Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 411: Đại kết cục (hạ 2)



Âu Dương Noãn biết nếu muốn nhanh chóng rời khỏi đây thì biện pháp duy nhất chính là phải nhanh chóng hồi phục. Cho nên kế tiếp nàng đều cố gắng uống thuốc, ăn cơm, thậm chí ngay cả thuốc bổ mà nàng ghét nhất cũng cố gắng uống.

Nàng tận lực không chọc giận đến Tiếu Thiên Diệp. Mặc dù hắn dường như sợ nàng chạy trốn cơ hồ một lát cũng không rời khỏi, nàng đều có thể nhẫn nhịn, cùng hắn tường an vô sự.

Rất nhanh, Âu Dương Noãn đã có thể ngồi dậy, hơn nữa có thể đi lại trong điện. Nàng thừa dịp Tiếu Thiên Diệp không ở đây, cố ý hàn huyên với A Trác. 

“Bên ngoài thế nào? Có lạnh không? Ta hiện tại ra ngoài đi dạo một chút, trở về chắc sẽ không sinh bệnh đâu!”

A Trác nhìn nàng, do dự nói: “Nương nương, Bệ hạ nói….”

“Được rồi! Ngươi yên tâm, ta chỉ là muốn đi ra ngoài dạo một lát. Ở đây nhiều người như vậy, ngươi còn sợ ta rời đi sao?”

A Trác nhìn vẻ mặt chờ mong của Âu Dương Noãn, nghĩ bên ngoài khắp nơi đều là thị vệ, một nương nương đang bệnh tật thì có thể đi được đâu. Nàng mới đến, nếu có thể được nương nương thích, tương lai khả năng được ở bên cạnh hầu hạ bệ hạ cũng cao hơn…

Xuất phát từ tâm tư ấy, A Trác liền gật đầu đồng ý. Giúp Âu Dương Noãn thay đổi y phục, A Trác liền thay nàng vén rèm: “Nếu nương nương có chỗ nào không thoải mái xin lập tức nói cho A Trác!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, nhưng vừa đi được mấy bước liền nghe A Trác e dè nhắc nhở: “Bệ hạ đã trở lại!”

Âu Dương Noãn bệnh nặng mới tốt lên một chút, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, thân hình gầy yếu. Đứng trong gió lạnh lại càng có vẻ đẹp khác thường, liễu yếu đào tơ.

Chu tướng quân vừa nhận được phong thưởng đứng bên cạnh Tiếu Thiên Diệp vừa thấy liền chậc chậc nói: “Đúng là một đại mỹ nhân, so với sủng cơ trong phủ ta còn đẹp hơn nhiều. Xem ra Bệ hạ còn dấu không ít mỹ nhân a! Chỉ tiếc gầy quá! Bệ hạ, ta không cần phong hào, xin ngài ban nàng cho ta!”

Nói xong hắn liền bước nhanh tới, định bắt lấy tay Âu Dương Noãn đánh giá giá trị của nàng.

Nhưng đương nhiên còn chưa kịp chạm vào tay áo nàng đã bị Tiếu Thiên Diệp chắn trước: “Câm mồm! Ngoại trừ ta, nam nhân nào chạm vào nàng đều phải chết!”

Trong mắt Tiếu Thiên Diệp lửa giận ngất trời, nếu còn dám đề xuất một lần nữa hắn lập tức sẽ giết.

A Trác vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi! Vị này là phi tử của Bệ hạ, không phải là nữ nhân có thể tùy tiện xin ban!”

Chu tướng quân giật nảy mình, lập tức quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội!”

Nếu không phải người này lập được chiến công hiển hách thì Tiếu Thiên Diệp đã sớm giết hắn. Hiện tại hắn lại dám mạo phạm Âu Dương Noãn, điều đó chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi. Trong ánh mắt Tiếu Thiên Diệp xẹt qua tia âm ngoan, không nói một lời phất phất tay. 

Vốn Chu tướng quân nhìn Âu Dương Noãn không mặc y phục đẹp đẽ quý giá, cho rằng nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ bình thường. Hơn nữa hắn còn có tiếng sắc trảm che trời, lại thật không ngờ đụng vào nữ nhân của hoàng đế! Nhìn tình hình này hắn sợ tới mức cả người toát mồ hôi, nhanh chóng lui xuống.

“Thực xin lỗi, hắn làm nàng sợ sao?” Tiếu Thiên Diệp thân thiết hỏi Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn hờ hững lắc đầu, kỳ thực nàng cũng không cần. Nơi này đã không có gì có thể dao động được nàng.

“Bên ngoài gió lớn, ta phải về rồi!”

"Cũng tốt! A Trác, ngươi mau hộ tống nương nương trở về!”

“Dạ, bệ hạ!”

Chẳng qua khoảng cách chỉ là vài bước nhưng hắn lại rất lo lắng. Trong lòng Âu Dương Noãn cười lạnh, biết hắn lo lắng nàng tìm cơ hội chạy trốn nhưng nàng không nói gì, xoay người rời đi.

A Trác bưng trà vào, thấy Âu Dương Noãn đang ngồi ngẩn người trước bàn liền đi qua: “Nương nương! Nương nương….”

Âu Dương Noãn phát hoảng, thấy rõ dung nhan người trước mặt mới ngẩn người: “Là A Trác….”

Sau đó nàng như nhớ tới cái gì, đột nhiên đứng lên bắt lấy hai vai A Trác, trong mắt kiên định: “A Trác, ngươi thả ta đi đi!”

"Nương nương!" A Trác sững sờ nhìn nàng.

Âu Dương Noãn nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “A Trác, ngươi trước hết đừng nói gì, hãy nghe ta nói. Ta biết ngươi thích bệ hạ, nhưng hiện tại hắn chỉ đối xử với ngươi như một hạ nhân!" 

"Ngươi là một cô nương tốt, ngươi không đáng bị đối xử như vậy! Mọi chuyện đều là vì ta, chỉ cần ta đi rồi, hắn không nhìn thấy ta mới có thể thấy ánh mắt say mê của ngươi. Chỉ cần ngươi làm bộ như không biết, tự ta có thể nghĩ cách rời đi!”

"Không! Ta... Ta không thể phản bội bệ hạ!” A Trác thất kinh nhìn Âu Dương Noãn.

Âu Dương Noãn cầm lấy tay nàng ta, chân thành nói: “A Trác, chẳng lẽ ngươi hy vọng cả đời chỉ đứng bên cạnh hắn mà không chiếm được tình cảm của hắn sao?" 

"Chỉ cần không có ta, tâm nguyện của ngươi sẽ thành hiện thực! Chẳng lẽ ngươi không hy vọng, hắn đem toàn bộ sự chú ý cùng sủng ái đều đặt vào ngươi sao? Ngươi hiện tại toàn tâm toàn ý chăm sóc ta, chẳng lẽ không phải là vì hắn?”

A Trác nhìn Âu Dương Noãn, ngây ngẩn cả người. Một lát sau nàng lại đẩy tay Âu Dương Noãn ra, thất hồn lạc phách chạy ra ngoài.

Âu Dương Noãn nhìn bóng lưng đối phương, cảm thấy thất vọng. Nàng vốn tưởng rằng tâm ý của A Trác với Tiếu Thiên Diệp đủ để đối phương thả nàng đi….Nhưng hiện tại….

Chẳng lẽ, là nàng hiểu lầm? Chẳng lẽ A Trác không thích Tiếu Thiên Diệp sao? Nhưng…..làm sao có thể? Ánh mắt say đắm đó nàng sẽ không nhìn lầm a! Vì sao lại như vậy? Hoặc là, A Trác không dám làm thế. Đối phương sợ, là sợ Tiếu Thiên Diệp.

Qua nửa canh giờ, lại thấy A Trác vén rèm tiến vào: “Nương nương, nô tỳ tìm được một bộ y phục cung nữ! Nhưng, ở cửa cung có không ít hộ vệ, nương nương làm sao đi ra ngoài?”

Âu Dương Noãn nhìn A Trác, biết lời nói của mình đã có tác dụng. Nữ tử này hiện tại đã liều lĩnh bất chấp, sẵn sàng vì người trong lòng mà làm tất cả.

“Cái này ngươi yên tâm, ta sẽ có cách! Chẳng qua là nếu ta cứ đi như thế, sẽ liên lụy đến ngươi! Hay là ủy khuất ngươi….”

Âu Dương Noãn dùng khăn bố trói chặt tay chân A Trác, sau đó lại nhét khăn vào miệng nàng, giống như người bị đánh bất tỉnh rồi trói lên. 

Âu Dương Noãn thấp giọng: “A Trác, đa tạ ngươi!”

A Trác nhìn bóng dáng Âu Dương Noãn biến mất trong đêm, trong lòng phức tạp khôn kể. Nàng biết nàng là như vậy là đúng nhưng vì sao trong lòng lại có điềm xấu? 

Âu Dương Noãn nói rất đúng, chỉ cần có nương nương ở đây một ngày bệ hạ liền sẽ không liếc mắt nhìn mình một cái. Nhưng nàng lại không nhẫn tâm xuống tay giết một nữ tử ôn nhu xinh đẹp, cũng không nhớ rõ bất cứ điều gì như Âu Dương Noãn. 

Chỉ còn biện pháp nghĩ cách để nương nương đào tẩu, sau đó mượn tay người khác xuống tay….Thực xin lỗi…Người không vì mình, trời tru đất diệt…

Tiếu Thiên Diệp vốn đem mọi tin tức phong tỏa, hắn sẽ không nói cho người khác Âu Dương Noãn đang nằm trong tay hắn. Cho nên Âu Dương Noãn cầm theo lệnh bài mà nàng trộm được trên người hắn cho hộ vệ cửa cung xem liền thuận lợi rời đi. 

Nhưng khi nàng rời đi không bao lâu thì ngoài cửa cung liền xuất hiện nhân mã chờ đợi đã lâu đuổi theo phương hướng nàng chạy. Trên lưng ngựa, Tiếu Lăng Phong nhìn chằm chằm bóng lưng Âu Dương Noãn, hơi hơi thở dài.

Tiếu Thiên Diệp đi vào đại điện, lập tức cảm thấy không thích hợp. Mọi thứ đều quá an tĩnh. Hắn nhìn kỹ lập tức thấy hộ vệ nằm ở hai bên, dò xét hơi thở liền biết bị hạ dược. Phút chốc hắn chạy như điên vào trong. 

Noãn Nhi! Trong lòng hắn lúc này chỉ nghĩ đến nàng!

Trong phòng chỉ có A Trác đang bị trói, nước mắt dàn dụa nhìn hắn.

Âu Dương Noãn đâu? Nàng bị bắt đi rồi? Là ai?

Tiếu Thiên Diệp tâm thần hoảng loạn thiếu chút nữa là ngã xuống. 

Không! Không có khả năng!

Nếu nàng bị người ta bắt đi sao ngay cả một chút dấu vết giãy dụa cũng không có? Hắn lập tức buông A Trác ra, ép hỏi: “Người đi đâu?”

“Nương nương….nương nương đánh nô tỳ hôn mê. Nô tỳ cái gì cũng không biết a!”

A Trác nhìn ánh mắt cuồng loạn của hắn, sợ hãi cúi đầu.

Nghe vậy trong lòng Tiếu Thiên Diệp lập tức bùng lên lửa giận, hận không thể ngay lập tức bắt Âu Dương Noãn trở về. 

Chân hắn không trì hoãn, trong thời khắc nguy cấp, cho dù trong lòng tức giận không thôi nhưng hắn vẫn có thể duy trì bình tĩnh để suy nghĩ. Hắn sẽ đem tức giận này đến khi tìm được Âu Dương Noãn rồi sẽ tính sổ.

Tiếu Thiên Diệp dẫn theo binh mã rời hoàng cung. Binh lính hồi báo trên đất có dấu vết. Hắn lập tức xuống ngựa, mệnh lệnh mọi người đứng đợi.

Hắn ngồi xổm xuống, phát hiện đề ấn rất nhẹ, chỉ có dấu vết của một con ngựa, nhẹ đến mức dường như không chở người.

Ánh mắt hắn vươn xa hơn, ở cách đó không xa hắn lại thấy dấu của một con ngựa khác. Rõ ràng là có người theo dõi nàng, hoặc là tiếp ứng cho nàng. Hơn nữa còn là một nam nhân. Nàng chính là có ý muốn trốn chạy.

Đôi mắt Tiếu Thiên Diệp chuyển lạnh, gương mặt sau khi cuồng nộ lại chuyển sang sự bình tĩnh đến đáng sợ.

“Mặc kệ nàng muốn đi đâu cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta!”

Khẩu khí lạnh lẽo so với băng sương còn khiến lòng người ta lạnh hơn. Hắn rút trường kiếm bên hông, nhảy lên lưng ngựa.

Thần câu của hắn bắn lên, trong nháy mắt liền biến mất theo hướng vó ngựa chạy tới.

Âu Dương Noãn đi không bao lâu liền phát hiện có người theo dõi. Lúc đầu nàng còn tưởng rằng là Tiếu Thiên Diệp đuổi theo nhưng lại cảm thấy không đúng. 

Nam nhân này không có khả năng nhanh như vậy đã phát hiện nàng mất tích. Huống chi nếu hắn truy kích, tất nhiên sẽ không đơn thương độc mã. Nàng giục ngựa quay đầu, người đi theo là Tiếu Lăng Phong.

Âu Dương Noãn xuống ngựa, kinh ngạc hắn, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn: “Ngươi là ai?”

Tiếu Lăng Phong nhìn nàng mỉm cười: “Ngươi yên tâm, ta không phải tới bắt ngươi trở về. Ta chỉ muốn hộ tống ngươi bình an trở lại cố hương!”

Âu Dương Noãn lạnh lùng nói: "Thật không? Ta dựa vào gì để tin tưởng ngươi?”

Tiếu Lăng Phong cẩn thận đánh giá nàng một lát: “Không cần ngươi tin tưởng, bởi vì ta cũng không nghĩ sẽ giúp ngươi. Nhưng ta cũng không thể giết ngươi, bởi vì nếu giết ngươi Tiếu Thiên Diệp cùng người đó sẽ truy sát ta đến chân trời góc bể. Nhưng giữ ngươi lại bên cạnh Tiếu Thiên Diệp, chính là một mối họa lớn!”

Thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, Tiếu Lăng Phong lại cười: “Chẳng qua là, ngươi thực sự quyết định rời khỏi đây? Không hối hận sao?”

Âu Dương Noãn kiên quyết gật gật đầu, không hề có nửa điểm hối hận.

“Được! Ta đây liền hộ tống ngươi trở về!” Tiếu Lăng Phong cũng gật đầu.

Nhưng lập tức từ phía sau lại vang lên thanh âm cười lạnh: “Tình sâu quá nha! Thật không thể ngờ được, nữ nhân mà hoàng đế coi trọng lại nửa đêm canh ba cùng nam nhân khác bỏ trốn. Thật sự là bản lĩnh rất lớn a! Ha ha ha!”

Sắc mặt Tiếu Lăng Phong đại biến, hắn vội vàng chắn trước mặt Âu Dương Noãn. Một thoáng, từ trong rừng cây nhảy ra hơn mười hắc y nhân. Người cầm đầu chính là Chu tướng quân mà ban ngày đòi Tiếu Thiên Diệp ban Âu Dương Noãn.

Vừa thấy người này Tiếu Lăng Phong thầm kêu không tốt. Nếu chỉ một mình hắn thì những người này hắn có thể giải quyết được. Nhưng hiện tại phải bảo vệ Âu Dương Noãn chu toàn đào tẩu thì liền rất khó khăn. 

Hắn đúng là đã quá sơ suất, cư nhiên không phát hiện những người này. Hiện tại tiết lộ hành tung của Âu Dương Noãn, tương đương với việc chọc phải phiền toái rất lớn. 

Trong lòng hắn đang loạn thành một đống nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, lạnh lùng nói: “Đêm hôm khuy khoắt, các vị đúng là có tâm a! Ở đây chờ đợi, không biết có gì chỉ bảo?”

Chu tướng quân cười lạnh: “Không thể tưởng được tiểu mỹ nhân này là nửa đêm cùng ngươi bỏ trốn! Bệ hạ cũng quá uất ức rồi. Nhưng mà cũng tốt, như vậy ngược lại cho ta một cơ hội tốt. Tiểu mỹ nhân, chỉ cần ngươi hầu hạ ta một lần, nói không chừng ta sẽ thả cho các ngươi đi!”

Bóng đêm quá mờ ảo, hắn căn bản không nhìn thấy nam nhân trước mắt chính là Tiếu Lăng Phong.

Âu Dương Noãn trầm giọng nói: "Nếu ngươi tổn hại ta, Tiếu Thiên Diệp sẽ không tha cho ngươi!”

Chu tướng quân ha ha cười nói: "Đừng lấy Bệ hạ dọa ta sợ. Trong rừng núi hoang vu này, ta muốn ngươi lại mai điệu không phải rất dễ dàng sao? Tiểu mỹ nhân, mau tới đây!”

Mặt Âu Dương Noãn tức giận đến mức trắng bệch. Tiếu Lăng Phong nhân lúc không ai chú ý cầm một hòn đá hướng Chu Thành ném tới. 

Nhân dịp Chu Thành luống cuống tay chân hắn liền nhanh chóng mang Âu Dương Noãn phi thân chạy ra ngoài. Những động tác này hắn làm liền mạch lưu loát, không hề gián đoạn.

Chu Thành cùng hắc y nhân bị hành động của Tiếu Lăng Phong làm cho trở tay không kịp, tức giận dậm chân. Nếu biết tiểu tử này giảo hoạt như vậy hắn nên sớm xử lý, không nên nhiều lời vô nghĩa. 

Chẳng qua là cho dù giảo hoạt, đêm nay bọn họ cũng trốn không thoát lòng bàn tay hắn. Hắn nhất định phải có được mỹ nhân kia.

Chu Thành vung tay lên, mười người nhanh chóng đuổi theo. Tiếu Lăng Phong mang theo Âu Dương Noãn chọn những con đường nhỏ để đi, muốn mượn địa hình phức tạp thoát khỏi sự truy đuổi của những người này.

Nhưng vì mang theo Âu Dương Noãn nên hành động chậm chạp, mắt thấy những người kia đã đuổi tới nơi.

Âu Dương Noãn lo lắng nói: "Mặc kệ ta, ngươi cũng không phải là gì của ta, ngươi mang theo ta trốn không thoát đâu!”

Tiếu Lăng Phong cáu giận nói: "Ngươi xem ta là loại người gì? Tuy rằng ta chán ghét ngươi nhưng cũng không còn đến mức quăng ngươi cho bọn họ chà đạp!”

Âu Dương Noãn thở dài, biết khuyên hắn cũng vô dụng liền lẩm bẩm nói: “Được rồi! Ta thực sự không nghĩ rằng, một người ta hoàn toàn không biết, thậm chí người đó còn luôn miệng nói chán ghét ta lại muốn cùng ta đồng sinh cộng tử! Quả thực là rất hoang đường!”

Ngôn giả vô tâm, người nghe có ý. Trong lòng Tiếu Lăng Phong chấn động.

Chớp mắt, mười hắc y nhân đã xông tới vây quanh bọn họ. Lúc này bọn chúng cũng không nói nhiều liền đã tiến lên động thủ. 

Tiếu Lăng Phong một bên cùng mười hắc y nhân đấu với nhau, một bên còn phân tâm lo lắng cho Âu Dương Noãn.

Trong lúc tranh đấu, chỉ nghe một thanh âm run run: “Noãn Nhi?”

Âu Dương Noãn ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện mười hắc y nhân vừa rồi còn vây quanh tấn công bọn họ đã bị binh lính không biết đến từ chỗ nào kề kiếm vào cổ. 

Nàng nhìn người dẫn đầu kia, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Trên gương mặt anh tuấn của Tiếu Thiên Diệp có thể thấy rõ vẻ tiều tụy, hai mắt vì mệt mỏi quá độ bị tia máu che kín. 

Hắn đang dùng ánh mắt phẫn nộ thương tâm cùng ghen ghét nhìn nàng cùng Tiếu Lăng Phong. Nhưng khi hắn nhìn thấy cánh tay nàng bị thương liền lập tức cả kinh, sắc mặt trắng bệch. Tựa hồ như nhát kiếm kia không phải chém trên người nàng mà là chém vào lòng hắn.

Tiếu Thiên Diệp vung tay lên, binh lính lập tức bắt lấy hắc y nhân. 

Tiếu Lăng Phong lui ra, lấy lọ thuốc trong áo nhanh chóng rắc lên vết thương trên tay Âu Dương Noãn. Miệng vết thương đã không còn chảy máu, động tác hắn nhanh chóng băng bó lại.

Sắc mặt Tiếu Thiên Diệp cũng trở nên xanh mét, trong miệng rít ra: “Giết!”

Liền nghe mấy tiếng kêu thảm thiết, Âu Dương Noãn quay mặt đi không muốn nhìn thấy cảnh tượng giết người kia. 

Mười hắc y nhân tuy rằng đều có võ công cao cường nhưng chung quy vẫn không thể đánh lại nhiều binh linh như vậy. Một người lại một người ngã xuống đất, máu tươi chảy ra.

Chu Thành phía xa xa nhìn thấy người của mình đều bị giết, sắc mặt đại biến, nhanh chóng nhảy lên ngựa liều mạng chạy. 

Bọn lính vừa muốn truy đuổi Tiếu Thiên Diệp đã quát bảo ngưng lại: “Quên đi!”

Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn thoáng qua phương hướng Chu Thành rời đi. Có thể chạy được ư? Ngu xuẩn! Hắn sớm đã bố trí nhân thủ, chạy cũng chính là chui đầu vào lưới.

“Ngươi vì sao lại ở đây?”

Quay mặt lại, ánh mắt lạnh như băng của Tiếu Thiên Diệp dừng trên người Tiếu Lăng Phong.

Nhưng không đợi Tiếu Lăng Phong trả lời, Âu Dương Noãn đã nói trước: “Là ta bị bọn họ truy kích, hắn đột nhiên xuất hiện đã cứu ta!”

Nàng nói như vậy chính là thay Tiếu Lăng Phong phủi sạch liên quan. Hắn kinh ngạc nhìn Âu Dương Noãn, chung quy vẫn không lên tiếng.

Tiếu Thiên Diệp biểu cảm âm tình bất định nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, trầm giọng nói: “Noãn Nhi, còn không mau qua đây!”

Cả người Âu Dương Noãn chấn động, nàng cúi đầu xuống. Lát sau lại ngẩng đầu lên, vẫn dùng nụ cười bình tĩnh nói với Tiếu Lăng Phong: “Ngươi đi đi! Dù sao thì hôm nay cũng đa tạ ngươi!”

Tiếu Thiên Diệp rốt cuộc vẫn không chịu được bọn họ thì thầm to nhỏ. Hắn không nói không rằng trực tiếp thô lỗ kéo Âu Dương Noãn đến bên cạnh, nói với Tiếu Lăng Phong: “Ngươi tốt nhất hãy nhớ thân phận của mình. Nếu lại có gì không đứng đắn, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ!”

Tiếu Lăng Phong nhìn Tiếu Thiên Diệp mang Âu Dương Noãn rời đi, ánh mắt thâm trầm….Bệ hạ vì sao không giết hắn? Người duy nhất có thể khiến bệ hạ cố kỵ chỉ có Âu Dương Noãn mà thôi….Chẳng lẽ Tiếu Thiên Diệp vì nàng đã si mê đến nỗi điên cuồng rồi sao?

Tiếu Lăng Phong cúi đầu, chỉ mong vị nữ tử xinh đẹp này có thể tự bảo trọng. Chuyện đêm nay hắn làm, cũng coi như là đã tận hết tâm lực.

Tiếu Thiên Diệp không hồi cung mà một đường giục ngựa chạy như điên hướng ngoại ô. Âu Dương Noãn ngồi trong lòng hắn, toàn thân căng cứng. Nhưng lâu thêm một chút, nàng dần dần cảm thấy mỏi mệt, đầu đau khó nhịn.

Lúc Âu Dương Noãn từ tỉnh lại liền thấy cô đăng bóng vàng. Nàng có chút mê man không biết đang ở đâu. Sau đó nàng chậm rãi mơ hồ nhớ lại hết thảy, nàng quay đầu đánh giá bốn phía. Nàng sửng sốt, phát hiện đã về tới cung.

Đã bị phát hiện rồi, nàng không khỏi cười khổ. Hiện tại có có chắp thêm cánh cũng không thể bay.

Âu Dương Noãn gian nan ngồi dậy, lúc này cửa phòng bị mở ra. Tiếu Thiên Diệp xuất hiện trước mặt nàng. 

Âu Dương Noãn thấy hắn xưa nay dung nhan tuấn mỹ thần thái phấn khởi đã trở nên gầy yếu tiều tụy liền xoay mặt đi. 

Tiếu Thiên Diệp từng bước đến gần nàng, ngồi xuống bên cạnh. Âu Dương Noãn cũng không nhúc nhích, càng không nhìn đến hắn.

Thanh âm lạnh băng ác liệt của Tiếu Thiên Diệp vang lên: “Sao không ngẩng đầu? Vì sao không dám nhìn ta?”

Âu Dương Noãn dường như không có nghe thấy, vẫn không nhúc nhích như cũ.

Tiếu Thiên Diệp có chút lỗ mãng mạnh mẽ nâng đầu nàng lên nhưng thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, vẻ mặt lạnh nhạt bỗng dưng lòng hắn lại mềm xuống. 

Hắn kìm lòng không đậu mà nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng. Âu Dương Noãn bị hắn đụng vào, trong lòng cảm thấy chán ghét, đầu hơi hơi né qua muốn tránh tay của hắn.

Cả người Tiếu Thiên Diệp lập tức cứng đờ. Sắc mặt hắn xanh mét, đau xót cùng phẫn nộ kìm nén đã lâu liền bộc phát. 

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng không muốn ta chạm vào người sao? Chẳng lẽ nàng thích Tiếu Lăng Phong? Không thể ngờ được, thời gian này ta sủng ái, yêu thương nàng vậy mà lại kém một người xa lạ, với nàng chỉ là bèo nước gặp nhau. Ta thực sự hối hận, tại sao lúc ấy không giết hắn!”

Âu Dương Noãn bị suy đoán của hắn làm cho phát hoảng. Đợi khi nàng tỉnh ngộ lại hắn đang nói gì thì hắn đã nổi trận lôi đình, cuối cùng không khống chế được phẫn nộ cùng ghen ghét. 

“Nàng yêu thương người khác? Vậy trái tim của ta thì sao? Nàng có biết ta đối với nàng luôn ngàn y trăm thuận, xem nàng như trân bảo. Vậy mà nàng lại xem nó như một thứ rẻ tiền, còn tùy ý giẫm dưới chân!” 

“Âu Dương Noãn, nàng còn có trái tim hay không? Nàng còn có hay không?”

Hắn không thể khống chế bản thân, điên cuồng ném mọi thứ trong phòng xuống đất. Cả cái bàn cũng bị hắn một cước xô đổ xuống đất, mọi thứ đều vỡ tan tành.

Tiếu Thiên Diệp không khống chế được lửa giận thiêu đốt trong lòng, hắn mãnh liệt nắm chặt lấy vai nàng lắc mạnh. 

“Ta yêu nàng, chỉ cần là thứ nàng muốn cái gì ta cũng đều cho được! Vì sao? Vì sao vô luận ta làm thế nào nàng cũng không chịu liếc mắt nhìn ta? Nếu ta làm sai ta sẽ tìm mọi biện pháp bù lại. Chẳng lẽ nàng là người mù, là kẻ ngốc, một chút cũng không thấy những thứ ta làm cho nàng sao?”

Âu Dương Noãn bị hắn lắc đến hoa mắt váng đầu: “Ta đã nói qua không dưới một lần, ta không yêu ngươi. Cho dù ngươi mang tim mình dâng cho ta, ta cũng không thể nào yêu thương ngươi, ngươi có hiểu không?" 

"Tình cảm là không thể miễn cưỡng, không phải ngươi làm cho ta bao nhiêu, ta liền sẽ yêu ngươi bấy nhiêu! Tình cảm chính là thứ không thể kiểm soát được!”

Những lời này là nàng theo bản năng bật thốt lên, không hề suy xét. Sau đó tận sâu đáy lòng nàng liền khiếp sợ. Hóa ra đây chính là những lời nàng chôn sâu trong đáy lòng sao? Hay đây chính là nàng trong quá khứ?

Hai tay Tiếu Thiên Diệp thô bạo cố định đầu nàng: “Ta vẫn luôn dè dặt cẩn trọng, vẫn luôn đè nén tình cảm của mình chỉ chờ nàng nhìn ta! Ta luôn toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng, sủng ái nàng, không ai yêu nàng sâu đậm giống như ta. Không nghĩ rằng, thứ ta chờ được lại là một kết quả như vậy. Nàng rất vô tình! Âu Dương Noãn! Nàng rất vô tình!”

Cứ nghĩ đến Âu Dương Noãn một bên dùng những lời lẽ sắc bén làm tổn thương hắn, một bên lại ngả vào lòng một nam nhân khác là Tiếu Thiên Diệp lại thống khổ đến không thể hô hấp.

Hắn buông nàng ra, một quyền nện mạnh vào tường, mắt đỏ ngầu, phẫn nộ lớn tiếng nói: “Âu Dương Noãn, nàng hết hy vọng đi, cả đời này nàng cũng đừng hòng ở bên nam nhân khác. Cho dù là cùng trời cuối đất, nàng vĩnh viễn cũng phải ở cùng ta!" 

"Kiếp này ta và nàng nhất định sẽ dây dưa cả đời, vĩnh viễn cùng đừng mơ rời xa ta. Ta xuống địa ngục, nàng cũng sẽ cùng ta xuống địa ngục, nàng hiểu chưa!”

Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn hắn, không đáp lại. Tiếu Thiên Diệp dùng sức đạp cửa, sau đó xông ra ngoài. 

Âu Dương Noãn nhìn mặt đất bừa bãi, thì thào tự nói: “Vì sao ngươi vĩnh viễn cũng đều không hiểu….”

Từ hôm đó Tiếu Thiên Diệp không trở về trường kỷ ngủ, cũng không xuất hiện trước mặt Âu Dương Noãn. Nhưng ngoài điện có hơn mười thị vệ trông coi Âu Dương Noãn ngày đêm không dám buông lỏng. 

Âu Dương Noãn luôn đơn độc bị giam cầm trong gian phòng đó, Tiếu Thiên Diệp cấm bất luận kẻ nào tiếp cận nàng. Các cung nữ đưa cơm cũng chỉ vội vàng đến rồi đi, không dám nhiều lời.

Âu Dương Noãn biết, người bán đứng mình chính là A Trác. Nàng biết rõ đối phương không thể tin nhưng lại vẫn tình nguyện tin bởi vì nàng không bao giờ muốn một cuộc sống như chim trong lồng thế này.

A Trác bị Tiếu Thiên Diệp lăng trì xử tử. Sau khi Âu Dương Noãn biết, cũng chỉ thở dài.

Trong lòng Âu Dương Noãn có một loại tư vị nói không nên lời. Cho tới bây giờ nàng vẫn không nghĩ mình lại bị giam cầm trong này.

Khi tỉnh lại, ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, chim hót thanh thúy. Âu Dương Noãn từ từ đứng dậy xuống giường nhưng lại bị âm thanh kim loại ma sát vang lên. 

Nàng cúi đầu liền phát hiện trên mắt cá chân bên phải có một xiềng xích cực kỳ tinh tế, phản xạ ánh sáng lạnh như băng. Một đầu của nó được khóa vào tường, chắc chắn đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Tiếu Thiên Diệp, ngươi thật sự là điên rồi. Chỉ giam cầm thôi còn chưa đủ, hắn còn xem nàng như là một con chó mà khóa trong này.

Ngươi cho như vậy là yêu sao?

Đối xử với nữ nhân mà mình yêu như vậy, đây chính là yêu mà ngươi luôn miệng nói đó sao? Biến ta thành một con chó hoàn toàn phục tùng chính là hy vọng của ngươi sao? Haha, yêu như vậy thật đúng là vừa đáng buồn lại vừa đáng sợ.

Mấy ngày qua, Âu Dương Noãn nhìn cái xích kia, dùng hết mọi biện pháp muốn mở nó ra. Nhưng cho dù nàng làm cách gì, xiềng xích kia tuy rằng nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng chắc chắn, không có cách nào có thể mở được hoặc chặt đứt.

Tiếu Thiên Diệp, cách yêu của ngươi thật sự làm người ta không thể thừa nhận.

“Nương nương, ngài tỉnh rồi!”

Thanh âm của cung nữ từ bên ngoài truyền vào. Âu Dương Noãn còn chưa lên tiếng trả lời, cung nữ nọ đã mở cửa tiến vào mang theo thay đồng, tay chân nhanh nhẹn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, lại mang canh thuốc đến, dường như không nhìn thấy xiềng xích thật dài phía sau nàng.

"Tiếu Thiên Diệp đâu? Hắn nhốt ta lại trong này rốt cuộc là bao lâu? Ngươi thả ta ra ngoài đi được không? Thả ta ra ngoài đi!” Âu Dương Noãn cầm lấy tay cung nữ, trong thanh âm có vài phần van xin.

"Nương nương... Nô tỳ chỉ phụ trách hầu hạ ngài, còn lại đều không biết. Xin nương nương đừng khó xử nô tỳ, bằng không nô tỳ sẽ bị bệ hạ xử tử!”

Cung nữ bị hành động của Âu Dương Noãn dọa cho phát hoảng, thu dọn xong liền nhanh chóng rời đi.

Cung nữ Lan Nhi, người thay thế A Trác đóng cửa lại, trong lòng lo lắng không thôi. Nàng tận mắt thấy, sau khi nương nương bỏ đi, biểu cảm của bệ hạ. Hắn dường như mất đi sự bình tĩnh thường ngày, cả người tức giận phát run, hoàn toàn lâm vào trạng thái mất đi khống chế. 

Khi đó, mọi người đột nhiên hiểu được một sự thực đáng sợ, bệ hạ cao cao tại thượng của bọn họ đã bị một nữ nhân lạnh nhạt như Âu Dương Noãn khống chế chặt chẽ. Nhất cử nhất động của nương nương đều tác động tới hắn.

Nhìn hy vọng duy nhất cũng đã biến mất, cửa lại bị gắt gao đóng lại. Âu Dương Noãn ngồi dưới đất, không dám tưởng tượng bản thân phải đối mặt như thế nào. 

Nàng che mặt lại, cuộn người lại trong bóng tối. Nhưng lát sau liền có một cỗ đại lực kéo cổ tay nàng ra, ánh sáng bỗng chốc tràn đầy hai mắt.

"Tiện nhân! Ngươi sao còn chưa chết? Ngươi sao không chết đi! Ngươi còn một lòng muốn đi ra ngoài! Ngươi muốn đi đâu? Đi gặp tình nhân? Hắn là ai? Mau nói cho ta, người trong lòng ngươi, rốt cuộc là ai?”

Nghe được hộ vệ bẩm báo, Âu Dương Noãn lại một lần nữa cầu xin cung nữ thả mình ra ngoài, trong lòng Tiếu Thiên Diệp liền không thể yên. 

Hắn luôn muốn tìm ra người trong lòng Âu Dương Noãn là ai. Tiếu Trọng Hoa? Không đúng, nàng đã không còn nhớ rõ người này. Như vậy, là Tiếu Lăng Phong? Hay là người khác?....

Rốt cuộc là người nào? Người nàng yêu, nam nhân nàng muốn ở bên cạnh, rốt cuộc là ai? Hai mắt điên cuồng hung ác nham hiểm khóa nàng chặt chẽ, tay hắn cũng nắm chặt cổ tay nàng, hận không thể làm nàng ngay lập tức thịt nát xương tan.

Âu Dương Noãn cười lạnh: "Ta vì sao phải chết? Bởi vì bị ngươi nhốt, ta liền muốn tìm cái chết sao? Ta sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Ta còn chờ đến lúc rời khỏi ngươi, sau đó cùng người ta yêu song túc lưỡng cư!”

Nàng cố ý chọc giận hắn, cho dù là tự sát nàng cũng không muốn một cuộc đời sống không bằng chết này.

Đã không thể vui vẻ mà sống vậy thì cứ thống khoái mà chết đi. Trong tiềm thức, nàng chính là người không bao giờ tạm nhân nhượng vì lợi ích chung.

"Song túc lưỡng cư? Ngươi nằm mơ đi! Nếu ngươi tiếp tục chạy trốn, những người trong điện này sẽ phải chết không trừ một ai!” Ngữ khí của Tiếu Thiên Diệp gần như là điên cuồng.

“Ngươi là đồ điên!”

Âu Dương Noãn dùng sức muốn thoát khỏi trói buộc của hắn. Mạng người trong mắt hắn cư nhiên còn không bằng rác rưởi. Nam nhân này, quả thực là đồ điên.

"Ha ha, đồ điên? Ta là điên rồi, ta là điên rồi mới có thể nhìn trúng ngươi. Ta yêu thương ngươi, ngươi lại liều mạng trốn đi! Ta lần lượt tha thứ, bao dung. Chỉ cần ngươi trở về ta liền bỏ qua. Ta thật tâm đối xử tốt với ngươi, vậy mà ngươi lại hồi báo ta thế nào? Ngươi không có tim sao?”

“Vì ta? Ngươi thật tâm đối xử với ta? Sao ngươi không tự hỏi lại bản thân mình? Ngươi có từng hỏi liệu ta có yêu ngươi hay không? Ngươi có phải cho rằng cứ nhốt ta lại là bảo vệ ta, đối xử tốt với ta, đây là yêu sao?" 

"Ngươi có cảm thấy ta vui vẻ không? Ngươi không nhìn thấy ta đang từ từ gầy mòn sao? Đây là cách yêu của ngươi, ép một người đến mức chỉ còn đường chết, đây là cách mà ngươi yêu ta sao?" 

"Ta thật may mắn khi được ngươi trân trọng như vậy, yêu ta như vậy, yêu ta đến mức bức ta phải chết!” Âu Dương Noãn bình tĩnh, gằn từng chữ.

Tiếu Thiên Diệp như mất khả năng nói, hắn đứng ở đó, chớp mắt hoảng hốt. Hắn không nghĩ rằng từng câu từng chữ của Âu Dương Noãn lại sắc bén như vậy. 

Lúc chính miệng nàng nói ra hắn cảm thấy hàn khí truyền khắp tứ chi, tức giận liền không cách nào đè nén được nữa. ‘Bốp’, một bàn tay mạnh mẽ tạt qua má nàng, lập tức máu từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.

Âu Dương Noãn không sợ nhìn thẳng vào hắn. Hắn nắm cổ tay nàng, trong mắt là lửa giận quay cuồng thiêu đốt khiến nàng không nhận ra sâu trong đó chính là sự tiêu điều và bi thương.

“Đúng vậy, là ta vô sỉ. Nhưng ta cũng là vì yêu ngươi đến phát điên. Ta nói với bản thân, nếu ta cứ như vậy buông tay ngươi, thì cả đời này ta cũng sẽ không được vui vẻ! Ta chỉ muốn có được ngươi, chuyện hắn có thể làm được, ta sẽ làm tốt hơn hắn gấp ngàn gấp vạn lần!" 

"Nhưng, hiện tại ngươi đối xử với ta thế nào? Ha ha, ta làm cho ngươi nhiều như vậy nhưng đổi lại ngươi lại nhẫn tâm giẫm đạp lên nó. Ha ha ha, ngươi làm cho ta hận ngươi, ta chưa từng hận một nữ nhân như vậy!”

Chỉ một lát thất thần lướt qua, đổi lại Tiếu Thiên Diệp càng thêm hít thở không thông: “Chỉ cần ngươi nói một câu ngươi yêu ta, ta liền sẽ tha cho ngươi! Nói, ngươi yêu ta! Âu Dương Noãn, mau nói ngươi yêu ta! Nói!”

Âu Dương Noãn lại cười lạnh: "Ta không yêu ngươi, ta vĩnh viễn cũng không yêu ngươi!”

Tiếu Thiên Diệp ánh mắt tràn ngập phẫn nộ của nàng, trong lòng đau đớn. Hắn đột nhiên buông lỏng tay ra, từ trên cao nhìn xuống 

“Không nói cũng không sao! Nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ không cho ngươi được như nguyện! Cứ chờ mà xem, một ngày nào đó ngươi sẽ phải quỳ dưới chân ta, cầu xin ta tha thứ!”

Nói xong hắn cũng không quay đầu lại, đẩy cửa rời đi.

Âu Dương Noãn bị trông coi càng nghiêm ngặt hơn. Ngoại trừ Lan Nhi tới đưa cơm, hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục thì người khác nàng không được thấy. 

Nàng bắt đầu trải qua những ngày tháng điên đảo, Tiếu Thiên Diệp mỗi ngày đều sẽ đến xem nàng có thỏa hiệp hay không. Hoặc dùng những từ ngữ độc ác nhất trên đời tới nhục nhã nàng. Nàng liền làm bộ như đang ngủ không nghe thấy lúc hắn đến. Cứ như vậy dần dần nàng cũng quên mất một ngày sáng tối như thế nào.

Cứ như vậy mở to mắt, nhìn mặt trời lặn rồi mọc luân hồi. Nhưng nàng cũng không tự chủ được mà nghĩ, nàng rốt cuộc là ai? Từ đâu đến? 

Vì sao nàng lại gặp Tiếu Thiên Diệp? Vì sao ngày đó nàng lại quật cường như vậy? Nàng có thể tạm thời nghe lời hắn để hắn thả nàng ra ngoài, nhưng vì sao vẫn cứ quật cường như vậy?

“Các ngươi mù hết rồi sao? Không biết ta phụng mệnh ai mà đến sao? Còn dám ngăn cản ta!”

"Vương gia thứ tội! Bệ hạ có chỉ, không cho bất luận kẻ nào đi vào! Ngài đừng làm khó dễ chúng ta!” 

Một trận tiếng động lớn xôn xao từ ngoài cửa truyền vào.

“Đợi chút! Vương gia, vương gia, ngài không thể đi vào….”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Âu Dương Noãn ngẩng đầu liền thấy Tiếu Lăng Phong đang trợn tròn mắt xông vào.

Phía sau hắn là bốn hộ vệ cũng nhanh chóng vọt vào muốn kéo hắn ra ngoài, lại cũng không dám chọc giận hắn.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Tiếu Lăng Phong không dám tin nhìn Âu Dương Noãn: “Âu Dương Noãn, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao lại biến thành bộ dáng này?”

Âu Dương Noãn hiện tại, nào còn phong thái trên yến hội ngắm hoa năm đó. Hắn giật mình nhìn nàng bây giờ như một người đang thoi thóp.

Âu Dương Noãn mỉm cười, nhìn hắn: “Thế nào, đến xem ta đã chết hay chưa sao?”

Nam tử này từng giúp đỡ nàng, từng liều lĩnh bảo vệ nàng. Nàng vĩnh viễn cũng sẽ nhớ!

Tiếu Lăng Phong nhớ tới Âu Dương Noãn thanh lệ vô cùng, hiện tại đã hoàn toàn biến thành một người khác. Vành mắt đen, hốc mắt hõm sâu, xương gò má cũng cao lên, cằm càng nhọn….sắc mặt tái nhợt. Hắn khó có thể nhận ra người trước mắt này.

“Ngươi và hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn lại nhốt ngươi lại, thậm chí không cho gặp một ai khác? Ông trời ạ, nếu hôm nay ta không cứng rắn xông vào thì căn bản không biết ngươi lại biến thành bộ dáng này! Hắn thực sự điên rồi sao? Hắn yêu ngươi như vậy, sao vừa quay đầu lại muốn ép ngươi chết?”

"Ta sẽ không chết…”

Âu Dương Noãn cười cười, thanh âm khi nói chuyện rất suy yếu.

Tiếu Lăng Phong vừa muốn trả lời lại nghe được một thanh âm đáng sợ vang lên: “Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao? Nơi này cũng dám tự tiện xông vào! Xem ra là ta đã đối xử với ngươi quá tốt rồi!”

"Ngươi điên rồi sao? Âu Dương Noãn rốt cuộc đã làm gì sai? Ngươi vì sao lại tra tấn nàng như vậy?”

Tiếu Lăng Phong thế nhưng lại không sợ hãi, cứ thể thẳng thắn hỏi. Hắn tuy rằng không thích Âu Dương Noãn nhưng hắn biết nếu Âu Dương Noãn chết đi, Tiếu Thiên Diệp cũng sẽ thực sự phát điên. Tiếu Thiên Diệp làm như vậy không chỉ là bức chết Âu Dương Noãn mà cũng chính là đang ép chết bản thân.

"Cút đi!" Tiếu Thiên Diệp lạnh lùng nói, ánh mắt hung ác.

"Không, ngươi phải nói cho rõ ràng! Chẳng lẽ ngươi đang muốn hủy diệt tất cả mọi thứ?”

“Người đâu, mau lôi hắn ra ngoài!”

“Dạ!”

Một đám hộ vệ lúc nãy không biết làm sao mới tốt liền vọt vào, mạnh mẽ lôi Tiếu Lăng Phong đang giãy dụa ra ngoài.

"Tiếu Thiên Diệp, ngươi có phải điên rồi hay không? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi thực sự muốn nàng chết sao?”

“Lôi ra ngoài, đánh năm mươi côn!” Tiếu Thiên Diệp tức giận.

Âu Dương Noãn ngồi ở chỗ kia, mặt không chút biểu cảm nhìn Tiếu Thiên Diệp. Hắn lại cường ngạnh kéo nàng đến: “Người người đều nói ta tàn nhẫn, có phải ngươi cũng cảm thấy ta tàn nhẫn? Ta tổn thương ngươi sao? Ta chỉ cho ngươi sự thống khổ sao? Chẳng lẽ ngươi không hiểu, vì yêu ngươi ta mới phải nhốt ngươi lại? Vì sao ngươi lại không yêu ta? Ta không hề thương tổn ngươi, ta căn bản không muốn!”

Hiện tại  nàng đã tiều tụy đến mức này, vậy mà hắn nói hắn không hề tổn thương nàng! Đây là cái  mà hắn gọi là yêu sao?

"Ta yêu ngươi!” Âu Dương Noãn nhìn hắn, đột nhiên nói như vậy.

Tiếu Thiên Diệp chợt ngẩn ra, hắn nhìn nàng, không dám tin nàng nói ra những lời đó.

“Không phải ngươi nói chỉ cần ta nói yêu ngươi ngươi liền thả ta ra ngoài sao? Ta nói, ta yêu ngươi, như vậy không phải được rồi sao? Ngươi có thể thả ta ra ngoài hay không? Ta bị nhốt trong này, ta sắp phát điên rồi ngươi có biết hay không? Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi! Thả ta ra đi, ta cầu xin ngươi thả ta ra!”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt nàng trong suốt như suối nhưng cũng không hề có chút gợn sóng. Càng thêm tìm không thấy một phần cảm tình, nàng là đang nói dối, nàng không hề yêu hắn. Nàng chỉ là vì muốn ra ngoài, nàng vì muốn ra ngoài nên mới nói yêu hắn.

Rõ ràng đó là điều hắn chờ mong, rõ ràng là hắn bức bách nàng nói ra. Nhưng khi nghe được, vì sao hắn lại mất hứng? Thực sự một chút cảm giác vui vẻ cũng không có, mà ngược lại hắn còn cảm thấy phẫn nộ, bởi vì biểu cảm của nàng, giọng điệu của nàng, tâm tình của nàng đều nói cho hắn rằng nàng đang nói dối. 

Nàng chẳng qua là vì bị bức bách quá mức nên mới nói như vậy! Trái tim hắn lúc này thống khổ như bị ai đó xé nát. 

Nhìn thấy sự lạnh lùng vô tình trong mắt nàng trái tim hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự thống khổ mãnh liệt đó. Hắn rất hận nàng, vì sao không thể xuống tay dứt khoát giết nàng? Vì sao hắn lại không thể động thủ được?

Phẫn nộ đến cực điểm, hắn lại dùng sức tát nàng: “Câm mồm! Tiện nhân!”

Lần này mày Âu Dương Noãn không hề nhăn lại dù chỉ một chút, đôi mắt xinh đẹp không hề gợn sóng. Nàng cười lạnh: “Câm mồm? Đây không phải là điều ngươi muốn nghe nhất sao? Biết rõ là nói dối nhưng không phải ngươi cũng thích nghe sao?" 

"Ngươi nhốt ta lại trong này, mục đích cuối cùng chẳng lẽ không phải như vậy? Chẳng lẽ ngươi thực sự mong muốn ngươi nhốt ta lại thì ta sẽ thật tâm yêu ngươi?" 

"Tiếu Thiên Diệp, ngươi thực buồn cười. Ngươi nghĩ nhốt ta lại không cho ta ra ngoài thì ta sẽ yêu ngươi, ngươi đây là đang nằm mơ hay thực sự phát điên?”

Giống như đột nhiên bị đâm trúng, thân hình Tiếu Thiên Diệp lảo đảo, đôi mắt hoảng hốt.

Đại Lịch.

Tiếu Trọng Hoa     hiện tại đang bị những tưởng niệm khắc cốt từng chút từng chút cắn nuốt lý trí của hắn.

Từ Nam Chiếu trở về, mỗi ngày đều phải xử lý chính vụ, lại còn xử lý đống tấu chương chồng chất như núi. Mắt nhìn không thấy, hắn bảo người đọc cho hắn nghe. 

Nhưng điều duy nhất hắn muốn làm chính là bỏ lại tất cả để đi tìm nữ nhân mà hắn âu yếm. Đáng tiếc, bởi vì Tiếu Thiên Diệp tận lực phong tỏa tin tức nên hắn không thể tìm hiểu được gì. 

Tiếu Trọng Hoa biết, hắn không thể quấy rầy đến nàng, bằng không người nọ sẽ khiến vu y gián đoạn việc trị liệu cho nàng.

Chỉ cần là vì nàng, hắn có thể nhẫn nại, có thể làm mọi thứ.

Nghĩ đến Âu Dương Noãn, vết thương trong lòng hắn càng đau đớn, dần dần biến thành tâm bệnh của hắn.

Thế cho nên qua nửa tháng tâm thần đều không yên, Tiếu Trọng Hoa rốt cục cũng ngã bệnh. Mọi người lúc này mới nhớ, người vô cùng lãnh khốc trên triều đình này dù sao cũng chỉ là một người trẻ tuổi mà thôi.

Thái y dè dặt cẩn trọng đi đến bên giường cung kính bắt mạch cho hắn. Lát sau mới cảm thấy tình hình không đúng, to gan dò xét vẻ mặt của hắn sau đó mới dám xốc nội sam của hắn lên. 

Vừa nhìn thấy bên trong liền nhất thời hoảng sợ kinh hô: “Điện hạ, đây là làm sao vậy?”

Trên ngực trái của hắn thế nhưng lại có một vết thương thật dài, miệng vết thương kia tựa hồ như rất lâu rồi không được bôi thuốc, nay đã bắt đầu thối rữa…

Đôi mắt khiếp sợ của thái y chuyển qua thị vệ Kim Lương một bên. Kim Lương đi lên vừa nhìn thấy nhất thời ngây người, cảnh tượng đó khiến hắn không khỏi run rẩy một chút….

Sắc mặt Tiếu Trọng Hoa tái nhợt đáng sợ, ngay cả khi đã quen với bộ dáng lãnh khốc vô tình của hắn thì Kim Lương vẫn dời ánh mắt, không dám nhìn lại. 

Miệng vết thương này đã không phải là ngày một ngày hai nhưng vì sao hắn lại chưa từng tuyên thái y tới trị liệu? Kim Lương cảm thấy rất kỳ quái.

Hạ nhân một bên run run, chân tướng sự thật chỉ có Tiếu Trọng Hoa cùng bọn họ là rõ ràng nhất. Khi Thế tử trở lại Yến vương phủ mắt đã không còn nhìn thấy. 

Khi tắm rửa người hầu bên cạnh liền phát hiện vết thương này. Bọn họ tưởng đó là vết thương trên chiến trường nhưng cho dù có khuyên thế nào Thế tử cũng không chịu gọi thái y.

Không ai biết, Tiếu Trọng Hoa không muốn trị. Nguyên nhân lớn nhất chính là hắn muốn mượn sự đau đớn từ vết thương này để ức chế đi sự xúc động điên cuồng muốn hủy diệt mọi thứ sau khi mất đi Âu Dương Noãn.

Điều này đúng là điên rồ….Chính hắn cũng rõ, hắn đã sớm phát điên, chính là điên cuồng tỉnh táo.

Thái y đột nhiên hiểu được ẩn ý Yến vương Thế tử lần này gọi hắn đến, hắn sợ hãi quỳ xuống: “Thương thế của điện hạ rất nặng, thời tiết lại nóng nên miệng vết thương đã bắt đầu thối rữa vì bị nhiễm trùng. Thương thế như vậy ngài hắn là nên mời vị thần y trong cung kia đến chẩn trị, chỉ sợ ta…”

Sau khi trở lại Hạ Vũ Nhiên liền thường xuyên ra vào cung làm bạn với Tiếu Khâm Võ.

"Câm mồm! Ta có bệnh gì tự ta rõ nhất! Ngươi kê đơn đi, còn lại không cần nhiều lời!”

Thái y nơm nớp lo sợ đứng lên kê đơn thuốc. Kim Lương đứng bên cạnh có chút không biết phải làm sao, hắn tuy rằng không hiểu y thuật nhưng cũng biết vết thương này nghiêm trọng cỡ nào. 

Hắn rất khó tưởng tượng, Thế tử làm sao có thể chịu được đau đớn giày vò như vậy mà đứng trên triều. Cho dù là người ý chí sắt đá thì khi nhìn vết thương đó cũng sẽ không đành lòng nhìn lại lần thứ hai.

Trong mắt Kim Lương, đây thực sự là chuyện không thể tin. Hắn càng thêm không thể hiểu được Thế tử vì sao lại làm thế? Trên đời này có rất nhiều người tâm ngoan nhưng bọn họ lại cũng đối với bản thân rất khoan dung. 

Nhưng còn Tiếu Trọng Hoa, ngay cả đối với bản thân cũng đều lãnh khốc vô tình như vậy. Có thể trơ mắt nhìn vết thương trên người mình thối rữa nhiễm trùng. Đây là loại người nào a! 

Nếu không tận mắt nhìn thấy, Kim Lương quả thực không thể tin được. Đối với người khác ngoan độc còn chưa tính, vậy mà đối với bản thân cũng như vậy. 

Thật sự là đáng sợ, lại cũng vô cùng đáng thương. Hắn biết tất cả đều là vì Thế tử phi, chỉ cần mang được Thế tử phi trở về mọi việc liền được giải quyết.

Chỉ là, Thế tử phi hiện tại rốt cuộc đang ở đâu?

….

Bị xiềng xích giữ chặt bệnh tình của Âu Dương Noãn lại chuyển biến xấu. Thậm chí so với trước còn nghiêm trọng hơn, cơ hồ ăn không vô được thứ gì.

“Vì sao không chịu ăn? Ngươi đang phản kháng ta sao?”

Tiếu Thiên Diệp nhìn biểu cảm hơi cười nhạo của nàng. Đột nhiên hướng ra bên ngoài đoạt lấy trường kiếm trong tay hộ vệ, lại bước nhanh tới gắt gao cầm kiếm trên tay. 

Gân xanh nổi lên, giống như đè nén cảm xúc cực kỳ phẫn nộ, hắn căn bản không có biện pháp khống chế bản thân. Máu bạo ngược trong thân thể hắn bởi vì hành vi của Âu Dương Noãn. 

Từng chút từng chút tích tụ, sôi trào, sự phẫn nộ chạy xuôi trong mạch máu đang bức bách hắn bước đi vào con đường mà hắn ghét nhất, con đường mất đi lý trí. Hắn không buông trường kiếm trong tay, ngược lại thẳng hướng Âu Dương Noãn đi qua.

"Ta hỏi lại lần nữa, ngươi là đang phản kháng, muốn buộc ta tức giận sao? Trong lòng ngươi rốt cuộc là đang nghĩ đến ai? Vì sao muốn vứt bỏ ta?”

Hoài nghi, hoài nghi đến muốn phát điên. Tiếu Thiên Diệp chưa từng bị sự ghen tị tra tấn như vậy. Trong lòng hắn nghĩ đến một cái tên, đố kỵ, lòng nghi ngờ biến một nam nhân cao cao tại thượng, lý trí     trở nên nghi thần nghi quỷ, ai cũng không tin.

Tầm mắt Âu Dương Noãn dừng trên thân kiếm trong tay hắn, vì hình ảnh phản chiếu kia có chút kinh hãi. Hắn giơ nó lên không tốn phí sức, hiện tại hắn cũng không bỏ lại thanh kiếm kia, xem ra hôm nay hắn vẫn phải hỏi ra một đáp án. 

Nhưng đáp án này nàng hoàn toàn không thể nghĩ được và cùng hắn có quan hệ gì. Hắn vì sao lại chấp nhất như vậy? Nàng rốt cuộc đang nghĩ tới ai? Nàng ai cũng không nghĩ tới, bởi vì nàng căn bản không còn nhớ rõ!

Chẳng lẽ hắn hy vọng nàng nói ra một cái tên hư ảo giả dối? Bệnh đa nghi của hắn quả thực là đã bức hắn đến phát điên. Điều này khiến người ta cảm thấy sợ hãi, rét lạnh thấu xương.

"Ngươi sợ hãi? Ngươi sợ nó?”

Tươi cười tàn khốc lại lần nữa xuất hiện trên khóe miệng Tiếu Thiên Diệp. Nhưng thấy thế nào cũng tương phản với tâm tình hắn lúc này. Hắn một phen chặt đứt xiềng xích khiến nó đứt thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.

Hắn nhìn Âu Dương Noãn, hai mắt đỏ đậm. Hiện tại là cơ hội tốt nhất để giết nàng, đừng nghĩ đến hậu quả gì hết. Chỉ cần nàng còn tồn tại một ngày hắn sẽ thêm càng nhiều lần không thể khống chế bản thân, chung quy sẽ có một ngày nàng sẽ hủy hoại hắn.

Như là bị chiếc cổ thon trắng dụ dỗ, hắn vươn tay thế nhưng lại dễ dàng nắm giữ sinh mệnh của nàng trong tay. Điều đó dễ dàng cỡ nào, chỉ cần dùng lực một chút, nó sẽ bị bẻ gãy. 

Như vậy nàng cũng liền không bao giờ có thể dùng biểu cảm tàn nhẫn kia để nhìn hắn, để lừa gạt hắn. Tự tay hắn siết chặt cổ nàng để miệng nàng không bao giờ nói ra những lời tàn nhẫn, dối gạt. 

Những thứ càng xinh đẹp thì lại càng nguy hiểm, hắn sao có thể giữ lại một mối họa như vậy bên mình. Vô luận như thế nào hắn cũng không thể lại vì một nữ nhân mà thất hồn lạc phách, hắn sẽ triệt để mất đi lý trí. 

Tiếu Thiên Diệp nắm chặt cổ Âu Dương Noãn, cứ vừa nghĩ sức lực trên tay lại từng chút từng chút tăng thêm khí lực.

Âu Dương Noãn chính là cảm thấy một màn này giống như nàng đã từng gặp qua. Nàng hô hấp khó khăn, cơ hồ không thể khống chế được nước mắt.

Tiếu Thiên Diệp như là bị nước mắt của nàng làm bỏng tay, hắn liền buông lỏng.

Âu Dương Noãn lớn tiếng ho khan, cảm giác như tìm được đường sống từ chỗ chết. Nàng kinh hãi không hiểu nhìn biểu cảm của Tiếu Thiên Diệp nhưng trong mắt đối phương thế nhưng cũng là hoảng sợ.

“Noãn Nhi, ta không phải cố ý, ta sai rồi! Nàng hãy tha thứ cho ta, ta sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy nữa. Nàng muốn ra ngoài, ta tuyệt đối sẽ không xen vào nữa. Thực sự, nàng muốn đi đâu ta đều đi cùng nàng. Chỉ là cầu nàng đừng rời xa ta!”

Hắn liều mạng ôm nàng, thanh âm như cầu xin.

Âu Dương Noãn không nói, nàng cảm thấy vô lực.

Một ngày này, cung nữ cho Âu Dương Noãn uống thuốc xong, ngay cả nói cũng không chịu nói thêm một câu liền rời đi. Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng cung nữ đi ra cửa liền thấp giọng thở dài.

Lúc này bên ngoài đã treo đèn lồng, tâm tình Âu Dương Noãn lại càng xấu. Tay nàng nâng lên, nhẹ nhàng che lại bờ môi ho khan.

Tiếu Thiên Diệp ngoài cửa sớm đã nhìn thấy bóng dáng in lên cửa sổ. Ánh nến nhu hòa chiếu lên bóng đen kia, ánh mắt của hắn nhìn bóng dáng nàng, không biết đang suy nghĩ cái gì. 

Mãi đến khi hắn đi vào Âu dương Noãn vẫn ngồi trước bàn, vẫn không nhúc nhích. Nhưng khuôn mặt nàng lại tái nhợt, dưới ánh nên nhu hòa lại càng như ngọc.

Trong phòng là một mảnh tĩnh lặng. Thật lâu sau, Tiếu Thiên Diệp thở dài: “Nàng vẫn không muốn nói với ta sao?”

Âu Dương Noãn nói: "Trừ phi ngươi thả ta đi!”

Từ sau ngày hôm đó, Tiếu Thiên Diệp đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Thậm chí lúc nói chuyện với Âu Dương Noãn đều là nhẹ giọng, giọng điệu chậm rãi: “Nàng luôn hoài nghi ta. Nhưng rời bỏ ta, nàng có thể đi đâu?”

Âu Dương Noãn nói: "Ta muốn tìm quá khứ của mình!”

Tiếu Thiên Diệp lạnh nhạt cười: “Đây chính là một nguyên nhân. Còn một nguyên nhân khác chẳng qua là vì nàng lo lắng ta là một ác nhân, những lời ta nói những việc ta làm đều là lừa gạt nàng!”

Ánh mắt Âu Dương Noãn chợt lóa, lại vẫn yên lặng không nói gì.

Tiếu Thiên Diệp chậm rãi nói: “Ở trong lòng nàng, có lẽ là thật sự có người xấu. Nhưng ai có thể nói được như thế nào là người tốt, thế nào là người xấu? Âu Dương Noãn, nàng thật sự có thể phân rõ được sao?" 

"Nàng chính là cảm thấy ta nhốt nàng, không cho nàng ra ngoài. Nhưng nàng có biết hay không, những thứ đó tất cả đều là vì tốt cho nàng. Vì muốn nàng sớm phục hồi, vì để nàng có thể ở lại bên cạnh ta!”

Âu Dương Noãn nhìn vẻ mặt của hắn, trong nháy mắt không có chỗ nào che dấu cảm giác. Dường như mọi thứ trong mắt hắn đều là trong suốt, không hề che đậy. 

“Ta dù sao cũng rất cảm kích ngươi! Mặc kệ ngươi là vì cái gì nhưng ngươi cũng đã cứu ta một mạng!”

Tiếu Thiên Diệp khẽ cười một tiếng, ánh mắt như xuân thủy lăn tăn gợn sóng: “Âu Dương Noãn, miệng nàng thì nói như vậy nhưng trong lòng nàng lại không hề nghĩ như vậy. Nếu nàng xem ta là người tốt thì vì sao không chịu nói với ta những lời thật lòng? Vì sao không muốn yêu ta, ở lại bên cạnh ta?”

Âu Dương Noãn rũ mắt: “Ta rất muốn nói với ngươi. Nhưng ta…”

Tiếu Thiên Diệp thở dài nói: "Ta hiểu! Ta biết trong lòng nàng luôn luôn có một cái tên, hoặc là luôn có một bóng dáng mơ hồ. Nhưng ngươi luôn cảm thấy người đó không phải là ta!”

Âu Dương Noãn lắc lắc đầu, hắn nhìn nàng, lại nói: “Nàng rời đi, kỳ thực là vì đi tìm một người có lẽ có đó phải không? Chỉ vì một bóng dáng mơ hồ trong mộng không biết có tồn tại hay không kia mà nàng lại liều lĩnh phải rời khỏi nơi này sao?”

Âu Dương Noãn nói: "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi chỉ là vì người kia?”

Tiếu Thiên Diệp không có trả lời, ánh mắt như băng tuyết chăm chú nhìn nàng.

Âu Dương Noãn nói: "Không, ngươi sai rồi! Ta chỉ là muốn tìm lại được quá khứ của chính mình. Ta muốn biết mình rốt cuộc là ai? Vì sao ngoại trừ một cái tên, còn lại cái gì cũng không có? Vì sao ta lại xuất hiện ở đây? Người trong mộng kia lại có quan hệ gì với ta?....Thực xin lỗi….Ta một ngày không biết thì liền một ngày không thể bình tĩnh trở lại!”

Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng, sâu trong đáy lòng đột nhiên có một loại thống hận kỳ dị. Hắn thấp giọng nói: “Nếu ta không cho nàng đi?”

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Thiên Diệp, ánh mắt đặc biệt ôn hòa nhưng cũng rất kiên định: “Thực xin lỗi, ta nhất định phải đi!”

Nàng nói xong, vẻ mặt, ánh mắt đều là vẻ lạnh lùng cùng kiên nghị lại xuất hiện. Trong nháy mắt Tiếu Thiên Diệp cảm thấy, nàng đã lại khôi phục thành nữ nhân lạnh như băng khi xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.