Kẽo kẹt một tiếng, phiến cửa màu sơn khắc hoa kia bị đẩy ra.
Tiếu Thiên Diệp ngẩng đầu, chỉ chớp mắt liền khóa trụ thân hình Âu Dương Noãn, tử y trong gió nhẹ nhàng lay động.
Hai người nhìn nhau không nói gì. Âu Dương Noãn không biết phải mở miệng như thế nào.
Ngược lại Tiếu Thiên Diệp chậm rãi đến trước mặt Âu Dương Noãn, trong đôi mắt hổ phách như nắng dương quang: “Nàng đến rồi!”
Hắn khẽ mỉm cười, giống như sớm đã đem sự thống hận cùng lo lắng hóa thành hư không, đối với sự xuất hiện của nàng không hề có chút bất ngờ.
Âu Dương Noãn nhăn mặt nhíu mày, Tiếu Thiên Diệp cười nói: “Người của ta ngay tại khách điếm bên ngoài. Chúng ta phân nhau rời khỏi thành, cùng quân ngoài thành hội họp!”
“Ta sẽ không đi theo ngươi!” Âu Dương Noãn chậm rãi nói.
“Nếu thật sự để Âu Dương Tước chết ngay trước mặt, nàng sẽ không bi thương, không khổ sở chứ?” Hắn dường như không hề lo lắng hỏi lại.
Nàng khẽ nghiến răng: “Thật sự là vậy. Tiếu Thiên Diệp, ta sẽ không thương tâm, ta sẽ hận ngươi cả đời!”
Hắn bỗng nhiên cười, trong tiếng cười có chút buồn bã: “Như vậy cũng tốt. Ít nhất nàng sẽ nhớ kỹ ta cả đời!”
“Ta còn có một lựa chọn!”
Âu Dương Noãn chậm rãi nói: “Chỉ cần bắt ngươi lại, tự nhiên sẽ có biện pháp bắt ngươi giao ra thuốc giải!”
“Ta biết, nàng sẽ không làm như vậy! Nếu thật sự muốn làm vậy, nàng sẽ không phải là Âu Dương Noãn!” Vẻ mặt hắn có chút lạnh lẽo.
“Được! Ngươi đã nắm được nhược điểm của ta, cũng biết lợi dụng nó để bức bách ta!” Nàng trừng mắt nhìn hắn, đuôi lông mày hơi hơi nhướng lên.
Hắn nói: “Ta hối hận, nửa năm trước buông tay nàng là sai lầm lớn nhất của ta! Hiện tại có lẽ phải uốn cong thành thẳng nhưng ta sẽ không cho phép bản thân mắc sai lầm như vậy nữa!”
Hắn nắm lấy tay nàng, nhìn thấy hận ý trong mắt nàng thì than nhẹ một tiếng: “Âu Dương Noãn, đi theo ta!”
Nàng gắt gao cắn môi không nói lời nào.
Tiếu Thiên Diệp cúi đầu xuống, ngón tay khẽ lướt qua mắt nàng. Nàng muốn tránh đi nhưng hắn lại ôm nàng chặt hơn: “Noãn Nhi, đi theo ta, được không?”
Lòng của nàng thực bình lặng, cũng không thống khổ giãy dụa. Nàng không phải không nghĩ đi mà là không thể đi.
Bất tri bất giác, bóng dáng Tiếu Trọng Hoa cùng Âu Dương Tước luân phiên hiện lên trong đầu nàng. Có lẽ, đối với nàng Tiếu Trọng Hoa cũng quan trọng không kém Tước Nhi.
Tiếu Trọng Hoa là phu quân của nàng, luôn che chở cho nàng. Nhưng người trước mặt này lại dùng thủ đoạn như vậy đến bức bách nàng.
Nếu nói ban đầu nàng đối với Tiếu Thiên Diệp có một chút áy náy thì hiện tại cũng đã tan thành mây khói.
Nàng bỗng nhiên hiểu, hóa ra, trước khi đến nàng đã có quyết định.
Nàng hít một hơi thật sâu, vừa muốn nói chuyện lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm lạnh lùng căng thẳng phẫn nộ: “Tiếu Thiên Diệp, ngươi thật đúng là to gan lớn mật!”
Âu Dương Noãn xoay người lại, vừa vặn thấy bóng dáng cao lớn đẩy cửa bước vào.
Tiếu Trọng Hoa đứng cách đó không xa, Hạ Lan Đồ cũng đứng bên cạnh khẽ phất tay.
Trong mật đạo thế nhưng có vô số hắc y trong tay cầm cung đem tiểu viện vây quanh chặt như nêm cối.
Lòng của nàng cũng nhanh chóng trầm xuống. Tiếu Trọng Hoa cùng nàng chỉ đứng cách mấy bước mà lại xa xôi như thế.
Nàng lập tức nóng nảy, rõ ràng muốn giải thích mọi chuyện không phải như những gì hắn nhìn thấy. Nhưng lời thốt ra lại không như vậy: “Chàng theo dõi ta?”
Tiếu Trọng Hoa nhìn chằm chằm tay nàng đang bị Tiếu Thiên Diệp nắm chặt. Ánh mắt như mũi tên nhọn, tấc tấc như đâm vào tim nàng.
“Không! Là ta sai người bảo vệ nàng. Lại thật không ngờ, có người ở phía sau kiếp sát hộ vệ. Hiện tại nhìn thấy nàng ở trong này đã chứng minh hết thảy, không phải sao?...”
“Không cần phải nói!”
Âu Dương Noãn cắt ngang lời hắn: “Ta có lý do của ta!”
Tiếu Trọng Hoa đột nhiên cười, bên trong có một loại lãnh ý dâng lên từ đáy lòng: “Noãn Nhi, nàng thật sự muốn đi cùng hắn sao?”
Âu Dương Noãn nhìn nhìn Tiếu Thiên Diệp một chút khẩn trương cũng không có bên cạnh, miệng hắn bất giác khẽ cong.
Nàng nói với Tiếu Trọng Hoa: “Thực có lỗi, nhưng chuyện này chàng hãy để ta tự mình xử lý!”
Thân mình Tiếu Trọng Hoa cứng đờ, mâu quang trở nên u ám, hình như có nghịch lưu mãnh liệt.
“Lại đây!”
Hắn nhìn nàng, vươn tay ra: “Ta sẽ coi như chuyện này chưa từng phát sinh!”
Âu Dương Noãn vừa muốn mở miệng Tiếu Thiên Diệp đã một tay kéo nàng ra sau người, trầm giọng nói: “Tiếu Trọng Hoa, ngươi và ta đều biết, nàng chưa bao giờ yêu ngươi, sao phải tự dối gạt mình? Nàng đối với ta như thế nào, ngươi là người rõ nhất. Tình nguyện giữ lại một nữ nhân không yêu mình bên cạnh, ngươi từ khi nào thì ngươi lại trở nên thất bại như vậy?”
Tiếu Trọng Hoa lại cũng không để ý đến Tiếu Thiên Diệp, hắn chỉ nhìn Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi, lại đây! Đến bên ta!”
Âu Dương Noãn cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
Tiếu Thiên Diệp buông nàng ra. Trong mắt là một mảnh lạnh nhạt: “Âu Dương Noãn, nàng hãy cẩn thận suy nghĩ thật kỹ, ai mới là người quan trọng nhất với nàng!”
Vấn đề này, hắn nói thực hàm hồ.
Người bên ngoài nghe qua thì như bắt nàng lựa chọn Tiếu Trọng Hoa hay là Tiếu Thiên Diệp. Nhưng Âu Dương Noãn lại biết, hắn là muốn nàng chọn giữa Tiếu Trọng Hoa và Âu Dương Tước.
Nếu nàng lựa chọn Tiếu Trọng Hoa, Âu Dương Tước sẽ phải chết.
Còn nếu nàng lựa chọn Âu Dương Tước, sẽ trở thành nữ nhân ruồng bỏ phu quân chạy trốn với người tình. Từ nay về sau cả đời nàng sẽ sống trong sự nhục nhã, bị người đời khinh bỉ.
Một khi đã đưa ra lựa chọn liền sẽ không bao giờ có thể quay đầu được nữa.
"Tiếu Thiên Diệp, ngươi vì sao phải bức bách nàng?”
Thanh âm Tiếu Trọng Hoa chứa đựng hận ý nàng chưa bao giờ thấy qua: “Nếu ngươi thật lòng với Noãn Nhi, ngươi nên tôn trọng nàng. Dùng loại thủ đoạn này, ngươi xem nàng là cái gì? Đồ chơi sao?”
“Ta đối với nàng như thế nào, trong lòng nàng biết rõ!”
Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng lắc đầu: “Tiếu Trọng Hoa, ngươi và ta không giống nhau. Ta nếu đã muốn thì sẽ không buông tay. Noãn Nhi cái gì cũng tốt, tính tình không khỏi có chút quá mức cẩn thận do dự!”
“Đừng nghĩ rằng nay nàng đã gả cho ngươi nhưng trong lòng lại có ta. Nếu ta không bức bách nàng thì nàng cả đời cũng không nguyện nghĩ đến chuyện đi cùng ta. Chẳng lẽ chỉ vì những thứ vớ vẩn cản đường ta liền phải từ bỏ nàng cả đời?”
“Nếu nàng đã không thể có quyết định thì ta sẽ giúp nàng. Ta sẽ dùng đủ loại thủ đoạn, từ quang minh chính đại cho tới mờ ám. Tóm lại ta nhất quyết sẽ không buông tay!”
Người này, thật đúng là dùng hết thảy công phu châm ngòi ly gián.
Không biết vì sao Hạ Lan Đồ thế nhưng lại cảm thấy buồn cười. Tiếu Thiên Diệp rõ ràng là muốn cướp phu nhân của người ta, còn muốn nói gì mà tình thâm mãnh liệt.
Nếu không phải bọn họ sớm biết Âu Dương Noãn là vì Âu Dương Tước mà xuất hiện ở đây thì chỉ sợ Tiếu Trọng Hoa đã không khống chế được mà đã sớm giết Tiếu Thiên Diệp.
Lại nói, Tiếu Trọng Hoa với vị đường huynh đệ Tiếu Thiên Diệp này, không chỗ nào không phải là nhân trung chi kiệt. Suy tính thâm trầm, là hạng người tính toán không sai một ly.
Nhưng thứ duy nhất không thể tính đó chính là tình cảm, không thể tự kiềm chế khi yêu người khác.
Yêu một người mà trong lòng người đó không có mình, người yêu nhau lại không thể gần nhau. Tạo hóa thật biết cách trêu người…..Cho dù là đại anh hùng hay đại quyền thế cũng không thoát được một kiếp nhân sinh.
Tình huống này chính là tình địch gặp tình địch, thật đúng là không thích hợp khi có nhiều khán giả như vậy. Cho dù là Tiếu Trọng Hoa giỏi kiềm chế cũng như vậy.
Hạ Lan Đồ thở dài một hơi, cao giọng nói: “Những người có mặt lui về sau ba trượng chờ mệnh lệnh. Ai kháng lệnh chém ngay tại chỗ!”
Quả nhiên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, các cung thủ đều đã lui.
Tiếu Trọng Hoa lại như là không nghe không thấy, cũng không thèm để ý Tiếu Thiên Diệp nói gì. Hắn chỉ nhìn Âu Dương Noãn nói: “Lại đây!”
Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Trọng Hoa, trong mắt ẩn ẩn có tình ý dao động mà chính nàng cũng không nhận ra. Theo bản năng nàng hướng Tiếu Trọng Hoa bước tới.
Nàng giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của hắn. Lại vô ý thức quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy Tiếu Thiên Diệp giờ phút này bình tĩnh đáng sợ. So với lúc trước lại càng lạnh lùng hờ hững, xa lạ giống như nàng chưa từng quen.
"Ngươi….”
Nàng vốn định bảo hắn buông tay nhưng hắn lại không hề đáp lại. Ánh mắt chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, khóe môi lạnh cong lên như băng ẩn ẩn có hàn khí.
Nàng ngửi được một cỗ hương vị quỷ quất, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tiếu Thiên Diệp, ngươi định làm gì?”
Tiếu Trọng Hoa vốn đã làm cho Âu Dương Noãn hướng mình đi tới, nhưng cố tình lại bị Tiếu Thiên Diệp phá ngang. Hắn vốn có trăm biện pháp mang nàng về nhưng điều hắn muốn là tự nàng bước tới.
Lúc này Tiếu Trọng Hoa thu hết ngôn hành như đi trên miếng băng mỏng của Âu Dương Noãn. Thần sắc hắn lạnh như băng, đôi mắt thâm thúy hiện lên tức giận, lại mang theo châm chọc rất rõ ràng.
Trong mắt hắn đột nhiên bắn ra một đạo hàn quang lạnh lẽo, cơ hồ có thể đâm thủng Tiếu Thiên Diệp: “Ngươi nay đã là Nam Chiều Hoàng đế, chẳng lẽ ngươi không muốn sống mà rời khỏi kinh đô?”
“Chuyện này không nhọc Minh quận vương lo lắng!”
Trong mắt nghiêm nghị xẹt qua một đạo hàn quang. Tiếu Thiên Diệp ngược lại nhìn thẳng vào Tiếu Trọng Hoa. Cũng không vì đối phương là người lãnh khốc mà bối rối.
Trong thanh âm vẫn rất trầm tĩnh, từng chữ từng chữ như xao kim đoạn ngọc khiến người ta không khỏi hơi phát run.
Dung nhan tuấn mỹ cũng vì vậy mà có ý tứ hàm xúc, ngữ điệu lạnh nhạt như gió bắc tháng chạp: “Ta đã nói rồi, ta sẽ dẫn nàng đi!”
Hôm nay hắn sớm đã đặt cược hết thảy chính là vì muốn mang Âu Dương Noãn rời đi.
Mặc kệ Tiếu Trọng Hoa làm như thế nào đều chỉ làm tăng thêm tâm tư kiên định cùng liều lĩnh của hắn.
Hắn tuyệt đối sẽ không sống như cái xác không hồn như trước đây!
Hắn muốn liền sẽ phải có được!
Nghe ngôn từ không chút do dự của Tiếu Thiên Diệp, khuôn mặt tuấn tú của Tiếu Trọng Hoa lập tức trở nên lạnh lùng. Ánh mắt sắc bén như đao, tản ra hàn ý khiến người ta không rét mà run.
Hắn vốn muốn phát tác nhưng lại ngại Âu Dương Noãn vẫn còn đang ở trong lòng Tiếu Thiên Diệp, cho nên không thể không cố kỵ: “Tiếu Thiên Diệp, ngươi cũng quá là nóng vội rồi!”
Hắn dừng một chút, cười lạnh. Ánh mắt lóe ra, trong con ngươi ẩn ẩn có sự bất an: “Nàng có nguyện ý đi theo ngươi hay không, ít nhất ngươi cũng phải hỏi ý kiến nàng chứ?”
"Không cần!”
Tiếu Thiên Diệp nhẹ nhàng cong khóe môi lên, trong dung mạo tuấn nhã ẩn ẩn có bóng ma. Có vẻ cũng không quá rõ ràng, trong vẻ cười lạnh có lệ khí giấu kín đã lâu.
Trong lời nói có mang theo sự điên cuồng khiến người ta không dám lại gần: “Ta đã cho nàng cơ hội lựa chọn. Hiện tại ta sẽ không hỏi lại!”
Ngay thời điểm Âu Dương Noãn vô thức bước về phía Tiếu Trọng Hoa, giống như nàng đang hung hăng dẫm nát lòng hắn khiến trong lòng hắn như bị xé rách đau đớn. Nếu đã như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng cơ hội lựa chọn lần nữa.
“Âu Dương Noãn, nay nàng nguyện ý cũng được mà không muốn cũng thế. Nàng đã đến đây thì liền là nữ nhân của Tiếu Thiên Diệp ta. Ta đi đâu nàng phải đi theo ta đến đó!”
Tiếu Trọng Hoa lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu ngươi chết thì sao?”
Trong giọng điệu đã ẩn chứa sát ý lạnh lẽo.
“Nếu ta chết nàng cũng phải cùng ta xuống hoàng tuyền!”
Lúc này nụ cười lạnh lùng của hắn tựa như một đạo hàn sương cuối thu đánh vào lòng người, thấm sâu vào xương cốt. Cùng lúc đó là một thanh đoản đao kề sát vào cổ Âu Dương Noãn.
Tiếu Thiên Diệp vừa dứt lời, không khí lập tức trầm xuống. Hạ Lan Đồ không hề tươi cười, không chút nào che dấu sát khí quanh thân lạnh thấu xương.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trở nên cực kỳ khẩn trương, hô hấp của những người trong phòng đều nghe được rất rõ.
Dòng khí không tiếng động phảng phất như cũng ngưng trệ. Từng vòng từng vòng trong vô hình co thắt lại khiến hô hấp càng trở nên khó khăn.
Trong đáy mắt Âu Dương Noãn là một mảnh lạnh lùng. Nay Tiếu Thiên Diệp đã muốn cố chấp, nghe lời hắn nói hết thảy đều đã rõ ràng. Nếu hắn chết, nàng cũng phải chôn cùng.
Mặt Tiếu Trọng Hoa không chút đổi sắc nhìn Âu Dương Noãn, mày nhíu chặt lại. Đáy mắt lại lung thượng một tầng mơ hồ.
Hạ Lan Đồ nhìn về phía Tiếu Thiên Diệp: “Tiếu Thiên Diệp, ngươi thật sự yêu nữ tử trong lòng ngươi sao?”
“Hạ Lan Đồ, tình cảnh này còn không tới phiên ngươi tới giáo huấn ta!”
Tiếu Thiên Diệp đối với phản ứng của Tiếu Trọng Hoa cũng không có chút nào ngoài ý muốn. Mặt vô ý hừ cười một tiếng, cũng chỉ trong một thoáng ngắn ngủi mấy chữ lại thật nhẹ thật chậm nhưng cũng rất âm lãnh, hoàn toàn không có độ ấm.
“Tiếu Thiên Diệp, trong lòng nàng có ngươi hay không, chính ngươi cũng đã sớm rõ ràng. Sao phải ép buộc hại mình hại người như vậy? Không bằng sớm buông tay!”
“Buông tay?”
Tiếu Thiên Diệp ngưng thanh nói nhỏ, trong đôi mắt hiện lên chút dị sắc. Lông mày nhướng cao khiến người ta đoán không ra hắn là đang vui vẻ hay là đang tức giận.
Trầm mặc hồi lâu, hắn bỗng nhiên cười lạnh, trên mặt lại đổi thành vẻ châm chọc: “Hạ Lan Đồ, ngươi chính là một kẻ không thể ra ngoài ánh sáng. Bình thường lại luôn là bộ dáng thanh cao. Người sớm nên rời khỏi đây là ngươi, nhưng vì sao ngươi lại chưa rời đi?”
Câu cuối cùng Tiếu Thiên Diệp cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ. Sắc mặt lạnh nhạt, trong đôi mắt thâm thúy lại thêm chút sát ý ngoan tuyệt.
Hạ Lan Đồ ngạc nhiên, trên mặt tuy rằng không biểu lộ nhưng trong lòng lại thực hiểu được.
Tiếu Thiên Diệp nói không sai, chữ tình là con dao đả thương người sâu sắc nhất. Chính hắn cũng bị vướng vào đó, không phải là vì Tôn Nhu Trữ sao? Còn cần gì ra vẻ thanh cao? Bảo người khác buông tay nhưng chính hắn lại cũng không buông được.