Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 58: Ngất xỉu



Mẹ bị ngất!

Vừa thi xong cuối kỳ, còn chưa kịp thở ra, Cố Thanh đã nhận được điện thoại của chị tiểu Anh, nghe được 1 tin khủng khiếp!

Tần Lực Dương lúc đó đang ở bên cạnh Cố Thanh, thấy vợ sắc mặt trắng bệch, trong lòng cũng đoán được 1 chút, sợ là trong nhà đã xảy ra chuyện.

Mẹ Cố đột nhiên ngất xỉu trong quán, tiểu Anh và chú Lý sợ hãi, vội vàng kêu xe cứu thương đưa người đến bệnh viện gần đó, chờ hai người tỉnh táo lại, mới nhớ gọi điện thoại báo cho Cố Thanh, nhưng mẹ Cố đang cấp cứu, đèn phòng cấp cứu vẫn đang sáng, họ cũng không rõ về tình hình cụ thể, chỉ có thể nói tình huống cơ bản cho Cố Thanh, về phần nguyên nhân bệnh cụ thể bọn họ cũng không biết gì hơn.

Nhận được đáp án mơ hồ như vậy, khiến Cố Thanh sợ hãi, việc lần trước từ từ hiện lên trong đầu. Kiếp trước Cố Thanh là một cô nhi, đối với sinh lão bệnh tử đã là định luật bất biến, Cố Thanh đương nhiên hiểu được, cậu lẻ loi một mình, cũng không sợ, nhưng nay, vì người thân, cậu không thể giữ được bình tĩnh nữa, mẹ là người cậu tôn kính yêu quý nhất trên đời này, cậu sẽ không chịu nổi nếu bà xảy ra chuyện gì.

Điện thoại từ trên tay rơi xuống giường, Cố Thanh cứng ngắc thân thể, mờ mịt nhìn phía trước, cậu vô cùng tự trách, cậu chưa kịp hiếu thuận với mẹ mà. Con người a, luôn đến khi sắp mất đi, mới có thể cảm thấy quý trọng.

Kéo Cố Thanh ôm vào lòng, Tần Lực Dương vỗ về mái tóc đen của cậu, thoải mái nói: “Mẹ không sao đâu, tin anh đi.”

Cố Thanh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, người trước mắt chính là nơi ấm áp duy nhất lúc này.

Cố Thanh và Tần Lực Dương mang theo Tần Gia Bảo lập tức lái xe về thành C, bọn họ không hề dừng lại, trực tiếp chạy tới bệnh viện, chờ khi họ tới, đã là tám giờ tối.

Chị tiểu Anh mang bình thủy đi lấy nước, chú Lý thì ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh, cúi đầu, trên mặt là bi thương và uể oải, Cố Thanh thấy rất rõ, Cố Thanh cảm thấy ấm áp, có chút cảm động, nhưng loại cảm kích này rất nhanh đã bị lo lắng và sốt ruột cho mẹ thay thế.

“Chú Lý, mẹ con thế nào rồi?”

Bước nhanh tới, Cố Thanh kéo 2 tay chú Lý, lo lắng hỏi thăm.

“Bác sĩ nói tạm thời không sao, chỉ là…”

Chú Lý năm nay đã hơn năm mươi, là đàn ông đông bắc điển hình, vóc người cao tráng, mặt mày đoan chính, thường ngày cũng rất hay nói đùa, tâm tính trẻ trung, nên cũng không thấy già, nhưng lúc này, trước mặt Cố Thanh, lại có 1 cảm giác tang thương khó hiểu, ngay cả thái dương cũng lộ rõ vài sợi tóc bạc.

“Chỉ là cái gì, chú Lý, chú cứ nói đi, bác sĩ rốt cuộc nói cái gì, mẹ con bà ấy…”

Cố Thanh vô cùng kích động, không kiềm được mà lay tay chú Lý, gân xanh trên trán hơi lộ ra.

“A Thanh, em đừng như vậy, tay chú Lý cũng bị em làm gãy mất.”

Chị tiểu Anh thấy tình thế không thích hợp, nhanh chóng buông bình thủy trong tay cố gắng gỡ bàn tay của Cố Thanh ra khỏi người chú Lý.

Tần Gia Bảo co rúm người, trốn phía sau Tần Lực Dương, trong mắt bé anh gấu lớn luôn ôn nhu thích cười, hình dáng như phát điên này, bé rất sợ, cũng càng lo lắng.

Tần Lực Dương trực tiếp kéo Cố Thanh ra phía sau ôm lại, siết chặt người vào lòng.

Nản chí hạ tay xuống, Cố Thanh biết mình kích động, cậu không muốn làm ai bị thương, cậu áy náy nhìn chú Lý, “Chú Lý, xin lỗi.”

“A Thanh, chú Lý là người từng trải, chú Lý hiểu mà. Cháu ngoan, mẹ cháu là người tốt, bà không sao đâu, tin tưởng chú Lý, bác sĩ còn đang hội chẩn, đi đến hỏi thử xem.”

Chú Lý khoan dung vỗ vỗ vai Cố Thanh, thấu hiểu nói.

Tần Gia Bảo đứng ra, kéo kéo cánh tay đang buông 1 bên của Cố Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thẳng Cố Thanh, “Anh gấu lớn, ba ba rất lợi hại, bà ngoại nhất định sẽ tốt thôi, cục cưng rất ngoan, bà ngoại rất thích rất thích cục cưng, cục cưng sẽ chơi cùng bà ngoại.”

Nhìn Tần Gia Bảo ngoan ngoãn, viền mắt hơi phiếm hồng, khom lưng cúi người, Cố Thanh ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm mại.

Đứng ở phòng làm việc, Cố Thanh lẳng lặng nghe kết quả chẩn đoán bệnh sơ bộ của bác sĩ.

“Bệnh nhân đã từng bị thương ở đầu đúng không?”

Cố Thanh nhớ tới chuyện tháo dỡ một năm trước, mẹ vô ý bị đập trúng đầu. Cố Thanh nhanh chóng gật đầu, bổ sung nói: “Ân, một năm trước. Nhưng lúc ấy không phải đã ổn rồi sao?”

Vị bác sĩ trung niên mang mắt kính viền vàng, trong ánh mắt tỏ ra tức giận, lạnh lùng trả lời: “Lần trước căn bản không khỏi hẳn, cậu làm con như vậy sao, ngay cả chuyện ảnh hưởng đến sức khỏe mẹ mình cũng không biết, cậu không bị lương tâm khiển trách à?”

Ngôn ngữ sắc bén của bác sĩ làm Cố Thanh đau nhói, tuy rằng bác sĩ nói không rõ lắm, nhưng Cố Thanh cũng rất tự trách, bị thương ở đầu dù nhỏ nhưng vẫn có thể xảy ra vấn đề lớn, cậu lúc đầu sao lại dễ dàng đồng ý cho mẹ xuất viện ni, nói trắng ra, là cậu thiếu suy nghĩ cho mẹ, nếu như lúc đó cậu kiên trì bảo bệnh viện làm kiểm tra, có phải bây giờ mẹ đã không sao không. Cố Thanh run rẩy.

“Bác sĩ, xin ông, mẹ cháu không thể có chuyện gì được.”

“Sớm biết vậy thì sao lại làm, uổng phí đi cơ hội điều trị tốt nhất, bệnh nhân hiện tại bị xuất huyết nội nghiêm trọng, chỉ có phẫu thuật, không còn cách khác.”

Sự đau lòng và hỗ thẹn của Cố Thanh đã hòa tan sự lạnh lùng tức giận của bác sĩ, cũng không đành lòng tiếp tục trách cứ thanh niên này nữa.

Tần Lực Dương nâng Cố Thanh dậy, liếc mắt nhìn bác sĩ trung niên đối diện, bình tĩnh, hỏi: “Tỷ lệ thành công bao nhiêu?”

Chỉ bị Tần Lực Dương liếc nhìn thoáng qua, nhưng bác sĩ có chút sợ hãi, tuy nhiên vẫn giả vờ bình tĩnh trả lời: “Bệnh viện chúng tôi không có điều kiện lẫn kỹ thuật, 4 phần cũng sợ là hơi miễn cưỡng, nếu có thể chuyển đến bệnh viện quân y thành B, thỉnh viện trưởng tiền nhiệm của họ tự mình mổ, chí ít cũng được 6 phần.”

“Khi nào thì tỉnh? Tình huống hiện tại có tiện di chuyển không?”

Tần Lực Dương lãnh tĩnh hỏi.

“Sau khi thuốc mê hết hiệu lực, bệnh nhân có thể tỉnh, theo tình hình hiện nay, nếu hai ngày nữa, chờ bệnh tình ổn định, đến lúc đó cần phải cẩn thận, chuyển đến thành B cũng không có vấn đề gì. Nhưng còn người mổ, các người cần phải mất chút công sức, có người nói viện trưởng tiền nhiệm đã cùng gia đình di dân sang nước M, rất ít khi về nước.”

“Tên?”

Tần Lực Dương hỏi lưu loát đơn giản rõ ràng, bác sĩ sửng sốt 2 giây mới hiểu được, khẽ thở dài, trả lời: “Dương Danh Sơn, là bác sĩ khoa não giỏi nhất trong nước.”

Tần Lực Dương ôm Cố Thanh đi khỏi văn phòng bác sĩ.

“Lực Dương, mẹ, bà ấy…”

“Mẹ sẽ không sao, em chỉ cần tin anh là tốt rồi.”

Cố Thanh gật đầu, điều hắn nói, kiên định hữu lực, cậu luôn tin tưởng.

Chú Lý và chị tiểu Anh cũng đã ở đây một ngày đêm, cả người đều mệt mỏi, Cố Thanh liền để cho bọn họ về trước, trong lòng phiền não bất an, nên cậu cho 2 người nghỉ vài ngày, tình hình này, chuyện ở tiệm cơm đương nhiên phải tạm thời ngừng kinh doanh. Tần Gia Bảo dù sao cũng còn nhỏ, tới giờ, cũng không cách nào chống đỡ nằm trong lòng Cố Thanh mà ngủ, Cố Thanh ôm bé ngồi trên ghế bên giường bệnh, hai mắt luôn nhìn mẹ.

Sắc mặt vàng vọt, mày nhíu chặt, nếp nhăn lộ rõ, tóc bạc bên thái dương, thời gian vô tình đã lưu lại trên gương mặt kiên cường của mẹ những dấu vết không thể xóa nhòa. Những … vết tích rất nhỏ, nhưng Cố Thanh tức giận chính mình bây giờ mới phát hiện, tâm như siết chặt, co quắp đau nhức.

Tần Lực Dương mang cơm vào, liền thấy Cố Thanh tự ôm lấy mình, trong mắt là vài phần hổ thẹn, vài phần đau lòng, buông cơm xuống, Tần Lực Dương ôm lấy Cố Thanh, kéo người vào lòng.

Qua một đêm vất vã, Cố Thanh cũng rất mệt mỏi, dưới sự ép buộc yêu cầu của Tần Lực Dương miễn cưỡng ăn vài miếng cơm, liền thấy ăn không vô, thân thể cực kỳ mệt mỏi không chống đỡ nổi nữa liền ngủ, Tần Lực Dương xin bệnh viện giường xếp, mở ra đặt 1 bên, đặt Tần Gia Bảo xuống xong, nhỏ giọng khuyên bảo: “Ngày mai mẹ sẽ tỉnh, thấy bộ dạng tiều tụy của em, bà sẽ lo lắng.”

Cố Thanh cuối cùng bị thuyết phục, lên giường nằm, chỉ co người lại, nhưng không ngủ được. Tần Lực Dương đau lòng, chỉ có liên tục xoa mặt cậu, muốn giúp cậu thả lỏng.

Đại khái nhờ tác dụng trấn an từ Tần Lực Dương, cuối cùng, Cố Thanh mơ mơ màng màng ngủ.

Lời tác giả: Tiểu kịch trường:

Tiểu tiểu (đôi mắt to trong veo như nước ủy khuất nhìn Cố Thanh ): Cha, hôm nay lão sư dữ với Viên Viên. Ô oa…

Cố Thanh (lo lắng ôm con trai): Viên Viên không ngoan à?

Tiểu tiểu: Ô ô… Viên Viên rất ngoan… Ô ô… Viên Viên không có nói dối, ô ô… lão sư không tin.

Cố Thanh (yêu thương lau nước mắt cho con): Viên Viên không khóc, cha tin mà, Viên Viên nói gì với lão sư?

Tiểu tiểu (lấy lòng cọ cọ Cố Thanh): Lão sư hỏi các bạn nhỏ, cục cưng là từ đâu ra?

Cố Thanh (trong lòng có dự cảm bất hảo): Sau đó?

Tiểu tiểu (đắc ý trả lời): Con nói, con là từ bụng cha đi ra.

Cố Thanh (vẻ mặt hắc tuyến!!!): Ai dạy con?

Tiểu tiểu (càng thêm đắc ý): Ba ba nói a, ba ba còn nói, Viên Viên chính là do ba ba và cha thường hay lắc lư lắc lư mà có. Cha, lắc lư lắc lư là cái gì, Viên Viên cũng muốn.

Cố Thanh (2 tay nắm chặt): Tần Lực Dương, anh chết chắc rồi!

Tiều tiểu (co rúm lại trốn trong lòng cha, vì ba ba đồng tình): Ai~, ba ba, ba ba lại sắp phải quỳ gối rồi. Không phải lỗi của Viên Viên nga…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.