Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 394



“Thân thể nàng hư nhược….”

Tiếu Trọng Hoa còn chưa cao hứng được bao lâu liền lập tức tái mặt: “Đứa nhỏ này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng không?”

“Điện hạ cứ yên tâm! Thân thể Thế tử phi tuy rằng suy nhược nhưng trước đây có ăn qua không ít dược liệu quý hiếm. Hơn nữa ta cũng sẽ kê đơn giúp Thế tử phi bồi bổ, đứa nhỏ này nhất định có thể giữ được!”

Trong mắt Tiếu Trọng Hoa tràn đầy vẻ vui mừng, hắn bắt lấy tay Vương thái y, vội vàng nói: “Thực sự?”

Vương thái y liền gật đầu nhưng trên mặt lại thoáng lộ ra thần sắc do dự.

Tiếu Trọng Hoa lại lập tức lo lắng: “Nhưng còn gì ngươi chưa nói nữa sao?”

Ngữ khí của Vương thái y thoáng chần chừ: “Vài năm trước, Thế tử phi có phải từng bị thương nghiêm trọng?”

Tiếu Trọng Hoa giật mình: “Bị thương? Không có. Từ khi gả vào Yến vương phủ….”

Nói tới đây hắn liền ‘A’ một tiếng, quay đầu nhìn Phương mama: “Vài năm trước? Mama, Noãn Nhi trước đây từng bị thương, có phải không?”

Từ sau khi bọn họ thành thân, tay chân Âu Dương Noãn vẫn luôn lạnh. Đừng nói là mùa đông, cho dù đang là mùa hè hắn đều ôm lấy tay chân nàng ngủ….Vừa rồi Vương thái y nói là vài năm trước, vậy chính là khi nàng còn ở Âu Dương gia….

Nghĩ đến đây trên mặt Tiếu Trọng Hoa không khỏi hiện lên thần sắc hối hận.

Hoàn cảnh Âu Dương gia phức tạp như vậy, Noãn Nhi lại chỉ là một nữ hài tử, không biết nàng đã phải chịu bao nhiêu vất vả mới có thể sinh tồn.

Trên mặt Phương mama hiện lên vẻ sầu lo: “Đúng vậy! Tiểu thư nhà ta chính là khi ở nhà mẹ đẻ từng bị thương. Lúc ấy bị thương còn rất nặng!”

Vương thái y gật gật đầu: “Vì từng bị thương nên vào đông phải luôn giữ ấm, đốt than không ngừng. Thời gian quá dài nên trong thân thể khó tránh bị tích lũy khí nóng. Đến mùa hè thời tiết chuyển biến, vốn là thời cơ tốt để đẩy khí nóng ra nhưng Thế tử phi vốn rất sợ lạnh cho nên khí nóng này cũng không thể tán được. Trong cơ thể hàn khí cũng vốn không tan hết, hơn nữa còn có vết thương cũ. Cho nên trong cơ thể hư hỏa cùng hàn khí, thân mình tự nhiên là rất yếu. Vốn muốn nhân dịp mùa hè, phải trước hết đẩy khí nóng ra hết sau đó sẽ từ từ rút hàn khí ra….”

Tiếu Trọng Hoa nhíu mày: "Nàng đang có thai, nếu lúc này đi trừ hàn khí tức là tương đương muốn mạng của đứa nhỏ!”

Vương thái y cúi đầu: “Đúng vậy! Cho nên rất khó làm. Nhưng chỉ cần trong khoảng thời gian này cẩn thận điều trị ta dám đảm bảo đứa nhỏ này không có việc gì….Đương nhiên, Thế tử phi không thể chịu cú sốc nào quá lớn, cũng không thể lao lực quá sức!”

Tiếu Trọng Hoa gật đầu, liên thanh thúc giục: "Ta hiểu rồi! Ngươi mau đi kê đơn thuốc đi! Nhớ đem những chỗ chú ý với nữ tử mang thai đều ghi chú lại, ngàn vạn lần không thể quên!”

Tiễn thái y rời đi Tiếu Trọng Hoa liền vội vàng ngồi xuống bên giường, vẻ mặt kích động nắm lấy tay Âu Dương Noãn. Hắn đặt tay nàng lên môi, cảm thấy trong lòng tràn đầy sự cảm kích cùng vui mừng vô hạn. Ngón tay hắn lướt qua trán nàng, mi, mắt, má nàng.

Âu Dương Noãn sớm đã nghe thấy tất cả. Chỉ là nàng quá mức khiếp sợ cho nên nhất thời không biết phải nói gì. Thân thể nàng hư hàn, sinh hoạt luôn không chuẩn, chậm một tháng nàng cũng không quá mức để ý. Ai ngờ nàng hóa ra là mang thai.

Trong lòng sự sung sướng như thủy triều bắt đầu cuộn lên.

Nàng đã có thai…..là con của hai người. Chính là đứa bé mà nàng chờ mong ngày đêm…..đó chính là huyết mạch của nàng, cũng là huyết mạch của hắn….

Tiếu Trọng Hoa nắm lấy tay nàng: “Có phải là sự thật hay không? Ta cơ hồ như chưa thể tin được…”

Âu Dương Noãn rưng rưng mà cười: “Là thật….”

Tay Tiếu Trọng Hoa tự nhiên dừng trên bụng nàng, mama nha đầu khắp phòng không khỏi đều mỉm cười. Phương mama cố ý nghiêm mặt trừng mắt với các nàng.

Bụng nàng vẫn bằng phẳng, so với trước đây thì không có gì khác, căn bản nhìn không ra nơi đó đang có một sinh mệnh mới.

Tiếu Trọng Hoa nhẹ nhàng giống như đang vuốt ve trân bảo: “Mới hơn một tháng…”

Tay hắn thực sự rất ôn nhu nhẹ nhàng. Khóe miệng Âu Dương Noãn không khỏi cong lên: “Đúng vậy! Mới hơn một tháng…”

"Ta thế nhưng lại không biết!”

Khóe mắt, đuôi lông mày Tiếu Trọng Hoa đều là vui sướng. Sự vui sướng toát ra từ đáy lòng khiến thần thái hắn thoáng chốc sáng lạn khiến người ta nhìn không chuyển mắt.

Âu Dương Noãn không tự chủ được nở nụ cười: "Ngay cả chính ta cũng không biết, chàng sao có thể biết được. Chàng thật là khờ!”

Tiếu Trọng Hoa gắt gao nhìn chằm chằm nàng, gương mặt trắng nõn tinh tế, không có một chút vẻ tiều tụy cùng uể oải vì mang thai. Khó trách hắn cái gì cũng không phát hiện được. 

Nhưng hắn thật đáng trách, nếu vừa rồi một đao kia không cẩn thận khiến Noãn Nhi bị thương, hậu quả không cần nghĩ cũng khiến hắn rùng mình.

Nghĩ đến đây hốc mắt hắn hơi ướt át, không kìm được mà hôn lên trán Âu Dương Noãn.

“May mắn nàng không sao!”

Mặt Âu Dương Noãn ửng đỏ, tay sờ sờ đầu hắn: “Ta không sao. Chàng không cần quá lo lắng, ta thực sự rất khỏe!”

Nói xong nàng liền muốn xuống giường.

Tiếu Trọng Hoa đột nhiên ngăn nàng lại, biến sắc nói: “Noãn Nhi, hiện tại nàng là người có thai, không giống với trước đây. Có chuyện gì cứ kêu bọn nha đầu làm là được, nếu có gì sơ xuất thì phải làm sao?”

Âu Dương Noãn cười hắn quá khẩn trương: "Ta cũng không thể luôn luôn nằm như vậy a! Vừa rồi tay không cẩn thận bị bẩn, ta phải đi rửa. Ngay cả chuyện này cũng kêu nha đầu đến, không phải sẽ khiến bọn họ chê cười sao?”

Nhưng lúc này Tiếu Trọng Hoa lại biểu hiện sự kiên trì ít khi có: “Không nên cử động! Ta giúp nàng!”

Âu Dương Noãn hơi do dự, Tiếu Trọng Hoa liền cười vuốt vuốt mặt nàng: “Ngồi xuống, không được nhúc nhích!”

Còn không chờ nàng nói chuyện Tiếu Trọng Hoa đã quay đầu phân phó Hồng Ngọc mang nước đến. Hắn tự mình múc nước nhẹ nhàng giúp Âu Dương Noãn rửa tay.

Hồng Ngọc ngây ngốc sợ hãi nhìn vị Thế tử cao quý đang cẩn thận tỉ mỉ làm chuyện này, nửa điểm cũng không hề toát ra vẻ không kiên nhẫn cùng phiền chán. Dường như đây chính là một chuyện hết sức bình thường.

Hồng Ngọc không khỏi âm thầm gật đầu, ánh mắt của tiểu thư quả không sai. Nhà khác dù thê tử đang mang thai cũng phải hầu hạ trượng phu. Tiếu Trọng Hoa lại ngược lại, bình thường đã vô cùng sủng ái, hiện tại còn hầu hạ tiểu thư. Nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn kinh đô sẽ lại nhảy dựng lên, còn không biết sẽ nói tiểu thư thế nào nữa!

Sau khi rửa tay xong Hồng Ngọc liền sai bọn nha đầu bưng chiếc bàn nhỏ tiến vào. 

Âu Dương Noãn kinh ngạc nhìn Tiếu Trọng Hoa. Hắn cười nói: “Vừa rồi nàng ăn chưa được bao nhiêu, dùng một chút lại tiếp tục nghỉ ngơi!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, vừa muốn cầm đũa Tiếu Trọng Hoa lại bảo tất cả mọi người lui xuống. Sau đó ôm lấy nàng vào lòng: “Ta cũng đói bụng, chúng ta cùng ăn!”

Âu Dương Noãn nhất thời kinh ngạc, không khỏi kinh hô một tiếng. Thầm nghĩ hắn chưa bao giờ có hành động quá như vậy. 

Nàng cười nói: “Sao vậy? Từ khi nào chàng lại trở nên càn rỡ thế này?”

Tiếu Trọng Hoa cười cười, hai mắt tỏa sáng. Hắn hôn lên tóc nàng: “Trở nên càn rỡ nàng liền chán ghét ta sao?”

Âu Dương Noãn cũng bật cười, nhẹ giọng nói: “Đều đã là phụ thân rồi, cẩn thận con trai chúng ta lại cười chàng….”

Tiếu Trọng Hoa hơi giật mình.

Noãn Nhi muốn con trai sao? 

Hắn nhẹ giọng nói: “Ta lại thích nữ nhi! Một nữ nhi giống như nàng!”

Âu Dương Noãn hơi ngẩn ra. Nàng muốn là con trai, bởi vì thân thể nàng yếu đuối, đứa trẻ này có thể được thuận lợi sinh ra hay không đều rất khó nói. Nếu không thể….

Hiện tại Tiếu Trọng Hoa đã là Yến vương Thế tử, điều hắn bức thiết cần hiện nay chính là có một đứa con kế thừa. Mà hắn lại từng nhận lời qua với nàng sẽ không nạp thiếp, đứa nhỏ này, nếu là một nam hài tử đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu không phải thì sao?

Nhìn nàng đột nhiên ngẩn ra Tiếu Trọng Hoa lập tức hiểu được tâm tư nàng. Hắn cười cười an ủi: “Nàng khi nào thì cũng trở nên trọng nam khinh nữ như vậy? Một nữ nhi giống nàng, xinh xắn đẹp đẽ, ôn nhu đáng yêu. Ta sẽ nâng niu nó trong lòng bàn tay, là hòn ngọc quý trên tay ta. Thật tốt biết bao!”

“Nhưng chàng cần một nam hài tử!”

Âu Dương Noãn cũng không muốn phá đi khung cảnh này nhưng nàng cũng không khống chế được mình, nhịn không được liền nói ra.

Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, trong ánh mắt liền mềm mại xuống, tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng. 

“Noãn Nhi, không cần tạo áp lực với bản thân. Vốn ta cho rằng đời này còn không có đứa con của mình. Bởi vì trừ nàng ra ta không cần một nữ nhân nào khác sinh đứa nhỏ cho ta. Nhưng hiện tại nàng đã có thể mang thai, ta cao hứng bao nhiêu, nàng biết không? Ta nay nào có tâm trí quan tâm là nam hay nữ! Đây chính là sự ban ân của ông trời với chúng ta. Nếu nàng cứ phiền nhiễu lo âu thì chính là đang cô phụ thiên ý a!”

Trong lòng Âu Dương Noãn rung động nhưng vẫn không nhịn được: “Vạn nhất….đứa nhỏ này cũng không giữ được?”

Tiếu Trọng Hoa nhìn nàng, tươi cười dần lắng xuống. Nhưng rất nhanh lòng bàn tay hắn lại vuốt ve bụng nàng, giọng điệu cũng dần ôn hòa: “Sẽ không! Nàng tốt như vậy, ông trời nhất định sẽ không tàn nhẫn. Cho dù thực sự….không giữ được thì còn có ta. Ta sẽ bên nàng cả đời, nàng vĩnh viễn sẽ không cô đơn. Có đứa nhỏ hay không chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Không phải sao?”

Hốc mắt Âu Dương Noãn không tự chủ mà hơi ươn ướt. Một đời này nàng đều tâm tâm niệm niệm đều là cừu hận, không tiếc tổn thương bản thân để trả thù Lâm thị. 

Nhưng hiện tại, nàng hối hận. Nếu nàng không sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, không tính kế mà sớm rời bỏ Âu Dương gia thì có lẽ hiện tại ông trời cũng sẽ không khiến con của nàng gian nan như vậy. 

Chỉ là nếu thật sự rời kinh đô, nàng cũng liền sẽ không được gặp lại Tiếu Trọng Hoa, phu quân tốt như vậy, nam nhân tốt như vậy, nàng sao nhẫn tâm cô phụ hắn đây?

Kiếp trước kiếp này, nàng đều chưa được nếm tư vị làm mẫu thân. Tuy rằng hắn nói rất đúng, đứa nhỏ này chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Nhưng nàng vẫn liều mạng muốn giữ lại!

Bên ngoài, Phương mama cười đến không ngậm được miệng, nhanh chóng phân phó Hồng Ngọc cùng Xương Bồ đến Trấn quốc Hầu phủ cùng phủ Đại công chúa báo tin. 

Lão thái quân nhận được tin tức liền vui vẻ ra mặt, liên thanh phân phó Hồng Ngọc chăm sóc tốt chủ tử, có gì cần để ý liền phải báo lại. Đại công chúa còn mời riêng Vương thái y tới phủ công chúa, cẩn thận nghe kết quả bắt mạch, xác nhận lại một lần rồi ban thưởng cho Vương thái y.

Cứ như vậy, toàn bộ kinh đô cũng đều biết Thế tử phi Yến vương phủ đã mang thai. Nhất thời mọi người đều cảm thấy Âu Dương Noãn được Tiếu Trọng Hoa sủng lên tận trời không phải là không có đạo lý. Người ta là số vượng phu a! Đầu tiên là phu quân rất nhanh đã đi lên vị trí Thế tử, tiếp theo lại mang thai, chính là song hỷ lâm môn. Đây không phải vượng phu thì là gì?

Chẳng qua là chuyện này đồng thời cũng mang đến một phiền toái lớn. Thế tử phi đã mang thai, vậy lý do lần trước Âu Dương Noãn dùng để cự tuyệt chuyện nạp thiếp cho Tiếu Trọng Hoa cũng sẽ không giá trị. Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người bắt đầu rục rịch.

Bắt đầu từ hôm đó, người đến thăm Âu Dương Noãn cũng càng nhiều. Lúc mới đầu Âu Dương Noãn còn tiếp đãi, dần dần nàng cũng không còn kiên nhẫn ứng phó nữa. Cho nên một mực nói mình muốn nằm trên giường dưỡng thai, không thể tiếp đãi khách nhân, dứt khoát cự tuyệt.

Tiếu Trọng Hoa đặc biệt khẩn trương, chẳng những phái nhiều nhân thủ hộ vệ cho nàng. Thậm chí còn phân phó người luôn túc trực bên ngoài. Cứ như vậy cơ hồ khiến mỗi cây cỏ trong Yến vương phủ cũng trở nên khẩn trương.

Ngày thứ hai Đại công chúa đến bái phỏng, thuận đường tuần tra toàn bộ Yến vương phủ. Còn gọi tất cả quản gia đến chỉ bảo một phen, luôn mãi tỏ vẻ nữ nhi này của mình rất quý giá, nữ nhi mang thai càng quý giá, ngàn vạn lần không thể bị ngã. Ngay cả tức giận cũng không thể, hơn nữa còn bảo Yến vương khi tức giận hoặc lạnh lùng không được xuất hiện trước mặt Âu Dương Noãn, miễn dọa đến đứa nhỏ trong bụng.

Yến vương nghẹn lời không nói gì, trời biết đây là loại suy diễn gì? Đứa nhỏ còn chưa ra đời, người làm gia gia này đã phải nhượng bộ lui binh. Quả nhiên là buồn cười! 

Nhưng lời này có thể nói cùng người khác nhưng đối với đại công chúa ngang ngược không phân rõ phải trái thì ông sẽ không nhiều lời. Tính tình của vị hoàng tỷ này một khi bộc phát thì ngay cả tiên hoàng cũng không thể không nhượng bộ, huống chi là đệ đệ này.

Đại công chúa như vậy cũng không hẳn là hài lòng, còn hận không thể đem toàn bộ Hạ tâm đường đổi mới lại một lần. Kiểm tra trên dưới trước sau mới dứt khoát gọi hết mama nha đầu đến trước mặt, tỉ mỉ nhìn qua  một lần.

“Hồng Ngọc cùng Xương Bồ đều là tiểu nha đầu. Phương mama lại đã lớn tuổi, bên cạnh con không có một người chân chính biết chăm sóc nữ tử có thai. Ta sẽ mang đến cho con một người nhưng không được từ chối, có chuyện gì cứ sai nàng đi làm. Đứa nhỏ này đến với con cũng không dễ dàng, ngàn vạn lần không thể sơ ý…”

Âu Dương Noãn chỉ cảm thấy bản thân bị xem thành tiểu hài tử: “Mẫu thân, các nàng đều là người đắc lực bên cạnh con, nhất định sẽ chăm sóc tốt! Mẫu thân đừng quá lo lắng!”

Đại công chúa nhíu mày lại, không nhịn được trách mắng: “Nha đầu ngốc này, con thì biết cái gì? Nữ nhân sinh con cần chuẩn bị rất nhiều thứ….”

Âu Dương Noãn không nói gì nhìn thoáng qua Phương mama bên cạnh, bất đắc dĩ dĩ lắc lắc đầu.

Đại công chúa nhìn vẻ mặt nàng thì không khỏi bật cười: “Nghe lời, đừng cự tuyệt! Ta đều là vì tốt cho con! Mặc kệ như thế nào sinh đứa nhỏ cũng phải mười tháng. Tuy rằng Đổng thị đã mất nhưng ai biết trong mười tháng này sẽ phát sinh cái gì? Con giữ nàng lại bên cạnh, ta cũng được yên tâm. Cũng miễn ta cả ngày nóng ruột nóng gan, sợ con có chuyện gì….”

Khóe miệng Âu Dương Noãn mấp máy, không biết nên nói gì. Chỉ cảm thấy trong lòng cảm xúc cuồn cuộn nổi lên, có uất ức lại có chút xót xa….

Đại công chúa quan tâm không có gì là không đủ. Cho dù là mẫu thân thân sinh cũng không hơn cái này. Ông trời khiến nàng mất mẹ từ nhỏ, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại mang đến một mẫu thân bồi thường cho nàng. Đây chính là sự nhân từ lớn nhất mà ông trời ban cho nàng.

Hốc mắt Âu Dương Noãn không tự chủ mà hơi ươn ướt, nước mắt rưng rưng nhìn Đại công chúa. 

Đại công chúa cười sờ sờ đầu nàng, quay đầu nói với Đào cô cô: “Bảo vào đi!”

Âu Dương Noãn ngẩng đầu, là một phụ nhân chừng ba mươi tuổi, tóc chỉ sơ viên kế bình thường. Trên người mặc y phục màu trắng điểm hoa màu lam, dáng người thon dài, làn da trắng nõn, ngũ quan bình thường nhưng ánh mắt lại rất sáng.

Đào cô cô nói: “Vị này là Thế tử phi. Nhữ nương, lại đây bái kiến đi!”

Người nọ lập tức hành lễ với Âu Dương Noãn, cung kính: “Thế tử phi!”. Sau đó mỉm cười đứng sang một bên.

Âu Dương Noãn ngẩn ra, xem bộ dáng của người này, căn bản không giống nô tỳ.

Nàng ôm nghi hoặc, dùng ánh mắt hỏi đại công chúa.

Đại công chúa cười nói: "Nhữ nương là từ trong cung. Bắt đầu từ tổ mẫu nàng liền đã ở trong cung hầu hạ. Trước kia từng chăm sóc không ít phi tử mang thai. Về sau nàng đến phủ ta, chỉ là bên cạnh ta vốn nhiều người, căn bản không dùng được nàng. Bên này con lại thiếu người chăm sóc nên ta liền thấy nàng đến đây rất thích hợp!”

Trên mặt Âu Dương Noãn lộ vẻ đăm chiêu, cười nhận lời: “Mẫu thân suy nghĩ thật chu đáo!”

Đại công chúa thấy bộ dạng nàng không cho là đúng liền bật cười: “Nàng là người có bản lĩnh, con nhất định sẽ dùng được!”

Thật ra Âu Dương Noãn đối với những người đi ra từ cung liền có chút khúc mắc. Tuy rằng đại công chúa sẽ không hại nàng nhưng khó đảm bảo có người sẽ lợi dụng bà. Dù sao…..hoàng cung cũng là địa bàn của Tiếu Diễn.

Ánh mắt Âu Dương Noãn thanh lãnh nhìn chằm chằm Nhữ nương, muốn từ đó nhìn ra chút gì đó.

Nhữ nương cũng không khiếp đảm hoặc lảng tránh, chỉ tự nhiên phóng khoáng cười. Ngược lại có vẻ là Âu Dương Noãn có chút hẹp hòi, nàng mỉm cười nói: “Nhữ nương, ngươi họ gì? Cố hương ở đâu? Vốn ở trong cung làm chức vụ gì?”

Nhữ nương cười cung kính đáp: “Bẩm Thế tử phi, nô tỳ họ Kim, nguyên quán ở Giang thành Nam Ninh. Ở trong cung làm ở thượng thực cục!”

Thượng thực cục? Chính là nơi chuyên hầu hạ ẩm thực cho các vị chủ tử trong cung. Âu Dương Noãn hơi hơi nhíu mày.

Là một người tuổi không lớn, có thể được Đại công chúa phái đến hầu hạ bên cạnh nàng. Nàng tin, Nhữ nương này không hề đơn giản!

Âu Dương Noãn vừa nói vừa hào phóng cười: “Trong khoảng thời gian này làm phiền ngươi chiếu cố ta nhiều hơn!”

Nhữ nương cung kính nói: "Hai chữ chiếu cố này nô tỳ không dám nhận. Còn mời Thế tử phi cứ tùy ý phân phó nô tỳ là được!”

Đại công chúa nói: “Con đó, có chuyện gì cứ phân phó bọn họ đi làm là được, không cần lại quan tâm đến chuyện của Yến vương phủ. Ta đã nói với cha chồng con, đem trọng trách trên vai con đều bỏ xuống. Cái gì cũng không cho làm, con cứ an tâm dưỡng thai, đến lúc đó sinh cho ta một ngoại tôn béo trắng là được!”

Âu Dương Noãn vừa nghĩ đến liền cười nói: “Được! Nữ nhi nhất định sẽ cố gắng!”

Âu Dương Noãn biết nhữ nương này lợi hại nhưng lại không biết bản lĩnh của nàng ta rốt cuộc là ở chỗ nào. Quan sát hai ngày vẫn không thể nhìn ra có điểm nào xuất chúng. 

Nếu luận tri kỷ nhanh nhẹn thì nàng không bì kịp Hồng Ngọc, nếu luận hoạt bát lanh lợi, nàng không bì kịp Xương Bồ. Như vậy nàng rốt cuộc có chỗ nào khiến Đại công chúa xem trọng, cố ý mang đến chăm sóc cho mình?

Thật không ngờ nghi hoặc trong lòng Âu Dương Noãn rất nhanh đã được nghiệm chứng.

Ngày hôm sau, Tiếu Trọng Hoa sáng sớm liền ra ngoài. Âu Dương Noãn một mình dùng bữa sáng, trên bàn xuất hiện bánh phù dung. Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua liền biết không phải do phòng bếp trong viện làm ra.

“Là ai làm vậy?”

Hồng Ngọc cười nói: “Là Thế tử vừa rồi mang về. Ngài nói tiểu thư thích ăn bánh phù dung, nghe nói bánh phù dung của Vũ cảnh các trong kinh đô làm rất ngon, so với phòng bếp trong phủ chúng ta thì ngon hơn nhiều nên đã cố ý phái người mua về cho tiểu thư nếm thử. Nếu tiểu thư thích, ngài ấy nói sẽ đem đầu bếp kia mời về chỉ chuyên làm bánh phù dung cho tiểu thư ăn!”

Tiếu Trọng Hoa thế nhưng còn có tâm tư tinh tế như vậy sao? 

Âu Dương Noãn bật cười, nhìn bánh phù dung kia đúng là được làm rất tinh xảo. Mặt trên còn có một lớp đường phấn rải trên, thoạt nhìn đúng là ngon hơn phòng bếp trong viện. Cũng không biết hương vị như thế nào, nàng cầm lấy đũa gắp một miếng. 

Nhưng còn chưa đưa vào miệng đã bị nhữ nương vươn tay ngăn lại: “Thế tử phi, chậm đã!”

Âu Dương Noãn sửng sốt, sắc mặt mama nha đầu bên cạnh liền trầm xuống. Không cần nói trong lòng Hồng Ngọc cùng Xương Bồ không vui, liền ngay cả Phương mama cũng mất hứng.

“Nhữ nương, ngươi làm gì vậy? Tiểu thư dùng bữa, ngươi sao dám quấy rầy?”

Nhữ nương vội vàng quỳ xuống: “Xin Thế tử phi thứ tội! Chỉ là nô tỳ có chuyện quan trọng hơn cần bẩm báo!”

Phương mama trách cứ: “Có chuyện gì có thể chờ tiểu thư ăn rồi nói sau. Ngươi….”

Âu Dương Noãn lại lắc lắc đầu: “Nhữ nương! Có chuyện gì ngươi cứ nói!”

Nhữ nương nhẹ giọng nói: "Bánh phù dung này, Thế tử phi không thể ăn! Nếu ngài ăn, không tới hai canh giờ sau sẽ xảy ra chuyện lớn!”

Một câu này liền khiến thần sắc mọi người đại biến.

Phương mama vội vàng quay đầu nhìn Hồng Ngọc: “Bánh này là mua từ bên ngoài mang về, có từng thử độc chưa?”

Hồng Ngọc kinh hoảng lắc lắc đầu, bánh phù dung này là do Tiếu Trọng Hoa mang về, ai sẽ hoài nghi bên trong có gì? 

Nhưng nghĩ lại thì cũng thấy đúng, dù sao Tiếu Trọng Hoa cũng là sai người mua về. Vạn nhất trên đường động tay động chân gì đó, vậy phải làm sao?

Hồng Ngọc càng nghĩ càng hoảng thần, nhanh chóng mang ngân châm cẩn thận nghiệm thử nhưng phát hiện ngân châm vẫn sáng bình thường, cũng không có dấu vết bị tẩm độc.

Lần này đến phiên Phương mama mất hứng: “Nhữ nương! Ngươi nói chuyện cũng không có căn cứ. Bên trong bánh phù dung này căn bản không bị hạ độc, ngươi còn ở đây bịa đặt khiến mọi người cũng khẩn trương lo lắng theo!”

Âu Dương Noãn lại cảm thấy nhữ nương này chẳng phải là người ăn nói lung tung. Nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi có gì muốn giải thích?”

Ánh mắt nhữ nương hết sức trong trẻo: “Nô tỳ cũng không hề nói qua bánh phù dung này bị hạ độc. Nô tỳ nói Thế tử phi không thể dùng bánh phù dung bởi vì khi chế biến loại bánh này là dùng hoa phù dung, sau đó trộn với mỡ heo làm thành. Mỡ heo vốn là loại dầu mỡ không tốt, thân thể Thế tử phi lại suy yếu không nên ăn loại này. Quan trọng nhất là….”

Nhữ nương lấy mặt trên bánh phù dung cắn một miếng liền nhíu mày: “Quả không sai! Lớp đường phấn bên trên này có chứa bột phấn nhụy hoa quỳnh. Nhụy hoa quỳnh này cũng có tác dụng tương tự như hoa hồng, có công hiệu huyết ứ hóa. Nếu Thế tử phi còn đang mang thai, thứ này sẽ khiến sảy thai!”

Ngay cả khi Âu Dương Noãn vốn trấn định cũng không khỏi biến sắc. Chần chờ một lát mới hỏi: “Ngươi khẳng định?”

Nhữ nương không chút do dự gật đầu: “Nếu Thế tử phi không tin, có thể kêu Thái y đến nghiệm chứng!”

Âu Dương Noãn quay đầu, liền gặp ánh mắt không dám tin của Phương mama. Trong thanh âm Phương mama nhất thời đều nghẹn lại: “Ngươi nói là, có người muốn mượn tay Thế tử hại tiểu thư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.