Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 241: Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết (3)



Hạ Lan Đồ đi lên, vỗ vỗ vai Âu Dương Tước, ôn hòa nói: “Âu Dương thiếu gia, đừng nóng vội. Âu Dương tiểu thư nhất định sẽ không sao!”

Âu Dương Tước ngẩng đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật gật đầu.

Hạ Lan Đồ rất giỏi việc khuyên bảo người khác. Hắn đến một lát liền khuyên được Lâm Nguyên Hinh trở về nghỉ ngơi. 

Hắn chậm rãi nói với Âu Dương Noãn: “Âu Dương tiểu thư, ta tin tiểu thư có thể nghe được lời ta nói. Ta biết tiểu thư rất mệt, nhưng những người thân của tiểu thư đều đang cần tiểu thư. Tiểu thư không thể cứ ích kỷ như vậy, muốn cứ như vậy buông bỏ tất cả. Nếu chưa lâm vào tuyệt cảnh tiểu thư đã nghĩ buông tay, vậy sao bọn họ có thể kiên trì đi tiếp?”

Âu Dương Tước bên cạnh ngẩn ngơ một lát, hắn cúi đầu, đem mặt vùi vào hai lòng bàn tay. Trong lòng nặng như đeo đá, khiến hắn không thở nổi.

Âu Dương Noãn sốt cao, tuy ý thức mơ hồ nhưng vẫn nghe rõ ràng lời Hạ Lan Đồ nói. Nàng dùng sức siết chặt tay, buộc mình phải thanh tỉnh. 

Hạ Lan Đồ nói đúng, Tước Nhi cùng biểu tỷ đều cần nàng, nàng không thể ngã xuống lúc này….

Có lẽ thuốc đại phu kê đã có tác dụng, cũng có lẽ ý chí đã chiến thắng thân thể suy yếu. Âu Dương Noãn rốt cuộc cũng tốt lên khiến mấy người Lâm Nguyên Hinh mới có thể thở ra.

Do trận ốm này, bọn họ ước chừng bị trì hoãn ở thị trấn nhỏ này ba ngày. Ba ngày này cũng đủ để kinh đô phát sinh nhiều biến hóa….

Bóng đêm thâm trầm, từng đợt gió bắc thê lương xuyên qua Tần vương phủ.

Thế tử vừa trở về vương phủ liền ngã xuống. Lúc này bệnh cũ của hắn tới bất ngờ, thế tới rào rạt. Ngay cả vương cung cũng kinh động.

Thôi mama nuôi Tiếu Thiên Diệp từ nhỏ sầu lo, nhìn Tiếu Thiên Diệp sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thế tử, ngài tội gì phải vậy? Mặc kệ là vì cái gì, ngài có thể nói với nô tỳ a!”

Tiếu Thiên Diệp cũng không thèm nhìn Thôi mama khiến bà càng thêm lo lắng. 

Đúng lúc này, Tần vương sải bước vào phòng, mặt đầy sương hàn. 

Hạ nhân nhanh chóng bẩm báo tình hình Thế tử, trên mặt Tần vương lập tức lộ ra biểu tình tức giận: “Đúng là đứa không có tiền đồ!”

Tần vương đến bên cạnh Tiếu Thiên Diệp, cầm lấy cổ áo hắn, mạnh mẽ kéo hắn từ trên giường dậy: “Tám năm trước, có người hạ độc trong đồ ăn của ngươi, ngươi đã muốn chết nhưng bản thân ngươi chiến đấu với Diêm vương lấy lại được một mạng. Ngươi nói ngươi không muốn chết, ngươi là con trai ta. Ngươi nói có chết cũng phải chết oanh liệt. Nhưng hôm nay, ngươi xem lại chính mình đi, vì một nữ nhân mà muốn biến bản thân thành bộ dạng gì nữa?”

Thôi mama quá sợ hãi: “Vương gia?”

Tần vương chỉ vào Tiếu Thiên Diệp nói: "Ngươi không chịu uống thuốc phải không? Được, vậy thì đừng uống! Mau cút ra ngoài cho ta, suy nghĩ thật kỹ, khi nào ngươi buông tha nữ nhân kia thì lại đến làm con ta!”

Tiếu Thiên Diệp cười lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi nhìn Tần vương, nửa câu cầu xin cũng không có.

Đêm nay, Tần vương ở lại viện Tiếu Thiên Diệp, muốn xem hắn đến tột cùng khi nào thì sẽ cầu xin tha thứ? 

Hai canh giờ sau, một cây nến nữa đã cháy hết. Nha hoàn nhanh chóng đến thay cây mới. Gió lạnh rít gào, ánh nến khẽ lay động. 

Thôi mama cầm lấy áo choàng, nhẹ nhàng hướng ra cửa. Tần vương đột nhiên mở to mắt: “Ngươi làm gì vậy?”

Thôi mama run run, không dám nhìn ánh mắt sắc bén của Tần vương. Nhỏ giọng nói: “Ngoài kia gió lớn như vậy, tuyết lại rơi. Thân thể điện hạ không được tốt….”

Tần vương quát: "Không được đi!"

Thôi mama quỳ xuống van xin: “Vương gia, Thế tử nếu bị lạnh sẽ phát bệnh!”

Tần vương nghiêm mặt: “Ta muốn khí lạnh khiến hắn hiểu được. Bằng không hắn vẫn chưa tỉnh!”

Trời càng lúc càng giá buốt, Tiếu Thiên Diệp cuối cùng cũng ngất đi. Thôi mama nhanh chóng phái người đi mời Thái y.

Thái y chẩn mạch cho Tiếu Thiên Diệp xong, sắc mặt ngưng trọng bẩm báo Tần vương, bệnh cũ của Thế tử tái phát, tâm mạch rất yếu, tình hình nguy hiểm.

Thôi mama biến sắc, Tần vương lại trầm mặt như nước, như là có chút bất vi sở động. Thôi mama không khỏi sốt ruột: “Nghiêm trọng lắm sao?”

Ngự y nói: "Thân mình Thế tử vẫn luôn điều dưỡng tốt, ta kê mấy phương thang thuốc, chỉ cần đúng giờ dùng….Thì không có gì trở ngại!” 

Tần vương nghe nói không có gì đáng ngại liền hừ lạnh, nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài.

Ngự y kỳ quái nhìn Tần vương, rồi kê đơn giao lại cho Thôi mama. 

Thôi mama tiễn bước ngự y, quay đầu nhìn phương thuốc sau đó liền an bài người đi bốc thuốc.

Lúc này đột nhiên một bàn tay vươn tới, cướp lấy đơn thuốc, không thèm nhìn mà quăng qua một bên. 

Thôi mama kinh ngạc nhìn người nọ: “Đại công tử, ngài làm gì vậy? Bệnh của Thế tử không thể trì hoãn!”

Tiếu Thiên  Đức lạnh giọng nói: “Nó không cứu được hắn đâu!”

Từ khi Tiếu Thiên Diệp phát bệnh bị giam lỏng, Tiếu Thiên Đức liền âm thầm cao hứng. Hắn đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi được cơ hội này. 

Tần vương tự tay chặt đứt cánh tay phải Tiếu Thiên Diệp, nhốt trong phủ. Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để hắn thượng vị.

Tiếu Thiên Diệp bệnh càng ngày càng nặng, thân thể kịch liệt run rẩy.

Thôi mama cả kinh, cầm lấy đơn thuốc. Tiếu Thiên Đức lại lần nữa cướp lấy nhưng Thôi mama vẫn nắm chặt không buông.

Thôi mama quỳ rạp xuống đất khóc nói: “Đại công tử, bệnh của điện hạ không thể trì hoãn. Nô tỳ van cầu ngài!” 

Tiếu Thiên Đức liếc mắt nhìn hộ vệ, tên hộ vệ liền quyết tuyệt đoạt lấy đơn thuốc sau đó xé tan thành từng mảnh. Thôi mama tuyệt vọng gào khóc, quỳ rạp xuống la lớn: “Đại công tử, Thế tử sẽ mất mạng a!”

Tiếu Thiên Đức lạnh mặt hạ lệnh: “Người đâu, mau khiến bà ta im lặng cho ta!”

Lập tức liền có người lôi Thôi mama ra ngoài.

Thôi mama tuyệt vọng khóc lớn. Tiếu Thiên Diệp thân là Thế tử, nhưng cả đời này của hắn sống cũng không hề dễ dàng. Tần vương nhiều kẻ thù, bọn chúng đều đem cừu hận tính lên đầu Thế tử. 

Thôi mama đã chăm sóc hắn từ nhỏ, nhìn thấy hắn luôn lo lắng sợ hãi, biết bao lần suýt mất mạng. Làm Thế tử, trắc phi cùng huynh trưởng lại luôn tính kế, ước gì sớm được nghe tin chẳng lành của hắn.

Nay bọn họ thế nhưng lại độc ác, thừa dịp Thế tử cùng Tần vương phát sinh hiềm khích liền nổi lên sát ý.

Hộ vệ không quan tâm kéo Thôi mama đi, bà lo lắng khóc, tiếng khóc vang vọng khắp viện. 

Hộ vệ cười lạnh, tiếp tục kéo đi. Nhưng đột nhiên tên hộ vệ kia khựng lại, trước ngực bị đâm xuyên qua, hai mắt trợn to, ầm ầm ngã xuống.

Tiếu Thiên Đức không dám tin nhìn một màn này, kinh hô: “Thiên Diệp, ngươi…”

Tiếu Thiên Diệp sắc mặt trắng bệch, thân mình lung lay sắp đổ, nhưng ánh mắt lại sắc bén kinh người: “Cút!”

Tiếu Thiên Đức ngẩn ra, hắn từ nhỏ đã rất e ngại đệ đệ hỉ nộ vô thường này, càng sợ hãi thân phận Thế tử của Tiếu Thiên Diệp.

Hắn nghĩ đối phương nhất định sẽ chết nên mới dám làm vậy, không nghĩ rằng Tiếu Thiên Diệp thế nhưng lại có thể đứng dậy. 

Hắn nhanh chóng lấy lại phản ứng, vẻ mặt quan tâm chạy nhanh đến: “Thiên Diệp, ngươi có khỏe không….”

Lời còn chưa dứt, hắn đã kêu thảm một tiếng, ôm tay phải ngã xuống đất. Cả người không ngừng run rẩy. 

Bọn hộ vệ kinh hoảng thất loát, bọn họ trơ mắt đứng nhìn chủ tử bị chặt đứt ngón tay. Lại nghe Tần vương Thế tử lạnh lùng nói: “Tiếp theo sẽ là đầu của ngươi!”

Bọn hộ vệ không dám tin nhìn Tiếu Thiên Diệp, nhanh chóng phản ứng chạy nhanh đến nâng Tiếu Thiên Đức dậy.

Đúng lúc này, từ xa xa truyền đến âm thanh: “Tần vương đến!”

Lúc Tần vương đi vào, Tiếu Thiên Đức liền chạy qua, thê lương nói: “Phụ vương, Thiên Diệp hắn….” 

Hộ vệ một bên thấy hắn đau đến muốn ngất đi, cơ hồ không còn huyết sắc liền nhanh chóng bẩm báo lại mọi chuyện.

"Lớn mật!" Tần vương nghe, hai mắt đỏ đậm, quát lớn một tiếng.

Trái tim Thôi mama như bị bóp nghẹt, lại thấy Tần vương đột nhiên mạnh mẽ đá một cước vào người Tiếu Thiên Đức: “Ngươi là ai mà dám mạo phạm Thế tử?”

Tiếu Thiên Đức vốn đã đau đến mặt xanh mét, lần này cả người liền bất tỉnh.

Bọn hộ vệ hai mặt nhìn nhau, không phải nói Thế tử đã thất thế rồi sao? Nhưng sao Tần vương lại vẫn bảo vệ hắn như vậy?

“Tất cả đều cút xuống hết cho ta!” Tần vương vẫy tay, bọn hộ vệ hoảng sợ, nhanh chóng đỡ Tiếu Thiên Đức rời đi.

Lúc này Thôi mama mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thấy Tiếu Thiên Diệp không thể chống đỡ tiếp, lại ngất lần nữa.

Tần vương nhìn nhi tử, không thể ức chế tình cảm của mình. Hắn bước lên, sờ sờ trán Tiếu Thiên Diệp, kéo chăn che kín cổ, ngồi bên giường thật lâu không nói gì. 

Mọi người cũng không ai dám phát ra tiếng động nào, yên lặng nhìn hắn chăm chú.

Thuốc được nấu xong, Thôi mama nhanh chóng bưng lên. Do dự bước đến đầu giường, Tần vương liền vươn tay: “Để ta!”

Thôi mama không tin vào tai mình, hắn lại nói một câu: “Đưa thuốc cho ta!”

Thôi mama lúc này mới biết mình không nghe nhầm, cầm chén thuốc đưa cho Tần vương. 

Vị Vương gia nổi tiếng tàn nhẫn này ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng múc từng muỗng, chậm rãi đưa đến miệng con trai. 

Tiếu Thiên Diệp cũng đã tỉnh lại, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

Tần vương giọng điệu nhu hòa nói với Tiếu Thiên Diệp: “Mau uống khi còn nóng!”

Tiếu Thiên Diệp mở miệng uống từng thìa một, Thôi mama bị nước mắt làm mờ nhòe, mau chóng quay mặt lau đi.

Tần vương thở dài, nói: "Chẳng qua chỉ là một nữ nhân, sao khiến cho ngươi phải thương tâm như vậy?”

Nhưng khi cúi đầu nhìn đôi mắt như xuân thủy của Tiếu Thiên Diệp, tựa hồ trùng hợp với ánh mắt kia trong ký ức. 

Trong đôi mắt Tần vương không tự chủ mà hiên lên vẻ ôn nhu: “Ngươi cùng mẫu thân ngươi tính cách giống nhau, thà chết cũng không luồn cúi, đã quyết định chuyện gì thì dù có mười tuấn mã cũng không kéo lại được. Phụ vương khuyên cũng không được, trừng phạt cũng vậy. Ngươi không chịu uống thuốc chẳng qua là muốn bức ta tha chết cho Vĩnh An. Ta đáp ứng ngươi, nhưng ta chỉ đáp ứng tha cho một mình Vĩnh An. Đây là giới hạn cuối cùng của ta!”

Tần vương chậm rãi đứng lên, nhìn Tiếu Thiên Diệp nói: “Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết. Ngươi vẫn luôn là người kiên định, ngươi nên hiểu được ý của ta!”

Trong mắt Tiếu Thiên Diệp hiện lên tia lãnh khốc, hắn cắn chặt răng, lạnh lùng nói: “Nhi thần hiểu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.