Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 237: Đêm khuya trốn chạy sát thủ (2)



Mặt trăng ló dạng sau đỉnh núi, xe ngựa càng chạy càng chậm. Dần dần bên ngoài đã quay về yên tĩnh.

Sắc mặt Lâm Nguyên Hinh đã trắng bệch, nàng từ khi chào đời đến nay chưa từng phải nếm qua loại hành hạ như vậy. 

Một đêm di chuyển liên tục không ngừng đã khiến nàng sức cùng lực kiệt, nước mắt trào ra liên tục.

Âu Dương Noãn nâng Lâm Nguyên Hinh dậy, để nàng nằm trong lòng mình, mang túi nước đến bên miệng, ôn hòa nói: “Uống chút nước đi!”

Lâm Nguyên Hinh mệt mỏi uống hai hớp, sau đó đẩy túi nước ra.

Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: "Kiên trì thêm một chút nữa, phía trước là chân núi. Chờ chúng ta xuống núi là sẽ không còn chuyện gì nữa!”

Không còn chuyện gì nữa? Làm sao có thể được như vậy? Đây chính là đang chạy trốn không hề có mục tiêu….

Lâm Nguyên Hinh vẫn nhắm mắt không nói, lệ lại chảy xuống.

Âu Dương Noãn ngẩn ra, hỏi: "Tỷ làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào hay không?”

Nàng rất lo lắng, Lâm Nguyên Hinh đang có thai, cứ như vậy đi xuống làm sao được.

Trong mắt Lâm Nguyên Hinh vằn đầy tia máu, tràn đầy bi thương nói: “Noãn Nhi, chúng ta còn có thể sống mà xuống núi sao?”

Âu Dương Noãn hơi hơi sửng sốt, Lâm Nguyên Hinh gắt gao lôi kéo tay nàng, nức nở: “Noãn Nhi, Noãn Nhi! Sơn Cúc cùng Đào Thiên đều đã chết, có phải chúng ta cũng….”

Âu Dương Noãn khẽ thở dài, cũng không biết nên nói thế nào, chỉ đành vỗ nhẹ lưng đối phương, giống như đang dỗ dành một tiểu hài tử.

Lâm Nguyên Hinh cứ như vậy mà nằm trong lòng nàng khóc, khóc đến chút sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt, thiếu chút nữa là không thể hít thở được.

Âu Dương Noãn cảm nhận được sự khác thường, tay càng không ngừng vuốt ngực cùng lưng đối phương miệng không ngừng nói: “Biểu tỷ, đừng sợ, đừng sợ! Có ta ở đây!”

Lâm Nguyên Hinh hô hấp mãnh, mãi mới có thể lấy lại bình tĩnh.

Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói với Lâm Nguyên Hinh: “Nay thân phận của biểu tỷ đã khác, không thể yếu đuối như vậy, càng không thể bỏ cuộc. Nếu Tần vương bắt được tỷ sẽ làm lá bài để trao đổi với Thái tử, Hoàng trưởng tôn, thậm chí cả Lão thái quân cùng Hầu gia cũng phải liên lụy. Chỉ sợ đến lúc đó còn không biết phải trả giá đại giới thế nào?”

Lâm Nguyên Hinh sợ hãi lắc đầu: “Nếu như vậy, ta thà rằng chết cũng không thể liên lụy đến bọn họ!”

Âu Dương Noãn ôn hòa nhìn nàng: “Không, chúng ta sẽ không bị bọn chúng bắt. Nhưng tỷ phải đáp ứng với ta, lúc nào cũng phải lấy đứa nhỏ trong bụng làm trọng, không được sợ cũng không được bị thương!”

Âu Dương Tước nhìn ý cười ôn nhu trên mặt tỷ tỷ, không khỏi âm thầm thở dài. Trong lòng chua xót, trong mắt ẩn ẩn như có lệ quang. 

Vốn hắn vẫn cảm thấy chinh chiến sa trường là một loại vinh quang, nhưng ngay khi máu tươi của tên truy binh bắn lên mặt, hắn lại cảm thấy từ đáy lòng xuất hiện một loại run rẩy cùng chán ghét.

Truy binh lại đuổi đến phía sau, Hạ Lan Đồ đột nhiên dừng lại nói với Âu Dương Noãn: “Là nơi này! Các ngươi cùng xe ngựa trốn trong rừng cây bên cạnh, ta dẫn bọn chúng đến nơi khác. Rất nhanh ta sẽ tìm đến sau!”

Nói xong, Hạ Lan Đồ rút cây sáo bên hông nhẹ thổi một tiếng, giống như là đang gọi cái gì đó. 

Âu Dương Noãn vừa quay đầu liền sửng sốt, thấy Hạ Lan Đồ đang nhìn chằm chằm áo choàng của mình. 

Âu Dương Noãn trấn định, đem áo choàng cởi xuống đưa cho Hạ Lan Đồ: “Hạ Lan công tử, hãy cẩn thận!”

Hạ Lan Đồ nhanh chóng khoác áo vào, sắc mặt vốn như ngọc nay lại phát ra ánh sáng khiến hắn lại thêm tuấn lãng. Hắn mỉm cười nói: “Yên tâm!”

Đúng lúc này, trong đám sương mù phía trước đột nhiên chạy ra một con tuấn mã cả người trắng như tuyết.

Lâm Nguyên Hinh kinh ngạc nói không ra lời, Âu Dương Tước nhanh nhẹn nói: “Đây là tọa kỵ của ngươi sao? Thật sự là một con ngựa tốt!”

“Nó là Tuyết Phách!” Hạ Lan Đồ không quay đầu, chỉ cười. Có thể thấy được, Tuyết Phách là hắn cố ý để ở dưới núi. Lúc này hắn thấp giọng nói: “Nhanh trốn đi!”

Âu Dương Tước trịnh trọng gật đầu, rất nhanh đã mang xe ngựa đi vào rừng cây. Hạ Lan Đồ cười nói: “Được rồi! Tuyết Phách, chúng ta cũng đi thôi!”

Tuyết Phách nhìn thấy chủ nhân thì thập phần hưng phấn, hai chân trước đạp trên không trung rồi lập tức lao về phía trước.

Đang chạy, trên đường bỗng nhiên xuất hiện một tấm lưới. Hạ Lan Đồ cười lạnh, tay kéo dây cương, thân mình hướng lên trên. Tuyết Phách như bay lên trời, phóng qua tấm lưới.

Lúc này phía sau truyền đến hai tiếng sáo bén nhọn, tiếp theo phía trước cũng có tiếng sao vang ứng. Hạ Lan Đồ nhìn về phía trước, liền quyết định thật nhanh, kéo ngựa hướng vào trong núi.

Phía trước, Tiếu Thiên Diệp đã mang theo nhân mã đánh tới. Đảo mắt liền thấy được trong màn sương mù dày đặc đã tản đi không ít, hơn nữa cũng lập tức thấy có một người. 

Gió thổi tung bay áo choàng người nọ, hắn sửng sốt, lập tức nhìn Tả Lệ phía đối diện đang dẫn mấy người đuổi theo. Trong lòng vội vàng: “Hãy nhìn xem phía trước là người nào?”

Mấy binh lính vừa nhìn thấy hắn, lập tức quỳ xuống, lớn tiếng báo cáo: “Thế tử, phía trước giống như là một nữ tử!”

Trong lòng Tiếu Thiên Diệp nhảy dựng, không kịp hỏi lại liền giương tay lên: “Truy!”

Vô số kỵ xích liền vọt vào trong núi, hướng bạch mã chạy tới. 

Hạ Lan Đồ không trốn không né, chỉ giục ngựa chạy nhanh. Tả Lệ đi trước, đuổi theo không bỏ.

Ngựa của Tiếu Thiên Diệp là hãn huyết bảo mã, đầu nhỏ gáy cao, bốn chân thon dài, bộ pháp nhẹ nhàng, rất nhanh đã đuổi theo Tả Lệ. Phía sau hắn, hơn mười tướng lĩnh với hơn một trăm binh lính rất nhanh bị bỏ lại.

Tả lệ hét lớn: "Đó là nghịch tặc, bắn tên!"

Tiếu Thiên Diệp trầm giọng quát: “Không được bắn!” 

Tả Lệ sửng sốt, không nghĩ Tiếu Thiên Diệp đột nhiên xuất hiện trong này, nhất thời cả kinh: “Điện hạ, đây là mệnh lệnh của Tần vương!”

“Không được bắn! Nếu làm nàng mất một sợi tóc nào, ta sẽ lấy mạng của ngươi!” Tiếu Thiên Diệp tức giận, trên gương mặt đã mang theo sự độc ác.

Trong lòng Tả Lệ thầm hận. Tần vương hạ lệnh giết chết, hắn ở trong này đuổi bắt cả một đêm, thật vất vả mới sắp sửa thành công. 

Mặc kệ nữ tử phía trước là Âu Dương Noãn hay là Lâm Nguyên Hinh, hắn đều có thể ăn nói với Tần vương. Nhưng cố tình ngay lúc này lại xuất hiện một Tần vương Thế tử.

Binh lính lúc nhanh chóng giục ngựa đến gần, thấp giọng nói: “Tướng quân, nàng đang hướng lên trên đỉnh núi. Nơi đó có một đạo nhai, nàng chắc chắn không còn đường để đi!”

Đến ngọn núi, Hạ Lan Đồ đã nhìn thấy phía trước không còn đường, là một đạo nhai vạn trượng.

Tiếu Thiên Diệp kinh hô: " Noãn Nhi! Đừng!”

Không đợi người bên ngoài có phản ứng, Tiếu Thiên Diệp đã giục ngựa đuổi theo. 

Bỗng nghe thấy Tuyết Phách hí dài một tiếng, bốn vó như bay lên, càng lúc càng nhanh. Tới vách đá, nó không chút do dự liền phóng người lên. 

Áo choàng khổng tước rơi xuống giữa không trung, như một đạo ánh sáng cắt qua mây mù rồi rơi thẳng xuống sơn cốc sâu không thấy đáy. 

Tiếu Thiên Diệp cả kinh, ngay khi con ngựa nhảy lên, lòng hắn như bị đao cắt, trước mắt bông nhiên tối sầm, lập tức ngã từ trên ngựa xuống.

“Thế tử!” 

Tả Lệ quá sợ hãi, vội vàng ghìm dây cương. Bước nhanh xuống ngựa chạy tới bên người Tiếu Thiên Diệp. 

Thấy sắc mặt hắn trắng bệch, hô hấp dồn dập liền lấy thuốc từ bên hông Tiếu Thiên Diệp cho hắn uống.

Nhưng vào lúc này, Tuyết Phách vững vàng đáp xuống phía đối diện.

Những người khác lúc này mới đuổi đến nơi, bọn họ đều thấy được một tia chớp trắng bay qua vực sâu, khí thế như báo săn. Thật sự là  phong tư khiến người ta kinh diễm. 

Bọn họ chạy vội tới vách đá nhưng đều phải ghìm dây cương, không ai nắm chắc có thể nhảy với khoảng cách xa như vậy.

Hạ Lan Đồ cũng không hề trì hoãn, rất nhanh giục ngựa biến mất trong rừng cây mờ mịt.

Tả Lệ vừa muốn hạ lệnh truy kích, phó tướng lại vội vàng nói: “Tướng quân, người này âm hiểm, cố tình dẫn dụ chúng ta đến đây. Trời còn tối, đường lại khó đi, chúng ta đã tổn thất không ít binh mã. Hiện tại Thế tử còn bị thương, chúng ta vẫn nên nhanh chóng quay về bẩm báo với Tần vương!”

Giết không được ngược lại còn bị dẫn dụ, còn hại Tần vương Thế tử té ngựa, tội lớn như vậy Tả Lệ sao đảm đương nổi? 

Hắn nhíu mày: “Truyền lệnh xuống, vây quanh phạm vi năm trăm dặm. Phái binh lính truy bắt nơi này, cần phải tìm được nghịch tặc này cho ta!”

“Tuân lệnh!” 

Người phía sau nhanh chóng vâng mệnh, đang muốn đi truyền lệnh thì Tiếu Thiên Diệp lại mở mắt, ánh mắt đáng sợ: “Ai chuẩn ngươi đi hạ lệnh?”

"Thế tử…”

Chuyện vừa rồi quá đột ngột khiến Tiếu Thiên Diệp nhất thời đau lòng mới bị ngã xuống. 

Nhưng cũng trong nháy mắt đó hắn phát hiện dưới áo choàng đó rõ ràng là thân hình của một nam tử.

Tuy rằng Tiếu Thiên Diệp vẫn còn đau nhưng cũng đã giảm bớt, hắn trầm giọng nói: “Truyền lệnh xuống, không cho phép tổn thương đến người trên núi này. Một khi phát hiện, chỉ cần bao vây. Truyền tin nói với bọn họ, cần phải lấy lễ tướng đãi!”

“Tuân mệnh, Thế tử!”

Hạ Lan Đồ theo khe núi đi xuống, ước chừng một canh giờ mới tìm được nơi xe ngựa trốn.

Âu Dương Tước nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra kinh hỉ: “Hạ Lan công tử, ngươi thế nào rồi?”

Hạ Lan Đồ mỉm cười, nói: "Không sao! Chỉ là vừa rồi đụng Tiếu Thiên Diệp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.