Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 210: Nhị tiểu thư sắc đảm bao thiên (1)



(Sắc đảm bao thiên: háo sắc đến tận trời, chắc ý nói là bị sắc đẹp làm mờ mắt)

Mới đến cửa Lê hương viện liền nghe tiếng khóc liên miên không dứt.

Âu Dương Noãn vừa mới vào sân, Nhuế mama liền đi lên đón, mặt đầy tươi cười nói: “Đại tiểu thư đã tới, để nô tỳ vào trong thông báo!”

Âu Dương Noãn tươi cười giữ tay đối phương lại, nói: “Nhuế mama sao lại khách khí thế? Ta đến viện muội muội, sao phải thông báo? Vẫn là ta cùng ngươi đi vào đi thôi!”

Nhuế mama muốn rút tay về nhưng Âu Dương Noãn lại mỉm cười. Trong lòng bà ta nhảy lên, cúi đầu: “Dạ!”

Trước khi Nhuế mama rời đi, trong phủ từ trên xuống dưới đối với phu nhân cùng Nhị tiểu thư đều là tán thưởng không dứt. Nhắc tới Đại tiểu thư đều như là không có người này tồn tại.

Nhưng bất quá chỉ qua hai năm ngắn ngủi, lúc bà quay lại, đánh giá của mọi người với Âu Dương Khả cùng Âu Dương Noãn lại hoàn toàn khác biệt.

Phải nói rằng dạng tiểu thư vừa sinh ra đã là danh môn khuê tú được mọi người hâm mộ như Âu Dương Khả có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Trong mắt Âu Dương Khả, bọn nô tỳ cùng mình là người của hai thế giới. 

Thậm chí còn không được xem như người, cho nên nàng ta đối với hạ nhân bên cạnh rất xem thường cùng hờ hững. Càng không có khả năng chủ động quan tâm xem hỉ nộ ái ố cùng suy nghĩ của bọn họ.

Ngược lại Nhuế mama phát hiện, Âu Dương Noãn xuất thân so với Âu Dương Khả còn cao quý hơn lại không phải vậy.

Âu Dương Noãn luôn ôn hòa thân thiết, luôn tươi cười với mỗi người. Bởi vậy mà hạ nhân trong phủ đều ấn tượng tốt với nàng. 

Nhuế mama hiểu rõ, tuy rằng lời nói của bọn nô tỳ không có chút trọng lượng nhưng lại là nơi mà những tin tức trọng yếu được truyền ra.

Âu Dương Noãn đối với hạ nhân không hề keo kiệt, thái độ lại hòa nhã khiêm tốn, đúng là phi thường đả động lòng người. 

Âu Dương Noãn nay lại là tâm phúc của Lão thái thái, tâm tính lại an hòa nên nàng cũng là đối tượng nịnh bợ của mỗi người. Như thế nàng liền có được một mạng lưới tin tức rộng rãi, chỉ sợ mọi nhất cử nhất động trong Lê Hương viện cũng truyền đến tai nàng đầu tiên.

Trong lòng Nhuế mama rất cả kinh nhưng cũng chỉ có thể âm thầm thở dài.

Vào phòng liền thấy Âu Dương Khả mặt đỏ tai hồng, đầu tóc rối tung, trong tay đang giơ cao cây phất trần, đánh liên tiếp lên người Hạ Tuyết đang quỳ dưới đất.

Mama nha đầu bên cạnh cũng đều quỳ xuống, cúi đầu không dám hé răng.

Âu Dương Khả vừa đánh vừa hung tợn nói: “Ngươi cả ngày ở trước mặt ta hồ ngôn loạn ngữ. Cái gì mà Tô công tử không bao giờ có thể ngóc đầu lên? Lời này mà ngươi cũng dám nói ra sao?” 

Lời còn chứ dứt, đã tùy tay cầm một bình hoa sứ men xanh dùng sức ném xuống đất. Mảnh vỡ văng tứ tung khiến mọi người đều né tránh. Hạ Tuyết che mặt, sợ tới mức khóc rống lên.

“Muội muội làm sao vậy? Sao lại tức giận đến như vậy?”

Âu Dương Khả nhìn thấy Âu Dương Noãn đứng ở cửa, nhất thời ngây ngẩn cả người. Ngượng ngùng không biết như thế nào cho tốt, phất trần trong tay cầm cũng không được mà buông cũng chẳng xong.

Âu Dương Noãn đi lên phía trước, cầm lấy cây phất trần, thấp giọng khuyên: “Tức giận thì cũng liền thôi. Nhưng trăm ngàn lần đừng làm tay bị thương!”

Hạ tuyết không dám ngẩng đầu, chỉ ô ô nức nở, không dám khóc lớn.

Âu Dương Khả nhìn Nhuế mama bên cạnh một cái, sau đó miễn cưỡng mỉm cười hành lễ: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm. Chỉ là một nha đầu không hiểu chuyện, ta đang giáo huấn nàng mà thôi!”

Âu Dương Noãn lập tức có chút kinh ngạc, nàng chỉ vào Hạ Tuyết nói: “Nha đầu kia vẫn luôn hiểu quy củ, hôm nay phạm vào đại sai gì mà chọc ngươi tức giận như vậy?”

Hạ Tuyết chẳng qua là đem tin tức Tô Ngọc Lâu gặp chuyện không may nói cho Âu Dương Khả biết. Còn nói một câu tiền đồ của Tô công tử chỉ sợ là xong rồi nên Âu Dương Khả mới nổi trận lôi đình. 

Nàng ta đem mọi lời dạy của  Nhuế mama tất cả đều quên hết, giữ chặt lấy Hạ Tuyết trút giận. Chỉ là những lời này cũng không thể để cho Âu Dương Noãn biết. Âu Dương Khả sợ hãi nói: “Nàng làm vỡ ngọc bồ phỉ thúy của tỷ tỷ tặng, ta tức giận nên mới giáo huấn nàng!”

Âu Dương Noãn cười cười, cũng không truy hỏi, tự mình dìu Hạ Tuyết lên nói: “Được rồi, chủ tử ngươi chỉ là nhất thời tức giận nên mới trách phạt. Mau đi xuống đi!”

Hạ tuyết lúng ta lúng túng nhìn thoáng qua Âu Dương Khả, thấy ánh mắt đối phương như đao nhỏ xẹt qua liền giật mình, nói: “Dạ!”

Nói xong liền vụng trộm lau khô nước mắt rồi lui xuống.

Âu Dương Noãn nhìn mọi người chung quanh mỗi người một biểu tình liền nói: “Ta hôm nay đến tìm muội muội trò chuyện. Các ngươi mau thu dọn một chút rồi lui xuống trước đi!”

Nhuế mama nhìn nha đầu trong Lê Hương viện yên lặng không tiếng động thu dọn mảnh vỡ rồi từng người một đi ra ngoài thì trong lòng càng thêm kinh ngạc. 

Bà ngàn vạn lần không thể ngờ được, nha đầu trong Lê Hương viện này đều răm rắp nghe theo lời của Âu Dương Noãn.

Như vậy sợ không chỉ là Lê Hương viện, mà trong thời gian hai năm ngắn ngủi này toàn bộ hạ nhân của phu nhân sắp xếp trong phủ đều đã bị đổi.

Âu Dương Khả mặc thượng sam vàng nhạt, váy dài nguyệt sắc, trên tai là hoa tai minh nguyệt thật dài. Dáng người thoạt nhìn thướt tha, mi thanh mục tú, chỉ là búi tóc hơi rối tung, sắc mặt còn đỏ vì vừa rồi nổi giận. 

Nàng ta nhìn Âu Dương Noãn, ánh mắt tàn nhẫn vừa rồi đều biến mất không dấu vết, chỉ còn lại chút tươi cười sợ hãi.

Nha đầu mang trà nước cùng điểm tâm, Âu Dương Khả chu đáo ngồi một bên cùng nói chuyện với Âu Dương Noãn. Nàng nhìn đối phương bộ dáng mảnh mai đáng yêu, bên ngoài nhìn vào tuyệt không thể nghĩ được đây là người vừa rồi còn ngoan độc đánh nha đầu.

Âu Dương Noãn nói mấy câu chuyện phiếm, giống như là vô tình nhắc tới một chuyện: “Muội muội, muội nghe Lý di nương nói gì chưa? Hai ngày nay Đại phu nhân Trương gia Thái Bình hầu đã đến phủ chúng ta!”

“Thái bình hầu Trương gia?” Âu Dương Khả nhất thời sửng sốt, không biết vì sao đối phương lại chủ động nhắc đến chuyện này.

Nhuế mama gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra chút gì đó nhưng lại không thu hoạch được gì.

Âu Dương Noãn nói nửa câu rồi cầm chén trà lên uống. 

Phương mama nhìn chủ tớ hai người đều lộ thần sắc giật mình thì cười nói: “Trương đại phu nhân cùng Tương vương phi tình cảm rất tốt. Nghe nói nửa năm trước còn thay Nhị công tử Tương vương gia đến Thôi gia cầu thân. Kết quả Thôi gia không đáp ứng, còn chế nhạo Trương đại phu nhân một hồi a!”

“Thôi gia? Là Thôi U Nếu tỷ tỷ sao?” Âu Dương Khả chần chờ hỏi.

“Không phải! Là nữ nhi thúc phụ nàng, Thôi U Lan. Trước kia chúc thọ Lão thái thái cũng có đi theo. Chính là không hay nói chuyện nên tiểu thư mới không chú ý đến thôi!”

Trong đầu Âu Dương Khả lập tức hiện lên một nữ tử dáng người gầy nhỏ, tư sắc bình thường. Trên mặt nhất thời lộ ra kinh ngạc: “Tương vương sao có thể bỏ qua Thôi tỷ tỷ là chọn nàng? Nói ra thì Thôi U Lan kia cũng thập phần bình thường, nói chuyện lại có chút lắp bắp. Phụ mẫu không có thế lực, nắm được mối hôn sự tốt như vậy hẳn là phải cao hứng mới đúng. Nghe lời Phương mama nói, tựa hồ như là cự tuyệt….Đây là có chuyện gì?”

Âu Dương Noãn mỉm cười: "Đó cũng là đương nhiên. Muội muội không biết, thực ra thân thể vị Nhị công tử Tương vương kia không được tốt….”

"Thân thể không tốt?" Mặc kệ có tật xấu gì, sau khi thành niên chung quy cũng đường đường là thân phận quận vương. Làm sao Thôi gia có thể cự tuyệt? Chuyện này nói như thế nào cũng đều không thông a.

"Nhị tiểu thư! Nô tỳ nghe nói Nhị công tử Tương vương là một người không hiểu chuyện….” Phương mama cười nói, giống như đang nói chuyện nhàn thoại nhà người ta.

“Lời này là có ý gì?” Âu Dương Khả sửng sốt một chút.

“Theo nô tỳ biết, Nhị công tử là một đứa nhỏ si ngốc, năm nay đã mười lăm tuổi mà ngay cả đi cầu cũng không thể cởi quần a!”

Âu Dương Khả sửng sốt, hóa ra Nhị công tử Tương vương trời sinh ngu dốt, bị quản thúc không được xuất môn. Việc này nàng cũng từng nghe nói nhưng lại không biết si ngốc đến mức này.

"Điều này sao có thể?" Nhuế mama cũng kinh ngạc nói.

"Nhuế mama, chuyện này ai lại đi nói bừa. Ngươi ra ngoài hỏi thăm mà xem, không ít người biết chuyện này đâu!” Phương mama tươi cười, nói chắc chắn.

Nhị công tử này vẫn là tâm bệnh của Tương vương, bởi vì hắn si ngốc từ nhỏ nên những nhà môn đăng hộ đối đương nhiên không chịu đem nữ nhi gả qua.

Còn ra ngoài mua một nữ tử nhà bình dân thì sợ mất mặt Vương phủ. Vì vậy mới nghĩ tìm một cô nương nhà quan lại bình thường hoặc có chút tỳ vết. Nào ngờ vẫn bị Thôi gia cự tuyệt.

Âu Dương Khả bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi. Thôi gia nhất định nghe được tin gì nên mới cự tuyệt Tương vương. Nhà bọn họ cũng thật ghê gớm, nếu là nhà bình thường cho dù không muốn cũng không dám dễ dàng cự tuyệt như vậy a! Dù sao cũng là Tương vương phủ….”

Khóe miệng Âu Dương Noãn nhẹ nhàng nhếch lên: “Muội muội nói không sai. Chỉ là Thôi gia dù sao cũng là Hàn lâm phủ, rốt cuộc vẫn còn có chút thanh quý, tất nhiên là sẽ không chịu. Nếu đổi lại là nhà khác nhất định là không thể từ chối rồi!”

“Đúng vậy! Nhị tiểu thư ngài không biết, nói đến hôn sự của vị Thôi U Lan tiểu thư kia, cũng là biến đổi bất ngờ a!” Phương mama cảm thán.

“Đại tiểu thư nói Thôi gia kia thanh quý, chẳng qua cũng là vì ghét bỏ Nhị công tử Tương vương si ngốc kia thôi. Lần trước Thôi U Nếu không phải còn oán giận với ngài nói biểu muội nàng đoạt đi hôn sự của mình sao?”

Âu Dương Khả giật mình không che dấu, từ khi nào thì trong kinh đô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nàng thế nhưng lại hoàn toàn không biết gì cả. Nghĩ như vậy liền cười cười nói: “Phương mama, vừa rồi ngươi nói là Thôi U Lan đoạt hôn sự của U Nếu tỷ tỷ. Chuyện này là như thế nào?”

Sắc mặt Âu Dương Noãn hơi trầm xuống, thanh âm mát lạnh lãnh triệt nói: “Mama, ngươi hồ đồ rồi sao? Nói một chút cũng liền thôi đi, sao có thể đem chuyện của Thôi tỷ tỷ ra để tiêu khiển?”

Phương mama vội vàng xin lỗi, vẻ mặt sợ hãi.

“Tỷ tỷ trách mama làm gì! Là ta muốn nghe. Giữa tỷ muội chúng ta có gì là không thể nói chứ!” Âu Dương Khả buồn cười nói, vẻ mặt đều là thơ ngây. Chỉ là một chút thơ ngây này, trong mắt Âu Dương Noãn lại cực kỳ buồn cười.

Là ai diễn trò cho ai xem, trong đầu mỗi người đều hiểu được.

Lông mi thật dài của Âu Dương Noãn hơi hơi hạ xuống, giọng điệu trầm thấp pha lẫn chút thở dài: “Nói đến mới nghĩ, Thôi tỷ tỷ cũng thật sự là đáng thương. Vốn Thôi hàn lâm muốn gả Thôi tỷ tỷ cho Tam thiếu gia nhị phòng Chu gia Tuyên thành công phủ. Nghe nói vị tam thiếu gia kia rất tốt, người lại tao nhã, cùng Thôi tỷ tỷ rất xứng đôi. Đây cũng là một mối hôn sự vô cùng tốt. Đáng tiếc trong một buổi ẩm yến ở Thôi gia, Thôi tỷ tỷ bởi vì kiêng dè nên không tham gia. Thôi U Lan liền mượn cơ hội này tiếp cận vị Chu tam thiếu gia kia, không ngờ cứ thế đoạt đi mối hôn sự này!”

“A?” Tâm Âu Dương Khả một lần nữa bị đánh động. Chần chờ một chút liền hỏi: “Thôi U Lan tướng mạo cùng tài hoa đều kém xa biểu tỷ nàng, Chu tam công tử xuất thân danh môn lại có học thức, sao có thể bị nàng lừa chứ?”

Âu Dương Noãn thở dài một hơi, nhưng cũng không chịu nói thêm gì nữa. Âu Dương Khả đối với chuyện này rất tò mò, nhưng đối phương không chịu nói nên nàng cũng không thể làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.