“Nhưng nàng có nghĩ tới hay không, hôm nay nàng tha thứ cho Xương Bồ. Người khác sẽ lợi dụng lòng tốt của nàng lại đến hại nàng!”
Tiếu Trọng Hoa vuốt vuốt mái tóc nàng, đem nghi vấn trong lòng hỏi rõ.
Âu Dương Noãn cười cười: "Có một số việc nhất định phải làm, ví dụ như cứu người. Cho dù ta biết có người lợi dụng lòng tốt của ta thiết kế cạm bẫy, mà cuối cùng ta có bị thương, ta cũng sẽ không hối hận!”
“Xương Bồ là cô nương tốt. Mẫu thân bị bệnh an nguy sớm tối, cho dù đổi lại là ta, ta cũng sẽ không tiếc hết thảy!”
“Điều nàng làm sai chính là không nói việc này cho ta biết. Nếu ta biết, cho dù có phá vỡ quy củ cũng sẽ nhất định giúp nàng thực hiện tâm nguyện của mình!”
“Hơn nữa nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Xương Bồ cũng sẽ không quyết định làm vậy. Mặc kệ là tình hình gì ta đều cảm thấy tình có thể nguyên, chúng ta cứ giúp đỡ một lần!”
“Về phần sau này có phiền toái gì thì cùng lắm binh là đến tướng đỡ, nước đến đất chặn!”
Tiếu Trọng Hoa lập tức bị buổi nói chuyện này của nàng thuyết phục, ngẫm lại cũng có chút cảm động.
Hắn không khỏi thở dài: “Noãn Nhi, nàng bề ngoài trông thì kiên cường như vậy nhưng trong lòng lại rất mềm mại!”
"Cũng không thể nói như vậy! Người quan tâm, đối xử tốt với ta, ta tất nhiên là muốn che chở!”
Còn đối với kẻ thù thì ta sẽ không chút lưu tình. Trong lòng Âu Dương Noãn lén lút bồi thêm câu này.
Nàng nghiêng đầu, không tự chủ được mà nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, ôn nhu nói: “Chàng phải gánh vác trách nhiệm quá nặng. Dụng tâm phải kín đáo, không thể tùy hứng làm bậy như ta được!”
Tiếu Trọng Hoa cười cười: “Nàng tùy hứng sao?”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, trong bóng đêm đôi mắt hắn tỏa sáng lóng lánh khiến người ta tâm động quang mang.
Những chuyện không thoải mái phát sinh ban ngày, lúc này thế nhưng lại đều tan thành mây khói.
Nàng không trả lời hắn, chỉ an tâm nhắm hai mắt lại, rúc người vào lòng hắn.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Noãn liền nhận được tin tức, Lâm Nguyên Hinh mời nàng đến làm bạn.
Âu Dương Noãn đoán đối phương có lời muốn nói, liền hướng Tiếu Trọng Hoa nói một tiếng rồi tự mình đến Thanh Liên cư.
“Ngươi muốn tới phủ Thái tử?” Đổng thị hỏi.
“Dạ!”
Âu Dương Noãn gật đầu, trên mặt lộ ra chút thần sắc tiếc nuối: “Biểu tỷ đang mang thai, ngoại tổ mẫu phân phó muốn ta thường đến làm bạn nhiều một chút!”
Đổng thị hơi hơi nhướng mày: “Nếu ngươi thật sự muốn đi, ta sẽ bảo người phái xe mang ngươi đi!”
Nếu đổi lại là một người ‘thông minh’ thì nhất định sẽ nghe ra sự nhắc nhở trong lời nói.
Ý tứ chính là đừng thường xuyên chạy ra bên ngoài, nhất là đi phủ Thái tử.
Nhưng cố tình Âu Dương Noãn lại không giống những người khác. Không biết là do nàng hoàn toàn nghe mà không hiểu hay vẫn là cố ý giả ngu, vẻ mặt thực sự vui mừng: “Vậy đa tạ Đổng trắc phi! Ta sẽ về sớm một chút!”
Đổng thị nhẹ ho mấy tiếng, có chút kinh ngạc nhìn thần khí như nắng sớm của Âu Dương Noãn.
Dù sao mới mấy hôm trước còn phát sinh chuyện không vui, chỉ chớp mắt Âu Dương Noãn đã hoàn toàn không để trong lòng.
Đám người rời đi rồi, Đổng thị mới nói với Tôn Nhu Trữ bên cạnh: “Dù sao cũng là thân phận quận chúa, thật sự tùy hứng. Không giống ngươi được nuôi dạy nghiêm khắc từ khi còn nhỏ!”
Tôn Nhu Trữ không muốn nói Âu Dương Noãn tùy hứng làm bậy, lại không dám nghịch ý Đổng thị nên chỉ đành cười nói: “Đệ muội tuổi còn nhỏ, qua vài năm nữa tự nhiên sẽ ổn trọng hơn!”
Đổng thị lại nói: “Chuyện ngày hôm qua, nghe nói nàng chẳng những tha cho nha đầu Xương Bồ kia, còn cho bạc để về vấn an mẫu thân. Chuyện này đúng là đã làm hỏng hết quy củ!"
"Mà Trọng Hoa cũng thật là, nửa điểm cũng không quản thê tử của mình, để nàng cứ tùy hứng không có quy củ như vậy!”
Nói xong lại liếc mắt nhìn Tôn Nhu Trữ một cái: “Không chỉ như vậy, ngày đó Lỗ vương phi còn nói với ta, hiện tại toàn kinh đô đều biết bên người Trọng Hoa ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có. Hoàng gia chưa bao giờ có tiền lệ như vậy!”
“Rất nhiều chuyện bản thân ta sẽ khó nói. Khi rảnh rỗi ngươi hãy khuyên nhủ vị đệ muội này của ngươi một chút. Để nàng đừng chỉ nghĩ đến cảm nhận của bản thân, để danh đố kỵ bay đầy trời cũng đều làm bộ như không thấy!”
Hạ Tâm đường được trông coi thập phần nghiêm ngặt, ngay cả giọt nước cũng hắt không tới.
Không biết có bao nhiêu người muốn dâng mỹ nhân vào cửa nhưng đều bị Minh quận vương phi dễ dàng đuổi đi.
Trong phòng liền ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có. Các vị phu nhân trong kinh đô đều nói Âu Dương Noãn tuổi còn trẻ mà tâm cơ đã thâm trầm như vậy. Ngay cả trượng phu cũng quản nghiêm ngặt. Quả thực là một đố phụ.
Đáng tiếc trong đáy lòng ai cũng đều hâm mộ ghen tị, hận chính mình là người không quản được trượng phu.
Tôn Nhu Trữ thấy Đổng thị tựa hồ có chút không áp chế được cơn tức, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Nhưng bên ngoài lại gật đầu nói: “Dạ! Sau này trắc phi lại dạy bảo nàng nhiều hơn, đệ muội tự nhiên cũng sẽ học được!”
Đổng thị nghe ra Tôn Nhu Trữ nói một đàng nghĩ một nẻo thì không khỏi cười lạnh, cũng không lên tiếng.
Lúc Âu Dương Noãn lên xe, chỉ cảm thấy trên trời ảm đạm, gió lạnh thấu xương, cây cối tiêu điều.
Nàng không ngồi xe ngựa của Yến vương phủ bởi vì xe ngựa của phủ Thái tử đã chờ sẵn bên ngoài.
Lên xe, Lâm Nguyên Hinh đã ngồi bên trong, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm.
Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh, không khỏi lo lắng hỏi: “Biểu tỷ, tỷ thật sự muốn đi sao?”
Lâm Nguyên Hinh cười cười, khóe mắt xẹt qua lãnh ý: “Thù giết cha không đội trời chung. Nếu không tận mắt nhìn thấy bọn họ một nhà bị xử trảm, ta sao có thể yên tâm?”
Âu Dương Noãn nhìn đối phương, không nói gì nữa.
Hôm nay là ngày xử trảm cả nhà Lâm Văn Uyên, còn có tùy tùng của hắn nữa.
Trong tam tư hội thẩm, Lâm Văn Uyên tuy rằng không nhận tội, nhưng trong thư phòng hắn thông qua các bằng chứng hắn mưu đồ gây rối.
Rất nhanh những người lui tới thân mật với hắn cũng bị liên lụy.
Những người này, vô luận già trẻ đều mặc tù phục, hai tay bị bắt chéo sau lưng, bị trói quỳ trên đất chờ đợi hành quyết.
Quan xử trảm ra lệnh một tiếng, đao phủ liền bắt đầu hét hò, tề cử đại đao.
Những phạm nhân bị xử tử bởi vì chịu hình nên trên mặt, khắp người đều là vết thương. Bọn họ ô ô khóc thét, tóc đen đầu bạc đều đồng loạt rơi xuống.
Trong phút chốc gần trăm thân người không đầu máu phun tứ tung, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng.
Chủ mưu Lâm Văn Uyên là người cuối cùng bị áp giải ra. Hắn bị người ta kéo đi, toàn thân cứng ngắc bị kéo lên tảng đá hình tròn.
Hắn với những người khác không giống nhau, hắn bị phán chém ngang eo. Đây là hình phạt tàn khốc nhất Đại Lịch.
Mới đầu Lâm Văn Uyên vẫn duy trì vẻ mặt trấn định, đến khi đao cầu đến trước mắt hắn mới hoảng hốt liều mạng lao ra ngoài nhưng lại bị đao phủ bắt lấy.
Âu Dương Noãn đứng xa xa nhìn người trên pháp trường. Người này từng hung hăng không ai bì nổi, ở trên tay hắn đã nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi. Nhưng hiện tại hắn cũng lưu lạc đến tình cảnh này.
Mới đầu Âu Dương Noãn cũng không cảm thấy gì nhưng hiện tại đột nhiên nàng ý thức được, có lẽ Tiếu Diễn không có một khắc quên Thái tử phi đã bỏ rơi hắn.
Hắn chính là đang chờ đợi đến một thời gian có lợi, đem Lâm Văn Uyên cùng đồng đảng của hắn một mẻ tóm gọn.
Tiếu Diễn, thật sự là một nam nhân đáng sợ.
Đồ tể cử trọng nhược khinh đem đao cầu kia hung hăng ấn hạ…..
Nhưng không biết vì sao, vốn nên một đao chấm dứt thế nhưng dao cầu kia ấn xuống lại chỉ chém một nửa người Lâm Văn Uyên, không lập tức chấm dứt tính mạng của hắn.
Lâm Văn Uyên lập tức vì đau đớn mà co rúm lại, hắn lớn tiếng gào thét giãy dụa trong vũng máu.
Sự đau đớn không thể chết ngay lập tức khiến hắn bộc phát sự điên cuồng.
Hắn thế nhưng lại bất chợt đứng thẳng lên, máu từ vết chém bắn khắp nơi.
Cuối cùng Lâm Văn Uyên cũng bất lực ngã xuống, rốt cục máu chảy hết, khí tuyệt bỏ mình, chấm dứt những việc ác đã làm khi còn sống.
Huyết hoa văng khắp nơi, máu màu đỏ tươi chậm rãi lan ra, giữa không trung nở ra vô số huyết hoa diễm lệ mà khủng khiếp.
Mọi người cao giọng hoan hô... Âu Dương Noãn lại ngoảnh mặt đi.
Thật lâu sau, mọi người mới thỏa mãn tán đi, rất nhanh trên quảng trường không có một bóng người.
Lâm Văn Uyên bị chém ngang người, thân thể vẫn hơi giật giật, huyết chảy trên đài theo thềm đá chảy xuống dưới.
Trên đài tạp dịch đang nhanh chóng thu thập tàn cục.
Đúng lúc này một chiếc xe ngựa xa hoa chạy xuyên qua, đem máu cùng bùn đất bắn văng khắp nơi….
Ngồi trong xe ngựa chính là Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh.
Trong lòng Âu Dương Noãn không nói rõ được là loại tư vị gì. Nàng rất hận Lâm Văn Uyên, hắn không thể giết hắn sớm một chút.
Nhưng nay tận mắt nhìn thấy, lòng của nàng chung quy vẫn cảm thấy buồn bã.
Buông màn xe xuống, lại nghe Lâm Nguyên Hinh hỏi: “Thi thể được đưa đến đâu?”
“Chuyện này nô tỳ đã hỏi qua. Nghe nói là không cho được nhặt xác, muốn giao cho từ quan phủ xử lý!” Tiểu Trúc bên cạnh thật cẩn thận đáp lời.
Lâm Nguyên Hinh cười lạnh một tiếng: “Ngươi đi truyền lại ý của ta, nói đem thi thể đến loạn phần cương thượng ở ngoại ô, phơi thây nơi hoang dã!”
Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh, cảm giác được oán hận mãnh liệt, cơ hồ muốn bao phủ hết thảy.
Nhìn Lâm Nguyên Hinh lúc này, giống như nàng kiếp trước nàng bị oan uổng.
Thù giết cha không đội trời chung. Huống chi nếu không phải do Lâm Văn Uyên, rất nhiều chuyện đều không đến mức như ngày hôm nay….
Âu Dương Noãn nhẹ thở dài một hơi, vẫn không mở lời khuyên can. Mà chỉ cầm chặt lấy tay Lâm Nguyên Hinh.
Trở lại phủ Thái tử đã đến ngọ thiện.
Lúc này Âu Dương Noãn cũng không tốt để trở lại Yến vương phủ liền đến Mặc hà trai cùng Lâm Nguyên Hinh.
Dù sao hiện tại Tiếu Diễn đối với nàng cũng làm như không thấy, cho nên nàng cũng vốn không có ý định tránh né.
Vừa bước vào cửa, liền đã nghe thấy tiếng cười nói thanh thúy của trẻ nhỏ. Những thanh âm chim hót líu lo, cắt qua một mảnh vắng lặng.
Đẩy cửa ra, Thịnh Nhi liền cười hì hì chạy lại ôm lấy thân thể Lâm Nguyên Hinh.
Nhũ mẫu bên cạnh hoảng sợ, vội vàng kéo ra: “Không được a! Mau buông tay!”
Thịnh Nhi tựa hồ vừa chơi mệt một trận, hiện tại trên mặt đều là mồ hôi, cẩm bào màu lam cũng dính bụi đất.
Lúc này nghe lời nhũ mẫu liền cắn ngón tay, hoang mang nhìn bụng trong xoe của Lâm Nguyên Hinh.
Âu Dương Noãn cúi người xuống, chủ động ôm lấy hắn: “Thịnh Nhi!”
Thịnh Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, nha đầu liền bưng khay đến, bên trên có rất nhiều thức ăn tinh xảo.
Thịnh Nhi lại không chạm vào, chỉ nhìn Âu Dương Noãn nói: “Di di, vì sao Thịnh Nhi lại không được ôm mẫu phi?”
Âu Dương Noãn cười: “Bởi vì trong bụng mẫu phi có có một tiểu đệ đệ, hoặc là một tiểu muội muội. Nếu con muốn ôm mẫu phi, không phải sẽ kinh động đến đệ đệ, muội muội của con sao?”
Thịnh Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu, Âu Dương Noãn mới hỏi: “Đã ăn trưa chưa?”
Nhũ mẫu cười nói: “Còn chưa a! Tiểu điện hạ nói còn muốn chờ mẫu phi về cùng nhau dùng bữa!”
Lâm Nguyên Hinh khẽ cau mày lại: “Thịnh Nhi, ai cho con đợi? Không dùng bữa đúng giờ, từ khi nào thì không nghe lời như vậy?”
Thịnh Nhi giống như rất hoảng sợ, lại cãi không được.
Âu Dương Noãn liền nhanh nói: “Thịnh Nhi là ngóng trông tỷ trở về a! Đừng tức giận, ảnh hưởng đến thai nhi!”
Lâm Nguyên Hinh nhìn Âu Dương Noãn che chở Thịnh Nhi, không khỏi liền cười nói: “Nói như ta là kế mẫu vậy. Còn không phải là vì tốt cho nó sao? Nếu cứ luôn hồ nháo lại khiến người ta nói nó tư chất bình thường, không chịu nổi cực khổ!”
“Những lời vô liêm sỉ đó là ai nói?”
Sắc mặt Âu Dương Noãn hơi đổi. Thịnh Nhi mới hai tuổi, như thế nào liền đã nhìn ra được tư chất.
“Lần trước không phải Thái tử còn khen Thịnh Nhi thông minh lanh lợi sao?”
Trong tươi cười của Lâm Nguyên Hinh có mang theo lãnh ý: “Những người đó nào có để yên!"
"Hiện tại nơi nơi đều nói là ta vì muốn làm Thái tử coi trọng đứa nhỏ này mà mỗi ngày buộc hắn phải nghe ta đọc thư. Nói tư chất Thịnh Nhi vốn rất bình thường, căn bản không phải là đứa nhỏ thông mình gì!”
Âu Dương Noãn nghiêng đầu nói với Thịnh Nhi: “Thịnh Nhi của chúng ta là thông minh nhất. Bọn họ chính là ghen tị mới nói như vậy. Đúng không?”
Thịnh Nhi nghe xong, hoàn toàn không rõ. Chính là nhìn thấy Âu Dương Noãn lộ ra ý cười liền cũng vui vẻ cười rộ lên, lộ ra mấy cái răng như răng thỏ, rất đáng yêu.
Lâm Nguyên Hinh nhìn Âu Dương Noãn yêu thương ôm Thịnh Nhi, không khỏi lắc đầu nói với nhũ mẫu: “Mang Thịnh Nhi xuống dùng bữa đi!”
Nhũ mẫu nhanh chóng gật đầu, ôm lấy Thinh Nhi từ trong lòng Âu Dương Noãn.
Lập tức đứa nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn Âu Dương Noãn, nàng liền hơi trừng mắt với Lâm Nguyên Hinh: “Biểu tỷ….”
“Con không cần làm nũng với ta. Tiểu hài tử không thể quá nuông chiều!”
Lâm Nguyên Hinh không để ý tới, phân phó nha đầu bên cạnh chuẩn bị bày thiện.
Âu Dương Noãn bất đắc dĩ nhìn Thịnh Nhi bị ôm đi. Ánh mắt kia nói có bao nhiêu không cam tâm thì có bấy nhiêu.
Lâm Nguyên Hinh vừa muốn nói chuyện, lại ai nha một tiếng.
Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức nhìn thấy Lâm Nguyên Hinh bất đắc dĩ cười cười.
Trong lòng Âu Dương Noãn liền lo lắng: “Làm sao vậy? Có cần mời đại phu đến xem không?”
Lâm Nguyên Hinh bật cười, cảm thấy Âu Dương Noãn cũng chỉ là một đứa nhỏ, còn chưa hiểu được: “Là đứa nhỏ trong bụng quậy phá a!”
Trong lòng Âu Dương Noãn liền hiếu kỳ, nàng cúi người qua. Không đợi Lâm Nguyên Hinh phản ứng đã liền tựa đầu dán trên bụng Lâm Nguyên Hinh.
Nghe lại nghe, sờ lại sờ, khi cảm nhận được sự cử động của thai nhi, hai mắt liền ngạc nhiên: “Hóa ra mang thai là như vậy….”
Lâm Nguyên Hinh nhìn Âu Dương Noãn vui mừng, trong lòng lại buồn, không nghĩ ngợi liền nói: “Đúng vậy, đáng tiếc lần trước….”
Nói được một nửa liền cảm thấy là điềm xấu nên liền dừng lại.
Âu Dương Noãn biết, Lâm Nguyên Hinh đang nói đến chuyện nàng sinh non lần trước….
Chính là cố kỵ nàng, sợ nàng đau lòng nên không nói hết.
Ý cười trên mặt Âu Dương Noãn có chút phai nhạt xuống: “Biểu tỷ, ta cũng muốn có một đứa nhỏ….”