Một ngày sau, trong phủ Thái tử tìm được hơn một ngàn binh khí. Ngự Sử thượng tấu Thái tử mưu nghịch, thỉnh cần hoàng đế phế Thái tử.
Tiếp theo Hoàng đế hạ chỉ truy nã Thái tử, nhưng rất nhanh liền truyền đến tin tức, Thái tử đã chạy trốn.
Hai ngày sau, Hoàng đế hạ chỉ phế Thái tử. Trong cung truyền đến tin tức Hoàng đế bởi vậy mà bệnh tình càng nặng thêm.
Năm ngày sau, Hoàng đế đột nhiên băng hà, chỉ lưu lại một di chỉ, lập Tần vương làm Tân quân.
Trong cung nhất thời một mảnh gió thảm mưa sầu, Hoàng hậu biết được tin tức này như bị sét đánh. Suy sụp ngã ngồi trên ghế, nửa ngày không nói ra lời.
Tần vương quỳ gối trước mặt Hoàng hậu, đấm ngực khóc nói: “Tuy sớm biết sẽ có kết quả như vậy nhưng khi nó thật sự xảy ra vẫn khiến người ta không đành lòng tin. Ban đầu thân mình phụ hoàng vẫn còn rất tốt, nhưng mấy ngày nay trong triều đình nhiều chuyện xảy ra, không phải giặc thì cũng là họa. Tiếp theo Thái tử lại mưu nghịch, phụ hoàng kiệt lực lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên. Ta đúng là vô năng, nếu có thể sớm vì phụ hoàng phân ưu, cũng sẽ không đến mức như vậy!”
Hoàng hậu cố nén bi thống, lạnh lùng nhìn Tần vương: “Thân mình bệ hạ vẫn luôn kiện khang, đang êm đẹp đột nhiên bảo bị bệnh, ngay cả ta cũng không gặp. Hiện tại đột nhiên lại băng hà, ta thật sự muốn biết, Hoàng thượng là bị bệnh gì?”
Từ quý phi che đi ý cười lạnh bên môi: “Hoàng hậu nương nương! Bệnh tình của Bệ hạ đã được Thái y viện hội chẩn. Nếu ngài không tin, có thể đi hỏi ngự y, sao phải khó xử Tần vương?”
Nói xong nhìn Tần vương nói: “Điện hạ, Hoàng thượng đã băng hà, hiện tại khóc than cũng không ích gì. Bệ hạ đi rồi, gánh nặng như vậy đè xuống, có bao nhiêu chuyện còn chờ Thái tử. Ngươi sao có thể rối loạn chứ?”
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn đôi mẫu tử kẻ xướng người họa này. Thái tử bị bắt rời kinh, Tần vương nắm trong tay hết thảy. Hiện tại bà không thể nói thêm gì lúc này: “Gọi Trương Miện cùng Lý Nguyên vào đây!”
Trương Miện cùng Lý Nguyên là trung thư tỉnh tả hữu thừa tướng, là quan nhất phẩm, lại là lão thần tử. Nhiều năm qua rất được Hoàng đế tín nhiệm coi trọng. Phàm là đại sự trong triều đình, Hoàng đế đều theo lệ hỏi ý kiến bọn họ.
Rất nhanh Lý Nguyên cùng Trương Miện đã một trước một sau bước vào.
Tần vương để bọn họ xem qua di chỉ kia, trên mặt hai người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hoàng hậu hỏi bọn họ thấy chuyện này thế nào, chuyện trọng đại, Trương Miện ấp úng không dám nói thật: “Chuyện Bệ hạ băng hà, rất nhanh sẽ được truyền xuống thần dân. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ có náo động lớn, chúng ta sớm nên chuẩn bị phương án ứng phó tình thế nguy hiểm mới phải!”
Từ quý phi mỉm cười hỏi: " Trăm mối ngổn ngang, biết phải chuẩn bị từ đâu?”
Lý Nguyên một bên liền nói: “Quốc không thể một ngày vô quân, việc cấp bách bây giờ là Tần vương điện hạ phải lập tức đăng cơ! Chỉ có như vậy mới có thể bình ổn thiên hạ!”
Tâm Hoàng hậu lập tức trầm xuống, bà nhìn thoáng qua Tần vương, lại nhìn qua Từ quý phi, trong lòng vô cùng thống hận.
Trương Miện đương nhiên hiểu ý Lý Nguyên, trong lòng cũng rất không đồng ý.
Ông nhìn thoáng qua sắc mặt mọi người, rồi nói với Hoàng hậu: “Nương nương, việc này vạn vạn không thể. Mặc dù ở phủ Thái tử tìm thấy binh khí, nhưng Thái tử lại không có ở đây để đối chất. Cứ như vậy mặc định tội danh phản nghịch là quá mức võ đoán, khó có thể đảm bảo việc bị người khác vu oan. Nếu bây giờ Tần vương lập tức đăng cơ, chỉ sợ sẽ có đại loạn!”
Lý Nguyên không chấp nhận nói: “Nương nương, nếu Thái tử thật sự vô tội, vì sao không chịu tiếp nhận điều tra liền biến mất vô tung vô ảnh? Đây chẳng phải là càng chứng thực tội danh sao? Lão thần thấy không cần chần chờ, mau chóng tuyên bố việc này, để Tần vương đăng cơ, làm yên lòng dân!”
Hai người bên nào cũng cho mình đúng, đối chọi gay gắt. Giống như đều chờ Hoàng hậu phân xử.
Hoàng Hậu nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Kế thừa vương vị chính là quốc gia đại sự, há có thể vội vàng qua loa?”
Lý Nguyên có chút vội vàng nói: “Nương nương, ngài lo lắng nhiều rồi! Bệ hạ đột nhiên băng hà, sơ ý quốc gia sẽ lâm vào thế nước sôi lửa bỏng a!”
Hoàng hậu lại bất vi sở động, thái độ kiên quyết: “Không cần nói nữa, tất cả đều chờ đại táng của Bệ hạ rồi nói sau!”
Tần vương nhìn Hoàng hậu, trong mắt hiện lên tia cười lạnh.
Chờ bọn người Tần vương đi rồi, Hoàng hậu lập tức phái cung nữ tín nhiệm bên người đến Yến vương phủ cùng Chu vương phủ truyền tin.
Thái tử không ở kinh đô, trong kinh bà chỉ còn lại hai người con trai này, cũng chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người bọn họ.
Nửa đêm, Tần vương, Tấn vương, Sở vương, Tề vương đột nhiên xông vào điện Hoàng hậu.
Tần vương lạnh lùng nói với cung nữ: “Mau mời Hoàng hậu ra đây!”
“Không cần mời!” Vừa dứt lời, Hoàng hậu một thân y phục trắng, tao nhã ung dung bước ra.
Tần vương liếc mắt nhìn cung nữ, bọn họ liền thi lễ rồi lui ra.
Hoàng hậu cố trấn định, nhưng thanh âm đã có chút run run: “Ta chưa tuyên triệu, các ngươi….nửa đêm tới đây làm gì?”
Tần vương lạnh lùng: "Chúng ta đến tuyến bố di thương của Bệ hạ!”
Sắc mặt Hoàng hậu khẽ biến, bà có dự cảm tình hình không ổn nhưng là không đoán được bọn họ nhanh như vậy sẽ bức cung. Bọn họ mặc kệ thi cốt của phụ hoàng còn chưa lạnh.
Hoàng hậu hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, ánh mắt như tia sét đảo qua mọi nơi, không phát hiện hai người con của mình liền biết việc lớn bất thành. Bà khẽ cắn môi, cố gắng trấn định, thản nhiên nói: “Di mệnh gì?”
Tần vương quay đầu nhìn Tề vương, Tề vương đành phải kiên định, có chút muốn nói lại thôi: “Phụ hoàng có một đạo mật chỉ!”
Hoàng hậu quay đầu nhìn thẳng Tề vương, hắn không dám nghênh đón, có chút không tình nguyện nói: “Mời Hoàng hậu, tuẫn táng cùng người!”
Trong đầu Hoàng hậu trống rỗng, thân thể nhũn ra, suýt nữa thì lập tức ngã ngồi xuống đất.
Nhưng bà không thể ở đây yếu thế, chỉ có thể cắn răng, vươn cao thắt lưng, lạnh lùng cười: “Mật chỉ? Bệ hạ ban mật chỉ khi nào? Lấy đến ta xem!”
Tề vương nghẹn lời không biết làm sao.
Tấn vương thấy thế, lạnh lùng nói: "Là di mệnh lúc lâm chung, không kịp viết chiếu thư!”
Trong lòng Hoàng hậu chấn động, bi phẫn đến cực điểm, rưng rưng ngửa đầu lên trời kêu: “Bệ hạ, người hãy nhìn những người con hiếu thảo này đi. Bọn chúng đang bức thần thiếp như thế nào? Người có nhìn thấy không?”
Nói xong liền quay đầu nhìn Tần vương, chậm rãi đến gần hắn, hạ giọng bi phẫn nói: “Ngươi cướp đi vị trí Thái tử còn chưa đủ, nay lại muốn ép chết ta?”
Tần vương cười lạnh: "Bức chết bà? Ta căn bản không thèm mạng của bà. Nhưng bà lại không an phận, còn truyền tin báo cho hai người con của mình. Bà làm như vậy, chính là muốn tạo náo động. Nói cách khác, là chính bà tự tìm đường chết!”
Hoàng hậu trầm mặc trong chốc lát liền khôi phục sự bình tĩnh, cố lấy dũng khí kiên định lớn tiếng nói: “Ta theo phụ hoàng ngươi nhiều năm như vậy, cho dù các ngươi không nói ta cũng luyến tiếc phải rời xa chàng, vốn cũng nghĩ sẽ theo chàng. Nhưng mà nhiều năm qua, ta tự hỏi không có bạc đãi các ngươi, cũng chưa từng bạc đãi mẫu thân các ngươi. Nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi hồi báo ta như thế nào? Được! Tốt lắm! Ta dù chết cũng sẽ biến thành lệ quỷ, tìm các ngươi tính sổ!”
Tề vương nghe vậy thì thân thể không nhịn được mà run run, cảm thấy có từng trận hàn khí đánh úp lại.
Tần vương, Tấn vương, Sở vương mặt không chút đổi sắc đứng đó.
Hoàng hậu vẫn thê lương nhìn chằm chằm bọn họ. Tần vương, Tấn vương cũng không yếu thế nhìn đối diện, tình thế giương cung bạt kiếm.
Bọn thị vệ theo sau bọn họ liền nhanh chóng bước qua.
Tề vương đang muốn tiến lên, Tần vương liền che chắn trước người, sắc bén nhìn hắn. Tề vương bất đắc dĩ đành phải lui ra.
Thực tế mà nói Hoàng hậu luôn khoan dung nhân từ. Chưa bao giờ khó xử qua hắn cùng mẫu phi hắn, hắn cũng không hy vọng bức tử bà.
Nhưng hắn hiện tại cũng xem như là ngồi cùng một thuyền với Tần vương, dù sao cũng không có cách nào thay đổi….
Bọn thị vệ ba chân bốn cẳng bắt lấy Hoàng hậu, bà giãy dụa khóc kêu: “Buông ra! Đồ súc sinh các ngươi!”
Lúc này một thị vệ cầm một dải lụa bước tới, Hoàng hậu liều mạng giãy dụa.
Đột nhiên dải lụa nhanh chóng tròng vào cổ bà, thị vệ mạnh mẽ dùng sức siết chặt.
Hai mắt Hoàng hậu trợn ngược lên, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.
Tề vương không đành lòng nhắm mắt lại, xoay người đi.
Tần vương rất nhanh liền đem tin tức Hoàng đế băng hà, Hoàng hậu do bi thương quá độ mà muốn tuẫn táng theo truyền ra ngoài.
Rất nhanh văn võ bá quan cả triều đều biết việc này, không ít kẻ muốn nịnh nọt tìm cơ hội leo lên tân quân, bắt đầu âm thầm liên hệ, muốn ủng hộ Tần vương lên ngôi.
Một ngày sau, hơn trăm quan viên văn võ tập trung trước cửa Tần vương phủ cầu kiến Tần vương.
Bọn họ đều nói Thánh thượng đã băng hà, Thái vương hãy thuận theo ý trời lòng dân, mau chóng kế thừa đại thống.
Tiếu Thiên Diệp đứng ở một bên, tươi cười trên mặt thập phần lạnh nhạt.
Ban đầu hắn cũng không rõ vì sao phụ vương chuẩn bị nhiều năm như vậy, lại vẫn chậm chạp không hề động thủ. Ngược lại còn để Thái tử có cơ hội chạy khỏi kinh đô?
Hiện tại hắn mới hiểu được, để Thái tử chạy thoát chính là muốn vu cáo tội mưu nghịch, một lý do chính đáng để phế Thái tử, lập tân quân.
Mặt khác lại được văn võ bá quan đồng lòng ủng hộ, hoàn toàn hợp lý, thận trọng.
Cứ như vậy Tần vương mới là Thái tử danh chính ngôn thuận, mà Thái tử ban đầu vốn nên kế thừa đại thống lại thành một phế nhân mưu nghịch. Danh bất chính ngôn bất thuận, hết thảy đều nằm trong tính toán của Tần vương.
Tần vương ai oán nói: “Linh cữu của phụ hoàng còn chưa hạ táng, ta sao có thể….”
Lâm Văn Uyên liền nói: “Điện hạ, ngài hãy nghe chúng ta nói một câu. Chỉ có ngài đăng cơ, triều đình mới có thể lấy mệnh thiên tử hiệu lệnh thiên hạ, ngoại tộc mới không dám có ý khởi binh!”
Các đại thần đều quỳ xuống, cùng kêu lên phụ họa.
Nhưng Tần vương vẫn không lập tức đáp ứng, hắn để các đại thần dâng tấu chương. Tìm đọc tên mỗi người, lúc này đây trong triều hơn phân nửa đều thượng tấu, nhưng lại thiếu Yến vương, Chu vương cùng Trấn quốc hầu Lâm Chi Nhiễm….
Tần vương tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiếu Thiên Diệp, nói: “Thiên Diệp, ngươi nên hiểu hiện tại phải làm thế nào mới phải!”