Tối đến trời đột nhiên mưa to. Mãi đến đêm vẫn không thấy ngớt, ngược lại còn mạnh hơn. Tiếng sấm như tiếng trống đùng đùng, khiến người ta không thể an tâm.
Cửa sổ cánh đóng cánh không, bên ngoài tia chớp rạch ngang bầu trời, chiếu vào trong phòng sáng như ban ngày.
Âu Dương Noãn vừa mới chấm bút vào nghiên mực, đột nhiên bên ngoài lại một tiếng sấm lớn nữa vang lên. Âu Dương Noãn giật mình, cây bút trên tay đột nhiên rơi xuống, nước mực đen đặc rơi xuống giấy Tuyên Thành đẹp đẽ.
Nàng đi đến bên cửa sổ, muốn đóng cửa lại. Nhưng trên bệ cửa không biết từ khi nào có một con chim bồ câu. Nó cũng không dọa người, chỉ lắc mình rũ nước mưa xuống rồi sau đó nhìn hướng đông nam, vẫy cánh bay đi.
Âu Dương Noãn đứng trước cửa sổ, cho đến khi bóng trắng kia khuất sau bóng đêm mới xoay người nói với Hồng Ngọc ngoài cửa: “Đi xem công tử nghỉ ngơi thế nào?”
“Dạ!” Hồng Ngọc nghi hoặc nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, lĩnh mệnh mà đi.
Thời gian chỉ qua nửa chén trà liền nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang càng ngày càng gần. Cuối cùng đến cửa thì im bặt, ngay sau đó vang lên tiếng kẽo kẹt nho nhỏ: “Noãn Nhi?”
Nếu là bình thường, Âu Dương Noãn nhất định sẽ mỉm cười nhìn hắn, có lẽ còn chủ động đi lên đón lấy hắn. Nhưng hiện tại nàng chỉ bình thản đứng sau bàn, không hề có chút biểu cảm.
Tiếu Thiên Diệp một thân cẩm bào đẹp đẽ, chỉ là trên gương mặt luôn lãnh liệt nói giọng mỉa mai trước đây là một nụ cười ngây ngốc.
Nhìn cặp mắt đen còn mang theo chút hoang mang, thoạt nhìn thập phần vô tội, thập phần nghi hoặc.
Âu Dương Noãn nhìn hắn, nhất thời cơ hồ cảm thấy, là bản thân quá đa tâm.
“Noãn Nhi, cho nàng!”
Vừa nói Tiếu Thiên Diệp vừa từ trong tay áo lấy ra một bông sen còn vương nước, hồng nhạt, xinh đẹp mà tươi mát.
Âu Dương Noãn nhận lấy, nhìn đóa sen kia, thật lâu không nói gì.
“Khó coi sao?” Hắn ủy khuất nhìn nàng, sau đó lông mày đều nhíu lại một chỗ.
Âu Dương Noãn nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ cong lên, cười đến có chút thâm ý: “Rất đẹp!”
Âu Dương Noãn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt. Lúc định thần lại thì phát hiện Tiếu Thiên Diệp đang kéo tay áo nàng.
Nàng nhìn hắn, hắn chỉ cười: “Ta ngày mai lại hái một đóa mang tới cho nàng!”
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng phất tay hắn đi: “Được!”
Tiếu Thiên Diệp có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua động tác của hắn. Trong ánh mắt nhanh chóng phất qua cảm xúc khiến người ta không nắm bắt được, cuối cùng chỉ còn lại sự tĩnh mịch cùng ủy khuất.
“Quay về nghỉ ngơi đi!” Âu Dương Noãn chỉ nói như vậy, tựa hồ như tâm sự trùng trùng.
Tiếu Thiên Diệp cũng không dám làm trái ý của nàng. Nhìn tình hình có chút không đúng này nhưng cũng ngoan ngoãn rời đi.
Xuyên qua khe cửa khép hờ nhìn thấy Âu Dương Noãn một mình đứng trước bàn, sắc mặt bình tĩnh, trong đôi mắt lại mang theo chút lãnh ý không rõ.
Tiếu Thiên Diệp nhất thời có chút lo lắng, lại không dám không trở về, chỉ có thể cẩn thận bước đi thật tiêu sái.
“Tiểu thư làm sao vậy?” Xương Bồ nhỏ giọng hỏi.
"Không biết!”
Tâm tư Âu Dương Noãn, ai có thể đoán được đây? Chỉ là tiểu thư chưa từng trước mặt Tiếu Thiên Diệp biểu hiện ra như vậy. Hồng Ngọc lắc đầu, thở dài. Chẳng lẽ đã có chuyện gì sao?
Chiều hôm sau, Âu Dương Noãn nhìn Phương mama liền hỏi: “Đêm qua sét đánh, Niệm Nhi không khóc nháo chứ?”
Phương mama nhìn Âu Dương Noãn, cười nói: “Tiểu thư đừng lo! Tiểu điện hạ ngủ rất sâu, không hề bị tiếng sấm đánh thức!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu: “Ta đi thăm nó!”
Đi đến tây viện, lại thấy nhũ mẫu cùng bọn nha đầu đang hoang mang rối loạn chạy quanh.
Âu Dương Noãn nhìn tình hình này liền lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không thấy tiểu điện hạ đâu!” Nhũ mẫu phịch một tiếng quỳ xuống, kinh hách đến mức mặt không còn giọt máu.
Âu Dương Noãn chỉ nghe oành một tiếng, dường như toàn bộ thế giới đều sụp đổ. Nàng bước nhanh vào phòng, vẻ mặt hốt hoảng, bước chân hỗn loạn.
Trong phòng Niệm Nhi không có một bóng người.
Không biết vì sao, tâm tình Âu Dương Noãn đặc biệt hoảng loạn. Nàng lớn tiếng nói với nha đầu xung quanh: “Mau! Mau tìm khắp viện cho ta!”
Âu Dương Noãn phân phó người đi tìm, chính mình cũng khắp nơi tìm một vòng. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng Niệm Nhi ở đâu.
Đúng lúc này một tiểu nha đầu khiếp sợ nói: “Vương phi…Nô tỳ vừa rồi nhìn thấy tiểu điện hạ cùng công tử chơi bên hồ!”
Niệm Nhi ở cùng Tiếu Thiên Diệp?
Trong lòng Âu Dương Noãn trầm xuống, sắc mặt cũng không vì vậy mà chuyển biến tốt, ngược lại càng trở nên khó coi.
Nàng bước nhanh ra ngoài, một đường cơ hồ là cầm váy chạy vội. Đến bên hồ, mọi người nhìn, quả thực thấy Tiếu Thiên Diệp bên đó. Nàng nhanh chóng bước qua.
Ai ngờ, Niệm Nhi thế nhưng lại say sưa ngủ trên vai Tiếu Thiên Diệp.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, nhũ mẫu nhanh chóng bước lên muốn đỡ lấy Niệm Nhi.
Tiếu Thiên Diệp lại bướng bỉnh hướng Âu Dương Noãn chớp chớp mắt, tay để trên môi suỵt một tiếng, như là sợ mọi người đánh thức Niệm Nhi.
“Niệm Nhi!” Âu Dương Noãn đột nhiên cao giọng hô.
Bị mẫu thân gọi tỉnh, Niệm Nhi có chút mông lung. Hắn cả kinh, hai tay nhỏ bé dụi dụi mắt nhìn Âu Dương Noãn: “Mẫu thân?”
“Còn không mau đứng lên! Con có biết con đã dọa mọi người đều sợ hãi không?”
Âu Dương Noãn đi lên cầm lấy tay hắn: “Ta đã từng nói với con bao nhiêu lần rồi, khi xuất viện đều phải mang theo nhũ mẫu. Sao con lại chạy đến đây?”
Nhũ mẫu chưa bao giờ thấy Âu Dương Noãn luôn cư xử ôn hòa nay lại biến sắc như vậy, lập tức dạ dạ vâng vâng rồi ôm Niệm Nhi rời đi.
Tiếu Niệm từ vai nhũ mẫu nhìn lại, lại thấy ánh mắt mẫu thân hồng hồng, bộ dáng dường như là sắp khóc. Chẳng lẽ hắn đột nhiên chạy đi khiến mẫu thân lo lắng? Nhưng trước đây hắn cũng là thường xuyên chạy loạn a, mẫu thân cũng chưa từng nói gì….
Tiếu Niệm nghĩ mãi vẫn không rõ.
"Noãn Nhi, nàng đang tức giận sao?” Tiếu Thiên Diệp có chút hoang mang, có chút không hiểu.
“Ta không tức giận!” Âu Dương Noãn nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ đơn giản nói như vậy.
"Noãn Nhi, ta đã làm sai cái gì sao?” Tay Tiếu Thiên Diệp vươn ra bắt lấy tay nàng, lại bị nàng tránh đi. Hắn thu tay lại, bộ dáng giật mình.
“Các ngươi lui xuống đi!”
Âu Dương Noãn phất phất tay, Hồng Ngọc cùng Xương Bồ nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đuổi hết bọn nha đầu đang không biết chuyện gì xảy ra cùng lui xuống.
Bên hồ cách năm bước ngoại trừ Xương Bồ cùng Hồng Ngọc thì chỉ còn lại Âu Dương Noãn và Tiếu Thiên Diệp.
“Ngươi còn tiếp tục đóng kịch sao?” Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Thiên Diệp, nghiêm túc nói.
Nụ cười hồn nhiên bên môi Tiếu Thiên Diệp từng chút từng chút biến mất. Hắn nhìn Âu Dương Noãn, dường như là tỉnh ngộ lại, sự ngây thơ của một đứa trẻ lập tức biến mất.
“Nàng biết từ khi nào?”
“Đêm qua, ta tận mắt nhìn thấy bồ câu đưa thư bay vào phòng ngươi. Thử hỏi một người tâm trí chỉ như một đứa trẻ làm sao có thể nhận bồ câu đưa thư? Đây không phải rất rõ ràng là ngươi luôn truyền tin tức với bên ngoài sao?”
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười: “Đúng vậy! Nàng luôn tín nhiệm ta, lần này là ta thất sách!”
Sắc mặt Âu Dương Noãn lập tức lạnh như băng: “Ngươi xem ta là đứa nhỏ ba tuổi sao? Tính dỗ ngọt ta hay vẫn là có mưu đồ gì khác?”
Tiếu Thiên Diệp cúi đầu, chính là cười nói: "Ta cũng hy vọng có thể dỗ nàng cả đời. Đáng tiếc, nhanh như vậy đã bị vạch trần…”
“Bệ hạ nói đùa rồi!”
Âu Dương Noãn nhìn hắn: “Trên đời này không có lời nói dối nào có thể gạt được cả đời, không phải sao?”
Tiếu Thiên Diệp chính là mỉm cười, ánh mắt trong trẻo như nước.
Âu Dương Noãn tiến tới gần hắn: “Ngươi rốt cuộc…Bệ hạ từ khi nào đã khôi phục lại bình thường?”
Tiếu Thiên Diệp nhìn nàng, không nói một lời.
“Ta đưa ngươi về đây đã được nửa năm, chẳng lẽ ngay cả quyền được biết chân tướng cũng không có sao?”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, không hề bỏ sót dù chỉ là một biểu cảm nhỏ nhất.
Tiếu Thiên Diệp lắc đầu, phiền chán nâng tay day day thái dương. Giống như là không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Không sai! Chính xác là sau khi nàng mang ta về đây ba tháng ta liền khôi phục thần trí!”
“Ngươi…”
Âu Dương Noãn vừa mở miệng liền bị Tiếu Thiên Diệp cắt ngang: “Sau khi khôi phục thần trí, ta cũng nghĩ sẽ nói ra. Nhưng ta lại vẫn tiếp tục giả ngu, để nàng tiếp tục nghĩ rằng ta vẫn chưa hồi phục!”
Tiếu Thiên Diệp nắm chặt tay: “Nàng cũng biết vì sao ta làm như vậy?”
“Ta chỉ là đang tìm kiếm cơ hội, xem nàng có thể rời đi cùng ta hay không?”
Hắn cong khóe môi lên, hơi hơi cười cười.
“Bệ hạ là tìm kiếm cơ hội, xem có cách nào để đoạt lại đế vị hay không?”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, nói không chút lưu tình: “Nghe nói ngôi vị hoàng đế của ngươi hiện tại nằm trong tay Tiếu Lăng Phong. Mặc dù ngươi đã khôi phục thần trí nhưng cũng chưa chắc có thể thuận lợi đoạt lại, như vậy còn không bằng tạm thời cứ ở lại Giang Nam. Ta đoán, năm đó Tần vương nhất định có để lại cho ngươi tài phú cùng nhân mạch ở Giang Nam. Có phải hay không?”
Nếu không phải thì ai sẽ mạo hiểm bảo trì liên hệ với một phế đế?
Âu Dương Noãn nhìn hắn, hiện tại đã không biết trong lòng là tư vị gì: “Cho nên, ngươi liền muốn ở lại chỗ ta, giả ngu để ta chăm sóc ngươi. Thậm chí ngươi còn năm lần bảy lượt khơi mào sự hiểu lầm giữa ta và Trọng Hoa. Có phải hay không?”
Giờ phút này, sương mù đều đã tán đi, chỉ còn lại sự thật. Âu Dương Noãn nhất thời thở dài: “Hóa ra ta mới là một kẻ ngốc!”
“Không! Nàng không hề ngốc!”
Tiếu Thiên Diệp cười khổ: “Ta vốn không muốn lừa nàng như thế. Chỉ là nếu lúc đó nàng ở trong vị trí của ta, nàng cũng sẽ làm như vậy!”
Âu Dương Noãn nhìn hắn, trong mắt ẩn ẩn có sự tức giận: “Ta vốn còn nghĩ nếu ngươi cả đời cũng không tốt lên được, cho dù chỉ dựa vào sự chiếu cố ta lúc trước của ngươi, ta cũng sẽ nhất định chăm sóc ngươi cả đời. Hóa ra tất cả chỉ là ta tự mình đa tình…”
“Ta tuy là giả ngu lừa nàng nhưng từ khi tới đây ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng. Điểm này, Tiếu Trọng Hoa cũng biết. Cho nên hắn mới có thể dễ dàng bỏ qua cho ta tới tận hôm nay!”
Âu Dương Noãn lại xoay người, bởi vì cảm giác bị lừa thực sự không hề dễ chịu. Mặc kệ hắn là vì cái gì mà lừa nàng, nàng đều sẽ khó chịu.
“Nếu ngươi đã khỏi hẳn, vậy hôm nay hãy rời đi đi!”
Hắn căn bản không phải là phế đế tứ cố vô thân. Bồ câu đưa thư hôm qua đã chứng minh hết thảy. Âu Dương Noãn không muốn tiếp tục nghe hắn nói nên liền bước nhanh rời đi.
Tiếu Thiên Diệp nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên mỉm cười. Qua thật lâu sau, sau khi bóng dáng của nàng biến mất, hắn mới cao giọng nói: “Nhiếp chính vương điện hạ, mục đích của ngươi đã đạt được, còn không đi ra?”
Quả nhiên, một hắc y nhân kim quan tuấn mỹ bước ra, mặt hàn sương nhìn Tiếu Thiên Diệp.
Tiếu Thiên Diệp cười lạnh một tiếng: "Xem ra Nhiếp chính vương đã sớm biết!”
“Ngày thứ hai sau khi ngươi khôi phục ta liền biết!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn đối thủ trước mắt, chậm rãi nói: “Chỉ là bệ hạ luôn làm bộ như là kẻ ngốc, ta liền cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi!”
Tiếu Thiên Diệp nghe vậy liền bật cười: “Đừng! Hai chữ bệ hạ này ta không dám nhận. Từ trong miệng ngươi ta nghe thế nào cũng đều như là đang châm chọc!”
Sắc mặt Tiếu Trọng Hoa lại vẫn bình thường, cũng không có gì là giận dữ: “Ta không phải đang châm chọc ngươi. Bồ câu đưa thư hôm qua tuy là giả nhưng những thư tín đầu tháng, ngày năm, ngày tám, mười sáu mỗi tháng đều là thật. Hiện tại ngươi cũng đã kiếm đủ tài vật cùng nhân lực, đủ để ngươi có thể đoạt lấy ngôi vị. Chỉ là không biết, hiện tại ngươi muốn là ngôi vị hoàng đế Đại Lịch hay vẫn là Nam Chiếu?”
Tiếu Thiên Diệp nghe vậy thì sửng sốt, lập tức mỉm cười: “Ngươi nói xem? Nếu ta muốn lấy là Đại Lịch thì trước hết phải giết ngươi, giết Âu Dương Tước, sau lại giết tiểu hoàng đế. Nhưng nếu ta giết hết những người này, thì cả đời Noãn Nhi cũng sẽ không tha thứ cho ta!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn hắn, cũng là mỉm cười: “Ta cho rằng, ngươi cả đời cũng không biết đạo lý này!”
Tiếu Thiên Diệp cũng là nở nụ cười: "Như vậy, chúng ta có thể ngồi xuống hạ cờ!”
Câu này mạc danh kỳ diệu, cũng xem như là Tiếu Trọng Hoa đã đáp ứng. Hai người ngồi trong đình, ngươi một nước ta một nước, thế nhưng thực sự đánh cờ.
Kim Lương đứng một bên, nhìn hai người nghiêm túc đánh cờ, có chút nghẹn lời.
Sau Tiếu Thiên Diệp đột nhiên đứng lên hướng ra ngoài. Đi đến bên cạnh đình, Tiếu Trọng Hoa đột nhiên hỏi một câu: “Mục đích chân chính của ngươi, chính là muốn nhìn xem nàng có sống tốt hay không?”
Tiếu Thiên Diệp đột nhiên dừng lại.
Một câu mặc dù ngắn nhưng lại là câu khẳng định. Tiếu Thiên Diệp cười xùy một tiếng: “Ta cũng không ngu xuẩn như vậy. Ta chỉ là muốn xem, có cơ hội mang nàng đi hay không?”
Tiếu Trọng Hoa chỉ cười, hắn biết mình đã nói trúng tâm tư đối phương. Ở đây nửa năm đủ để Tiếu Thiên Diệp hiểu được, chỉ có cuộc sống ở đây mới thích hợp với Âu Dương Noãn.
Ở đây nàng rất bình an, hạnh phúc, vui vẻ. Nếu phải rời khỏi đây, rời khỏi những người thân, Âu Dương Noãn sẽ không còn là Âu Dương Noãn. Tiếu Thiên Diệp chỉ có thể giam cầm nàng, thứ có được chẳng qua cũng chỉ là một cái xác mà thôi.
Cho nên, rõ ràng cơ hội để mang nàng đi rất nhiều nhưng Tiếu Thiên Diệp cuối cùng lại không hề động thủ.
Đương nhiên, Tiếu Trọng Hoa cũng sẽ không cho hắn cơ hội làm vậy.
Tiếu Thiên Diệp vốn đã muốn rời đi, chung quy vẫn do dự một chút, đầu cũng không quay lại. Nửa ngày sau mới cảm thán một câu: “Thôi, thôi! Đó là số mệnh của ta…”
Nhưng hắn đúng là vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng nói một câu: “Ta không phải thua bởi ngươi, ta thua là thua nàng!”
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười.
Nếu ngươi yêu thương một người không yêu ngươi là may mắn hay bất hạnh? Không ai có thể định luận được, chẳng qua điều đó được quyết định bởi chính ngươi mà thôi.
Tiếu Trọng Hoa nhìn bóng lưng Tiếu Thiên Diệp, chung quy trong lòng vẫn cảm thấy may mắn. Nếu hắn đứng ở vị trí của Tiếu Thiên Diệp, cũng là không thể không thua. Chẳng qua là bọn họ đều không phải thua vì người khác, mà thua bởi chính người trong lòng của mình.
Kim Lương không yên nhìn thoáng qua: “Vương gia, làm vậy có phải là đang thả hổ về rừng hay không?”
Tiếu Trọng Hoa và Tiếu Thiên Diệp là kẻ thù nhưng cũng là đối thủ hiểu biết nhau nhất. Tiếu Trọng Hoa cười cười: “Đúng vậy, là thả hổ về rừng. Xem ra, ngôi vị hoàng đế của Tiếu Lăng Phong ngồi được không quá mười ngày nữa!”
Sau đó hắn cúi đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua thế cờ trên bàn. Tiếu Thiên Diệp vừa rồi căn bản không phải cùng hắn chơi cờ mà là dùng quân cờ bất tri bất giác viết ra một chữ ‘sát’.
Tiếu Thiên Diệp đây đang là cảnh cáo Tiếu Trọng Hoa, nếu dám đối xử với Âu Dương Noãn không tốt dù chỉ một chút thì hắn sẽ giết. Có một tình địch như vậy, chỉ sợ suốt đời này Tiếu Trọng Hoa cũng không thể yên tâm, phải đem ái thê của mình chặt chẽ bảo vệ mới được.
Kim Lương nhắc nhở: “Vương gia, vương phi…”
Tiếu Trọng Hoa thở dài: “Nàng là người thông minh, chẳng qua chỉ là vì nhất thời áy náy mới không thể phát hiện bí mật của Tiếu Thiên Diệp. Hiện tại ta cố ý an bài như vậy, nàng làm sao không đoán ra được là do ta làm!”
Chỉ sợ tối nay đừng hòng nghĩ đến chuyện ngủ cùng nàng. Tiếu Trọng Hoa quyết đoán đứng dậy, nói với Kim Lương: “Đến thư phòng giúp ta chuẩn bị một chút, tối hôm nay ta sẽ ở đó!”
Cứ tạm thời tránh né cơn giận của nàng đã. Tiếu Trọng Hoa nhìn thoáng qua sắc trời, sau cơn mưa không khí đặc biệt thanh mát.
Đuổi đi được một mối họa lớn, những ngày tháng của hắn sau này nhất định sẽ chỉ còn hạnh phúc. Chỉ nghĩ thôi đã khiến hắn mỉm cười, sau đó bước nhanh hướng thư phòng.
....
Kinh đô, một năm sau.
Tiếu Trọng Hoa đi tới đi lui trong thư phòng. Một lát sau lại nhịn không được mà hỏi Hạ Lan Đồ: “Lúc Tôn Nhu Trữ sinh có phải cũng kéo dài mấy ngày như vậy sao?”
Hạ Lan Đồ nhịn không được mà nhíu mày. Lời này là thế nào, cái gì mà kéo dài mấy ngày. Không phải là Âu Dương Noãn vốn nên đã sinh đứa nhỏ mấy ngày trước rồi sao? Nhưng cố tình không biết vì sao lại chậm chạp không có động tĩnh.
Hạ Lan Đồ đặt quân cờ trong tay xuống: “Ngươi không cần sốt ruột. Lúc nữ nhân sinh con đều như vậy, muộn nửa ngày hay một ngày không phải rất bình thường sao? Kéo tâm trí lại cùng ta chơi cờ!”
Tiếu Trọng Hoa liếc mắt nhìn Hạ Lan Đồ, thầm nghĩ ‘không phải lúc trước Tôn Nhu Trữ sinh con ngươi cũng canh giữ trước cửa phòng ba ngày ba đêm không ngủ sao? Trong phủ này có ai là không biết, còn giả vờ trấn định cái gì?’
Tiếu Trọng Hoa hiển nhiên là rất khẩn trương. Từ khi biết ngày dự sinh đã là từ mấy ngày trước trong lòng hắn liền có gánh nặng, ngày đêm không ngủ được, thường xuyên nửa đêm tỉnh dậy.
Vì không muốn quấy rầy Âu Dương Noãn nghỉ ngơi hắn một mình nằm ngoài sạp canh cho nàng. Ban đêm vừa nghe gió thổi cỏ lay đều liền sẽ đứng lên, nhưng mỗi lần đều không phải.
Điều này so với ngày đêm dày vò trên chiến trường còn thống khổ hơn.
Hạ Lan Đồ trừng mắt: “Được rồi! Ngươi đừng đi tới đi lui nữa!”
Tiếu Trọng Hoa đột nhiên thực sự dừng lại, nhưng cũng không hề quay đầu lại mà bước nhanh ra ngoài: “Ta lại đi xem!”
Hạ Lan Đồ lắc lắc đầu, thật sự là, làm như là lần đầu làm phụ thân vậy.
Hắn bước ra khỏi thư phòng, vươn thắt lưng, vẫy vẫy hai đứa nhỏ đang đùa nghịch bên gốc cây.
“Chúng ta về nhà thôi!”
Hai tiểu hài tử kia một là Niệm Nhi, một là Hạ Lan Minh, con của Hạ Lan Đồ và Tôn Nhu Trữ, năm nay mới được bốn tuổi.
Hạ Lan Minh nâng đôi mắt ầng ậc nước lên bập bẹ nói: “Không, con muốn chơi cùng ca ca!”
Niệm Nhi bật cười thực vui vẻ.
Lúc này Tôn Nhu Trữ đang ngồi trong phòng Âu Dương Noãn cùng nàng nói chuyện.
“Đại công chúa cao hứng không nhịn được đã chạy tới Trữ quốc am xin quẻ. Trong quẻ nói nhất định là một tiểu tử a!”
Tôn Nhu Trữ nói xong lại nhìn thoáng qua cái bụng to bất thường của Âu Dương Noãn. Lại nghĩ ngày dự sinh cũng đã qua ba ngày mà vẫn chưa thấy dấu hiệu, trong lòng khó tránh có chút lo lắng.
“Ngươi cảm thấy có khỏe không?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, cười nói: "Ta rất tốt, không cần lo lắng!”
Không riêng gì đại công chúa, còn cả lão thái quân. Thậm chí còn có thái hậu biểu tỷ trong cung, mọi người đều rất lo lắng. Một ngày đều phái người tới hỏi thăm hai lần, báo hại Tiếu Trọng Hoa càng trở nên khẩn trương.
Lần mang thai này so với lúc mang thai Niệm Nhi hoàn toàn khác nhau, vừa tham ăn lại tham ngủ. Nhưng nàng vẫn kiên trì mỗi ngày đi ra ngoài vận động. Hạ Vũ Nhiên nói qua, thai này tựa hồ như là….Nàng đem chuyện này giấu đi, muốn cho Trọng Hoa một sự kinh hỷ.
Tôn Nhu Trữ lần này không phải đến tay không mà mang theo rất nhiều lễ vật. Nàng làm cho đứa nhỏ còn chưa sinh rất nhiều y phục.
Âu Dương Noãn nhìn những thứ đó, có chút sầu não. Gần đây xiêm biểu tỷ trong cung cùng Đại công chúa mang tới đã chất hai thùng lớn, chỉ sợ có mười đứa trẻ cũng mặc không hết.
Nhìn trong bọc y phục Tôn Nhu Trữ mang tới còn có mũ đầu hổ, giày đầu hổ…Âu Dương Noãn khẽ thở dài: “Làm thật khéo a!”
Tôn Nhu Trữ cười nói: "Ta tuy rằng cũng đã biết chút nữ hồng nhưng chẳng qua cũng chỉ xem như là tạm được thôi. Ngươi đây là đang mang thai không được may vá, bằng không ai có thể so được với ngươi!”
Âu Dương Noãn bật cười: “Ta rất lười. Mỗi ngày ngoại trừ ăn thì chính là ngủ, thân thể càng ngày càng béo!”
Tôn Nhu Trữ che miệng cười: “Thật tốt a! Đứa nhỏ như vậy mới ngoan, chắc là một nữ nhi như hai người mong muốn a!”
Đúng lúc này, bên ngoài Hồng Ngọc tiến vào bẩm báo: “Vương gia đã trở lại!”
Tôn Nhu Trữ liền đứng lên cáo từ, còn nhiều thời gian, Âu Dương Noãn cũng không tiện giữ lại lâu. Mỉm cười hẹn sau khi sinh lại gặp nhau rồi cho người tiễn nàng ra ngoài, sau đó liền đã thấy Tiếu Trọng Hoa bước nhanh vào.
“Ta vừa rồi lại mời Vương thái y đến xem, y thuật của Hạ Vũ Nhiên ta không tin được!” Thần sắc Tiếu Trọng Hoa ẩn ẩn có chút vội vàng.
Âu Dương Noãn cười nói: "Sao vậy? Chờ không nổi nữa?”
Tiếu Trọng Hoa nghiêm túc gật đầu: “Ta thật sự lo lắng, ta sợ…”
“Thời gian đến sẽ tự nhiên ra thôi!”
Nói xong lại vuốt ve tay hắn: “Chàng vẫn muốn con là một nữ nhi sao?”
Tiếu Trọng Hoa không chút nghĩ ngợi liền nói: “Mặc kệ là trai hay gái, chỉ cần bình an khỏe mạnh đừng khiến nàng phải chịu khổ là được rồi!”
Nói đến đây hắn không nhịn được mà nắm chặt tay nàng.
Âu Dương Noãn cười nói: “Đứa trẻ này ngoan hơn Niệm Nhi rất nhiều, cho tới bây giờ cũng không hề nháo ta. Chàng tin ta, lần này nhất định sẽ bình an!”
Tiếu Trọng Hoa trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ta biết!”
Hồng Ngọc cười cười: “Vương gia không cần lo lắng, tiểu thư mang thai lần này là lần thứ hai. Gần đây cũng luôn ăn được ngủ được, lại còn thường xuyên vận động. Bà mụ nói tình hình này rất tốt, khẳng định mẫu tử bình an!”
Đang nói, Âu Dương Noãn đột nhiên cảm thấy trong bụng co rút đau đớn, đau đến mức nàng hít một ngụm khí lạnh.
Tiếu Trọng Hoa đột nhiên thấy Âu Dương Noãn nhíu mày, hơn nữa hai tay ôm lấy bụng, biểu cảm tựa hồ như rất thống khổ thì không khỏi phát hoảng.
Sắc mặt Âu Dương Noãn tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng biểu cảm trên mặt lại rất trấn định. Nàng giữ chặt tay Tiếu Trọng Hoa, trầm giọng nói: “Chàng mau đi ra đi!”
Hồng Ngọc nhìn tình hình này, sao còn không rõ. Nàng lập tức cùng Xương Bồ mời Tiếu Trọng Hoa đi ra ngoài, lại hô to hạ nhân đi mời bà mụ đến.
Phương mama nhanh chóng phân phó chuẩn bị kéo, nước nóng. Sau đó cho người mời Hạ Vũ Nhiên đến để hắn chuẩn bị sẵn sàng phòng ngừa tình huống nạn sản.
Sau đó lại phân phó người đốt than sưởi ấm, kêu nhà bếp chuẩn bị canh gà cầm máu, tiếp đón bà mụ, kêu vú nuôi chuẩn bị sẵn sàng.
Tiếu Trọng Hoa luôn là người tỉnh táo nhưng khi đại công chúa và Yến vương đến thì thấy sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm trong phòng. Đại công chúa vừa thấy tình hình liền nhanh chóng kéo hắn ra ngoài.
“Được rồi, được rồi! Ngươi và phụ vương ngươi đến thư phòng ngồi đi. Nữ nhân sinh đứa nhỏ ngươi ở đây làm gì!”
Phương mama cũng nhanh chóng nói: “Đúng vậy! Công chúa, nô tỳ đã khuyên hơn nửa ngày mà vương gia cũng không chịu nghe! Đây không phải là nơi nam nhân nên ở. Vương gia, ngài yên tâm, nhất định sẽ bình an, mới đau một chút thôi, rất nhanh sẽ tốt!”
Tiếu Trọng Hoa bất đắc dĩ đành phải cùng Yến vương ra ngoài ngồi. Yến vương cũng cảm thấy kỳ thực chỉ là nữ nhân sinh con mà thôi, không cần phải ngạc nhiên.
Nhưng nhìn sắc mặt con trai trắng bệch, cả người căng cứng, đây là tình hình chưa bao giờ thấy qua cho nên cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Vốn con dâu sinh con có lý nào người làm công công như ông lại phải chạy đến đây. Nhưng cố tình lúc ấy ông đang ở trong cung nói chuyện với tiểu hoàng đế và thái hậu, ai ngờ lại đột nhiên có người bẩm báo nói với Thái hậu Yến vương phủ có động tĩnh.
Thái hậu ngay lập tức thay đổi sắc mặt, thúc giục ông nhanh chóng mang theo Hạ Vũ Nhiên đến, chờ có tin tức xác thực lại trở về bẩm báo.
Thái hậu cùng Âu Dương Noãn tuy rằng không phải thân tỷ muội nhưng lại còn tốt hơn rất nhiều. Yến vương không tiện từ chối đành phải cấp tốc ra khỏi cung, vừa vặn trên đường gặp đại công chúa nên hai người cùng tiến vào.
Đúng lúc này Niệm Nhi nghiêng ngả lảo đảo cùng nhũ mẫu chạy đến. Hắn nắm lấy vạt áo của Tiếu Trọng Hoa, mày đều nhăn lại một chỗ: “Mẫu thân! Mẫu thân!”
Tiếu Trọng Hoa thấy đầu hắn đầy mồ hôi liền sờ sờ trán hắn: “Đừng lo lắng, mẫu thân ngươi nhất định sẽ không sao!”
Hạ Vũ Nhiên nhìn một phòng ai ai cũng lo lắng thì chỉ lắc đầu mỉm cười.
Đại công chúa vừa đến liền giành lấy quyền chỉ huy trong tay Phương mama, an bài đâu vào đấy rồi lại tự mình kiểm tra thêm một lần nữa. Đến khi chắc chắn mọi thứ đã chuẩn bị tốt mới vào phòng trấn an Âu Dương Noãn.
Kỳ thực trong lòng Âu Dương Noãn rất lo lắng sợ hãi. Nàng không phải sợ chết mà là lo lắng nếu thực sự không may có chuyện phát sinh thì Trọng Hoa cùng Niệm Nhi phải làm sao? Liền coi là vì bọn họ nàng nhất định phải bình an.
Nàng đã đau đến khó nhịn, đại công chúa nắm lấy tay nàng nói nàng đừng sợ. Trong lòng bà mụ càng khẩn trương, sợ hãi, trong này có đại công chúa, bên ngoài là Nhiếp chính vương cùng Yến vương. Nếu có gì không tốt, đầu của mình chỉ sợ không được đảm bảo.
Đào cô cô thấy tình hình bởi vì sự xuất hiện của đại công chúa mà có chút rối ren liền vội vàng nói: “Công chúa, chúng ta ra ngoài chờ đi, quận chúa nhất định sẽ bình an!”
Đại công chúa bị chuyện lần trước dọa sợ, lúc này mới nhớ tới mình ở lại đây sẽ khiến bà mụ khẩn trương liền gật gật đầu, an ủi Âu Dương Noãn vài câu rồi bước nhanh ra ngoài.
Bọn họ đợi đến sáng hôm sau mới nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ con truyền ra.
Bà mụ và Phương mama mỗi người bế một tã lót đi ra. Tiếu Trọng Hoa bước nhanh lên, bà mụ cười tít mắt: “Chúc mừng Nhiếp chính vương, là một tiểu điện hạ và một tiểu quận chúa!”
Là song thai!
Yến vương cùng Đại công chúa đều đồng thời đứng lên, kinh hỷ không biết nên làm gì cho phải.
Hai đứa trẻ nho nhỏ được bọc lại trong gấm vóc màu đỏ thẫm, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt đang nhắm, miệng chúm chím, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại vừa dịu ngoan.
Tiếu Trọng Hoa không nhận lấy con mình mà trực tiếp hỏi: “Ta đi xem Noãn Nhi!”
Nói xong liền bước nhanh đi.
Ngược lại Yến vương và đại công chúa mỗi người bế một đứa trẻ, luyến tiếc không muốn buông tay. Thái độ của Yến vương khác thường, nhìn hai đứa cháu của mình, thật sự cao hứng.
Lúc trước Niệm Nhi được sinh ra trong phủ đại công chúa, lại ở bên ngoài đến sáu tuổi. Còn hai đứa nhỏ này lại khác, nhất định phải nuôi dưỡng thật tốt.
Yến vương càng nghĩ càng đắc ý, trong phủ bỗng chốc có thêm ba đứa trẻ, thật sự là thịnh vượng a! Ai còn dám nói con nối dòng của Yến vương phủ đơn bạc.
Hạ Vũ Nhiên cười nhìn hai người: “Lần này vãn bối đến một chuyến vô ích rồi. Thôi, ta phải vào cung báo tin vui đã!”
Khi Âu Dương Noãn tỉnh lại là đã sáng sớm ngày thứ ba. Nàng mở mắt ra, trong phòng im ắng, Tiếu Trọng Hoa đang ghé vào giường của nàng ngủ.
Đột nhiên người hắn giật giật, vừa nhấc đầu liền thấy ánh mắt sáng của Âu Dương Noãn thì không khỏi mỉm cười.
Âu Dương Noãn hỏi: “Con đâu?”
Tiếu Trọng Hoa nắm chặt tay nàng, cười nói: "Hoàng cô ôm đi rồi!”
Sau đó lại đè thấp thanh âm: “Hôm qua hoàng cô cùng phụ vương hai người mỗi người ôm một đứa, vui vẻ vô cùng. Nhũ mẫu muốn ôm về nghỉ ngơi, lại không dám nói với bọn họ, còn sợ hãi nửa ngày a!”
Nói xong hắn lại đột nhiên giận tái mặt: “Nàng mời đến hai nhũ mẫu, còn nói với ta sợ không đủ sữa cho con, thực tế là nàng đã sớm biết mình mang thai đôi. Vì sao không nói sớm với ta?” Báo hại hắn lo lắng muốn chết.
Nàng nhìn mắt hắn mang chút tức giận, đột nhiên lại bật cười. Nụ cười này như mẫu đơn nở rộ trong ngày đông, rực rỡ lấp lánh.
Tiếu Trọng Hoa nhìn mà tức giận trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói. Hắn cũng mỉm cười, vén chăn lại cho nàng, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, ta ở bên cạnh nàng!”
Âu Dương Noãn sớm đã ngủ đủ, nhìn hắn nói: “Chàng không phải còn có chính vụ cần xử lý sao?”
“Đệ đệ kia của nàng nghe nói nàng sinh liền từ biên cảnh ngựa không dừng vó chạy về đây!”
Đôi mắt màu đen của Tiếu Trọng Hoa không chớp nhìn Âu Dương Noãn, chuyên chú đến mức trên đời này không có thứ gì khiến hắn để ý hơn nàng.
Cuối cùng hắn cong môi, thủ thỉ: “Noãn Nhi, xem ra đã đến lúc ta nên đem mọi trọng trách buông xuống rồi!”
Âu Dương Noãn: “…”
Lời này ý là Nhiếp chính vương điện hạ muốn đem chính vụ giao lại cho Âu Dương Tước?
Nàng nhìn phu quân của mình, không khỏi có chút lo lắng: “Hắn có thể làm được sao?”
Tiếu Trọng Hoa cười nhẹ: "Yên tâm đi, hắn cũng không phải tiểu hài tử nữa. Một năm nay không phải hắn cùng Nam Chiếu đánh thực vui vẻ sao?”
Âu Dương Noãn bật cười, sau khi Tiếu Thiên Diệp trở lại Nam Chiếu, chẳng qua chỉ nửa tháng sau đã đoạt lại ngôi vị Hoàng đế. Sau đó đuổi Tiếu Lăng Phong ra biên cảnh, hai quốc gia lại bắt đầu đánh.
Chẳng qua là mục đích chiến tranh lần này là di dời tầm mắt quốc nội, rất nhanh liền yển kỳ tức cổ. Cuối cùng hai bên ký kết hiệp ước ở biên cảnh.
Đáng tiếc, hiệp ước này cũng chỉ ngắn ngủi hai mươi năm. Nhưng Tiếu Trọng Hoa lại biết đây là nhượng bộ lớn nhất của Tiếu Thiên Diệp.
Không lâu sau sứ thần Nam Chiếu liền đến Đại Lịch, trước mắt tất cả con mắt trong kinh đô tặng một xe lễ vật cho Âu Dương Noãn.
Tiếu Trọng Hoa mặt không chút biểu cảm nhìn sứ thần hướng Âu Dương Noãn trình bày các bảo vật, sau đó cũng mặt không chút biểu cảm phân phó hạ nhân đem tất cả quăng vào kho.
Hắn rất hiểu Tiếu Thiên Diệp, tên này thủy chung vẫn là bụng dạ khó lường, chỉ một mực ngóng trông phu thê hai người xảy ra chút mâu thuẫn liền sẽ nhân cơ hội chen chân vào, thành công khiến mỗi người một ngã, còn hắn ôm mỹ nhân về.
Hiện tại là liên tiếp lấy lòng Âu Dương Noãn, ai biết sau này có làm ra hành động kỳ quái quá đáng hơn không?
Vì thế sau khi Âu Dương Noãn ra tháng, còn không kịp vào cung gặp Thái hậu, Tiếu Trọng Hoa đã sai người chuẩn bị ngựa xe, mang theo y phục, thức ăn mang một nhà năm người lặng lẽ rời kinh đô.
“Chúng ta đi đâu?” Âu Dương Noãn cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ mỉm cười hỏi.
“Không phải Tước Nhi đã vào kinh sao? Chuyện của ta tất cả đều giao lại cho hắn, từ hôm nay trở đi ta liền mang nàng đi nghỉ ngơi, cũng thuận tiện mang theo tụi nhỏ đi thăm quan non nước Đại Lịch!”
Tiếu Trọng Hoa chỉ đơn giản trả lời như thế, chẳng qua là hắn sẽ không nói cho nàng biết, hắn đã âm thầm chỉ thị người hôm sau lâm triều liền dâng sớ yêu cầu Thái hậu chọn người thích hợp hòa thân với Nam Chiếu.
Mặc kệ như thế nào cũng khiến Tiếu Thiên Diệp phải đau đầu một thời gian, không rảnh mơ tưởng đến ái thê của mình.
Âu Dương Noãn quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, làm bộ như không phát hiện tâm tư của hắn. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười.