn lại bất động thanh sắc rũ mắt xuống, con ngươi bị lông mi che khuất, phá lệ thâm u ửu ám, cất dấu gợn sóng vô tận: “Ngài nói đùa rồi. Chỉ sợ Âu Dương tiểu thư lòng dạ cao, không vừa mắt phủ Thái tử mới phải!”

Nói xong hắn tựa hồ như không có hứng trí nói chuyện nên liền đứng dậy cáo từ. Chu Chỉ Quân nhìn bóng dáng Tiếu Diễn rời đi, tươi cười đáy mắt lập tức trầm xuống.

Thạch thị không hiểu bị Tiếu Diễn cho nghẹn một chút, hồi lâu mới dịu xuống. Trữ thị vội vàng hòa giải: “Đúng vậy, cũng không biết tương lai Âu Dương tiểu thư sẽ gả cho nhà nào?”

Chu Chỉ Quân cười nói: “Tiểu thư xinh đẹp như vậy, gả vào nhà ai đều là phúc khí!” Nói xong, tươi cười trên mặt trở nên sâu xa khó hiểu.

Lúc này Lâm Nguyên Hinh vừa vặn từ bên ngoài tiến vào, Chu Chỉ Quân liền cười nói: “Vừa vặn nhắc đến, có một chuyện vui. Võ quốc công phủ nhờ cậy tổ mẫu ta đến quý phủ Âu Dương đại nhân làm mai, Lâm phi có biết không?”

Quả nhiên chuyện này có liên quan đến Chu Chỉ Quân. Tâm tư Lâm Nguyên Hinh thay đổi thật nhanh, ngoài miệng đã nói: “Là vậy sao? Ai nha, nếu ngài không nói ta cũng không biết đâu! Cũng không đúng lắm, vì nếu chuyện này thành thì Lão thái quân cũng nên báo với ta một tiếng. Nhưng lâu như vậy không thấy tin tức gì sợ là không đáp ứng rồi. Ngài không biết đâu, Âu Dương Lão thái thái rất sủng ái vị biểu muội này của ta, còn muốn giữ nàng lại bên cạnh hai năm nữa!”

Biểu tình của Lâm Nguyên Hinh chân thành là thế, giọng điệu cũng thật nghiêm túc: “Còn nữa, mặc kệ là chuyện có thành hay không thì cũng không nên nói lung tung. Cho dù là đính hôn cũng còn có thể hủy, huống chi còn chưa biết bát tự có hợp hay không?”

Biểu cảm trên mặt Lâm Nguyên Hinh thập phần ôn hòa nhưng mà lời này lại liền ngăn được miệng Chu Chỉ Quân. 

Ý Lâm Nguyên Hinh là nếu Chu Chỉ Quân đem chuyện không có truyền đi khắp nơi thì sẽ trở thành người ba hoa.

Chu Chỉ Quân âm thầm cười lạnh, chậm rãi nói: “Lúc đến thăm ta mẫu thân có ngẫu nhiên nhắc đến chuyện này. Ta còn nói là tám phần là đã thành….”

Thái tử phi nhìn hai người có qua có lại đến là náo nhiệt, liền chớp mắt, chỉ lẳng lặng ngồi uống trà. Không nói lời nào, trong lòng lại khe khẽ thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.