Bên tai cô truyền đến tiếng gọi, bên cạnh giống như có người đang lắc lắc cánh tay mình. Cố Tương cảm thấy toàn thân giống như bị nghiền nát, không chịu nổi âm thanh ồn ào kia nữa, Cố Tương mở mắt ra rồi chớp mắt một cách chậm rãi.
Trước mặt cô là một cô gái ước chừng khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo thun bình thường, đầu đầy mồ hôi lấm tấm, cô ta khẩn trương nhìn chằm chằm cô, đôi mắt hiện lên sự lo lắng.
"Văn Tĩnh...." Cô lẩm bẩm nói.
Cô gái gọi là Văn Tĩnh kia thấy cô tỉnh lại, nhẹ nhàng thở ra rồi mở một chai nước khoáng đưa cho cô: "Làm chị sợ muốn chết, có đỡ hơn chưa?"
Cố Tương mờ mịt nhìn cô ấy, chỉ nghe Văn Tĩnh tiếp tục nói: "Tương Tương, dường như đạo diễn tức giận thật rồi, chuyện Trần Hi thay đổi vai diễn thì cho qua đi.Nếu đi tranh giành nữa người thiệt là chúng ta, cơ hội lần này không phải dễ có được, chủ yếu là gia tăng thêm độ nổi tiếng thôi, muốn có vai thì đừng nóng nảy, nếu chỉ bởi vì chuyện này mà chúng ta đắc tội Trần Hi thì thật sự mất nhiều hơn được."
Trần Hi, cái tên này đối với Cố Tương mà nói thật quá xa xôi, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm Văn Tĩnh, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe bên ngoài có người gọi cô ấy, Văn Tĩnh lên tiếng, lau mồ hôi, nói với Cố Tương còn đang bần thần: "Em nghỉ ngơi chút đi, chị đi xem xem." Dứt lời vội vàng rời đi.
Cửa đóng lại.
Đây là một căn phòng nghỉ nhỏ hẹp, bên trong chất đầy quần áo và giày dép vô cùng hỗn loạn, rất rõ ràng đây là phòng nghỉ cho các diễn viên thay quần áo, trên bàn còn để một chút đồ ăn vặt và nước. Sau khi Cố Tương nổi tiếng, cô chưa bao giờ tiến vào phòng nghỉ như vầy nữa.
Trong đầu cô hò hét loạn cào cào, vì sao cô lại có mặt ở nơi này? Vì sao Văn Tĩnh lại ở đây? Văn Tĩnh....Văn Tĩnh là người đại diện đầu tiên của cô, lúc trước hai người bọn họ đều mới bước chân vào giới giải trí, cả hai đều có quyết tâm và khát vọng. Văn Tĩnh là một người đại diện tốt, thời điểm cô trẻ tuổi không hiểu chuyện, chính Văn Tĩnh đã ở phía sau giải quyết mọi phiền toái giúp cô, giải thích cho các đạo diễn. Bởi vì có Văn Tĩnh, con đường nghệ thuật của cô tuy không phải thuận buồm xuôi gió nhưng mỗi lần gặp chuyện đều có thể hóa hiểm thành lành.
Sau này.....sau này khi Lương Quý xuất hiện. Văn Tĩnh vì không cho phép cô yêu đương, nhất là cùng Lương Quý. Cô khi đó còn quá trẻ, chỉ nghĩ đến tình yêu nên đã cãi nhau với Văn Tĩnh rất nhiều, vì vậy Văn Tĩnh đã làm người đại diện cho người khác.
Lương Quý.....nghĩ tới Lương Quý, trong lòng Cố Tương lại dâng lên một sự oán hận sâu sắc. Cô vịn vào cái ghế đứng dậy, ánh mắt lúc đó lại vô tình lướt qua chiếc gương, trong giây lát cô sững sờ tại chỗ.
Cô gái trong gương vẫn còn là một thiếu nữ. Khuôn mặt trắng nõn hơi phì ra, môi hồng răng trắng, con ngươi đen tuyền trong suốt, tóc đen rậm rạp mềm mại xõa tung ở sau lưng, cả người tràn đầy sự khỏe mạnh, trong sáng.
Đầu óc Cố Tương "ong" một tiếng, hai tay không tự giác đưa lên xoa má, cô gái trong gương cũng làm như vậy. Đầu ngón tay chạm vào làn da co dãn mềm mại, không phải là làn da già cả lỏng lẻo đã trang điểm kỹ càng.
Đó là Cố Tương của mười năm trước.
Cô đột nhiên nhớ tới cảm giác không thích hợp khi nhìn thấy Văn Tĩnh vừa rồi, Văn Tĩnh....dù chăm sóc tốt như thế nào đi nữa thì cũng không thể trẻ giống như trước được, người kia rõ ràng là Văn Tĩnh của mười năm trước.
Cô kinh ngạc đứng im tại chỗ, tay đột nhiên sờ túi quần, trên người cô mặc một bộ đồ chơi bóng chày rộng rãi, trong túi áo còn có một cái điện thoại di động. Là kiểu dáng của mười năm trước, wallpaper vẫn là minh tinh cô thích nhất. Cô run rẩy ấn mật mã mở màn hình thì thấy phía trên điện thoại hiện rõ dòng chữ ghi thời gian.
Ngày 16 tháng 4 năm 2014.
Năm 2014! Mười năm trước!
Cố Tương nhéo mình một cái thật mạnh, cánh tay trắng nõn nhất thời hiện ra dấu móng tay đỏ chói, đau đớn rõ ràng như thế, vậy tất cả chuyện này không phải nằm mơ rồi.'
Cô quay về 10 năm trước!
Cố Tương che miệng mình lại, ngăn cản tiếng khóc phát ra, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống, cũng không biết là vui sướng hay là đau khổ.
"Cố Tương...." Cửa bị kéo ra, một chàng trai trẻ mang mũ lưỡi trai đi vào phòng, nhìn thấy Cố Tương che miệng khóc không ra tiếng cũng sửng sốt, lập tức hoảng hốt nói: "Cô, cô đừng khóc, không phải chỉ là một vai diễn thôi sao, người mới ai cũng phải chịu một chút ức hiếp cả, ngươi thu dọn đồ của mình rồi nói chuyện với đạo diễn một chút là được. Đừng khóc." Nói xong mấy lời này, hắn hình như cảm thấy mình hơi nhiều chuyện, buồn bã vỗ đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Lau khô nước mắt, Cố Tương ngồi xuống ghế. Cô nhớ ra rồi, phòng nghỉ này cô không phải chưa từng tới, 10 năm trước, lần đầu tiên cô đóng phim không phải làm nữ chính trong một quảng cáo, mà là làm một nhân vật nhỏ trong phim điện ảnh, khi đó, cô giống với tất cả người mới bây giờ, chen chúc ở căn phòng nghỉ này, nghỉ ngơi một chút.
Đây cũng là bộ phim đầu tiên, chính xác mà nói, là lần đầu tiên cô được lên màn ảnh lớn, bởi vì bộ phim này, tên của cô mới được công chúng biết tới. Vai cô diễn chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng dù chỉ là một nhân vật nhỏ cũng không dễ dàng có được.
Lúc mới ra mắt Cố Tương không có bối cảnh, không có hậu trường, cái duy nhất có được chính là chút nhan sắc trời cho. Nhưng giới giải trí chưa bao giờ thiếu người đẹp, làm một bình hoa thì chắc chắn con đường sẽ không được dài lâu. Cũng may cô sinh ra trong một thời đại tốt, thời đại "nhìn mặt". Chỉ cần khuôn mặt đẹp, người khác sẽ châm chước nhiều.
Cô chính là người được người khác đối xử khoan dung đó.
Cố Tương đi tới thành phố G, vốn chỉ muốn tìm việc mà thôi, không ngờ sẽ được tinh thám chú ý cho đóng một hợp đồng quảng cáo đồ uống, nguyên bản chỉ là một cái quảng cáo bình thường mà thôi, ai biết được khi phát sóng phản ứng vô cùng tốt, vì thế mà có công ty muốn kí hợp đồng với cô chuẩn bị để làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Nhân vật đầu tiên này, chính là bộ phim Văn Tĩnh tranh thủ giúp cô.
Bộ phim này gọi là "Mai Trang". Lấy bối cảnh ở thời dân quốc kể về chuyện tình yêu bi kịch của một quân nhân và một diễn viên. Bởi vì kinh phí ít ỏi, lăng-xê cũng không đầu tư nhiều, đạo diễn và công ty cũng rất hiểu biết, Văn Tĩnh phải mất hết công sức mới có thể tranh thủ cho cô một vai nữ phụ. Nói thật, lúc này có vai nữ phụ để diễn đã xem như không tệ rồi, nhân vật cô diễn là bạn của diễn viên chính, lời thoại cũng chỉ có vài câu, tuy rằng xuất hiện không nhiều, nhưng không thiếu hình ảnh, đối với một người mới mà nói là con đường tốt nhất để tỏa sáng.
Vai nữ chính phim này cũng do người mới đóng, nhưng so với Cố Tương mà nói thì cũng có tên tuổi, cũng là một người mới được chú ý trong nước, lúc này cũng là lần đầu tiên đóng vai nữ chính, diễn cùng minh tinh điện ảnh gạo cội Trần Lập.
Vốn nữ chính và Cố Tương cũng không có xích mích gì, nhưng nữ diễn viên chính Trần Hi lại cố tình muốn vai diễn của Cố Tương.
Trần Hi có một người em họ tên là Trần Luy, cũng chuẩn bị tiến vào giới giải trí, Trần Luy và Cố Tương đều giống nhau, thậm chí độ nổi tiếng của Trần Luy còn không bằng Cố Tương, Cố Tương tốt xấu gì cũng đã nhận được một hợp đồng quảng cáo nhưng Trần Luy không có gì cả. Nhưng vì quan hệ với Trần gia đạo diễn bắt Cố Tương đổi vai, diễn vai ách nữ*.
*Tương đương với người qua đường.
Ách nữ so với bạn thân mà nói thì tinh giản rất nhiều phân đoạn, đại khái nửa ngày hoặc không để một giờ đã có thể hoàn thành vai diễn.
Từ vai có lời thoại biến thành vai không có lời thoại, thậm chí nhân vật này chỉ xuất hiện một lần, kết quả như vậy Cố Tương tất nhiên không thể chấp nhận được. Lúc đó cô và đạo diễn cãi nhau một trận, thậm chí còn lý luận với Trần Luy, một người hoàn toàn không có bối cảnh đấu với nữ diễn viên chính, người bình thường đương nhiên sẽ chọn giúp nữ chính.
Mà Cố Tương vì bị người khác chỉ trích, có khổ mà không nói được cảm nắng ngất xỉu, đây chính là nguyên nhân cô xuất hiện ở phòng nghỉ này.
Nghĩ đến chuyện này, giống như đã cách hơn nửa đời người rồi. Cố Tương nhìn lại hành động của mình lúc đó mới cảm thấy bản thân rất ngây thơ ngu xuẩn.
Cô nhớ rất rõ ràng, kiếp trước, cô, đạo diễn, Trần Hi, Trần Luy làm lớn chuyện, kết cục vẫn giống như cũ. Công ty cao tầng thậm chí còn cảnh cáo cô, muốn cô không được lỗ mãng như vậy. Cuối cùng là Văn Tĩnh đưa cô tới chỗ đạo diễn xin lỗi, bằng không đến vai ách nữ cũng không có.
Mà cô bởi vì không hài lòng với vai diễn này nên diễn xuất vô cùng qua loa, không chú ý, sau này khi nổi tiếng bị soi mói những tác phẩm cũ, tác phẩm đầu tay của cô, ngoại trừ khuôn mặt đẹp, kĩ thuật diễn hầu như không đáng nói: "Giống như một chiếc bình hoa không có cảm xúc." Đây là một nhà phê bình điện ảnh soi mói bình luận về cô.
Trên thực tế, cô cũng thực sự làm chuyện mà một bình hoa nên làm.
Nhưng bây giờ Cố Tương không nghĩ như vậy nữa, sắc đẹp tất nhiên quan trọng, nhưng kĩ thuật diễn ắt hẳn không thể thiếu. Bởi vì đã có kinh nghiệm rời khỏi giới giải trí, cô mới biết được mỗi lần được diễn xuất là đáng quý cỡ nào. Một diễn viên thông minh sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội diễn xuất nào. Đạo lý này sau khi cô thành danh mới hiểu, mà cô bây giờ chỉ là một người mới trẻ tuổi cố gắng tiên về phía trước.
Chỉ là bắt đầu từ giờ phút này, cô đã không còn là người mới nữa.
Cố Tương đi đến chỗ đặt chiếc gương trong phòng, trong gương là một thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan giống như một tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế cẩn thận làm ra, cô trước đây chưa bao giờ để ý đến nhan sắc của bản thân, chỉ đến khi đã già cả tiều tụy mới biết được sắc đẹp có được thật không dễ dàng, mà sắc đẹp này quý giá biết bao nhiêu.
"Sợ cái gì...?" Cô lẩm bẩm nói.
Cô còn trẻ, còn đẹp như thế, nếu thời gian có thể quay lại một lần, con người vì cái gì mà không dám sống? Mất đi tuổi trẻ, sắc đẹp, kỹ thuật diễn xuất, và địa vị ảnh hậu, ngoại trừ người đàn ông kia, cô muốn giành lấy tất cả những thứ thuộc về mình.
Chết còn không sợ thì có cái gì đáng sợ đây? Bất quá chỉ làm lại từ đầu mà thôi.