Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 29



Edit: Um-um

“Ồn ào quá!”

Cố Tương:”…….”

Bước chân Triển Cự Cự thong dong, thần thái bình tĩnh, trong toilet cũng có để tạo cảm giác đi trên sàn diễn, khoan thai đi đến bồn rửa tay để rửa tay. 

Lương Quý không ngờ Triển Dương đến bây giờ vẫn chưa đi. Cảnh quay của Triển Dương rất ít, ba ngày có thể quay xong tất cả cảnh diễn. Nhưng không hiểu sao lúc quay bộ này ngày nào cũng ngồi chồm hổm ở phim trường, cũng không ngại tạo hình phiền phức. Hiện tại anh còn đang mặc quần áo thị vệ màu đen, eo gầy chân dài, hoàn toàn không tương xứng với toilet phong cách hiện đại. 

Anh lau tay sạch sẽ, đi ngang qua Cố Tương và Lương Quý, hình như chợt nhớ điều gì, quay đầu lại hỏi Cố Tương: “Cảnh sau có lời thoại, cô vào tập thoại với tôi đi.”

Triển Dương này, ở kiếp này từ khi Cố Tương thật sự tiếp xúc đến nay vẩn rất ôn hoà. Thái độ của anh vô cùng lễ phép hơn nữa tính tình rất tốt, không mắc bệnh ngôi sao, là một người làm người ta thấy thoải mái. Có lúc Cố Tương cũng rất kỳ lạ, nhân vật Triển Dương nhận đóng đều có tính cách mạnh mẽ dứt khoát, nhưng trong cuộc sống hiện thực anh hoàn toàn là người ấm áp ôn hoà. 

Nhưng vừa rồi khi nói những lời ấy, Triển Dương lại dùng giọng điệu sai bảo. Mặc dù lời nói là nói với Cố Tương nhưng ánh mắt lại nhìn Lương Quý. 

Vốn anh có dáng người mẫu. Chiều cao 1m80 của Lương Quý so với anh vẫn còn thấp hơn nửa đầu, có lúc độ cao quyết định khí thế cộng thêm cho tới bây giờ Triển Cự Cự không phải là một người thiếu hụt khí thế. 

Không thể không nói thực lực diễn xuất của anh rất trâu bò, trong nháy mắt Cố Tương bị vẻ mặt của anh trấn áp. Mới vừa rồi Lương Quý cảnh cáo Cố Tương, thái độ này của Triển Dương rõ ràng muốn cảnh cáo Lương Quý. 

Triển Dương liếc nhìn Lương Quý: “Nói xong chưa?”

“Đi thôi.” Không đợi Lương Quý trả lời, Cố Tương bước ra khỏi toilet: “Tranh thủ thời gian.”

Triển Dương không nhìn lại Lương Quý chút nào, theo Cố Tương rời khỏi. 

Một mình Lương Quý trong toilet, không chỉ tức giận vì bị Triển Dương xen ngang, không biết vì sao, dáng vẻ Triển Dương bảo vệ Cố Tương khiến hắn cảm thấy rất chướng mắt. Giống như đây là chuyện không nên xảy ra, hắn không thể tự giải thích được tâm tình này từ đâu đến, nhưng giờ khắc này, một loại cảm giác sỉ nhục sâu sắc xuất hiện trong lòng hắn. 

Cố Tương ra khỏi toilet, nhìn Triển Dương cười: “Vừa rồi cám ơn anh.”

Triển Dương giơ tay nhưng đến trên đầu cô liền dừng lại, sau đó rút tay về, nói: “Đừng khách sáo.”

“Thật ra tôi rất thắc mắc.” Cố Tương đi kế bên anh: “Hình như anh luôn giúp tôi. Vì sao vậy?”

Từ đầu đến giờ, Triển Dương xem như đã giúp cô rất nhiều việc, dù chỉ là chuyện nhỏ không đánh kể nhưng đối với một người mới thì đó có thể là việc lớn ảnh hưởng cả sự nghiệp. di3nd@nlqd Nếu bây giờ Cố Tương là một người mới thật sự, sợ rằng trong lòng xem Triển Dương không khác gì một ân nhân. 

Không có chuyện tốt nào mà không có mục đích, Triển Dương có âm mưu gì? Nhân phẩm của anh tốt, làm việc khiêm tốn, nhưng vì một người mới mà cảnh cáo vai chính, Cố Tương không cho là mình và Triển Dương có giao tình tốt đến vậy. Về phần muốn theo đuổi cô thì càng không thể. 

“Thật ra thì…” Triển Dương hơi trầm ngâm, đang muốn mở miệng. 

“Tương Tương, đạo diễn Ôn gọi em kìa.” Văn Tĩnh đi nhanh đến gọi cô. 

Triển Dương cười cười, không nói gì nữa. 

Đến khi Cố Tương và Ôn Lâm Dự bàn bạc xong cảnh diễn, bên kia Triển Dương đã chuẩn bị sẵn sàng. Quay xong cảnh này nữa là phần diễn tuần này cũng xong, đợi cuối tuần phát sóng xem hiệu quả thế nào.

Mấy ngày nay đoàn phim quay cực trễ, Cố Tương rất mệt mỏi. Sau khi kết thúc quay phim liền ngủ bù hai ngày. Ngủ không được sẽ ảnh hưởng lần quay sau. Văn Tĩnh từ chối mấy hoạt động của công ty để cô an tâm nghỉ ngơi. 

Nhưng trailer được phát sóng vào tối thứ Hai. 

Phần giới thiệu trước tổng cộng có chừng hai mươi giây, vì tạo nên sức hấp dẫn, có cảnh nóng của Minh Quận vương và Chu Thanh Hoan, lại có cảnh Thẩm Diệu đánh mặt Chu Thanh Hoan, kết thúc là Chu Thanh Hoan phân phó thị vệ Giang Dạ: “Ta muốn mạng của nàng!”

Đồng thời với việc xuất hiện phần trailer, trên web lập tức bùng nổ. Thứ nhất có cảnh nóng, thứ hai Triển Cự Cự xuất hiện ngang qua, thứ ba cuối cùng nữ chính và nữ phụ phải đối diễn nhau. 

Hơn hai mươi tập vừa qua, khán giả đã khẳng định kỹ thuật diễn của Kiều Ánh Tinh, vốn Kiều Ánh Tinh diễn không tệ, sao phải cạnh tranh với một Cố Tương bất ngờ xuất hiện?

Đã nhiều năm qua trong làng giải trí chưa bao giờ có người mới tài năng như vậy. Mỗi lần Ôn Lâm Dự nhận phỏng vấn cũng không hề tiếc rẻ tán dương Cố Tương: “Có kỹ thuật diễn, có linh cảm. Diễn xuất tự nhiên, có thể hoà vào nhân vật.” Đúng là một nghệ sĩ toàn năng. Trong đó tất nhiên có quan hệ với Đường Duệ, nhưng tài nghệ Cố Tương thế nào tất cả mọi người có thể nhìn nhận. 

Mỗi một bộ phim có thể tạo danh tiếng vài người, nhưng lần này, Cố Tương là người mới đóng vai phản diện nhưng có thể thu hút ánh mắt khán giả, không dựa vào lăng xê chỉ bằng thực lực, không thể không nói là có chút bản lãnh. 

Cô không lăng xê, không có nghĩa người khác không lăng xê. Trong nguyên tác nhân vật Thẩm Diệu vốn không được người ái mộ, diendd@nleequydd0n_um_um trong phim nhân vật Thẩm Diệu này vậy mà cũng kiếm được một nhóm người ái mộ. Cả ngày trên Weibo có đủ loại nhà phê bình thảo luận phim, hơn nữa còn giả thuyết, lúc hai nhân vật này đối đầu nhau, ai sẽ là người phát huy xuất sắc hơn đây?

Hai mươi tập trước không có cảnh đối đầu nhau, lần này cảnh đối diễn nhau xuất hiện, vì vậy đảng Thanh Hoan và đảng Thẩm Diệu rục rịch ngóc đầu dậy chuẩn bị một màn chiến tranh lớn. 

Tối thứ tư, giờ tự học buổi tối giáo viên không có ở đây, trong phòng học vẫn náo nhiệt như thường ngày. 

“Thật chán, muốn về xem TV quá đi.” Đỗ Vũ nằm lên sách bài tập, nghịch nghịch cây bút bi trong tay: “Tối nay Triển Cự Cự ra sân, thích ghê.”

“Có cảnh đối diễn.” Tiểu Mẫn nói: “Chu Thanh Hoan bị ngược… trời ạ.”

“Bị ngược thì bị ngược.” Đỗ Vũ hoàn toàn thất vọng: “Dù sao cô ta cũng không đàng hoàng, có bản lãnh đào góc tường thì phải có bản lãnh chống trả.” Hiển nhiên Đỗ Vũ là một Thẩm Diệu đảng, nói không do dự. 

“Mẹ kiếp, bạn mới không đàng hoàng.” Tiểu Mẫn giận dữ nói: “Chu Thanh Hoan là nữ chính đấy. Tính tình Thẩm Diệu độc ác như vậy, BE không phải tốt sao?”

“Thẩm Diệu ác độc chỗ nào?” Đỗ Vũ phản bác: “Đã bị giành mất nam nhân cũng không thể đáp trả. Ở đâu có quy định phải để người ta nhào nặn? Chu Thanh Hoan bị đánh thì sao? Làm đĩ còn muốn lập đền thờ, đúng là kiểu cách tiện nhân.”

“Này, bạn mới nói gì đấy?” Tiểu Mẫn bỏ qua sách luyện tập, căm giận nhìn Đỗ Vũ. 

Vì sao bạn bè tốt trở mặt nhau? Bình thường đều vì thấy người kia sai. 

Những tưởng hai người sẽ tranh cãi ầm ĩ một trận, bỗng nhiên thấy gương mặt của chủ nhiệm xuất hiện sau cửa sổ, hai người lập tức im lặng nhưng vẻ mặt vẫn tức giận. 

Đỗ Vũ lấy lại cục gôm đã cho Tiểu Mẫn. 

F*ck, f*ck, f*ck, vấn đề gốc rễ căn bản không thể nhịn. Thay vì nói cô ấy là Thẩm Diệu đảng, chẳng bằng nói cô ấy là Cố Tương đảng. Cố Tương xinh đẹp biết bao, kỹ thuật diễn lại tốt, không biết vì sao lần nào cũng thu hút ánh mắt Đỗ Vũ. Cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, Đỗ Vũ cảm thấy Cố Tương sẽ trở thành siêu sao chỉ là vấn đề thời gian. 

Nói chuyện bằng thực lực đi, dù sao còn một giờ nữa là có thể về xem TV rồi. 

Đỗ Vũ muốn ngược chết ả ta đi.. 

Cô ấy muốn nhưng không nghĩ đến sau khi phát sóng, hiệu quả so với cô ấy nghĩ còn bùng nổ gấp trăm lần. 

Hai chữ có thể hình dung, Mẹ Nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.