Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 114: Câu chuyện về lỗ chó



Mạc Phi lập tức nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn Nhan Thần: “Nhan Nhan, biện pháp của ngươi là chui lỗ chó à?”

Nhan Thần gật gật đầu: “Đúng vậy! Mạc Phi, cái lỗ chó này rất đặc biệt nha!”

Mạc Phi có chút tò mò: “Đặc biệt? Đặc biệt chỗ nào?”

Nhan Thần chắp tay sau lưng nói: “Đây là chuồng chó mà hiệu trưởng đặc biệt chuẩn bị cho chó yêu Đạt Ma Gia của mình a, con chó kia đắt ghê lắm!”

“Bao nhiêu?” Mạc Nhất hỏi.

Nhan Thần giơ năm ngón tay, trịnh trọng nói: “Năm trăm vạn.”

Mạc Phi hít sâu một hơi, trừng to mắt: “Năm trăm vạn!”

Năm trăm vạn? Nếu là mấy tháng trước, Mạc Phi hắn đây so ra còn kém một móng vuốt của con chó kia a, nhưng vấn đề là hiện giờ giá trị tăng lên rồi, năm trăm vạn cũng chẳng là bao.

Nhan Thần chống nạnh nói: “Chui đi!”

Mạc Phi nhìn Nhan Thần, lúng túng nói: “Không tốt lắm đi.”

Mạc Phi hắn hiện giờ ít nhiều gì cũng là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu thiếu nữ thanh xuân, chui lỗ chó thực sự tổn hại hình tượng a.

Nhan Thần bĩu môi, khó hiểu nhìn Mạc Phi: “Có gì không tốt chứ? Hiện giờ ở đây có ai đâu, không thì để ta chui qua trước dọ thám cho ngươi.”

Mạc Phi chớp chớp mắt nhìn Nhan Thần, có chút cổ quái nói: “Nhan Nhan, ngươi có vẻ rất quen thuộc với việc này a! Thần Thần nhà ngươi có biết việc ngươi chui lỗ chó không?”

Nhan Thần thực tự nhiên nói: “Biết a! Trước đây ta cùng Thần Thần thường xuyên chui lỗ chó ra ngoài chơi.”

Mạc Phi thực kinh ngạc trợn mắt, nhịn không được nói: “Cảnh Thần cũng chui lỗ chó à?”

Nhan Thần gật đầu: “Đúng vậy! Trước đây rất thường xuyên chui, chỉ là sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không chui nữa.”

“Chuyện gì?” Mạc Phi bát quái hỏi.

Nhan Thần thở dài, thực phiền muộn nói: “Mỗi lần chui lỗ chó Thần Thần cứ ì à ì ạch chậm như rùa ấy, kết quả lần nọ hắn chui được một nửa thì chó tới!”

Mạc Phi trừng mắt, có chút đồng tình hỏi: “Hắn bị chó cắn à?”

Nhan Thần gật đầu: “Ừm! Thần Thần cứ luôn nói mông bị cắn thành không đều nhau, bất quá ta thấy vẫn rất đều a.”

Mạc Phi: “…” Thần Thần nhà ngươi có biết ngươi lén nói sau lưng hắn như vậy không?

Mạc Phi thầm nghĩ, ngày nào đó lỡ như nghèo túng, mình có thể bán tin tức này cho tòa soạn báo, khẳng định có thể kiếm được một mớ. Nam thân đeo kính nghiêm nghị kia cư nhiên lại có lịch sử chui lỗ chó, thế giới này quả nhiên là tri nhân tri diện bất tri tâm a!

Nhan Thần nhìn Mạc Phi nói: “Ta chui trước đây.”

Mạc Phi gật đầu: “Ừm.”

Nhan Thần khom người xuống, nhanh nhẹn chui vào bên trong.

Mạc Nhất nhìn bóng dáng Nhan Thần biến mất, liền xoay qua hỏi: “Thiếu gia, ngươi nghĩ kĩ chưa?”

Mạc Phi có chút ngượng ngùng nói: “Nhất Nhất, ta cứ cảm thấy có chút không ổn.”

Mạc Nhất khẽ thở dài: “Thiếu gia, ngươi đừng nhăn nhó nữa, trước kia không phải ngươi thường xuyên chui lỗ chó ra ngoài mua đồ ăn vặt à, ta không chịu chui ngươi còn đạp ta.”

Mạc Phi rối rắm cười nói: “Nhất Nhất a! Nay khác xưa rồi a, thiếu gia ta đây hiện giờ tốt xấu gì cũng là nhân vật công chúng, phải chú ý thể diện a.” Nói xong lời cuối cùng, Mạc Phi vươn tay vỗ vỗ mặt mình.

Mạc Nhất nhướng mày, nhún vai nói: “Thiếu gia, trước kia ngươi nói mặt mũi không đáng tiền a.”

“Đó là trước kia thôi, hiện giờ mặt mũi thiếu gia nhà ngươi đáng giá lắm, hôn một cái là một trăm vạn đó, Nhất Nhất muốn hôn ta thì cứ nói, ta sẽ giảm giá còn tám mươi vạn a.” Mạc Phi nghiêm trang nói.

Mạc Nhất cười: “Thiếu gia, ngài thực quý giá, ta không có tiền đến vậy đâu, ngươi đi dụ tam hoàng tử đi, ta thấy hắn là kẻ coi tiền như rác a.”

Mạc Nhất thầm nghĩ, tam hoàng tử nhất định có rất nhiều tinh tệ, đẩy qua hắn là tốt nhất.

Mạc Phi trừng mắt xem thường, tức giận nói: “Đừng nhắc tới hắn, cũng không chịu gọi ta dậy sớm một chút, chỉ biết ngủ thôi, đúng là tên chết tiệt mà.”

Mạc Nhất nhún vai: “Không thì thiếu gia che mặt lại đi, bảo vệ gương mặt vô giá của ngươi rồi hãy chui vào.”

Mạc Phi gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Tới nước này rồi chỉ có thể làm vậy, sách nói người làm chuyện lớn phải biết co biết dãn, tránh ra, không phải chỉ là chui lỗ chó thôi sao, một hai lần là thuần thục thôi, thiếu gia ta rành lắm.”

Mạc Nhất gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Mạc Phi cởi áo khoác trùm lên đầu, lại vén tay áo rồi ngồi xổm xuống.

“Mạc Phi, là ngươi à?” Đúng lúc này một âm thanh quen thuộc truyền vào tai Mạc Phi, trái tim mạc Phi giật thót, ngã quỵ xuống đất.

“A!” Mạc Phi hét thảm một tiếng, chết tiệt, trật chân rồi, thảm rồi a.

“Đại hoàng tử.” Mạc Nhất chắn trước người Mạc Phi, thực đề phòng nói.

“Mạc Phi, ngươi làm gì đó? Không sao chứ?” Lâu Phong không để ý tới Mạc Nhất, thực thân thiết hỏi Mạc Phi.

Mạc Phi kéo áo khoác trên đầu xuống, miễn cưỡng cười nói với Lâu Phong: “Đại hoàng tử, sao ngài lại ở đây?”

Mạc Phi ác liệt thầm nghĩ, Lâu Phong xuất hiện ở đây chẳng lẽ cũng định chui lỗ chó?

“Ta nghe thấy bên này có tiếng động nên qua xem thử, thực không ngờ lại thấy hai người các ngươi.”

Mạc Phi đắc ý cười cười, ngươi thấy hai chúng ta ở đây nên không dám chui đi.

Thấy Mạc Phi nhìn mình mỉm cười tươi rói, Lâu Phong có chút khó hiểu: “Cũng muộn lắm rồi, bên cổng đã bị chắn hết đường rồi, để ta dẫn các ngươi tới lối đi bí mật đi.”

Mạc Phi kinh ngạc trợn tròn mắt: “Có lối bí mật à?”

Lâu Phong gật đầu, thực phong độ cười nói: “Đương nhiên là có, đi theo ta.”

“Hảo!” Nhìn vẻ mặt ôn hòa của Lâu Phong, Mạc Phi đột nhiên cảm thấy người này có chút suất.

Mạc Phi cà nhắc đi theo sau Lâu Phong, thầm nghĩ, đại hoàng tử chính là đại hoàng tử, rốt cuộc vẫn đáng tin hơn Nhan Thần một chút.

Mạc Phi cùng Mạc Nhất đi theo Lâu Phong vòng tới khu ký túc xá của lão sư học viện.

Ba người vừa từ khu ký túc xa tiến ra, Lâu Vũ liền chạy tới.

“Mạc Phi, ngươi chạy đi đâu đó?” Lâu Vũ thực đề phòng nhìn Lâu Phong.

“Có chạy đi đâu đâu?” Mạc Phi có chút ngạc nhiên nhìn Lâu Vũ: “Ngươi dậy còn muộn hơn ta sao giờ đã tới rồi, ngươi vào bằng cách nào vậy?”

“Trèo tường.” Lâu Vũ thản nhiên nói.

“Trèo tường? Học viện có mắc điện cao thế, nếu trèo loạn không phải sẽ bị giật chết à?” Mạc Phi khó hiểu hỏi.

Lâu Vũ có chút đắc ý nói: “Ba năm trước ta đã bắt đầu trèo tường học viện rồi, vẫn sống tới giờ.”

Nhìn bộ dáng đắc ý của Lâu Vũ, Mạc Phi thầm nghĩ, làm trái quy định học viện mà còn đắc ý như vậy, sớm muộn gì cũng bị phê bình.

Lâu Vũ kéo Mạc Phi qua hỏi: Ngươi không sao chứ?”

Mạc Phi lắc đầu: “Không có việc gì, ta có thể có việc gì chứ?”

Lâu Vũ nắm tay Mạc Phi trừng mắt nhìn Lâu Phong một cái rồi nói: “Đi thôi, mau tới hậu trường chuẩn bị đi, mấy tuyển thủ kia đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.”

Mạc Phi bị Lâu Vũ kéo đi, Mạc Nhất đi theo phía sau, bất đắc dĩ thở dài.

Mạc Phi bị túm vào hậu trường, bất đắc dĩ trừng Lâu Vũ: “Ngươi lại phát điên gì vậy?”

Lâu Vũ cũng trừng mắt: “Sao ngươi lại ở cùng một chỗ với Lâu Phong?”

Mạc Phi nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Trùng hợp gặp thôi, ta bị kẹt ở bên ngoài nên Lâu Phong dẫn ta vào.”

Lâu Vũ nhíu mày: “Tên đó luôn làm bộ làm tịch gạt người ta mắc câu, ngươi đừng để bị lừa.”

Mạc Phi phủi phủi quần áo: “Người ta còn biết giả vờ, còn ngươi ngay cả giả vờ cũng không biết.”

Nghe thấy lời Mạc Phi, Lâu Vũ nhịn không được trừng mắt.

Một trận tiếng bước chân truyền tới, Nhan Thần mở cửa vọt vào: “Mạc Phi, ngươi đã tới rồi à? Ta đứng bên trong chờ thật lâu mà không thấy ngươi chui vào, ta cứ tưởng ngươi xảy ra chuyện rồi chứ.”

“Chui vào?” Lâu Vũ khó hiểu hỏi.

Nhan Thần không chút nghĩ ngợi nói: “Mạc Phi không vào được, ta dẫn hắn đi chui lỗ chó.”

Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, há hốc nói: “Ngươi bị Lâu Phong bắt gặp đang chui lỗ chó?”

Mạc Phi đỏ mặt: “Ta còn chưa kịp chui thì Lâu Phong đã tới rồi, sau đó hắn liền dẫn ta vào theo đường bí mật kia.”

“Ngươi không vào được sao không chịu gửi tin cho ta?”

Mạc Phi nhìn Lâu Vũ nói: “Ta không nghĩ tới a!”

“Ngươi…” Lâu Vũ căm giận trừng mắt.

Nhan Thần tròn mắt, có chút sợ sệt nói: “Tam hoàng tử, hôm nay không phải ngươi phụ trách duy trì trật tự à, ta thấy bên ngoài thực loạn, hay ngươi ra xem một chút đi, nếu phát sinh sự cố thì không hay lắm đâu.”

Mạc Phi cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Mạng người quan trọng, ngươi rời khỏi cương vị công tác như vậy không tốt đâu!”

Nhìn bộ dáng Mạc Phi, Lâu Vũ bất đắc dĩ nói: “Vậy ta đi đây.”

Mạc Phi gật đầu: “Đi đi, đi đi!”

Nhan Thần nhìn Mạc Phi nói: “Mạc Phi, sắc mặt tam hoàng tử có vẻ không tốt lắm, ta thấy hình như hắn ghen tị thì phải.”

Mạc Phi trừng mắt: “Kệ hắn đi.”

Nhan Thần nhún vai: “Đúng rồi, hai ngày trước các ngươi có tới giác đấu tràng không, nghe nói có người khiêu chiến bách chiến vương, thắng liên tiếp một trăm trận, đột phát kỉ lục a!”

Mạc Phi nhìn qua Nhan Thần: “Nhan Nhan, sao cái gì ngươi cũng biết hết vậy?”

Nhan Thần đắc ý hất cằm: “Đương nhiên rồi, Thần Thần nói, làm ăn mua bán nhất định phải biết nắm bắt tin tức.”

Mạc Phi nhíu mày: “Vậy ngươi biết người đó là ai không?”

Nhan Thần bỉu môi, bất mãn nói: “Tuy không biết hắn là ai nhưng ta khẳng định nhất định là khốn khiếp.”

Mạc Phi có chút khó hiểu: “Sao ngươi biết được?”

Nhan Thần trợn mắt: “Ngươi biết hắn hại ta tổn thất bao nhiêu không? Một trăm vạn, một trăm vạn đó a! Một trăm vạn có thể mua được biết bao nhiêu thịt khô a! Mạc Nhất, ngươi nói coi người nọ có phải khốn khiếp không?”

Mạc Nhất liếc nhìn Nhan Thần một cái, có chút do dự nói: “Xem là vậy đi.”

Nhan Thần nhíu mày: “Gì mà xem là vậy chứ, vốn chính là vậy, bất quá cũng có chút kỳ lạ, Thần Thần nói người bình thường tuyệt đối không có khả năng thắng liên tục một trăm trận, chín mươi chín trận đã hiếm lắm rồi.”

Bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận huyên náo, tiếng la hét chói tai không ngừng vang lên.

Mạc Phi nhíu mày: “Bên ngoài có chuyện gì vậy, sao tự nhiên lại la hét ỏm tỏi như vậy?”

Mạc Nhất lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Không rõ lắm.”

Nhan Thần đảo mắt nói: “Để ta ra ngoài xem thử xem.”

Mạc Phi gật đầu: “Đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.