Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 206: Vinh thăng kim chi ngọc diệp (2)



Ánh nắng ngoài cửa sổ đã bắt đầu nóng lên, trong hồ xa xa gần gần mấy loại vạn chu hoa sen. Hồ nước hơi hơi sóng sánh, hoa sen cũng khẽ rung động, cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.

Đúng lúc này Đại công chúa lại đứng lên, có chút tùy ý nói: “Trong khoang oi bức, ta ra ngoài một lát!”

Lập tức có các vị tiểu thư nói muốn cùng đi, ánh mắt đại công chúa đảo quanh: “Không cần, Âu Dương tiểu thư theo ta là được rồi!”

Đại công chúa thích Âu Dương Noãn đã là chuyện mà mọi người đều biết. Trong những trường hợp như vậy cũng không che dấu sủng ái, bởi vì bà căn bản còn không thèm để ý đến cái nhìn của người khác.

Quả thật như vậy, thân phận của bà căn bản cũng không cần để ý. Ánh mắt mọi người hoặc ghen tị hoặc hâm mộ đều dừng trên người Âu Dương Noãn. Nàng lại chỉ mỉm cười đứng lên, cùng đại công chúa đi ra ngoài.

Trong khoang nhất thời lâm vào im lặng kỳ dị. Mãi đến khi Thái tử phi cười hỏi Chu thái quân thì các vị nữ quyến mới một lần nữa bắt đầu uống trà nói chuyện. Giống như một màn vừa rồi chưa từng phát sinh.

Đại công chúa mang theo Âu Dương Noãn ra khoang thuyền, đứng cạnh mạn thuyền nhìn cảnh trí bên ngoài. 

Lúc này hương hoa sen tràn ngập trong không khí, ảnh phản chiếu của điện thai lầu các bên hồ thấp thoáng, dập dềnh dưới hồ theo làn gió.

Đại công chúa nhìn tình cảnh trước mắt, thật lâu không lên tiếng. Mãi đến khi trong lòng Âu Dương Noãn nổi lên nghi hoặc thì bà mới chậm rãi nói: “Thành Quân của ta, ánh mắt của nó với ngươi rất giống nhau. Đều trắng đen rõ ràng, thông minh lanh lợi!”

Âu Dương Noãn đang sửng sốt thì đã nghe đại công chúa nói tiếp: “Chỉ là nếu ngươi thực sự là nữ nhi của ta liền sẽ không lớn lên thành như vậy!”

Đào cô cô cúi đầu, trên mặt mặc dù vẫn bình thản nhưng trong lòng lại khẽ thở dài một hơi. 

Nếu Âu Dương Noãn là nữ nhi của Đại công chúa thì sẽ không phải sống thật cẩn thận, luôn nơm nớp lo sợ. Công chúa sao có thể để cho nàng chịu một chút ủy khuất nào!

Âu Dương Noãn trong lòng lo sợ cùng nghi hoặc nhưng lại không mở lời. Chỉ là không nghĩ tới, đại công chúa đột nhiên vươn tay ra. Nàng có chút hơi hơi sửng sốt, bàn tay kia đã đột nhiên cầm chặt lấy bàn tay nàng.

"Công chúa... Điện hạ!"

“Chuyện Võ quốc công phủ, ngươi ngay cả thoáng qua cũng chưa từng nhắc tới trước mặt ta, là vì chuyện đặc thù không tiện nói hay vẫn là có nguyên nhân khác?”

Âu Dương Noãn mất tự nhiên nhìn Đào cô cô một cái, thấy bà đứng đằng kia cũng không lên tiếng đành đơn giản mà nói thẳng: “Hồi bầm điện hạ, tiểu nữ dành được chút ưu ái của ngài đã là may mắn lắm rồi. Nên không muốn bởi vì chút liên lụy này khiến điện hạ nghĩ tiểu nữ tiếp cận ngài là vì lợi ích, lại càng không muốn ngài gặp phiền phức!”

“Là không muốn ta gặp phiền phức sao?” Ý cười trên mặt Đại công chúa càng sâu, đột nhiên lại nhẹ nhàng thở dài: “Vừa mới nói ngươi giống Thành Quân của ta. Hiện tại xem ra lại giống ta nhiều hơn. Ta không thích dựa vào người khác, lại càng không muốn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, có thể tự mình giải quyết chuyện của mình là tốt nhất. Đây mới là đúng đắn. Noãn Nhi, ta thích tính cách này của ngươi!”

Lúc nói đến đây ánh mắt Đại công chúa đã tràn ngập từ ái. Âu Dương Noãn nghĩ đến nữ nhi duy nhất của đối phương chết đi như vậy trong lòng bất tri bất giác sinh ra càng nhiều đồng tình, đối với bà cũng là xuất phát từ sự thân cận thiệt tâm.

Đại công chúa tựa hồ như nhớ tới cái gì, vỗ vỗ tay nàng rồi lập tức buông ra. Sau đó bước lên trước vài bước, nhìn xa xa, thanh âm của bà dường như cũng truyền đến từ xa xa: “Noãn Nhi, chuyện bệ hạ tứ hôn cho Duẫn quận vương, ngươi cũng biết?”

Hoàng đế tứ hôn Duận quận vương Chu vương cùng Tam tiểu thư Chu gia nhà Tuyên thành công phủ. Chuyện này Âu Dương Noãn có nghe thấy. Cho nên nàng liền nhẹ nhàng gật gật đầu, trước mắt không tự chủ được mà hiện lên ánh mắt của thiếu niên kia.

Tiếu Thanh Bần từng theo đuổi nàng ước chừng hai năm. Nay sợ là cũng bị Chu Ngưng Bích kia cuốn lấy.

Nhớ tới chuyện này bên môi Âu Dương Noãn không khỏi lộ ra tươi cười.

“Nhưng đứa nhỏ Thanh Bần này lại không biết tốt xấu. Chẳng những kháng chỉ cự hôn còn náo loạn muốn đến Chu gia từ hôn. Chu Ngưng Bích không chịu nổi nỗi nhục này nên cũng náo loạn muốn tự sát…..Việc này, ngươi có lẽ không biết?”

Âu Dương Noãn lập tức sửng sốt, ngạc nhiên.

“Sau đó tiểu tử này bị phụ vương hắn trói lấy bắt tiến vào tân phòng. Nghe nói mãi cho đến hôm nay đều cùng Chu Ngưng Bích phân phòng mà ngủ. Tình cảm thật sự không tốt….Ngươi cũng biết hắn là vì ai?”

Âu Dương Noãn nghe xong những lời này, thật lâu sau không nói gì. Ánh mắt lanh lợi của thiếu niên kia, nói thích xong nàng vẫn nghĩ đối phương bất quá là còn trẻ nên đùa giỡn. Lại không nghĩ rằng hắn thế nhưng lại thực sự nghiêm túc, còn dám cãi lại lời hoàng đế.

Nói đến thì là do nàng coi nhẹ tâm ý của hắn….Trong lòng Âu Dương Noãn chấn động, trên mặt lại không mảy may biểu lộ tâm tình. Nàng chỉ cười nhẹ, giống như không hề biết nói: “Mặc kệ là Duẫn quận vương vì ai, tương lai có ngày ngài ấy sẽ hiểu rõ!”

Hiểu được hắn cùng nàng là không có khả năng, hiểu được ý trời là không thể làm trái.

Đại công chúa nở nụ cười: "Ta biết, ngươi không coi trọng đứa nhỏ kia. Nhưng thật ra hắn rất thật tâm!”

Âu Dương Noãn nhất thời có chút giật mình, nàng tuy rằng xem nhẹ tâm ý của Tiếu Thanh Bần nhưng lại chưa bao giờ có nửa điểm coi nhẹ hắn. Nàng luôn luôn vì người của mình mà tính toán, nhưng Tiếu Thanh Bần chưa bao giờ và cũng không phải người nàng lựa chọn. 

Bởi vì nàng hiểu rõ được nhân sinh của hắn cùng nàng hoàn toàn đối lập. Vận mệnh của nàng là muốn báo thù, sau đó che chở đệ đệ bình an sống tốt.

Còn cuộc đời của hắn quá mức trong sáng. Giống như cuộn cẩm tú dài, vừa mới biết được một góc. Có rất nhiều thứ hắn không biết cũng có khả năng không bao giờ biết, nàng không thể cứ thế phá hủy.

Quan trọng nhất là, mỗi lần nhìn thấy Tiếu Thanh Bần, nàng đều không tự chủ được mà nghĩ đến Tước Nhi. Một thiếu niên trong sáng giống như đệ đệ nàng, thứ hắn ái mộ bất quá chỉ là một thứ tốt đẹp ngoài ý muốn. Như vậy rất nguy hiểm, nàng thà rằng kính nhi viễn chi.

Âu Dương Noãn thản nhiên nói: "Tiểu nữ tự biết thân phận. Tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ không an phận, càng đừng nói đến việc xem nhẹ Duẫn quận vương!”

Hương hoa sen trong veo thoang thoảng, vô thanh vô tức lượn lờ quanh quẩn chóp mũi, khiến người ta say mê.

Đại công chúa nhìn phiến lá sen xanh mướt, ánh mắt hơi hơi động, bà lại đột nhiên đổi đề tài: “Noãn Nhi, sơn trang này là do Yến vương xây dựng. Thế nhưng lại tặng cho Thái tử, ngươi có biết vì sao không?”

Trong lòng Âu Dương Noãn khẽ động, trên mặt cũng là một mảnh mờ mịt. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

Đại công chúa thở dài, gương mặt tinh xảo không biết từ khi nào phủ thêm một tầng mây đen: “Bởi vì năm đó họ cùng thích một nữ tử. Sau khi bệ hạ biết được thập phần tức giận. Người nữ tử này vì tránh cục diện huynh đệ tương tàn nên đã thừa dịp Yến vương xuất chinh, Thái tử trị thủy. Cả hai người đồng thời ở kinh đô mà nhanh chóng gả cho người khác. Sau khi Yến vương trở về liền tỉ mỉ thiết kế sơn trang này tặng cho Thái tử. Sơn trang này chắc là lễ vật mà hắn muốn tặng cho người trong lòng. Bất quá chuyện này đã qua rất nhiều năm, thập phần bí ẩn. Ngay cả ta lúc trước cũng không biết….Hiện tại nghĩ lại, nữ tử này thực thông minh. Nếu nàng không chịu gả đi, chỉ sợ sẽ bị bệ hạ xử tử, thậm chí sẽ liên lụy toàn bộ gia tộc!”

Nói tới đây, Đại công chúa đột nhiên nhìn Âu Dương Noãn, cười nói: “Noãn Nhi trời sinh mỹ mạo như vậy, tương lai chỉ sợ cũng sẽ dẫn đến vô số tranh đoạt. Không bằng ngươi trực tiếp nói cho ta biết, ngươi thích ai ta sẽ làm chủ gả ngươi cho hắn. Như vậy có thể tiêu miễn người khác tranh đoạt….”

Âu Dương Noãn kinh ngạc nhìn đại công chúa, cảm thấy hôm nay những lời bà nói rất kỳ quái. Như thế nào đang êm đang đẹp lại nhắc đến chuyện hôn sự của nàng….Ẩn ý trong đó….

Đại công chúa nhìn biểu tình của nàng, trong ánh mắt toát lên một tia ấm áp, làm như trấn an nói: “Mỹ mạo cùng tài hoa không chỉ mang đến sự ái mộ của người khác, mà càng có khả năng mang đến mối họa vô tận. Noãn Nhi, ta hy vọng ngươi hiểu được điểm này!”

Âu Dương Noãn khẽ run lên nhưng vẫn mỉm cười cúi đầu nói: “Dạ!”

Trong lòng nàng lúc này đã phức tạp không thể nói rõ, những lời đại công chúa nói hôm nay rốt cục là có ý gì? Là nhắc nhở nàng đừng giống Dung quận chúa thích thể hiện bản thân quá đáng, hay là muốn…..

Đại công chúa nhìn thần sắc nàng, trong ánh mắt có một loại thương tiếc thản nhiên. Nhưng trong miệng lại cười nói: “Bất luận là như thế nào, ta nhất định sẽ che chở cho ngươi. Hiện tại, ta muốn ra phòng khách phía sau nghỉ ngơi. Ngươi có đi cùng ta không?”

Tầng thứ hai chính là khoang dành cho khách quý nghỉ ngơi. Âu Dương Noãn lắc lắc đầu: “Tiểu nữ sẽ không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi!”

Đại công chúa cười gật đầu, khi cười khóe mắt có những nếp nhăn như đuôi cá, nói Âu Dương Noãn ở lại ngoài này cẩn thận. 

Nhưng nàng lại cảm thấy trong nụ cười kia lại có một tia đau thương cùng quyện đãi không rõ khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Đại công chúa được Đào cô cô dìu đi, Âu Dương Noãn không nghĩ sẽ trở lại khoang thuyền đầy oanh yến kia. Nàng theo mạn thuyền lững thững bước đi, vô thức đã đi đến đuôi thuyền.

Cảnh đẹp trước mắt cơ hồ khiến người ta kinh dị, lá sen bao quanh trong hồ lớn như trăng tròn, phản chiếu khắp mặt nước một màu xanh lục. 

Bỗng nhiên một cái thuyền mộc nhỏ rẽ nước mà đi, nháy mắt nước trong hồ liền gợn sóng. Trên thuyền là một nam tử, khi Âu Dương Noãn đang sửng sốt, người nọ đã nhanh chóng đến gần, cười khanh khách nhìn nàng.

Âu Dương Noãn nhìn chằm chằm người trước mặt, nhất thời không biết là giận hay vẫn là kinh.

“Sao? Thấy ta liền mất hứng?” Trong đôi mắt Tiếu Thiên Diệp như có lưu tinh xẹt qua. Khóe môi mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một bó sen ném qua cho nàng.

Âu Dương Noãn theo bản năng giơ tay tiếp nhận, lại bị bọt nước trên cánh hoa vương lên mặt. Thoáng chốc mùi hương vấn vít quanh mũi.

Nàng nhìn hắn, lại vẫn không nói lời nào. Chỉ lẳng lặng dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn hắn.

"Vì sao không nói lời nào?" Tiếu Thiên Diệp có chút ngẩn ra. Ánh mắt tràn đầy cảm xúc không che dấu: “Nàng đều đã biết?”

Âu Dương Noãn gật đầu: "Thế tử đao to búa lớn như vậy, ta muốn không biết cũng khó!”

Tiếu Thiên Diệp nhíu mày: "Nàng đang tức giận!”

Âu Dương Noãn lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Thế tử làm như vậy cũng là vì ta. Ta không có tư cách tức giận!”

Tiếu Thiên Diệp cười lạnh: “Nhưng nàng chính là đang tức giận. Vì sao? Bởi vì ta đã giết người? Nàng cũng biết, nếu để hai người kia sống thì vĩnh viễn giữ lại mối họa. Trên đời này chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật!”

Ngữ khí khi hắn nói đến chuyện này như là một điều đương nhiên, một chút ít áy náy cũng không có.

Xác thực như thế, mặc kệ là hắn hay là hoàng tôn công tử khác, tất cả bọn họ đều đã được giáo dục như vậy. Giệt cỏ không giệt tận gốc, vĩnh viễn đều lưu lại hậu hoạn.

Âu Dương Noãn gật đầu vị thán: “Phải, chỉ có người chết mới không thể tiết lộ bí mật. Nhưng ta cũng không cầu Thế tử hỗ trợ, ngài vì sao phải quản chuyện như vậy?”

Hắn nhìn nàng chằm chằm, mâu quang như ánh nắng xẹt qua mặt nàng: “Bởi vì nếu ta mặc kệ nàng giải quyết, nàng tất nhiên sẽ nhân từ nương tay lưu lại mầm tai họa này!”

Âu Dương Noãn trầm mặc mà chống đỡ, lát sau mới hồi phục lại mỉm cười như cũ: “Vậy đa tạ Thế tử!”

Biểu tình trên mặt Tiếu Thiên Diệp vân đạm phong khinh, hắn giống như đang nói một chuyện không liên quan đến mình: “Giữ lại bọn họ, sẽ gây ra chuyện. Ta không thể mạo hiểm như vậy, lại càng không thể mất đi nàng!”

Âu Dương Noãn nghe thấy hắn nói, trong lòng hơi hơi động. Nhưng lại thản nhiên nói: “Thế tử quá lời rồi!”

Hắn vì nàng mà làm như vậy nhưng nàng có năng lực gì để hồi báo hắn đây! Nàng nhẹ thở dài chỉ để bản thân mình nghe thấy, trầm giọng nói: “Mặc kệ như thế nào, ta cũng phải đa tạ ngài!”

Tiếu Thiên Diệp thầm nghĩ điều ta làm cho nàng không chỉ có một chuyện này. Hắn vì ngăn chặn cảm kích giả không biết đã phải giết bao nhiêu người mới chân chính giải quyết được chuyện này.

Nhưng hắn biết rõ, Âu Dương Noãn sẽ không cao hứng nghe mấy thứ này. Hắn rũ mắt xuống, vạt áo bên cạnh hồ bị nước thâm ướt, cảm xúc có khuynh hướng gần như trong suốt. Thanh âm cũng dần thấp xuống, như hồ nước: “Những chuyện này đều là ta nguyện ý làm, cũng không cần nàng cảm ơn ta!”

Ngay cả khi không đồng ý cách làm của hắn nhưng nội tâm Âu Dương Noãn cũng có sự cảm động không hiểu. 

Vừa muốn nói, lúc này nàng lại nhìn thấy bóng dáng kia chậm rãi tới gần, cơ hồ như che đi ánh sáng trước mắt nàng, không thể nhúc nhích.

Hô hấp hắn gần trong gang tấc, hương hoa mơ hồ lượn lờ trong không gian. Cũng khó có thể tưởng tượng được, thời tiết đang rất nóng mà nàng lại khẽ phát run. 

Tiếu Thiên Diệp sửng sốt, trong thanh âm phủ một tầng băng tuyết, giống như kinh ngạc lại giống như tức giận: “Nàng sợ ta?”

Âu Dương Noãn còn chưa trả lời, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng có người đến. 

Nàng nhất thời bối rối, vội vàng muốn cách xa hắn một chút. Lại bởi vì nóng vội không nhận thấy được, dưới chân đột nhiên mềm nhũn trơn trượt. Cả người khuynh về phía trước, không cẩn thận chạm vào thứ gì ấm áp, lập tức ngã vào lòng hắn.

Âu Dương Noãn kinh hãi cơ hồ kêu không ra tiếng, một lòng muốn nhảy ra khỏi yết hầu. Nàng vội vàng thối lui từng bước.

Tiếu Thiên Diệp ngạc nhiên, đến khi lấy lại được phản ứng, đôi mắt nheo lại như hồ ly. Hắn mỉm cười nói: “Hóa ra là không phải sợ, mà là do nhớ nhung yêu thương ta đến vậy!”

Âu Dương Noãn nhất thời xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cơ hồ bị biểu tình vô lại kia của hắn tức chết. Thế nhưng lúc này bên kia đã truyền đến âm thanh: “Noãn Nhi, Noãn Nhi! Muội ở đâu vậy?”

Là Lâm Nguyên Hinh! Nàng nóng vội, nhắm mắt hô nhỏ, âm thầm kêu khổ. Vạn nhất bị người khác phát hiện ở cùng Tiếu Thiên Diệp, nàng không muốn bị người khác nghĩ cùng hắn có tư tình. Đến lúc đó nàng phải đối mặt với biểu tỷ nàng như thế nào?

Trong lúc đó Tiếu Thiên Diệp đã nhảy nhanh xuống thuyền, công phu trong nháy mắt, người khác đã không thấy tăm hơi hắn đâu. Âu Dương Noãn hơi hơi sửng sốt.

Lâm Nguyên Hinh lúc này đã tới gần, kinh hỷ phát hiện ra nàng: “Muội ở đây a! Mau quay về thôi, Bệ hạ phái người đến truyền chỉ!”

Cả người Âu Dương Noãn cơ hồ bị đối phương lôi kéo, nàng theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua lại căn bản không tìm ra bóng dáng Thế tử Tần vương. Đến tột cùng là hắn ẩn thân ở ngoài thân thuyền hay là ẩn nấp trong đám lá sen. Nàng cũng không có cách nào biết được…

Lâm Nguyên Hinh kỳ quái hỏi: “Hoa sen này…”

Âu Dương Noãn lặng lẽ đem hoa sen dấu phía sau người, cười nói: “Vừa rồi nhìn thấy một nha đầu hái nên ta liền lấy đến đây!”

Lâm Nguyên Hinh gật gật đầu, cũng không nghi ngờ, nhanh chóng lôi kéo Âu Dương Noãn vào khoang thuyền.

Vào trong khoang, người đến truyền chỉ là thái giám tư lễ giam Chu Khang. Nhưng khiến người ta kinh ngạc hơn là, bên cạnh hắn còn có Minh quận vương một thân hoa phục, mặt như quan ngọc. Hắn nhìn Âu Dương Noãn, ánh mắt mỉm cười.

Khoang thuyền này không lớn, bởi vì sự xuất hiện của Minh quận vương mà đột nhiên sáng ngời hẳn lên.

Chu Khang đang cầm thánh chỉ, vẻ mặt túc mục.

Đại công chúa cũng đã tới, lúc này liền nhìn Âu Dương Noãn, mỉm cười, nụ cười kia tựa hồ như rất có thâm ý.

Chu Khang chính là thay mặt Hoàng đế đến để ban lễ vật cho Thái tử phi. Chỉ là hắn còn mang theo một đạo thánh chỉ.

Mọi người sau khi bái phục liền nghe Chu Khang thanh âm đầy nhịp điệu truyền chỉ: “Âu Dương Noãn nghĩa nữ của Đại công chúa. Dục linh sông ngân, bẩm huấn thiên nhân, huệ hỏi thanh thục, lan nghi uyển thuận, duyên thưởng thôi ân, nghi thêm vinh vu canh mộc. Phong làm Vĩnh An quận chúa!”

Ý chỉ này truyền xong, tất cả mọi người đang quỳ đều ngây ngẩn cả người. Ngay cả Âu Dương Noãn cũng thế, Hoàng đế tứ phong thế nhưng lại lấy phương thức hí kịch hóa như vậy, ngay tại đây liền truyền đến.

Quy của các đời, cho dù là nữ nhi thân sinh của công chúa cũng không có phong hào, trừ phi là được hoàng đế ban cho…Vĩnh An quận chúa do chính Bệ hạ sắc phong, đây là loại vinh quang cỡ nào.

Cái này không dễ dàng như một lời thu nhận nghĩa nữ của Đại công chúa. Được hoàng đế tứ phong liền tương đương với việc chính thức cho làm con thừa tự. Từ nay về sau, cho dù là Lý thị hay Âu Dương Trì đều không có tư cách quyết định hôn sự của nàng.

Sau khi dập đầu tạ ơn Âu Dương Noãn nhìn về phía đại công chúa, liền thấy đối phương mỉm cười nhìn mình, cũng không có một câu giải thích.

Một đoàn người ai cũng đều mở to mắt, cứng lưỡi. Kết quả vẫn là Lâm Nguyên Nhu phản ứng nhanh hơn một chút. Nàng hưng phấn nắm chặt tay Âu Dương Noãn, thấp giọng nói: “Noãn Nhi, lần này muội đã trở thành kim chi ngọc diệp rồi nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.