Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 265: Ngươi bất nhân ta bất nghĩa (1)



Lý thị thấy Âu Dương Noãn liền tươi cười đầy mặt. 

Ở thời điểm nguy cấp, Âu Dương Noãn không chút do dự mang trắc phi của Hoàng trưởng tôn ra khỏi thành. 

Trong lòng Lão thái thái còn thầm oán hận đứa cháu gái này không hiểu chuyện. Sợ không tốt cả nhà mình sẽ bị phủ Thái tử liên lụy.

Nhưng thoáng cái thế cục trong kinh đô đã đảo lộn đến trời long đất lở. Lâm Nguyên Hinh còn vì Hoàng trưởng tôn Tiếu Diễn hạ sinh trưởng tử.

Hiện tại trong mắt Lý thị, lần này Âu Dương Noãn đã làm đúng. 

Tay Lý thị thân thiết khoác lên cánh tay Âu Dương Noãn: “Đứa nhỏ này, cuối cùng con cũng đã bình an trở lại!”

“Dạ, khiến tổ mẫu phải lo lắng rồi!” Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói.

“Lão thái thái, Noãn Nhi vừa mới trở về, có chuyện gì thì đi vào rồi nói sau!” 

Âu Dương Trì mặc áo dài màu xanh ngọc, thắt lưng xuyết y. Ánh mắt trong sáng, khí chất tuyệt hảo. Nhưng sắc mặt không biết vì sao lại có chút thản nhiên.

Trong viện, Lý di nương chậm rãi bước đến chỗ bậc thang. Hành lễ với Âu Dương Noãn rồi cúi đầu nói: “Đại tiểu thư!”

Âu Dương Noãn cười cười, cố ý nhìn vào mắt đối phương. 

Lý Nguyệt Nga cũng mỉm cười, không thèm để ý đến Âu Dương Noãn đang di chuyển xuống cái bụng đang nhô lên của mình.

Trở lại phòng khách, mọi người phân chủ yếu và thứ yếu ngồi xuống. 

Âu Dương Noãn lúc này mới có cơ hội đánh giá trần thiết trong phòng. Gia cụ sơn đen, trên bàn trà hoa vàng nhạt tiên diễm đón xuân. 

Góc tường để cây xanh tươi phú quý, trên tường để bình phong bát tiên quá hải lớn. Toàn bộ phòng khách như rực rỡ hẳn lên.

Xem ra trong khoảng thời gian nàng không ở đây, trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện. Trong lòng Âu Dương Noãn hiện lên tia cười nhạt.

Vài tiểu nha hoàn nhẹ nhàng dâng trà, Âu Dương Trì khách khí hỏi nàng: “Trên đường đều bình an chứ?”

Âu Dương Noãn hành lễ, cung kính đáp vâng, tiếp theo lại cười nói: “Có người của Hoàng trưởng tôn tới hộ tống, dọc đường đi cũng không mấy bất tiện!”

Âu Dương Trì nghe xong, nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng, nhìn nàng biểu tình không hờn giận: “Muốn đi xa nhà, sao không nói trước một tiếng? Như thế nào lại không hiểu quy củ như vậy?”

Một câu này, ánh mắt Âu Dương Noãn liền lạnh lùng, trên mặt lại cười nói: “Chuyện đột ngột, nữ nhi cũng không có chủ ý. Chỉ đành phái người trở về thông báo một tiếng, ngay cả y phục tùy thân cũng không kịp mang. Lần này vẫn là nhờ lão thái thái Hạ gia ở Bình Thành chuẩn bị cho chúng ta không ít…..”

Hạ gia Bình Thành? Âu Dương Trì nghe đến đó, trong ánh mắt hiện lên nghi hoặc.

Lý thị lại không chú ý tới điểm này, đột nhiên hỏi: “Sao Tước Nhi lại không cùng trở về?”

Không khí trong phòng thoáng chốc như bị đông cứng lại.

Âu Dương Noãn cung kính nói: “Tước Nhi nháo loạn muốn đi Thương Châu nên biểu tỷ đã viết một phong thư đề cử đệ ấy đi!”

Lý thị hơi hơi nhíu mi: "Chỗ đó không phải còn đang đánh nhau sao? Ngươi sao có thể để hắn đi đến đó?”

“Tình hình Thương Châu vẫn lúc tốt lúc xấu, nhưng đến đó Tước Nhi cũng sẽ có người chiếu cố. Đệ ấy sẽ không phải chịu thiệt!”

Âu Dương Noãn vẫn thản nhiên bình tĩnh: “Đệ ấy dù sao cũng đã lớn. Chúng ta vì lo lắng mà cứ giữ đệ ấy bên mình cũng không phải biện pháp hay. Tước Nhi có tâm muốn kiến công lập nghiệp, tự mình bôn ba bên ngoài cũng là chuyện tốt. Chúng ta vẫn nên ủng hộ đệ ấy!”

Lý thị vẫn có chút không biểu hiện như cũ. Âu Dương Trì lại gật gật đầu, không nhắc tới Âu Dương Tước mà hỏi Âu Dương Noãn: “Ngươi từ phủ Thái tử về sao?”

Âu Dương Noãn cung kính nói: "Hồi phụ thân, sau khi nữ nhi tự mình đưa biểu tỷ trở về mới dám hồi phủ!”

Âu Dương Trì nhìn nàng một cái rồi cười nói: "Biểu tỷ ngươi với ngươi tình cảm tốt từ nhỏ, nay lại còn chung hoạn nạn. Có thể được nàng coi trọng thực không dễ dàng, ngươi phải biết quý trọng điều này!”

Đây là đang muốn mượn nàng để leo lên phủ Thái tử! Trong lòng Âu Dương Noãn cười lạnh, ngoài miệng lại vẫn cung kính đáp vâng.

Âu Dương Trì mỉm cười, lại hỏi Âu Dương Noãn: “Còn đại công chúa? Ngươi đã qua bái kiến chưa?”

Ông ta một chút cũng không quan tâm đến nữ nhi của mình, cái hắn quan tâm chỉ có tiền đồ. 

Điểm này từ trong những câu hỏi của hắn là đã đủ để nhìn ra.

Âu Dương Noãn chậm rãi nói: “Đã gặp ở phủ Thái tử. Phụ thân yên tâm, công chúa còn nhờ ta hỏi thăm đến tổ mẫu cùng phụ thân!”

"Vậy là tốt rồi!" Âu Dương Trì thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Được rồi, được rồi! Dùng bữa trước đi!” 

Lý thị cắt ngang lời Âu Dương Trì. Nhìn dáng vẻ hắn còn muốn nói thêm nhưng lại ngại Lý thị nên không tiện nhiều lời nữa.

Mọi người đều ngồi vào bàn, Trương mama sai bọn nha hoàn mang đồ ăn lên. Lý di nương đứng bên cạnh Lão thái thái chia thức ăn.

Nhìn Lý Nguyệt Nga đứng, Âu Dương Trì vẫy vẫy tay nói: “Ở đây không có người ngoài, cùng ngồi xuống ăn cơm đi!”

Lý Nguyệt Nga lộ vẻ mặt không yên nhìn Lý thị, Lão thái thái liền cười nói: “Đúng vậy, nơi này không có người ngoài ngươi cứ ngồi xuống cùng ăn cơm đi!”

Lý Nguyệt Nga liền cười cười ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Trì, Âu Dương Noãn nhìn đối phương một cái, không khỏi hơi hơi chú mục. 

Nhớ ngày đó nàng ta vẫn luôn từ chối không chịu ngồi, cho dù ngồi cũng là ngồi bên dưới. 

Nhưng nay nàng ta thế nhưng lại khách khí trong chốc lát rồi liền ngồi xuống, còn là ngồi bên cạnh Âu Dương Trì.

Hơn nữa vừa rồi đi vào nàng lại không nhìn thấy Vương Kiều Hạnh. Vị Vương di nương này vẫn luôn được Âu Dương Trì sủng ái, vì sao lại không thấy xuất hiện? Thật sự là khiến người ta phải cân nhắc….

Lý thị cười cười, phân phó nha hoàn: “Mang đồ ăn lên đi!”

Son nga, phỉ thúy bạch ngọc, gà ti ngân nha, tảo biển hương nhu, can mỹ nhân, nước mật hỏa phương…..bày đầy một bàn. 

Ngay khi mọi người đều nghĩ các món ăn đều đã được đưa lên hết thì một nha đầu bưng chén canh toan lạt đến trước mặt Lý Nguyệt Nga: “Lý di nương, đây là lão thái thái cố ý phân phó người làm cho ngài!”

Lý Nguyệt Nga có chút giật mình, lập tức nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn. Thấy đối phương vẫn mỉm cười, biểu tình cũng không có gì khác thường.

Lý thị nói: “Hai ngày nay nha đầu trong phòng nói khẩu vị ngươi không được tốt nên ta đã cố ý bảo nhà bếp ninh canh toan lạt kích thích vị giác để ngươi khai vị. Mau nếm thử đi!”

Lý Nguyệt Nga vô cùng vui mừng, hai má hơi phiếm hồng, trên mặt lộ ra cảm kích vô hạn: “Lão thái thái, điều này có thể sao?”

Lý thị cười hỏi lại: “Có gì không được? Mau nếm thử đi!”

Lý Nguyệt Nga thử một ngụm liền cười nói: “Đúng như lão thái thái nói, canh này hơi hơi có chút vị cay, rất kích thích vị giác. Đa tạ lão thái thái!”

Lão thái thái cười cười, cầm chiếc đũa gắp một miếng gà ti ngân nha. Lúc này những người khác mới bắt đầu động đũa. 

Cử chỉ mọi người đều tao nhã, nhai kỹ nuốt chậm. Trên bàn ngoại trừ thanh âm chén đã va chạm rất nhỏ thì không còn thanh âm nào khác nữa.

Ăn cơm xong, nhóm nha hoàn lại dâng trà. Lý thị đột nhiên nói với Âu Dương Noãn: “Ta và phụ thân ngươi đã thương lượng qua, mười lăm tháng này là sinh thần của Lý di nương. Chúng ta nên tổ chức cho nàng một bữa tiệc sinh thần náo nhiệt, ngươi cũng nên chuẩn bị lễ vật cho nàng mới phải!”

Trong lòng Âu Dương Noãn chấn động, nhưng rất nhanh liền thu liễm cảm xúc, cười đáp vâng.

Thấy nàng không hề có một chút không tình nguyện, Lý thị liền cười nói: “Còn có một số việc đã quên nói với ngươi. Hồng Nhị viện của Nguyệt Nga rất lạnh, mùa xuân cũng không thấy mặt trời, đối với đứa nhỏ trong bụng rất không tốt. Ta liền làm chủ đem hiên không gian tươi đẹp phía sau Noãn các của ngươi để nàng ở, ngươi có ý kiến gì không?”

Âu Dương Noãn tươi cười nói: “Tôn nữ làm sao có ý kiến? Tổ mẫu thấy ổn là được!”

“Uh, vậy là tốt rồi. Hôm nay cũng không còn sớm nữa, ngươi đi xuống dưới nghỉ ngơi đi!” Lý thị vừa lòng gật gật đầu.

Âu Dương Noãn vừa vào Noãn các đã thấy Xương Bồ vẻ mặt vui mừng chạy ra đón: “Nô tỳ thỉnh an Đại tiểu thư!”

Âu Dương Noãn thấy bộ dáng lanh lẹ của nàng thì không khỏi cười rộ lên: “Trong viện vẫn tốt cả chứ?”

Xương Bồ nhìn thoáng qua chung quanh, ấp a ấp úng nói: "Những thứ khác đều không có gì, chỉ là Phương mama bị bệnh!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức nói: “Mau dẫn ta đi xem!”

“Lúc chúng ta đi, mama vẫn ổn. Sao hiện tại lại bị bệnh?” Hồng Ngọc vội vàng hỏi.

“Ban đầu thân mình mama chỉ là có chút không khỏe, nhưng sau lại không biết vì sao bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc đầu là ho khan không ngừng, sau lại bắt đầu nằm trên giường không dậy nổi. Mama bị bệnh, nô tỳ đã đi thỉnh Lý di nương mời đại phu đến xem bệnh cho mama!”

Nói đến đây Xương Bồ có chút ngẹn ngào: “Nhưng Lý di nương lại nói, đại phu trong phủ đều là xem bệnh cho chủ tử, tuyệt không có đạo lý xem cho nô tỳ. Còn nói nô tỳ tự mình ra ngoài bốc một ít thuốc cho mama là được…..Nô tỳ ấm ức quá, có nói vài câu. Ai ngờ….”

Âu Dương Noãn đứng nghe, dưới chân không tự chủ được mà chạy nhanh đến cửa phòng của Phương mama. 

Đúng lúc này có một phụ nhân mặc y phục thêu hoa đinh hương vén rèm đi ra.

Phụ nhân kia bất quá mới chỉ ba mươi lăm, bộ dáng đằm thắm. Tóc đen được búi gọn lên, để lộ cái trán trơn bóng, thể hiện sự khôn khéo giỏi giang.

Xương Bồ liền dừng lại không nói tiếp nữa.

Phụ thân kia thấy khuôn mặt hàn sương của Âu Dương Noãn thì sửng sốt, lập tức quỳ gối dập đầu: “Đại tiểu thư….Nô tỳ Quản thị, thỉnh an đại tiểu thư!”

Thần sắc trên mặt Âu Dương Noãn lạnh nhạt, trong mắt đã có một tia uất hận: “Hóa ra là Quản mama!”

“Đúng là nô tỳ!” 

Quản mama đứng dậy, nói: “Lý di nương nghe nói Phương mama bị bệnh liền trở về bẩm với Lão thái thái. Lão thái thái liền phân phó nô tỳ ở đây tạm thời thay thế Phương mama!”

Âu Dương Noãn cười rộ lên, chỉ là tươi cười kia mang theo một tầng hàn khí: “Oh! Lúc nãy cũng không thấy tổ mẫu nói qua chuyện này!”

Trong lòng Quản mama có chút không yên, cúi đầu nói: “Nô tỳ….chính là theo phân phó của Lão thái thái mà làm!”

Âu Dương Noãn cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy, sáng mai ta sẽ nói với Lão thái thái để ngươi trở về vị trí cũ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.