Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 274: Phong vân định hôn sự (1)



Tiếu Diễn uống rượu, cảm thấy không được thoải mái liền lệnh người bên ngoài thay hắn chúc rượu rồi lấy lý do đi thay y phục để rời đi.

Hắn một mình đi ra hành lang để gió lạnh thổi đi hơi nóng trên mặt. Đúng lúc này một đạo thanh âm ôn nhu vang lên: “Điện hạ, dùng chút trà ấm đi!”

Tiếu Diễn sửng sốt, lập tức nhìn về phía nữ tử bên cạnh, không khỏi cười nói: “Hinh Nhi, sao nàng cũng ra đây?”

Nói xong, hắn liền nhận lấy ly trà trong tay Lâm Nguyên Hinh, hơi hơi nhấp một ngụm.

Mặt mày Lâm Nguyên Hinh hết sức bình thản, thanh âm uyển chuyển: “Trong điện quá mức náo nhiệt. Các phu nhân tiểu thư lại tranh nhau làm mai cho Noãn Nhi, thiếp thấy hơi mệt nên liền cáo lỗi ra đây!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Tiếu Diễn liền trầm xuống. 

Thật lâu sau hắn chăm chú nhìn hai mắt trang dung tinh xảo của Lâm Nguyên Hinh: “Nàng đang có ý gì?”

Lâm Nguyên Hinh thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Tiếu Diễn: “Điện hạ lo nghĩ nhiều rồi. Noãn Nhi sao có ý gì được? Chỉ là thiếp cảm thấy, Noãn Nhi tài mạo như vậy, thân là biểu tỷ thiếp cũng nên trù tính cho muội ấy nhiều hơn. Phải tìm một người thật tốt, mới không ủy khuất cho muội ấy!”

“Chuyện này nàng không cần quản nhiều!”

Lâm Nguyên Hinh vẫn không có dấu hiệu bỏ cuộc: “Vừa rồi Lỗ vương phi có mở lời vì Tiệm Cách!”

"Điều đó không có khả năng!"

“Điện hạ!” Lâm Nguyên Nhu ôn nhu gọi hắn. 

“Tiệm Cách tuy rằng trầm mặc ít lời nhưng cũng là một người thâm tình. Lỗ vương phi có nói từng một lần nhìn thấy Noãn Nhi trên yến hội ngắm hoa của đại công chúa năm đó, Tiệm Cách liền đối với muội ấy thập phần ái mộ. Nhiều năm qua vẫn chờ Noãn Nhi lớn lên, tình thâm như thế, Điện hạ sao lại không thành toàn cho hắn?”

Mâu quang Tiếu Diễn như điện, giống như muốn nhìn xuyên thấu Lâm Nguyên Hinh: “Hinh Nhi, nàng thông minh như vậy, hẳn là đã nhìn ra tâm ý của ta với Noãn Nhi. Cho nên nàng muốn ngăn cản!”

Tươi cười của Lâm Nguyên Hinh có chút nhợt nhạt: “Điện hạ, ngài so với Hinh Nhi còn thông minh hơn gấp mấy lần, sao lại không biết Tương vương hữu mộng, thần nữ vô tâm?”

(Đây là điển tích Giấc mộng Vu Sơn nói về vua sở Tương Vương giao hoan cùng thần nữ núi Vu Sơn trong mộng. Ai muốn hiểu hơn thì hỏi bác Gô nhé!)

Tiếu Diễn ngẩn ra, lạnh nhạt nói: "Ta tự có cách!”

Lâm Nguyên Hinh bước đến gần Tiếu Diễn, khẩn thiết nói: “Mặc dù Điện hạ có cách nhưng dù sao cũng nên hỏi tâm tư Noãn Nhi một chút. Hỏi xem muội ấy có nguyện ý gả cho ngài hay không? Điện hạ nay đã là Thái tử, tương lai sẽ là cửu ngũ chí tôn, muốn nữ nhân nào mà không có. Vì sao phải miễn cưỡng một nữ tử mà tâm tư không đặt vào ngài? Huống chi Lỗ vương nay cũng là phụ tá đắc lực của Bệ hạ, Lỗ vương Thế tử hắn….”

Trên thực tế, Lâm Nguyên Hinh cũng biết Âu Dương Noãn đối với Tiếu Tiệm Cách vô tình. 

Nhưng hiện tại tình hình nguy cấp, Noãn Nhi gả cho nam tử một lòng vì mình cũng sẽ tốt hơn gả cho nam nhân lãnh khốc vô tình như Tiếu Diễn.

Lâm Nguyên Hinh nàng nay đã biết được Tiếu Diễn đáng sợ như thế nào. Làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn Noãn Nhi cũng bước vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục như nàng?

"Hinh nhi! Ngay cả khi Noãn Nhi nhập phủ, ta cũng sẽ không vì vậy mà lạnh nhạt với nàng. Nàng cần gì phải cản trở như vậy?” Đôi mắt Tiếu Diễn càng sắc bén, thanh âm cũng trở nên lãnh khốc vô tình.

Lâm Nguyên Hinh nghe vậy, đáy lòng liền cười lạnh. Hắn thế nhưng lại nghĩ nàng đang ghen? Quả thực là buồn cười! 

Trong mắt nàng, Âu Dương Noãn mới là người thân chân chính. Nếu không có muội ấy, mẫu tử nàng đều đã bỏ mạng trên đường chạy nạn rồi.

Thời điểm đó vị trượng phu anh minh thần võ trước mặt này đã ở đâu? 

Càng nghĩ trong lòng nàng càng phẫn hận, biểu tình trên mặt cũng không tự chủ được mà có chút vội vàng: “Không, thiếp chỉ là….”

Lời của nàng còn chưa nói xong thần sắc Tiếu Diễn đã trầm xuống, hiển nhiên là sẽ lập tức tức giận.

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng: “Biểu tỷ!”

Lâm Nguyên Hinh cả kinh, chợt xoay người liền nhìn thấy Âu Dương Noãn đang đi tới. 

Tiếu Diễn nhìn chằm chằm bóng dáng nàng đang bước tới. Âu Dương Noãn lại cũng thản nhiên hành lễ.

Tiếu Diễn đối với sự lạnh nhạt của Âu Dương Noãn không chút phật lòng. Muốn vươn tay đỡ lấy nhưng Âu Dương Noãn lại bất động thanh sắc né qua.

Tiếu Diễn hơi hơi có chút xấu hổ, hỏi Âu Dương Noãn: “Gần đây không thấy muội, sao không ghé phủ Thái tử chơi?”

"Ngoại tổ mẫu bị bệnh, ta đến Trấn quốc Hầu phủ làm bạn!”

Tiếu Diễn có chút thương cảm, thân thiết nói: “Lão thái quân tuổi đã lớn. Hai năm nay thân mình đã không bằng trước kia!”

"Lão thái quân thân mình còn cường kiện!” Âu Dương Noãn cúi đầu, thản nhiên nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm!”

Hắn khẽ gật đầu: “Thịnh Nhi hiện tại đã có nhận thức. Có thể là muội ở cùng nó thời gian dài nên nó luôn tìm kiếm muội khắp nơi!” 

Hắn lại nói: “Muội cũng nên thường xuyên đến thăm Thịnh Nhi!”

Khóe môi Lâm Nguyên Hinh giật giật, nghiêng đầu lo nghĩ. Nhưng vẫn không thể nhịn được nói: “Bọn trẻ đều như vậy, qua mấy ngày thì liền sẽ tốt lên. Chỉ là bên cạnh mới đổi nha đầu, nó cũng sẽ khóc nháo!”

Vẻ mặt Tiếu Diễn ôn hòa nói: “Nàng nói gì vậy? Nha đầu sao có thể so được với Noãn Nhi!” 

Hắn chú mục vào khuôn mặt thanh lệ của Âu Dương Noãn: “Nàng cũng không phải không biết vị biểu muội này của nàng khiến cho người ta rất yêu thích. Còn nữa, bên cạnh Thịnh Nhi có thêm một người sủng ái nó thì có gì không tốt?”

Lời này đã chứa đầy thâm ý. 

Lâm Nguyên Hinh cúi đầu, đáy mắt bật ra một tia hận ý lạnh lẽo: “Nói đến, cái này cũng phải trách mấy nha đầu mama bên cạnh Thịnh Nhi, không biết chăm sóc nó như thế nào, để nó tiếp xúc với mấy thứ bẩn thỉu nên mới bị nhiễm đậu mùa. Làm phiền Noãn Nhi phải vất vả một phen!”

Tiếu Diễn nhíu mày, mâu trung có ngọn lửa u ám: “Nàng không phải đã hạ lệnh phạt trượng giết hai mama rồi sao?”

"Chỉ sợ việc này không riêng gì hai người họ làm!” 

Lâm Nguyên Hinh gằn từng tiếng thiêu đốt cừu hận trong lòng: “Thịnh Nhi là trưởng tử của ngài, luôn được Bệ hạ cùng ngài sủng ái. Huống chi…..Trấn quốc Hầu phủ nay rất thịnh, nếu Điện hạ tinh tế tra hỏi….”

Trong lòng Âu Dương Noãn cả kinh, hóa ra biểu tỷ đã trượng tễ hai mama. Có thể thấy được biểu tỷ tất nhiên tra ra bọn họ động tay động chân vào y phục của Thịnh Nhi.

Lâm Nguyên Hinh khẽ hừ một tiếng, hốc mắt đã đỏ lên: “Thịnh Nhi chỉ là một đứa trẻ vô tội. Là ai đã ngoan độc đến mức đẩy nó vào chỗ chết?”

Tiếu Diễn trầm ngâm một lát, ôn ngôn khuyên giải: “Dù sao Thịnh Nhi cũng đã bình an vô sự….”

Lâm Nguyên Hinh bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn: “Nếu Thịnh Nhi không vượt qua được thì sao? Điện hạ sẽ là thế nào?”

Tiếu Diễn hơi hơi trầm ngâm: “Ta biết nàng cùng Thịnh Nhi đều bị ủy khuất. Nhưng hậu viện cùng tiền triều thường rút dây động rừng, chuyện không thể gấp gáp. Ta cuối cùng cũng sẽ cho nàng một lời công đạo!”

Nói xong, ánh mắt hắn lại dừng trên người Âu Dương Noãn: “Lỗ vương phi có chỉ điểm với đại công chúa chuyện hôn sự, muội cũng biết?”

Âu Dương Noãn chấn động, chợt nhìn về phía Lâm Nguyên Hinh. Thấy đối phương hơi hơi gật đầu với mình thì nhất thời hiểu được. Nếu muốn né tránh Tiếu Diễn, nàng chỉ có thể lập tức xuất giá.

Chỉ là gả cho Lỗ vương Thế tử cũng không phải là một lựa chọn tốt lắm. Lỗ vương ngu muội, Thế tử mặc dù tốt nhưng cũng không thể chống đối Tiếu Diễn.

Hiện tại Lỗ vương phi còn chưa biết tâm tư Tiếu Diễn, nếu biết, chuyện này chỉ sợ ngay cả đề xuất cũng không dám. 

Ai dám cùng Thái tử đương triều tranh giành nữ nhân?

Âu Dương Noãn thực hiểu được điểm này, trong lòng hoảng loạn, chỉ có thể cúi đầu nói: “Điện hạ, ta cũng là vừa mới nghe nói!”

Tiếu Diễn gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Muội có bằng lòng không?”

Âu Dương Noãn chậm rãi nói: “Điện hạ, ngài hỏi ta như vậy, là muốn ta phải trả lời thế nào?”

Tiếu Diễn lạnh lùng nói: “Ta vừa mới nói chuyện với biểu tỷ muội. Tài mạo như muội sao có thể cam tâm làm một Thế tử phi?”

Không cam lòng làm Thế tử phi, chẳng lẽ sẽ làm trắc phi của hắn? 

Hắn là đang ám chỉ, một khi trở thành nữ nhân của hắn tương lai liền có thể là sủng phi của Hoàng đế. Như vậy một Thế tử phi nhỏ nhoi sao có thể so sánh được?

Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh đều nhìn ra ám chỉ này, đều không tự chủ được mà sắc mặt trắng bệch.

Dương Noãn ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm mang theo sự kiên định: “Âu Dương Noãn sớm đã nói với đại công chúa, hôn sự sẽ để đại công chúa làm chủ. Nhưng chỉ có duy nhất một điều….”

“Oh?”

"Âu Dương Noãn sẽ không làm tiểu thiếp, nếu không phải là chính thê thì sẽ không lấy!” Âu Dương Noãn gằn từng tiếng, kiên định nói.

Tiếu Diễn không cần nghĩ ngợi liền nói: “Cái gì không phải chính thê thì sẽ không lấy? Biểu tỷ muội không phải là trắc phi sao? Chẳng lẽ trong mắt muội nàng chính là thiếp?”

Lâm Nguyên Hinh cười nhẹ nói: "Điện hạ, tuy nói ta có thể phụng dưỡng bên cạnh ngài là phúc khí của ta. Là chính phi hay trắc phi, ta cũng không mấy để ý!" 

"Nhưng Noãn Nhi lại không giống, muội ấy là nữ nhi của đại công chúa, sao có thể giống ta được? Nếu nay ngài chưa có chính phi, thật ra ta cũng mong muội ấy có thể bên cạnh bầu bạn thường xuyên. Nhưng hiện tại ngài nạp muội ấy vào phủ Thái tử, chẳng phải là đã ủy khuất Noãn Nhi rồi sao?”

Lâm Nguyên Hinh nói như vậy, nửa điểm không hề vì tư tình. Từng câu từng chữ đều là muốn nói cho Tiếu Diễn, để hắn không nên có những hành động vì tâm tư này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.