Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 53: Nam cặn bã



Edit: Um-um

Trong đời chắc chắn sẽ có một hai lần vô cùng lúng túng như vậy. 

Tư thế của Cố Tương được xem như khơi gợi sự rung động của thiếu nữ, nhưng điên tiết là vẻ mặt Triển Dương lại rất bình tĩnh nhìn cô, mặc dù không tỏ bất kỳ thái độ kì lạ nào nhưng Cố Tương có thể đoán được trong lòng người này đã cười như chó. 

Bỗng nhiên cô nhếch môi cười khẽ, vì hơn nửa người đưa lưng về ống kính nên người khác không thấy vẻ mặt của cô, Triển Dương lại thấy rõ. Cố Tương chu miệng nhỏ nhắn, cười như không cười làm bộ dáng huýt sáo, giống như thích chí huýt với chỗ nào đó của Triển Dương, tất nhiên người khác không thấy được. 

Cơ thể Triển Dương cứng ngắc, Cố Tương hất hất tóc đứng lên, lặng lẽ tìm khăn giấy lau nước đọng dưới đất để lại một mình Triển Cự Cự ngổn ngang trong gió. 

Cảnh thân mật có gì mà diễn không được, trước kia cô còn diễn cảnh thân mật hơn thậm chí còn có cảnh giả H nữa kia. Triển Dương lại khác, chàng trai đơn thuần chưa biết mùi đời nên phản ứng vẫn tương đối thú vị. Có phản ứng thì sao? Camera đang ở bên kia. Còn nếu không có phản ứng vậy có còn là đàn ông không đây?

Triển Dương thấy khiêu khích cực kỳ trắng trợn trong mắt Cố Tương, anh hít sâu một hơi. Cố Tương đưa một bình nước cho anh: “Uống nước nhé? Lỗ tai anh đỏ rồi kìa.”

Triển Dương: “………………”

Chọc ghẹo anh chàng trong sáng cũng không cần quá mức! Lỗ tai anh bán đứng anh rồi này!

Bên kia Đường Duệ kêu: “Klaus mắc toi! Vợ ông lỡ tay mà ông đỏ mặt cái gì? Có chuyện gì về nhà nói!”

Triển Dương phun luôn ngụm nước vừa mới uống ra ngoài. 

Thân mật gì đó, quá lắm rồi. 

Khúc nhạc đệm nhỏ này rất nhanh leo lên đầu đề tin tức, tất nhiên do phóng viên quen của Đường Duệ chụp hình ướt át, bài viết dí dỏm đáng yêu biến một sự cố nhỏ thành một khung cảnh tràn đầy lãng mạn. 

Bên dưới bài viết là một loạt bình luận giống nhau: “Anh Tương mạnh mẽ, thu phục Triển Cự Cự.”

“Anh Tương xuất hiện, có mùi vị đam mỹ đâu đây.”

“Ôi trời, vì sao Triển Cự Cự chịu như vậy, liếm liếm (﹃)”
“Không thể chờ được! Cầu clip!”

“Đừng cản mình, để phóng cận cảnh. Mình nhìn thấy cái gì lồi lên này →_→ ”

Đỗ Vũ ôm di động lăn lộn: “Chíp chíp chíp chíp kích thích quá, muốn đi xem.”

“Còn một tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học.” Le@quy@don Tiểu Mẫn chống cằm: “Thi Đại học xong chúng ta đi tham quan đoàn phim không? Dù sao địa điểm quay "Đao Mã Đán" cách không xa chỗ chúng ta, xem như tiện thể đi du lịch luôn.”

Đề  nghị này rất nhanh được Đỗ Vũ đồng ý, hai người hưng phấn bừng bừng bắt đầu lên kế hoạch. 

Việc quay MV "Sư muội mới đến" cứ tiến hành trong khó khăn như thế, tốn không ít thời gian nên việc thu đơn ca phải tạm hoãn. Mà phim "Đao Mã Đán" chính thức mở máy. 

Việc khiến người ta không vui nhất là gặp Lương Quý ở phim trường. 

Thấy Lương Quý, Cố Tương thoáng ngạc nhiên. Ngược lại Lương Quý có vẻ như đã sớm biết, thật ra cũng không ngoài ý muốn, Cố Tương trúng tuyển vai nữ chính là một chuyện lớn trong làng giải trí, nhưng không có ai nhắc tới việc Lương Quý diễn vai phụ. 

Vì chuyện Kiều Ánh Tinh, bây giờ Lương Quý trở thành đối tượng được mọi người đồng tình trong giới, mà bản thân Lương Quý là một người kiêu ngạo, cảm thấy nhục nhã nên tạm thời yên lặng một thời gian. Đây là lần đầu tiên nhận đóng phim sau khi xảy ra chuyện của Kiều Ánh Tinh. 

"Đao Mã Đán" là một bộ phim đề cao vai nữ chính giống như "Tề hậu truyện", nhưng hiển nhiên "Đao Mã Đán" đòi hỏi kỹ thuật cao hơn nhiều lắm. Không có tình tiết mạnh mẽ tổn thương, nội dung thẳng thắn không tập trung vào chuyện yêu đương với đàn ông, tô điểm thêm cho nét đẹp dũng cảm bất khuất của phụ nữ. 

Vai diễn của Lương Quý là một người đàn ông làm nền cho nữ chính. Hắn diễn vai Bùi Tú, một người chung đảng cách mạng với Tào Vân, bị hấp dẫn bởi phong cách của Tào Vân nhưng nghiệt ngã là Tương Hồng lại thích hắn. 

Cho nên mặc dù Lương Quý là một vai nam phụ nhưng Cố Tương không có quá nhiều cảnh diễn chung với hắn.

Nhân vật của Lương Quý không đòi hỏi kỹ thuật diễn quá tốt nên khi đóng chung với Cố Tương vẫn bị Cố Tương chèn ép, nhưng đây chính là hiệu quả đạo diễn mong muốn. Bộ phim này đề cao nữ giới, nếu nam giới quá xuất sắc sẽ giành mất danh tiếng của nữ giới. 

Bây giờ đang quay cảnh Tương Hồng uống rượu với Bùi Tú, vốn Tương Hồng ưa thích Bùi Tú, thời điểm này không biết người Bùi Tú yêu là chị của mình. Cô mặc sườn xám thêu hoa màu đỏ, gương mặt đỏ hồng vì uống rượu, mặt hoa da phấn, đôi mắt mơ màng như say như không, chống cằm cười ngây ngô nhìn Bùi Tú. 

Tương Hồng là ca sĩ nữ nổi tiếng nhất trong gánh hát, dĩ nhiên vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, khi cô ấy nghiêng đầu nhìn bạn, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể kềm chế muốn che chở. Cho dù là Bùi Tú đã có người trong lòng, đối mặt với gương mặt đẹp như vậy trong nháy mắt cũng sẽ mất hồn. 

Tương Hồng cười híp mắt: “Dù sao tôi cũng là một cô gái lương thiện, chẳng lẽ Bùi tiên sinh cho rằng nữ ca sĩ không thể ra ngoài gặp ai sao? Tôi cũng muốn gả cho người đàng hoàng, vì anh ấy rửa tay nấu canh. Tuy tôi thích ca hát nhưng vì anh ấy, tôi có thể bỏ mặc tất cả. Bởi vì trong lòng tôi anh ấy quan trọng hơn rất nhiều.”

Lúc nói lời này, mặt mày Tương Hồng rạng rỡ, di3nd@nl3quyd0n hình ảnh cô gái phong trần hơi thoáng trêu ghẹo và tâm trạng hồi hộp khi lần đầu tiên ra ám hiệu với người mình yêu được cô thể hiện vô cùng tinh tế từng chi tiết. 

Bùi Tú nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Sao cô lại vì đàn ông mà buông tha lý tưởng của mình?”

“Tôi không giống chị mình. Từ nhỏ đã lớn lên trong gánh hát nhỏ này thì làm gì có cái gọi là lý tưởng, chỉ muốn gả cho một người tốt, cùng người ấy ân ái đến già. Không biết đời này tôi có gặp được người chồng của mình không đây?” Ánh mắt cô nhìn Bùi Tú như có như không. 

Mặt Bùi Tú dần dần đỏ, sao hắn có thể chống đỡ nổi sóng mắt người đẹp, bị hạ gục chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hắn nhìn Tương Hồng, ánh mắt có hơi ngơ ra. 

“Cắt!” Tần Hạo la lên. 

Tần Hạo nói: “Qua cảnh này. Lương Quý anh phát huy không tệ. Hôm nay tới đây thôi. Sáng mai mọi người tập trung lại. Bây giờ kết thúc công việc.”

Trước màn ảnh Lương Quý luôn giữ hình tượng đàn ông lạnh lùng, phong cách cá nhân hắn cũng nghiêng về lạnh nhạt nên thể loại si tình này hắn rất ít diễn. Kết quả cảnh này tốt như vậy thật đúng là ngoài mong đợi. 

Cố Tương đứng dậy sửa sang đầu tóc. D(d(l(q(d(um(um Lúc này Lương Quý mới bừng tỉnh, hắn không dám thú nhận khi nãy mình nhìn Cố Tương đến ngây người, huống chi lời thoại của Tương Hồng khiến hắn có cảm giác quen thuộc. Hắn đứng lên theo, muốn nói vài lời nhưng nhìn thấy trong mắt Cố Tương loé lên vẻ chán ghét. 

Giống như lập tức bị đâm trúng, bất mãn trong lòng Lương Quý dâng lên. Hiển nhiên Cố Tương ngay cả một câu cũng không muốn nói với hắn, cô chuẩn bị lánh mặt, đi vào phòng nghỉ ngơi thay quần áo. 

Đến khi Cố Tương từ phòng nghỉ đi ra đã thấy Lương Quý chờ ở bên ngoài.

“Xin lỗi, xin nhường đường.” Cô nói. 

Lương Quý quay đầu, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kỳ quái. Hắn nói: “Cố Tương, có phải cô có hiểu lầm gì với tôi không?”

Cố Tương nhìn hắn như người ngoài hành tinh. Sống chung với hắn nhiều năm, trừ ôn hoà dịu dàng với Kiều Ánh Tinh ra, Lương Quý đối với bất kỳ ai trong làng giải trí đều lạnh nhạt hờ hững. Một Lương Quý cản trước mặt người không quen biết hỏi có phải hiểu lầm gì hay không như thế, không phải Lương Quý điên thì người điên chính là cô. 

Cô lười phải nói nhiều, chỉ hỏi: “Anh nói vậy nghĩa là sao?”

Loại trả lời qua loa cho có lệ khiến trong lòng Lương Quý mơ hồ nảy sinh phiền muộn. Khi đang quay "Tề hậu truyện" chung với Cố Tương, hắn phát hiện mình hay vô tình chú ý Cố Tương. Thái độ Cố Tương đối với hắn rất lạnh nhạt, thậm chí còn lạnh nhạt hơn kẻ chạy việc vặt trong đoàn phim. Hắn cực kỳ khó chịu nhưng không biết vì sao bản thân mình cứ mãi canh cánh chuyện này trong lòng. 

Sau khi xảy ra scandal của Kiều Ánh Tinh, Lương Quý ở nhà nghỉ ngơi và hồi phục, tin tức của Cố Tương cũng bay đầy trời. Hắn phát hiện mình hết sức chú ý Cố Tương. Trước đây "Đao Mã Đán" có mời hắn đóng vai phụ nhưng hắn cho rằng bộ phim này chủ yếu ca ngợi nữ chính nên không có nhiều hứng thú. Sau biết Cố Tương thành nữ chính, không biết vì sao, hắn nhận lời. 

Nhưng nhận rồi, quan hệ với Cố Tương lại không lạnh không nóng như vậy. 

Hắn không biết tâm tình kỳ quái này đến từ đâu. Chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ hiện nay đều không đúng, không giống bình thường. Nhưng bình thường là thế nào, bản thân Lương Quý cũng không biết. 

“Hình như cô rất ghét tôi, vì sao?” Giọng Lương Quý khi nói những lời này có thể xem là êm ái, nhưng vào trong tai Cố Tương cảm thấy như gặp quỷ. 

“Lương tiên sinh,” cô nghiêm mặt: “Anh hợp tác với cô Kiều tính toán tôi. Chẳng lẽ còn muốn tôi phải cám ơn anh?” Cô không nhìn sắc mặt thay đổi của Lương Quý: “Vở tuồng cũ rích như cười một cái xoá bỏ hận thù không còn đâu. Anh là diễn viên chắc cũng biết hiện nay trào lưu chính là có thù báo thù có oán báo oán chứ?”

Lương Quý vội giải thích: “Không phải vậy đâu. Cô hiểu lầm rồi.”

Cố Tương cảm thấy thật khó chịu, ddlqd.um.um đời trước khi cô yêu đến chết đi sống lại, cảm thấy Lương Quý cái gì cũng tốt, ích kỷ xem như có cá tính, vô tình xem như phong cách cao ngạo lạnh nhạt. Sau khi dùng tính mạng để chứng minh cho cái tình yêu sai lầm ấy, sống lại một đời, nhìn mọi việc lúc trước với góc độ của một khán giả, cô chỉ cảm thấy ánh mắt của mình quá tệ. 

Chỉ có thể đổ lỗi cho tuổi trẻ, không nhìn rõ người hay chó. 

Giống như ăn một đống phân, bây giờ nhìn thấy đống phân này liền đi vòng đường khác, kết quả đống phân lại gần mình và nói: “Thật ra tôi thơm lắm. Cô hiểu lầm tôi rồi, cô có muốn nếm thử tôi một chút không?”

Bỏ qua! Cô không phải là chó!

“Lương tiên sinh, nếu anh thiếu tình yêu muốn đi kết bạn, tôi nghĩ anh nên đến những trung tâm mai mối chuyên nghiệp. Chỗ của tôi đây cũng không phải chỗ làm quen.” Cô vòng qua Lương Quý đi ra ngoài bị Lương Quý nắm bả vai lại: “Không phải, tôi cảm thấy quan hệ chúng ta không nên như vậy…”

“Nên thế nào?” Một âm thanh quen thuộc chen vào, Cố Tương ngẩng đầu lên, Triển Dương đứng trước mặt, hờ hững gạt bỏ tay Lương Quý trên vai Cố Tương, đồng thời gác tay mình lên vai cô. Hành động này chứa thái độ rất rõ ràng khiến vẻ mặt Lương Quý ngày càng khó coi hơn. 

“Sao anh lại đến đây?” Cố Tương hỏi. 

“Đi ngang qua đây, Đường Duệ đuổi anh xuống xe nên anh tiện đường đến đón em.” Cách Triển Cự Cự nói chuyện luôn kiêu ngạo như thế, Cố Tương cười: “Cám ơn sự “tiện đường” của anh nha.”

“Về chưa?”

“Ừ.” Cố Tương gật đầu. 

Căn bản hai người không thèm nhìn Lương Quý một cái, tự nhiên nói chuyện rồi sau đó rất tự nhiên nắm tay nhau bước ra ngoài, không hề quay đầu lại nhìn Lương Quý. 

Khi ra đến bên ngoài, d.d.lequydon.u.m.u.m vô tình gặp phải bạn đồng nghiệp trong đoàn, mọi người nhao nhao vừa hâm mộ vừa ganh tị với cảnh tượng thân mật này. Văn Tĩnh thành công rút lui. Triển Dương cúi đầu khẽ khàng: “Bây giờ được xem là vợ lớn rồi.”

Mặt mày anh giãn ra, vốn gương mặt đẹp trai ngất trời vì lý do nào đó cảm thấy thích chí nên càng có vẻ nhu hoà, muốn chọc mù mắt người khác. Cố Tương sững sờ, người này còn ghi thù chuyện trở thành kẻ thứ ba của cặp đôi song Tương à? Cô vỗ vỗ tay Triển Dương: “Được rồi, em sẽ giúp anh.”

Triển Dương lặng lẽ đưa tay ra, dùng ánh mắt của một chú chó to nhìn cô. 

Cố Tương: “…………..”

Ánh mắt đáng thương làm nũng khắp nơi của chú chó này là muốn gì đây? Bàn tay của Triển Cự Cự thanh cao xa cách nhân gian là sao vậy? 

Châm chọc, thật đúng là châm chọc. Cố Tương vẫn thân mật khoác tay Triển Dương, trong lòng lặng lẽ rơi lệ, diễn tình nhân quả là một con đường không lối thoát, nhân vật này rõ ràng không thích hợp với cô. Đáng yêu, thẹn thùng cái quỷ gì chứ. Còn không bằng diễn anh Tương có biết không!

Triển Dương giống như cười cô: “Vừa rồi giúp em giải vây, tối nay phải bồi thường cho tôi đấy!”

Cố Tương xém chút nữa suy nghĩ lệch lạc, vội vàng để bản thân tỉnh táo lại, nhìn anh: “Bằng cách nào?”

“Tôi tới ăn chực. Hôm nay không muốn ăn đồ ăn bên ngoài.” Triển Dương và Đường Duệ đều không nấu cơm, thường gọi đồ ăn ở ngoài. Thỉnh thoảng Cố Tương phát huy tinh thần láng giềng tương thân tương ái, khi nấu cơm sẽ gọi hai người tới dùng chung, một người lười nấu, hai người trở lên thì cô còn có hứng thú nghiên cứu món này món nọ. Kết quả Đường Duệ giống như phát hiện vùng đất mới, mỗi lần ăn cơm của cô đều dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung hô to nữ thần khiến Cố Tương hoài nghi mấy mươi năm qua người này đều ăn phân mà sống. 

Nhưng cách đối xử này cũng làm cho cô có cảm giác vô cùng tự nhiên thoải mái. 

~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn - d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~ 
     
Bóng lưng gắn kết thân mật giống như một bức tranh, Lương Quý đứng ở cửa, đôi tay xiết chặt thành nắm đấm đến trắng bệch. 

Loại cảm giác này vô cùng xa lạ, hắn biết hành động của mình đối với Cố Tương rất kỳ lạ. Không phải hắn thích Cố Tương, việc đó không hề liên quan đến chuyện tình cảm. Nhưng sâu trong chốn vô hình có một loại trực giác thôi thúc hắn làm vậy, giống như mới vừa rồi thấy Triển Dương dẫn Cố Tương đi, bỗng nhiên hắn cảm thấy tức giận. 

Thay vì nói ghen, không bằng nói không cam lòng. 

Không cam lòng, di3nd4nl3quyd0n giống như tất cả vốn không phải thế. Hình như người phụ nữ này không nên thuận buồm xuôi gió như vậy, tồn tại của cô phải phụ thuộc vào người khác, không nên có thiên phú diễn xuất khiến người ta phải ganh tị, cũng không nên nổi danh một cách nhanh chóng. Cô nên khiêm tốn che giấu tài năng của mình, che giấu luôn cả ánh sáng của mình. 

Mà người đàn ông bên cạnh cô bây giờ cũng không phải người đó. 

Là ai? Lương Quý khổ sở nhớ lại. 

Rất nhanh hắn biết đáp án, bởi vì tối đó hắn nằm mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.