Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 13: Lẩu



Năm người bắt xe đi tới siêu thị gần trường. Hàn Duy và Phương Tử Nhạc phụ trách mua thịt, Ngô Hạo và Liễu Nhứ Y thì tới khu bán rau củ, Cố Thanh là người chuẩn bị, nên đi dạo một vòng để kiến nguyên liệu cho nồi lẩu, cậu không có ý định mua lẩu có sẵn trong siêu thị, dù sao thì mình làm hợp khẩu vị hơn nhiều.

Cố Thanh dạo một vòng, không tìm thấy nguyên liệu thích hợp, liền gửi tin nhắn cho Hàn Duy và Ngô Hạo, nói mình muốn ra chợ hoa quả khô gần đó tìm mua đồ, mọi người mua xong cũng đừng chờ cậu, hẹn gặp ở ký túc xá. Vừa nhấn nút gửi tin xong, di động liền hết pin, tắt máy.

Đi ra khỏi siêu thị, Cố Thanh theo sự chỉ dẫn của người đi đường đi về phía đông. Gần đại học Q có ba siêu thị, ngày thường Cố Thanh đều trực tiếp mua những thứ cần thiết ở đó, hơn nữa cậu rất ít ra ngoài, nên đối với con đường này cũng không quen thuộc lắm.

Tần Lực Dương liếc nhìn quyển sách nuôi dạy con, biết được cha mẹ tự mình đưa đón con cái có thể bồi dưỡng quan hệ, cho nên hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, anh liền đến nhà trẻ đón con mình.

Ngay ngã tư đường, đèn xanh đèn đỏ, trong chiếc xe màu đen.

Đặt laptop lên đùi, ngón tay thon dài linh hoạt gõ lách cách trên bàn phím, Tần Lực Dương nhíu mày, cẩn thận xem xét số liệu. Tần Gia Bảo mặc quần cao bồi, ngồi thẳng người ở bên cạnh, ôm một cái cặp xanh đen trước ngực, đôi mắt to tròn len lén nhìn sang ba ba, hy vọng đối phương sẽ ngẫu nhiên nhìn lại mình. Nhưng sau vô số lần không thấy ba ba chú ý đến mình, sự vui sướng khi nhìn thấy ba ba tới đón cũng lắng xuống, trong mắt Tần Gia Bảo tràn đầy mất mát, nhóc mím cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía trước là một thân ảnh quen thuộc.

“Anh gấu lớn. . . . .”

Tần Gia Bảo không khống chế được mà kêu to ra tiếng.

Bầu không khí yên tĩnh trong xe lập tức bị phá vỡ.

Khép laptop lại, Tần Lực Dương xoay đầu nhìn Tần Gia Bảo, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tần Gia Bảo tưởng mình quấy rầy ba ba làm việc, liền có chút sợ hãi, cúi đầu xuống, rồi sau đó cố lấy hết dũng khí, ngón tay bé bé chỉ ra ngoài cửa sổ.

Nhìn theo hướng ngón tay của con mình, Tần Lực Dương nghi ngờ ngẩng đầu lên — Cố Thanh?

“Ba ba, là anh gấu lớn.” Tần Gia Bảo sợ sệt nói.

Tần Lực Dương không đáp, chỉ là đôi mắt có chút thâm trầm, “Bảo Bảo, con thích anh trai kia sao?”

Tần Gia Bảo ngẩng đầu, nặng nề gật gật đầu.

Tần Lực Dương hiếm khi thả lòng, cười cười sờ trán con mình, bảo tài xế đậu ven đường, còn mình thì nắm tay Tần Gia Bảo xuống xe.

Cố Thanh lúc này đang sứt đầu mẻ trán, tìm kiếm một lúc lâu rồi cũng không thấy hoa quả khô đâu, cậu cúi đầu chăm chú nhìn vị trí trên tờ giấy.

“A!”

Không chú ý, Cố Thanh liền đâm vào một chướng ngại vật phía trước, do đứng không vững, nên liền ngã ra phía sau, tiếp theo truyền đến tiếng mông chạm đất.

Tần Lực Dương vốn muốn dắt con đi bộ như là trùng hợp gặp được Cố Thanh, không nghĩ đến đối phương lại đâm thẳng vào người mình rồi ngã, đang định thuận tay bắt lấy cậu, nhưng bởi vì mình còn đang dắt con nên không kịp phản ứng.

Cố Thanh cảm giác mình thật xúi quẩy, đi bộ mà cũng bị ngã, không biết xương chậu có bị thương không, nó đang ẩn ẩn đau, hai tay xoa mặt, tay đã xướt da đổ máu, lại dính cát.

“Anh gấu lớn . . . .” Tần Gia Bảo buông tay ba ba, thân hình bé nhỏ lao tới chỗ Cố Thanh, trong âm thanh còn mang theo lo lắng.

Nghe được tiếng trẻ con, Cố Thanh nhíu hàng lông mày lại, ngẩng đầu lên, liền thấy cậu bé ở cửa hàng hôm trước.

“Anh gấu lớn, anh không sao chứ?” Tần Gia Bảo ngồi xổm bên cạnh Cố Thanh, móc khăn lụa trong túi quần ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một mảng mây đen.

Khoảnh khắc đó, Cố Thanh thật sự rất cảm động, liền cười cười nhận lấy khăn, lau chùi cát đất trên bàn tay, chỗ xương chậu còn chút đau đớn, cho nên Cố Thanh tạm thời không thể đứng lên.

“Anh bạn nhỏ, tại sao lại đi một mình nữa rồi, ba em đâu?” Bởi vì cúi đầu lau tay, cho nên Cố Thanh không nhìn thấy được Tần Lực Dương đang đứng cách mình không xa ở phía trước, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền vội vàng ngẩng đầu, “Chẳng lẽ anh ta lại ném em ra đây một mình?”

Có vết xe đổ lần trước, Cố Thanh nghĩ theo hướng đó là điều rất tự nhiên.

Tần Gia Bảo định mở miệng giải thích, đã bị Tần Lực Dương lên tiếng trước, “Tôi sẽ không bỏ con một mình.”

Giọng nói trầm ổn lại quen thuộc này. . . .

“Ba ba.” Tần Gia Bảo nhấc hai cái chân ngắn ngủn chạy đến bên người Tần Lực Dương.

Tần Lực Dương dắt tay con mình, đi tới trước mặt Cố Thanh, chìa tay phải cho đối phương.

Nhìn bàn tay trước mắt, thon dài lại hữu lực, khớp xương rõ ràng, Cố Thanh còn chưa kịp nghĩ nhiều, tay phải của mình đã đặt lên tay đối phương.

Màu lúa mạch và màu trắng phối với nhau rất đẹp, trung hòa lẫn nhau.

Đứng lên, Cố Thanh mới ý thức được hành động quái dị vừa rồi của mình, vội vàng rút tay ra khỏi tay đối phương, thu lại vẻ mặt, sắc mặt khôi phục như thường, nói: “Xin chào, Tần tiên sinh.”

Khách khí chào hỏi, mang theo lễ phép lại giữ khoảng cách.

Tần Lực Dương nhíu chặt mày, nhưng rất nhanh biến mất, “Cố tiên sinh, cậu muốn đi đâu, hay để tôi tiễn cậu một đoạn đi.”

Từ trong xương tủy, Cố Thanh cực kỳ không muốn giao tiếp cùng kẻ có tiền, tuy cậu không rõ lắm tại sao trước kia Cố Thanh lại quen biết được ông chủ Tần Lực Dương này, nhưng hiện tại linh hồn này đã đổi thành cậu, như vậy cậu cũng không cần phải đi ứng phó với đối phương.

“Không cần, như vậy rất phiềnn Tần tiên sinh, tôi chỉ đi mua một chút gia vị, rẽ đằng trước là tới rồi.”

Cố Thanh khước từ rõ ràng như vậy, làm sao Tần Lực Dương lại nhìn không ra, tuy đối phương cự tuyệt là có đạo lý, nhưng trong lòng cũng ẩn ẩn chút không vui. Nguyên nhân thì không rõ ràng lắm, Tần Lực Dương liền quy kết cho thái độ trước và sau khi mất trí nhớ của đối phương chênh lệch quá lớn mà tạo thành.

Cố Thanh không biết được suy nghĩ của Tần Lực Dương, cậu cảm giác ngôn hành của mình không có bất kỳ thất lễ cùng chỗ không ổn nào, cho nên liền nói lời tạm biệt, rồi vòng qua đối phương mà đi.

“Anh gấu lớn. . . .”

Giọng nói rụt rè của Tần Gia Bảo vang lên, cũng thành công kéo lại cước bộ của Cố Thanh.

Mặt Tần Lực Dương đầy ý cười, sờ sờ đầu nhỏ của con mình mà cỗ vũ, lén lút vỗ vỗ bả vai nhỏ nhắn của nó, ý bảo nhanh đi tới chỗ Cố Thanh.

Tần Gia Bảo thấy thế, cảm thấy vui vẻ không thôi, liền chạy tới chỗ Cố Thanh.

Cố Thanh xoa trán, ngồi xổm xuống đối diện Tần Gia Bảo, trên mặt tràn đầy vẻ có lỗi, vì mình vừa rồi xem nhẹ nhóc này mà áy náy.

“Anh gấu lớn . . . .” Tần Gia Bảo lay lay cánh tay Cố Thanh.

Ngồi ở trong chiếc xe màu đen, Cố Thanh nhíu chặt mày, nghĩ mình đến tột cùng làm sao lại ngồi trên xe Tần Lực Dương thế này, cảm nhận được trên đầu gối truyền đến sức nặng, bên tai truyền đến giọng nói mềm mại non nớt, trước mắt là khuôn mặt tươi cười của trẻ con, Cố Thanh cảm thấy cũng không phải khó chấp nhận như vậy.

Lúc này Tần Lực Dương không mở laptop coi tài liệu nữa, mà ngồi bên cạnh, cẩn thận đánh giá hai người đang cười giỡn vui đùa kia, bầu không khí trong xe tản ra sự ấm áp nhàn nhạt.

Chờ Cố Thanh đi vào chợ mua xong nguyên liệu nấu lẩu, Tần Lực Dương lại đưa cậu trở về trường.

Xe hơi dừng trước cổng trường, Cố Thanh mở cửa xuống xe.

“Anh gấu lớn.” Tần Gia Bảo hướng Cố Thanh vẫy vẫy tay, ý bảo đối phương cúi người xuống.

Cố Thanh cười cười cúi người xuống, một cái hôn thật kêu vang lên.

Tuy chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhưng Cố Thanh vẫn có chút hoảng sợ, ngu ngơ trong chốc lát mới nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhéo nhéo hai má tròn trịa của Tần Gia Bảo, rồi ấn xuống một cái hôn lên trán của nhóc đó.

Tần Lực Dương cảm giác chua lè trong lòng, nhưng cũng không biết là đang ăn dấm chua của ai nữa.

Nhìn xe hơi chậm rãi rời đi, Cố Thanh mới xoay người, có một bóng người ngay tại cổng trường, là Ngô Hạo, cũng không biết cậu ta đã đứng chờ ở bao lâu rồi.

“Sao cậu lại ở đây?” Cố Thanh kinh ngạc.

“Tôi đang đợi cậu.” Ngô Hạo nghiêm mặt trả lời, khẩu khí mang theo chất vấn, “Tại sao tắt máy?”

“Tắt máy? À, di động hết pin.” Cố Thanh cười cười đi đến trước mặt Ngô Hạo, xin lỗi nói, “Để các cậu đợi lâu, thật ngại quá, cái này là để chúc mừng cậu.”

Ngô Hạo nhíu nhíu mày, sau một lúc lâu, cuối cùng trên mặt cũng khôi phục nét tươi cười như trước kia, tay phải trực tiếp kéo bả vai Cố Thanh, cười nói cùng cậu vào cổng trường.

Đến ký túc xá, Cố Thanh hiển nhiên bị Phương Tử Nhạc kéo ra kể lể một trận, nào là lo lắng cho cậu, nào là lần sau sẽ không cho cậu ra đường một mình nữa. Phương Tử Nhạc nổi danh là quỷ lải nhải, Cố Thanh thật sự rất sợ cậu ta, nên liền vội dời đề tài.

“Mọi người rửa rau chưa?”

Vừa hỏi xong, tất cả đều im bặt.

Cố Thanh liền bảo mọi người cầm chậu đi rửa rau, để lại một mình Ngô Hạo hỗ trợ ở ký túc xá.

Cố Thanh thích cay, trước kia ở nhà thường nấu lẩu, rồi một mình vừa ôm TV vừa ăn, nay lại có bạn ăn chung, tịch mịch dần được tình bạn bổ khuyết. Lẩu còn chưa nấu, nhưng tâm tình của Cố Thanh lại rất ấm áp.

Cảm nhận nhiệt độ cái chảo trong tay đã vừa, Cố Thanh rắc tiêu vào, cho đến khi mùi thơm bay ra, mới vớt ra, sau đó đem hành đã được xắt nhỏ, gừng đã thái mỏng từng miếng và tỏi bỏ vào, thêm hương liệu cùng tương đậu vào xào đều, sau đó bỏ mỡ bò vào xào chung.

Cả phòng đều tràn ngập mùi thơm của thức ăn.

Ba người Phương Tử Nhạc bưng rau vào, cũng đã có chút khẩn cấp.

Thấy hương vị cũng đủ đậm đà, Cố Thanh liền bỏ thêm nước ấm vào nồi, canh cốt là lựa chọn tốt nhất, nhưng điều kiện trước mắt có hạn, đành dùng cái này tạm.

Dù vậy, hương vị của nồi lẩu cũng vô cùng ngon, tê cay tươi nóng, hương vị phong phú, hơn nữa có bia ướp lạnh, năm người ăn uống đến thỏa thích.

“Cố Thanh, sớm biết cậu nấu ăn lợi hại như vậy, chúng tôi sẽ không cần chịu đựng bị căn tin bóc lột a.” Ngô Hạo khoa trương nói, chắc do uống bia, mà trên mặt ửng hồng một mảng.

“Tớ cũng chỉ biết nấu chút món ăn gia đình thôi.” Cố Thanh trả lời.

“Món gia đình?” Ngô Hạo híp hai mắt lại, tinh tế cân nhắc, cảm thấy trong óc hiện lên lời nói quen thuộc, sau đó đột nhiên hung hăng vỗ vỗ đầu, “Cố Thanh, tôi có một công việc cho cậu, cậu có muốn thử một chút không?”

“Công việc?” Gấp miếng khoai tây trong nồi ra, chấm tương ớt, vừa định bỏ vào miệng, thì Cố Thanh đã bị lời nói của Ngô Hạo hấp dẫn.

“Ừ, ông chủ của chị họ tôi muốn tìm một người biết nấu ăn, điều kiện rất hà khắc, mấy ngày nay chị ấy vội vàng tìm người khắp nơi mà không được, sắp vội đến chết rồi.”

“Nếu là điều kiện rất hà khắc, sao tớ có thể được nhận chứ?” Cố Thanh cũng không quá tự cao về tài nấu nướng của mình, kẻ có tiền đều quen ăn sơn hào hải vị, với trình độ của cậu, e là không đạt yêu cầu của bọn họ rồi.

“Ha ha, cậu có biết ông chủ của chị ấy yêu cầu gì không?” Nghĩ đến điều kiện của chị họ mình là Ngô kỳ nói lúc trước, Ngô Hạo liền không nhịn được mà bật cười.

“Là gì?” Mấy người khác cũng bị khơi dậy tò mò, đồng thời hỏi.

“Ông chủ chị ấy nha, chỉ cần một người biết làm mấy món ăn gia đình, tất nhiên hương vị phải ngon, nhưng tuyệt đối không thể có trình độ đầu bếp.”

Ngô Hạo nói xong, mấy người khác cũng đều nở nụ cười, cảm thấy điều kiện này cũng kỳ quái, đầu năm nay, chỉ cần bỏ tiền, muốn tìm đầu bếp hạng nhất biết làm đồ ăn tinh xảo cũng không phải việc khó, nhưng muốn tìm một kẻ bình thường làm ra mấy món ăn có hương vị ngon cũng có chút khó khăn.

Nhưng mà, Cố Thanh lại cảm thấy mình cũng có cửa được nhận việc này, vội nói với Ngô Hạo là mình muốn thử một lần, Ngô Hạo cũng không lơ mơ, nghe thế liền gọi cho chị họ, hẹn thời gian cùng địa điểm thử việc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.