Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 287: Trữ quốc am uyên mộng nan viên



“Thế tử chỉ là nhất thời khó thở, hiện tại đã tốt hơn rồi!” Lão đại phu kinh sợ thu châm, nói với Tiếu Lăng Phong sắc mặt khó coi phía đối diện.

Tiếu Thiên Diệp đã tỉnh, hắn mở to mắt lạnh lùng nói: “Ta không sao, không cần đại phu!”

Tiếu Lăng Phong lạnh lùng nói: “Tiếu Thiên Diệp! Ta nói cho ngươi hay, sính lễ đã đưa đến Nam Chiếu, đồ cưới của người ta cũng đều đã mang lại đây. Nếu lúc này ngươi thay đổi, không sợ Nam Chiếu Hoàng đế tức giận sao? Ngươi cũng biết làm vậy sẽ phát sinh chuyện gì, tất cả mọi cố gắng của chúng ta đều sẽ bị hủy trong chốc lát….”

"Phải không?" 

Tiếu Thiên Diệp lạnh nhạt nói một câu, giống như việc này không hề có quan hệ gì với hắn khiến Tiếu Lăng Phong vội vàng nói: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi một chút cũng không gấp sao? Nếu ngươi còn như vậy, rõ ràng là muốn đem vị trí thống soái của mình bỏ lại!”

Tiếu Thiên Diệp không chút biểu tình nhìn Tiếu Lăng Phong. Ánh mắt kia trống rỗng khiến hắn có chút sợ hãi. 

Mà lời nói kia lại làm trong lòng hắn sinh ra vài phần hàn ý: “Tùy ngươi!”

Tiếu Thiên Diệp không có tiêu cự nhìn phía trước nửa ngày. Một hồi lâu mới giãy dụa từ trên giường đứng lên. 

Đại phu kinh hãi, liền ngăn chặn hắn hoảng hồn nói: “Thế tử! Thân mình ngài còn chưa khỏi hẳn, mau nằm xuống đi!”

Tiếu Thiên Diệp lại cũng không để ý đến hắn, gạt tay đại phu ra lạnh lùng nói: “Cút ngay!”

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Âu Dương Noãn đã là thê tử của người ta rồi!” 

Tiếu Lăng Phong sốt ruột giữ chặt lấy Tiếu Thiên Diệp, bộ dạng này của hắn quả thực có chút dọa người.

Mà vừa nhắc đến Âu Dương Noãn sắc mặt Tiếu Thiên Diệp lại càng tái nhợt, thậm chí có chút vặn vẹo. 

Hắn đẩy mạnh tay Tiếu Lăng Phong, cả giận nói: “Không được nhắc đến nàng!”

Tiếu Lăng Phong nhíu mày nhìn vẻ mặt thống khổ của Tiếu Thiên Diệp, hắn biết Âu Dương Noãn có vị trí rất quan trọng trong lòng tên huynh đệ này của mình. 

Nhưng hắn lại càng biết rõ Tiếu Thiên Diệp cùng Âu Dương Noãn đã không thể quay lại như lúc ban đầu.

Mà như vậy cũng giống như kỳ vọng của Tiếu Lăng Phong, hắn không cần lo lắng nữ nhân này sẽ gây trở ngại cho đại cục. 

Nhưng phản ứng hiện tại của Tiếu Thiên Diệp cũng khiến hắn hết sức bất an, hắn luôn luôn có một loại dự cảm xấu.

“Ngươi tội gì phải vậy? Hôn lễ rất nhanh sẽ tới. Công chúa Nam Chiếu tuy rằng điêu ngoa nhưng nếu luận mỹ mạo, nàng nửa điểm cũng không kém Âu Dương Noãn….”

Tiếu Lăng Phong thủy chung vẫn cảm thấy nay Tiếu Thiên Diệp chẳng qua là bị đả kích, nhất thời khó có thể thừa nhận mà thôi. Đợi hắn bình tĩnh lại tự nhiên sẽ tốt lên.

Cũng giống như Tiếu Lăng Phong hắn, lúc đầu khi thê tử chết hắn cũng không gượng dậy nổi. 

Nhưng hiện tại không phải cũng có thiếp Hồ Tuyết sao? So với thê tử đoan trang hiền thục lại có chút rụt rè thì Hồ Tuyết càng ôn nhu lương thiện am hiểu lòng người. 

Hắn có thể, Tiếu Thiên Diệp lại có gì là không thể đâu?

"Hôn lễ?" 

Tiếu Thiên Diệp lập lại một tiếng, giống như từ đó đối với hắn mà nói là hết sức xa lạ. Một lát sau hắn lại nói: “Ngươi đi ra ngoài đi!”

"Cái gì?" 

Tiếu Lăng Phong nhất thời khó có thể tin nhìn Tiếu Thiên Diệp. Thật lâu sau mới phản ứng lại, vội hỏi: “Ngươi đi đâu?”

"Ta?" 

Tiếu Thiên Diệp cũng là vẻ mặt mê mang, hắn quả thật cũng đang mơ hồ. 

Hắn đã không biết nay phải làm gì, lại càng không biết phải đi đến nơi nào. 

Không có Âu Dương Noãn hắn cầm quyền lực kia để làm gì? Trở thành một Tần vương thứ hai? Kết cục như vậy, cũng không có gì hơn.

Trong lòng hắn hạ quyết tâm, đột nhiên lạnh lùng cười nói: “Ta muốn thấy nàng!”

“Ai? Âu Dương Noãn?" 

Tiếu Lăng Phong mở to hai mắt: “Hiện tại? Ngươi rốt cuộc….”

“Ta nhất định phải nhìn thấy nàng. Còn về phần Nam Chiếu, hết thảy đều chờ ta về rồi nói sau! Nếu ngươi cứ nhất quyết cản trở ta, ngươi biết ta chuyện gì cũng có thể làm ra được. Nếu trên hôn lễ xảy ra chuyện gì phá hủy kế hoạch thì chớ có trách ta!” Tiếu Thiên Diệp gằn từng chữ, ánh mắt lạnh lùng.

Tiếu Lăng Phong thất sắc: “Nhưng kế hoạch này là do ngươi định!”

“Thì sao?” Tiếu Thiên Diệp cười lạnh.

Trước đây Tiếu Lăng Phong đối với vị đường đệ luôn thay đổi thất thường này tràn đầy hy vọng bởi vì Tiếu Thiên Diệp luôn lấy đại cục làm trọng. 

Nhưng hiện tại ngay cả đại cục Tiếu Thiên Diệp cũng không để ý khiến hắn cảm thấy vô cùng thất vọng.

Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Nếu Tiếu Thiên Diệp thật sự nháo loạn trên hôn lễ, không cần nói đến kế hoạch này ngay cả Nam Chiếu cũng lập tức trở mặt thành thù với bọn họ. 

Hắn cắn răng nói: “Được, nhưng ngươi phải đáp ứng ta mười ngày sau phải trở về!”

“Được!”

Ba ngày sau thành hôn, Âu Dương Noãn sẽ về nhà lạy mặt. Tiếu Trọng Hoa cùng nàng về phủ Đại công chúa trước, sau đó lại đi Âu Dương phủ.

Đại công chúa vô cùng cao hứng, trước khi đi còn mãi dặn dò Âu Dương Noãn nhớ quay lại cùng bà đi Trữ quốc am lễ tạ thần. 

Đến Âu Dương gia, Âu Dương Trì cùng Lý thị nơm nớp lo sợ. Duy chỉ có Âu Dương Tước là cao hứng phấn chấn lôi kéo Âu Dương Noãn hỏi đông hỏi tây. 

Đối với phản ứng của phụ thân cùng tổ mẫu, trong lòng Âu Dương Noãn thầm lắc đầu. Ngây người nửa ngày liền trở về Yến vương phủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, xe ngựa của đại công chúa tới đón Âu Dương Noãn đi Trữ quốc am. Ước chừng đi nửa ngày, mới đến chân núi. 

Nghĩ tới một lần kia tới đây các nàng còn lâm vào tuyệt cảnh, nay cũng là bình an đến lễ tạ thần trong lòng Âu Dương Noãn không khỏi có chút cảm xúc không nói nên lời.

Lúc ấy nếu không có Huệ An sư thái, nàng cùng biểu tỷ đã phải bỏ mạng. Đương nhiên, còn phải cảm kích một người, chính là Hạ Lan Đồ.

Sau khi hồi kinh, Âu Dương Noãn cùng từng hỏi thăm đại công chúa về lai lịch của người này. 

Nhưng đại công chúa lại chỉ thản nhiên cười cười, cũng không trả lời rõ. Chỉ nói: “Nếu con tò mò, ta liền mang con đi gặp một người. Thấy người đó, con liền sẽ biết Hạ Lan Đồ là ai!”

Huệ An sư thái biết được đại công chúa sẽ đến lễ tạ thần liền phân phó đóng sơn môn, tự mình tới tiếp đón. 

Đại công chúa cười nói: “Lần này đến, thứ nhất là lễ tạ thần. Thứ hai là ta đến để gặp người đó!”

Người đó? Ánh mắt Âu Dương Noãn có chút nghi hoặc.

Huệ An sư thái nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, đại công chúa cười nói: “Không sao, nàng cũng nên gặp một lần!”

Huệ An sư thái cung kính nói: “Dạ!”

Huệ An liền dẫn các nàng đi xuyên qua mấy đạo cửa điện, cuối cùng dừng lại trước một tiểu viện thập phần yên lặng.

Đại công chúa phân phó tất cả mọi người đứng lại bên ngoài, chỉ mang theo Âu Dương Noãn cùng đi vào.

Trong viện, một gốc cây bạch quả cao lớn, một vị ni cô ngồi trước bàn đá đang cúi đầu viết cái gì đó. 

Đại công chúa tươi cười, lôi kéo Âu Dương Noãn bước nhanh qua: “Tuệ Tĩnh sư phụ!”

Tuệ Tĩnh nghe tiếng liền chậm rãi ngẩng đầu, thấy đại công chúa thì cười nhẹ: “Công chúa đến sao? Mau ngồi xuống!”

Vốn Tuệ Tĩnh sư phụ cúi đầu Âu Dương Noãn không thấy rõ mặt. Hiện tại nghe bà nói chuyện, bất giác cảm thấy nao nao. 

Vị ni cô trước mặt này khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặt mày thanh tú điềm tĩnh, mang theo một loại ôn nhu uyển chuyển không nói nên lời. 

Cũng không biết vì sao nàng nhìn lại thấy quen mắt! Nhưng bà cũng là một người xuất gia, trên mặt hỉ nộ vô bi, ánh mắt bình tĩnh.

“Sức khỏe của ngài gần đây thế nào?” 

Đại công chúa cười cười, liền hỏi thăm một câu. Thấy Tuệ Tĩnh cười gật gật đầu liền chỉ vào Âu Dương Noãn: “Đây là nữ nhi mà lần trước ta đã nói với ngài!”

Âu Dương Noãn mượn cơ hội nhìn kỹ vị Tuệ Tĩnh sư thái này, trong lòng không khỏi cả kinh. 

Nàng đột nhiên ý thức được, vị sư thái này vì sao lại quen mắt? Nhìn khuôn mặt thế nhưng lại có ba phần giống Tiếu Trọng Hoa.

Âu Dương Noãn cúi đầu, nhìn kinh văn mà đang sao chép trên bàn. Chữ viết trên kinh văn kia ngay ngắn đoan chính, đẹp đẽ. 

Những chỗ đã viết lại hơi hơi phiếm hồng, lại nhìn đến mực một bên, Âu Dương Noãn cơ hồ đã kinh ngạc đến cực điểm. 

Tuệ Tĩnh sư thái dùng máu để viết kinh.

Máu người ở bên ngoài một thời gian sẽ biến sắc, không thể nào có màu hồng như vậy. 

Muốn giữ chữ bằng máu đỏ tươi không thay đổi, phải ngâm trong muối ăn mấy ngày nếu không máu đó sẽ chuyển đen.

Hơn nữa phải lấy máu từ ngực trở lên mới có thể viết kinh. Còn từ ngực trở xuống dưới không thể dùng, nếu không sẽ coi như vô ích. 

Nhìn chung nếu không phải là tín đồ thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Bởi vì đây là biện pháp phải làm tổn thương nguyên khí.

Âu Dương Noãn không tự chủ được mà nhìn chằm chằm Tuệ Tĩnh. Nữ nhân trước mắt này giống như đã quên hết phiền nhiễu trên thế gian, trong lòng chỉ còn lại sự thành kính cúng bái với Phật tổ.

Tuệ Tĩnh nhìn nàng liền nở nụ cười, tươi cười kia tựa hồ như rất thản nhiên nhưng lại không biết vì sao rất hấp dẫn người khác. 

Bà đứng dậy vào phòng, rót hai chén nước. Là nước lọc trong vắt, không bỏ lá trà. 

Bà cười dài bưng tới cho Đại công chúa và Âu Dương Noãn: “Nơi này của bần ni không có trà, chỉ có thể dùng nước mời hai vị!”

Âu Dương Noãn nhất thời ngây người, nhưng lại không giơ tay tiếp lấy. Tuệ Tĩnh sư thái ôn ngôn thúc dục hai câu mới tỉnh ngộ lại, ngượng ngùng nói: “Thất lễ rồi!”

Tuệ Tĩnh cười cười: "Công chúa, nay ngài có nữ nhi làm bạn, bần ni cũng vui thay cho ngài!”

Đại công chúa cười nói: "Nàng không chỉ là nữ nhi của ta, cũng là tân nương của Trọng Hoa. Vài ngày trước hai đứa đã thành thân. Ta vốn muốn phái người tới đón ngài nhưng ngài lại không về. Ta càng sợ quấy rầy đến ngài cho nên vẫn không mang nàng đến gặp ngài!”

Âu Dương Noãn càng thêm kinh ngạc. Vị Tuệ Tĩnh sư thái này đến tột cùng là ai, vì sao đại công chúa lại muốn đối phương biết thân phận của mình? 

Hôn lễ của Yến vương phủ vì sao phải mời bà đến? Một chuỗi nghi vấn này cơ hồ khiến nàng không thể tin vào lỗ tai của mình.

"Minh quận vương cũng đã tới, chỉ là bần ni đã là người xuất gia, không nên xuất hiện trong những trường hợp như vậy! Nếu tỷ tỷ còn sống trên đời, nhìn thấy Trọng Hoa cưới thê tử xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ rất vui mừng!”

Tuệ Tĩnh sư thái ôn hòa nói xong lại nhìn về phía Âu Dương Noãn, ánh mắt dị thường ôn nhu.

Tỷ tỷ? Chẳng lẽ vị Tuệ Tĩnh sư thái này là muội muội của Yến vương phi? Điều này sao có thể?

"Nay thế cục đều đã thay đổi. Người muốn gây khó dễ cho ngài cũng đã mất. Nếu đã như vậy, ngài lại càng không nên ở nơi này. Như vậy chỉ làm khổ chính mình, cũng sẽ làm Đồ Nhi khó chịu!” Đại công chúa thở dài ngân nga.

Tuệ Tĩnh cười lắc lắc đầu: "Trên đời này sớm đã không còn thứ gì đáng giá khiến bần ni phải lưu luyến!”

“Không còn lưu luyến? Vậy còn Đồ Nhi thì sao? Ta biết ngài hận phụ hoàng nhưng Đồ Nhi vô tội! Khi đó hắn ở sơn môn quỳ bảy ngày bảy đêm, ngài ngay cả mặt cũng không chịu nhìn. Ngài không biết hắn có bao nhiêu thương tâm sao?” Khẩu khí của Đại công chúa có chút vội vàng.

Âu Dương Noãn lẳng lặng lắng nghe. Nàng cảm thấy kinh hãi theo từng lời nói của đại công chúa. 

Trong đầu không tự chủ được mà hiện lên khuôn mặt của Hạ Lan Đồ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.