Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 138: Quan hệ



Nạp Lan Thiên Vũ nhìn Mạc Phi, biểu tình không dám tin.

Bất đồng với Mạc Phi hoàn toàn không hay biết chuyện cho điểm vòng trước, Nạp Lan Thiên Vũ sớm đã từ chỗ tổ phụ biết chuyện tranh chấp điểm, nàng cũng giống như Nạp Lan Hình, không xem sáu phối phương của Mạc Phi là thật.

Lúc tiến hành vòng hai, Mạc Phi được xếp ngay bên cạnh Nạp Lan Thiên Vũ, lúc nhìn thấy Mạc Phi điều chế ra loại dược tề thứ năm, vì luống cuống tay chân nên Nạp Lan Thiên Vũ với thất bại một loại.

Đối với biểu hiện của Mạc Phi, không chỉ Nạp Lan Thiên Vũ kinh ngạc, những thí sinh khác cũng không kém.

Lâm Phi Vũ vừa sợ vừa giận nhìn Mạc Phi, đối với chuyện trình độ dược tề của Mạc Phi cao hơn mình Lâm Phi Vũ sớm đã có nghi ngờ, thế nhưng lúc sự thật bày ra trước mắt, Lâm Phi Vũ vẫn cảm thấy khó chịu như có người đang bóp nghẹt cổ.

Thiên phú dược tề mà hắn kiêu ngạo nhất đối với Mạc Phi mà nói căn bản không đáng nhắc tới, Lâm Phi Vũ nhíu mày, nếu không có Mạc Phi, hắn chính là dược sư cấp bốn trẻ tuổi nhất tiến vào vòng chung kết, là người có tiền đồ nhất. Chính là hiện giờ tất cả ánh mắt mọi người đều dồn về phía Mạc Phi, mà chút thành tích của hắn thì căn bản không đáng nhắc tới.

Lâm Phi Vũ nhịn không được đỏ mặt, thầm nghĩ, trước đó hắn còn đòi chỉ điểm cho Mạc Phi, khi đó nhất định là Mạc Phi âm thầm châm chọc hắn không biết tự lượng sức mình đi.

Lâm Phi Vũ thực không cam tâm nhìn Mạc Phi, Lâu Vũ, Lâu Phong, hạng nhất cuộc thi tài nghệ, hạng nhất cuộc thi dược tề, Mạc Phi tựa hồ muốn cướp đi hết thảy mọi thứ tốt đẹp, làm người ta không muốn ghen tị cũng không được.

Ngô Câu Nguyệt cảm thấy thực hãnh diện, nụ cười trên mặt không có cách nào ngừng lại.

Nhìn bảng điểm xếp hạng, Nhan Thần không dám tin nói: “Điểm của Mạc Phi cư nhiên còn cao hơn cả Nạp Lan Thiên Vũ, Mạc Nhất, ta vẫn chưa tỉnh ngủ à?”

Mạc Nhất cười lạnh: “Thiếu gia mạnh hơn nha đầu kia thì có gì kì lạ chứ? Nhan Nhan, trước đó ngươi nói nếu thiếu gia giành được hạng nhất thì sẽ thưởng năm trăm vạn, ngươi nên sớm chuẩn bị đi.”

Nhan Thần gật gật đầu: “Hảo, ta sẽ chuẩn bị a, Phi Phi đúng là thần nhân mà! Chẳng những tinh thông nhạc lý mà còn tinh thông dược tề, hiện giờ nếu nói với ta người làm ra trận bàn tu luyện là Mạc Phi thì ta cũng không cảm thấy kỳ quái.”

Trái tim Mạc Nhất giật thót, bất quá sắc mặt vẫn bình thường: “Ngươi nói đùa gì vậy? Trận bàn tu luyện là kiệt tác tâm huyết của nhóm nhân viên nghiên cứu.”

Nhan Thần gật đầu: “Biết rồi, ta chỉ nói đùa thôi.”

Mạc Nhất mím môi thầm nghĩ, Mạc Phi quá nổi bậc, tuy Nhan Thần chỉ tùy tiện nói vậy nhưng khó đảm bảo những người khác sẽ không nghĩ vậy.

Nhìn thứ tự trên bảng xếp hạng, Lâu Vũ có chút nhíu mày.

Lâu Phong nhìn Lâu Vũ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tam đệ có vẻ không hề kinh ngạc với kết quả này a!”

Lâu Vũ mĩm cười: “Mạc Phi chỉ may mắn chút thôi.”

“Sáu loại dược tề, không một lần thất bại, phải là vận khí nghịch thiên cỡ nào mới có thể làm được a!” Ánh mắt Lâu Phong lóe lên một tia ý lạnh.

Lâu Vũ mím môi không nói.

Lâu Phong siết chặt nắm tay, đột nhiên mỉm cười với Lâu Vũ: “Tam đệ, trước kia vì ngươi quá nôn nóng luyện công mà bị ám thương, hiện giờ đã khỏe lại hẳn cũng là nhờ phúc tam hoàng tử phi đi?”

Lâu Vũ có chút sửng sốt, tuy Lâu Phong vẫn đang mỉm cười nhưng ý lạnh ẩn sâu trong ánh mắt vẫn không có cách nào che dấu.

Lâu Vũ thản nhiên nhìn Lâu Phong nói: “Đại ca, ngươi thực biết nói đùa, chút thương tích nhỏ kia qua một thời gian thì tự khỏi hẳn thôi, làm gì có chuyện liên quan tới Mạc Phi.”

Lâu Phong cười cười, nhìn biểu tình Lâu Phong, trong lòng Lâu Vũ dâng lên một tia sát khí.

Nhìn điểm số trên bảng thông báo, Mạc Phi có chút nghi hoặc.

Nạp Lan Thiên Vũ hung tợn trừng Mạc Phi, cứ hệt như có huyết hải thâm thù với Mạc Phi.

Nhìn biểu tình kinh nghi của đám thí sinh ở xung quanh, Mạc Phi có chút xấu hổ gãi gãi đầu.

Lâu Vũ kéo tay Mạc Phi: “Thi xong rồi, trở về thôi.”

Thấy sắc mặt Lâu Vũ không được tốt cho lắm, Mạc Phi cũng không nói thêm gì, trực tiếp đi theo Lâu Vũ.

Lâm Phi Vũ nhìn Mạc Phi, trong lòng không khỏi có vài phần nghi hoặc: “Mạc Phi, ngươi học điều chế dược tề từ ai vậy? Ngay cả Nạp Lan Thiên Vũ cũng không phải đối thủ của ngươi, sư phụ của ngươi nhất định rất lợi hại.”

Mạc Phi mỉm cười: “Nào có sư phụ gì a, chỉ là ta vốn thông minh, thiên phú dị bẩm nên mới có thể điều chế nhiều loại dược tề như vậy.”

“Mạc Phi, ngươi nói đùa à, lần này ngươi đã viết bốn loại phối phương mà ngay cả nhóm dược sư tiền bối cấp tám cũng không thể nhận định là đúng hay sai, cuối cùng mới quyết định cho ngươi tám điẻm.” Lâm Phi Vũ không đồng ý nói.

Mạc Phi sửng sốt: “Chuyện cho điểm này làm sao ngươi biết được?”

Lâm Phi Vũ cười cười: “Ta nghe mấy thí sinh khác nói.”

Mạc Phi có chút đăm chiêu: “Vậy sao.”

Trở lại phủ tam hoàng tử, Mạc Phi trực tiếp đi tới phòng thí nghiệm, sắc mặt có chút khổ sở.

“Đang êm đẹp sao lại ngoi lên hạng nhất chứ? Rõ ràng vòng trước ta chỉ xếp hạng hai thôi a.” Mạc Phi có chút buồn bực ôm đầu nói.

Lâu Vũ bất đắc dĩ: “Vòng trước ban giám khảo không thể xác định phối phương của ngươi có chính xác hay không, sau khi Ngô Câu Nguyệt cố gắng tranh luận thì bọn họ mới miễn cưỡng cho ngươi tám điểm, nếu vòng sau ngươi có thể điều chế thành công thì sẽ bổ sung số điểm đã trừ đi.”

“Không thể xác định độ chính xác? Không tới mức đó đi, ta chọn đều là phối phương bình thường a.” Mạc Phi nhỏ giọng lầm bầm.

Lâu Vũ chấn động, sau đó thản nhiên nói: “Ngươi cảm thấy bình thường, thế nhưng bọn họ lại chưa từng thấy qua a!”

Mạc Phi mím môi: “Người nơi này đúng là vô dụng a!” Hắn đã kiềm chế rất nhiều nhưng kết quả vẫn như vậy…

“Gần nhất ngươi đừng rời khỏi ta, ta nghĩ Lâu Phong sẽ ra tay với ngươi.”

Ánh mắt Mạc Phi lóe lên một tia lo lắng.

Một trận tiếng bước chân truyền tới, Lâu Vũ nhíu mày nhìn ra phía cửa.

Thiên Diệp đứng ở cửa nhìn hai người, nhíu mày nói: “Tam hoàng tử cũng ở đây a!”

“Làm sao ngươi biết phòng thí nghiệm này?” Lâu Vũ âm trầm hỏi Thiên Diệp.”

“Tam hoàng tử phi nói cho ta biết a!” Thiên Diệp đương nhiên nói.

Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, có chút bất mãn nói: “Sao ngươi lại nói cho hắn biết?”

Mạc Phi thờ ơ nói: “Sợ cái gì chứ, Thiên Diệp cũng không phải người ngoài, huống chi Lâm Phi Vũ cũng biết, vì cái gì Thiên Diệp không thể.”

Thiên Diệp gật gù: “Đúng đúng đúng, ta không phải ngoại nhân, ta là nội nhân.”

Lâu Vũ: “…”

Thiên Diệp nhìn Lâu Vũ, có chút khó xử: “Tam hoàng tử, ta có việc muốn nói riêng với tam hoàng tử phi, ngươi có thể ra ngoài không?”

Lâu Vũ bất mãn nhìn Thiên Diệp: “Không được.”

“Không được sao?” Thiên Diệp khẩn cầu nhìn Lâu Vũ.

Lâu Vũ quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Vứt mị nhãn với ta vô ích thôi.”

Thiên Diệp liếc mắt khinh thường: “Đúng là đồ chết tiệt không hiểu phong tình.”

“Lâu Vũ, ngươi ra ngoài trước đi, ta nói chuyện với Thiên Diệp một chút.” Mạc Phi nhịn không được nói.

Lâu Vũ lạnh lùng nhìn Mạc Phi: “Mạc Phi, sao ngươi lại tín nhiệm hắn như vậy, biết đâu hắn chính là gian tế.”

“Gian tế? Tam hoàng tử đùa gì vậy? Người phong hoa tuyệt đại như ta ai nỡ để ta đi làm gian tế chứ, này không phải đưa dê vào miệng cọp à? Theo ta thấy nếu trong phủ tam hoàng tử có gian tế thì tuyệt đối không có khả năng là ta.” Thiên Diệp lắc đầu nói.

Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp nói: “Mặc kệ thế nào, ta tuyệt đối sẽ không đi.”

“Tam hoàng tử, ngươi muốn bức ta ra đòn sát thủ sao?” Thiên Diệp cười cười, hất cằm nói: “Tam hoàng tử, ngươi đừng hối hận a, nếu ngươi muốn nghe lén ta nói chuyện với tam hoàng tử phi, ta sẽ nói cho fan biết ngươi muốn cường bạo ta, muốn chơi NP với ta cùng tam hoàng tử phi.”

Lâu Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Diệp: “Coi như ngươi lợi hại!”

Thiên Diệp cười nói: “Tam hoàng tử, ngươi mau đi đi, thuận tiện xem xem đã có cơm tối chưa.”

Nhìn Lâu Vũ rời đi, Mạc Phi nhìn Thiên Diệp nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Đại hoàng tử có chút nghi ngờ ngươi, ta nghĩ là chuyện trận bàn tu luyện đã có người biết rồi.” Thiên Diệp nghiêng đầu nói.

Mạc Phi có chút đau đầu: “Đúng là phiền toái.”

Thiên Diệp gật đầu đồng ý: “Quả thực có chút phiền toái, thế nhưng nếu thực lực của ngươi đủ mạnh thì cũng không quá đáng lo, mấu chốt là hiện giờ ngươi còn quá yếu.”

Nghe thấy lời Thiên Diệp, Mạc Phi nhịn không được nhu nhu trán.

Thiên Diệp đánh giá Mạc Phi: “Hiện giờ ngươi là tinh thần sư cấp bốn đi?”

Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Mấy hôm trước vừa mới thăng cấp lên cấp bốn, cũng nhờ vào tinh thần thạch, bất quá thân thể này đã sinh ra phản ứng kháng cự, sau này có lẽ không thể dựa vào tinh thần thạch để thăng cấp nữa.”

Thiên Diệp có chút ghét bỏ nhìn Mạc Phi: “Ngươi đúng là vô dụng, có cả tinh thần thạch mà vẫn khó khăn lắm mới thăng lên cấp bốn, hiện giờ tam hoàng tử đã là tinh sư cấp sáu rồi, với thể chất đặc biệt của hắn, tốc độ tu luyện chắc chắn sẽ không chậm, cho dù ngươi là tinh thần sư, có thể khiêu chiến vượt cấp nhưng chênh lệch hai cấp độ vẫn quá khó khăn, như vậy không phải ngươi sẽ bị hắn áp chế cả đời à?”

Mạc Phi có chút buồn bực nhìn Thiên Diệp: “Ngươi có nhầm hay không a? Cư nhiên lại mắng ta, hiện giờ ngươi ăn của ta uống của ta, lại còn cần ta đưa tiền chuộc thân, thế mà còn mắng ta?”

Thiên Diệp cười xấu hổ: “Còn không phải ta quan tâm ngươi à? Đúng rồi, cho ta một lọ dược dưỡng nhan đi, trước đó Nhất Nhất có hạ dược một lần, bất quá vì hôm sau có việc nên không dám dùng, ngày mai ta sẽ xin nghỉ.”

Mạc Phi trừng mắt: “Ta bị người ta nhắm tới mà ngươi còn an nhàn dưỡng nhan à?”

Thiên Diệp nhún vai: “Ngươi gấp gì chứ? Ngươi là tam hoàng tử phi, sau lưng có Kỷ nguyên soái chống đỡ, quan hệ của Mạc Nhát cùng Trịnh Huyên cũng không tồi, cho dù đại hoàng tử muốn mạng của ngươi thì cũng không dễ ra tay như vậy, nếu thật sự không được thì ngươi cứ đầu nhập vào phe đại hoàng tử là xong!”

Mạc Phi: “…”

“Ca, sao ngươi lại tới đây?” Mạc Phi nhịn không được nghi hoặc hỏi.

“Đi chung với ngươi, người của hai công ty kia không phải vì giành dược tề của ngươi mà lao vào đánh nhau làm nổ phòng thí nghiệm sao? Khi ấy ta vừa vặn tới tìm ngươi nên cũng bị nổ lan.” Thiên Diệp nhún vai.

“Thực xin lỗi ca ca.” Mạc Phi có chút áy náy nói.

“Nói gì vậy chứ? Ca ngươi không phải vẫn không chết à? Đúng rồi, ngươi nhận ra ta từ khi nào?” Thiên Diệp thờ ơ nói.

“Lúc thấy đóa hoa hồng hoàng kim, ta biết chỉ có ca ca ngươi mới dùng loại hoa hồng này gạt người thôi, đời trước đời này vẫn vậy, ca, sao ngươi nhận ra ta?” Mạc Phi tò mò.

“Thứ trận bàn tu luyện kia chỉ có người thích dưỡng nhân tài như đệ đệ ngươi mới làm ra thôi, trận bàn vừa được tung ra thị trường, ta liền biết ngươi ở bên cạnh tam hoàng tử.” Thiên Diệp cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.