Thấy Lâu Vũ đáp ứng yêu cầu của mình, biểu tình Thiên Diệp không khỏi có chút vui sướng.
“Tam hoàng tử, ngươi đúng là người tốt, ngay cả phòng ngủ của mình cũng tặng được! Ta biết ngươi tình sâu ý nặng với ta, tuy ngoài miệng nói không
hứng thú nhưng trong lòng vẫn rất thích ta. Ta nói mà, trên đời này làm
gì có người không thích ta chứ!” Thiên Diệp cảm động nhìn Lâu Vũ nói.
Lâu Vũ từ chối cho ý kiến, sắc mặt rất khó coi.
Thiên Diệp thực say mê nhìn Lâu Vũ, đắc ý nói: “Nghĩ tới mình có thể nằm trên giường của tam hoàng tử cùng tam hoàng tử phi, ta liền cảm thấy nhiệt
huyết sôi trào a! Nếu tam hoàng tử thực sự nuối tiếc cái giường kia thì
có thể qua ngủ chung với ta! Bất quá phải nói trước, ngươi không thể
động tay động chân với ta, ngươi không phải dạng ta thích.”
Lâu Vũ nghiến răng, hít sâu một hơi: “Không cần, ta không có hứng thú ngủ chung với ngươi.”
Thiên Diệp hừ lạnh một tiếng: “Tam hoàng tử đúng là không biết hưởng phúc mà! Trên đời này không biết có bao nhiêu người muốn leo lên giường ta a?”
Thiên Diệp chuyển ánh mắt về phía Mạc Phi: “Tam hoàng tử phi, tam hoàng tử
không có hứng thú giúp ta làm ấm giường, ngươi có hứng thú không? Tuy
hắn không phải dạng ta thích nhưng ngươi thì phải a! Nếu ngươi động tay
động chân thì ta cũng sẽ phối hợp.” Thiên Diệp chớp chớp mắt, thực ngây
thơ nói.
Lâu Vũ có chút táo bạo nhìn Thiên Diệp: “Thiên Diệp, ngươi có biết xấu hổ không vậy?”
Thiên Diệp sờ sờ mặt mình, đương nhiên nói: “Mặt, ta đương nhiên là muốn mặt
mũi rồi, ta xinh đẹp như vậy, không biết xấu hổ thực đáng tiếc a!”
Thiên Diệp chậm rãi nói: “Gương mặt này của ta rất đáng, công ty đã mua bảo
hiểm hai tỷ cho nó a, nếu bị hủy thì sẽ được bồi thườn tới mười tỷ, ta
dựa vào mặt kiếm cơm, các ngươi không hiểu được gương mặt này quý giá cỡ nào đâu.”
Lâu Vũ: “…”
Thiên Diệp liếc mắt nhìn về hướng
Trịnh Huyên, vẻ mặt khó xử nhăn nhó nói với Mạc Phi: “Tam hoàng tử phi,
có chuyện này không biết có nên nói hay không.”
Trong lòng Trịnh Huyên có chút lo lắng, nhịn không được nói: “Không biết có nên nói hay không thì tốt nhất ngươi đừng có nói.”
Thiên Diệp bất mãn liếc nhìn Trịnh Huyên, sau đó thực điềm đạm đáng yêu nhìn Mạc Phi.
“Là như vầy, vừa nãy ta nghe Trịnh Huyên nói phòng khách không đủ, nếu vậy thì…”
Thiên Diệp xoay người chỉ tay về phía Trịnh Huyên: “Tam hoàng tử phi, tốt
nhất ngươi nên đá hắn ra ngoài, ngươi xem hắn kìa, mắt nhọn mũi nhọn
miệng nhọn, mắt lồi mũi lồi miệng lồi tai lồi cổ lồi, ba nhọn năm lồi,
rõ ràng là diện mạo xúi quẩy! Người này không thể lưu lại được đâu! Sớm
muộn gì ngươi cũng bị xui lây.” Thiên Diệp nghiêm túc nói với Mạc Phi.
Mặt Trịnh Huyên đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Diệp: “Ngươi nói cái gì? Tên ngu xuẩn này, ngươi giỏi thì lặp lại xem?”
Thiên Diệp trốn ra sau lưng Mạc Phi, vô cùng nghiêm túc nói: “Tam hoàng tử
phi, ta nói đều là thật, nếu ngươi không muốn gặp xúi quẩy thì mau đá
hắn ra khỏi nhà đi, để người như vậy ở trong nhà, cả đời sẽ không phát
tài được a! Ngươi ngẫm lại xem, cả đời không thể phát tài là chuyện đáng sợ cỡ nào a!”
Trịnh Huyên vỗ mạnh một chưởng lên bàn trà, chiếc bàn lập tức vỡ nát.
“Xem xem, ta nói đúng không, người này chẳng những có diện mạo xúi quẩy mà
còn phá hoại nữa, thật sự không thể lưu lại a!” Thiên Diệp trịnh trọng
nói.
Trịnh Huyên nhìn Mạc Phi, trong lòng có chút lo lắng: “Ta cảm thấy miếu nhỏ nhà chúng ta không chứa nổi đại tôn phật ngươi.”
Thiên Diệp tán thưởng nhìn Mạc Phi: “Tam hoàng tử phi, ngươi làm vậy là đúng.”
“Ngươi…” Trịnh Huyên siết nắm tay, sắc mặt như muốn đập chết Thiên Diệp.
Mạc Phi bất đắc dĩ nhìn về phía Mạc Nhất, Mạc Nhất nhíu chặt mày, trầm mặc
một lúc lâu, cuối cùng không chống lại được ánh mắt cầu xin của Mạc Phi: “Trịnh Huyên, ngươi trở về đi.”
Trịnh Huyên không cam lòng nhìn
Mạc Nhất: “Nhất Nhất, ngươi đuổi ta đi, ngươi tin tưởng hắn? Ta làm gì
mà ba nhọn năm lồi như hắn nói, rõ ràng là nói hưu nói vượn.”
Thiên Diệp không đồng ý: “Nhất Nhất mỹ nhân, ta không có nói hưu nói vượn! Ta thấy hắn chẳng những bị vận xui quấn thân mà còn khắc thê nữa, ngươi
nhất định phải thận trọng a! Ngươi có cần suy nghĩ về ta một chút không? Bát tự của ta đặc biệt rất vượng, đi theo sẽ nhất định sẽ ăn sung mặc
sướng cả đời, ngươi suy nghĩ một chút đi! Ta lớn lên dễ nhìn hơn người
này, hơn nữa quan trọng nhất là kỹ thuật của ta tốt hơn hắn, ta thân
kinh bách chiến, cái gì cũng biết cả.”
Trịnh Huyên siết chặt nắm tay, bổ nhào về phía Thiên Diệp.
Mạc Phi không chút do dự chắn trước mặt Thiên Diệp, Mạc Nhất khẩn cấp tiếp
được đòn tấn công của Trịnh Huyên. Mạc Nhất dính một đấm của Trịnh Huyên lảo đảo lùi về sau mấy bước, thấy một màn như vậy, sắc mặt Trịnh Huyên
lập tức trắng bệch!
Mạc Nhất nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Ngươi về trước đi.”
“Nhất Nhất, ngươi cũng đuổi ta đi sao?” Trịnh Huyên thực ủy khuất nói.
Mạc Nhất có chút bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Ngươi vốn chính là người của phủ Trịnh nguyên soái, cứ lưu lại đây mãi cũng không tốt.”
Trịnh
Huyên nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Diệp, Thiên Diệp cười cười nói:
“Kỳ thực tuy tướng mạo Trịnh Huyên đặc biệt không tốt nhưng không phải
không có cách khắc phục.”
Mạc Nhất hỏi: “Cách gì?”
Thiên
Diệp mỉm cườ itự tin: “Ta tính toán giúp hắn, cảm thấy hắn không thích
hợp ngủ giường, ngủ dưới đất thì tốt hơn, nếu hắn chịu ngủ dưới đất mỗi
ngày thì số mạng của hắn nhất định sẽ thay đổi.”
Thiên Diệp cười cười: “Trịnh thiếu, ta biết ngươi giận ta nhưng ta cũng chỉ
muốn tốt cho ngươi thôi a! Đầu năm nay, người thẳn thắn như ta thực sự
quá ít.”
Trịnh Huyên: “…”
Thiên Diệp xoa cằm: “A! Ta muốn đi tắm, người thực thối, ai nha, có ai muốn tắm uyên ương với ta không?”
Ánh mắt nhóm người đồng loạt trở nên lạnh băng, Thiên Diệp nghiêng đầu, mỉm cười tà mị: “Dáng người ta tốt lắm, tắm chung với ta không bị lỗ đâu
a.”
Thấy vẫn không có ai thèm phản ứng mình, Thiên Diệp bất đắc dĩ thở dài: “Thực đáng tiếc, ta tắm một mình vậy.”
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi hỏi: “Mạc Phi, sao ngươi lại che chở tên kia như vậy, hắn rõ ràng là một tên công tử phong lưu.”
Mạc Phi nhắm mắt lại: “Mặc kệ thế nào, hắn vẫn toàn tâm toàn ý đối với ta.”
Lâu Vũ không dám tin: “Mạc Phi, ngươi đùa gì vậy? Hắn sao có thể toàn tâm toàn ý với ngươi được chứ, ngươi điên rồi à?”
Mạc Phi mím môi: “Ta không nói đùa, ngươi không hiểu.”
Nhìn theo hướng Thiên Diệp rời đi, Mạc Phi xoay người trở về phòng thí nghiệm, Mạc Nhất nhịn không được đuổi theo.
Nhìn Mạc Nhất vội vàng đuổi theo mình, Mạc Phi nhíu mày: “Nhất Nhất, có phải ngươi có việc muốn hỏi ta không?”
“Thiếu gia, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Có phải ngươi dính bùa mê không vậy?” Mạc Nhất ngưng trọng hỏi.
Mạc Phi thở dài: “Nhất Nhất, ta không dính bùa mê già cả, ta rất tỉnh táo,
ta nhân nhượng Thiên Diệp như vậy là vì hắn đã cứu ta rất nhiều lần, hơn nữa… ta suýt chút nữa đã hại chết hắn, ta nợ hắn rất nhiều.”
Mạc Nhất nhíu mày: “Thiếu gia, ngươi suýt chút nữa đã hại chết hắn à?”
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Bởi vì ta, hắn chút chút nữa đã mất mạng, vì
thế hắn muốn gì ta cũng tận lực thỏa mãn hắn, huống chi hắn vẫn còn phải gánh vác trọng trách nối dõi tông đường.”
“Thiếu gia, hắn rất quá đáng.” Mạc Nhất nhịn không được nói.
Mạc Phi bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Hắn chỉ hơi tùy hứng một chút thôi chứ bản chất kỳ thật không xấu.”
Mạc Nhất mím môi, không quá đồng ý: “Có lẽ đi.”
“Nhất Nhất, ta biết yêu cầu này có chút quá đáng, thế nhưng ta hi vọng ngươi
nể mặt ta mà đối đãi với hắn như với ta vậy.” Mạc Phi có chút nghiêm túc nói.
Mạc Nhất khó xử cắn môi, bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ cố gắng.”
…
Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên đen mặt ngồi trên sô pha, Tô Vinh có chút thất thần nhìn theo hướng Thiên Diệp rời đi.
“Tam hoàng tử, Thiên Diệp công tử này rốt cuộc là ai vậy?” Tô Vinh khó hiểu hỏi.
“Ta cũng không biết, người này rõ ràng là tai tinh!” Lâu Vũ tức giận nói.
Trịnh Huyên cắn răng: “Khốn khiếp, đừng để ta tìm được cơ hội, bằng không nhất định sẽ đập chết hắn.”
Tô Vinh gãi đầu, có chút khó hiểu nói: “Tam hoàng tử phi rốt cuộc bị sao vậy? Cư nhiên rước người như vậy về nhà.”
Tô Vinh có chút rầu rĩ, trong nhà đã có một quả bom hẹn giờ Lâm Phi Vũ,
kết quả tam hoàng tử phi lại kéo về thêm một quả, lúc đầu Tô Vinh cảm
thấy Lâm Phi Vũ có chút khó chơi, thế nhưng sau khi tận mắt chứng kiến
sức chiến đấu của Thiên Diệp công tử, Tô Vinh cảm thấy Lâm Phi Vũ vẫn
tốt chán.
Tô Vinh có chút đồng tình liếc nhìn Lâu Vũ cùng Trịnh
Huyên, thầm nghĩ, tai to mặt lớn đúng là có khác, quả nhiên có bản lĩnh, ngay ngày đầu tiên đã hung hăng dằn mặt tam hoàng tử cùng Trịnh Huyên,
thực đáng sợ, chỉ sợ ngày tháng sau này sẽ không có cách nào an tĩnh.
Mạc Phi cùng Mạc Nhất đi tới phòng thí nghiệm, đột nhiên lại nghe thấy
tiếng la ỏm tỏi của Thiên Diệp: “Có ai không vậy? Ai đó mau tới a!”
“Chuyện gì?” Mạc Nhất mở miệng hỏi.
Nghe thấy tiếng Mạc Nhất, Thiên Diệp từ sau cánh cửa ló đầu ra: “A! Rốt cuộc cũng có người, ta tắm xong thì phát hiện không có quần lót để thay, sáo ngọc công tử, ngươi có thể mang quần lót tới cho ta không?”
Mạc Nhất đỡ trán: “Thật xin lỗi, ta không có quần lót thích hợp cho ngươi.”
Thiên Diệp ân cần nhìn Mạc Phi: “Tam hoàng tử phi, ngươi có thể giúp ta không?”
Mạc Phi: “…”
Một cánh cửa bị thô bạo mở ra, Lâu Vũ vứt thứ gì đó trong tay vào mặt Thiên Diệp.
Thiên Diệp chụp thứ kia, có chút xoi mói nói: “Ta muốn cái mới, không muốn cái ngươi đã mặc qua đâu.”
“Yên tâm, chưa mặc qua.” Lâu Vũ lạnh giọng nói.
Thiên Diệp nhếch khóe miệng: “Tam hoàng tử, ngươi ngây thơ thật a! Lại còn
mặc quần góc bẹt, có quần lót tình thú không? Ta thích đồ đẹp a.”
Lâu Vũ: “…”
“Không thích thì đừng có mặc, ở truồng đi.” Lâu Vũ tức giận nói.
Thiên Diệp dẩu mỏ, có chút bất mãn nói: “Quỷ nghèo, ngươi hi vọng ta ở truồng lắm đúng không, tam hoàng tử phi, tam hoàng tử thật hư hỏng, không đứng đắn chút nào cả. Vừa nhìn đã biết không phải chính nhân quân tử rồi.”