Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 141: Hóa công dược tề



Lâm Phi Vũ nhìn Lâu Vũ, trong lòng có chút nặng trịch, thiếu niên trước mắt vẫn anh tuấn suất sắc hệt như trước kia, chính là tâm ý không còn hướng về phía mình nữa.

“Lâu Vũ ca ca, từ khi nào ngươi bắt đầu thích Mạc Phi?” Lâm Phi Vũ vừa nói vừa rót rượu cho Lâu Vũ, tựa hồ biết mình không còn cơ hội cứu vãn nên tình tự khá bình lặng.

Lâu Vũ sửng sốt, có chút bối rối nói: “Bắt đầu từ khi nào? Ta cũng không biết, cứ tự nhiên thích thôi…” Lâu Vũ ngừng một chút, sâu xa nói: “Mạc Phi là ngươi làm người ta muốn không động tâm cũng không được.”

Lâm Phi Vũ mỉm cười chua xót, trong lòng thực chán nản, không động tâm không được? Lâu Vũ cư nhiên đánh giá Mạc Phi như vậy, Mạc Phi thực sự xuất sắc như vậy sao?

Lâm Phi Vũ cắn môi, lòng ghen tị trong lòng không có cách nào kiềm nén được, có chút buồn bả nói: “Chỉ một năm thôi, chỉ không tới một năm thôi mà hắn đã chiếm cứ toàn bộ trái tim ngươi.” Thậm chí là cả Lâu Phong.

Lâm Phi Vũ nhíu mày, không phải hắn không nghĩ tới khả năng Lâu Vũ thay lòng, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, còn chưa tới một năm a!

Nghe thấy lời Lâm Phi Vũ, Lâu Vũ sửng sốt lẩm bẩm: “Ta cũng không ngờ lại như vậy, thế nhưng tự dưng ta đã không thể rời khỏi hắn được nữa.” Chính mình lại thật lòng yêu thích người vợ mà Nạp Lan vương phi đã chọn cho mình, nếu là một năm trước có người nói vậy, Lâu Vũ hắn nhất định sẽ cười nhạt.

Nghe thấy lời Lâu Vũ, trái tim Lâm Phi Vũ nặng trĩu: “Vậy sao?”

Lâu Vũ thở dài: “Đúng vậy!”

Điều đau khổ nhất trong tình đơn phương là khi phát hiện người mình người yêu thương thắm thiết căn bản lại đáng giá.

“Lâu Vũ ca ca, trận bàn tu luyện kì thực là tác phẩm của Mạc Phi đi?” Lâm Phi Vũ nhìn Lâu Vũ uống cạn ly rượu, thản nhiên hỏi.

Lâu Vũ nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia tức giận: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Lâm Phi Vũ cười cười, thong dong nói: “Chẳng lẽ không đúng à? Trận bàn tu luyện trong tay Tô Vinh thực ít ỏi chẳng có bao nhiêu, thế nhưng trong phòng Mạc Nhất lại có tới năm cái. Tuy tin tức truyền ra ngoài là do đám người bên phòng nghiên cứu nghiên cứu ra, thế nhưng đám giáo sư ấy kỳ thực đều là có tiếng mà không có miếng, căn bản không có khả năng làm ra thứ cao cấp như trận bàn.

Lâu Vũ nhìn Lâm Phi Vũ, cười lạnh: “Phi Vũ, ngươi đang đùa gì vậy, trận bàn tu luyện sao có thể liên quan với Mạc Phi?”

Lâm Phi Vũ mím môi nhìn Lâu Vũ nói: “Lâu Vũ ca ca, trước kia ngươi chưa từng giấu ta chuyện gì cả.”

Lâu Vũ nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, tia thương tiếc cuối cùng ở sâu trong đáy mắt rốt cuộc cũng tan biến.

Suy nghĩ trong lòng Lâu Vũ đảo loạn, ánh mắt trở nên sắc bén: “Kỳ thực ngươi căn bản không nháo loạn với Lâu Phong đúng không? Ngươi giả vờ chia tay với hắn để mượn cơ hội tiến vào phủ của ta, ngươi là gián điệp mà Lâu Phong phái tới.”

Hàng mi thật dài của Lâm Phi Vũ run lên, bất quá rất nhanh đã trấn định lại.

Lâm Phi Vũ nâng mắt, biểu tình có chút mờ mịt: “Lâu Vũ ca ca, ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Lâu Vũ giống như đã thấu suốt hết thảy: “Ta rốt cuộc cũng hiểu được, ngươi chia tay với Lâu Phong nhưng Lâu Phong hoàn toàn không có phản ứng quá khích, ta vốn tưởng hắn đổi tính. Giờ thì ta đã hiểu, vì ngươi là người của hắn nên tự nhiên hắn sẽ không động thủ với ngươi.”

“Kỳ thật ngay từ ban đầu ngươi chia tay với hắn chỉ là một bước cờ đúng không? Hai ngươi liên thủ dụ ta rơi vào bẫy. Lâm Phi Vũ, trong lòng ngươi ta đại khái chính là một kẻ ngốc vẫn luôn bị ngươi đùa giỡn xoay mòng mòng trong lòng bàn tay đi?” Lâu Vũ cười khổ nhìn Lâm Phi Vũ, có lẽ là vì không còn cảm tình nên khi đoán được chân tướng, Lâu Vũ cũng không quá tức giận.

Lâm Phi Vũ trầm mặc nhìn Lâu Vũ, thật lâu sau mới ngẩng đầu: “Lâu Vũ ca ca… ta là thật lòng hi vọng được ở cùng một chỗ với ngươi, chính là, ngươi đã không còn cần ta nữa.”

Lâu Vũ nhắm mắt lại, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói nên lời, hắn cư nhiên vì một tiện nhân chỉ biết tính kế mình thương tâm khổ sở lâu như vậy. Trước kia hắn rốt cuộc coi trọng điểm nào ở Lâm Phi Vũ? Suốt nhiều năm qua hắn bị quỷ ám à? Khó trách gia gia thất vọng với hắn như vậy.

Lâu Vũ có chút tự giễu cười cười: “Ta ta không còn thích ngươi, thế nhưng ta vẫn luôn xem ngươi là đệ đệ cần ta che chở, bất quá có lẽ ta đã lo nghĩ quá nhiều rồi, với bản lĩnh của ngươi thì cần gì ta che chở chứ!”

Biểu tình Lâm Phi Vũ có chút quyết tuyệt: “Lâu Phong chia tay với ta kỳ thật là muốn ta tiến vào phủ tam hoàng tử tìm hiểu chuyện trận bàn tu luyện. Chính là ta cũng không muốn vì hắn làm chuyện này nên ta quyết định tương kế tựu kế thoát khỏi Lâu Phong. Lâu Vũ ca ca, nếu ngươi vẫn còn chút tình cảm với ta thì ta đã sớm thẳng thắn với ngươi rồi, chính là từ khi ta tiến vào phủ đến giờ, ngươi chưa từng để mắt tới ta, mỗi lần ta muốn nói chuyện với ngươi, ngươi đều thờ ơ cho qua chuyện.”

Lâu Vũ nhịn không được cười nhạo một tiếng, để mắt tới Lâm Phi Vũ? Lâu Vũ hắn việc gì phải để mắt tới một kẻ chân ngoài dài hơn chân trong, bụng dạ khó lường chứ?

Lâu Vũ trần mặc dựa vào lưng ghế, đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Ngươi đã hạ độc gì trong rượu?”

Sắc mặt Lâm Phi Vũ cứng ngắc, cố tỏ ra trấn định nói: “Không có a! Lâu Vũ ca ca nghĩ nhiều rồi, ta sao có thể kê đơn ngươi được chứ? Ngươi xem ta là loại người gì vậy?”

Lâu Vũ cũng không thèm phủ nhận: “Phải không? Có lẽ là ta nghĩ nhiều, cũng có lẽ là ngươi không muốn nói cho ta biết. Bất quá có hay không cũng không quan trọng, cho dù ngươi không nói thì sớm muộn gì ta cũng biết thôi.”

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lâu Vũ, trong lòng Lâm Phi Vũ đột nhiên có dự cảm không tốt: “Ngươi không uống rượu ta đưa à?”

Lâu Vũ nhìn Lâm phi Vũ: “Làm người không thể té ngã hai lần ở cùng một chỗ, không phải sao?” Trước đó vì Lâm Phi Vũ mà tâm thần bất ổn bị người ta ám đoán đã đủ lắm rồi.

Lâm Phi Vũ cắn môi, hắn rốt cuộc vẫn quá đánh giá cao bản thân, Lâu Vũ chẳng những không thích hắn mà còn bắt đầu đề phòng hắn.

“Ngươi bỏ dược gì trong rượu? Ta đã đổi ly của ngươi với ta.” Lâu Vũ thản nhiên nói.

Lâm Phi Vũ giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”

Lâu Vũ lạnh lùng nhìn Lâm Phi Vũ: “Nếu ngươi có giải dược thì mau dùng đi, bằng không sẽ muộn đấy.”

Lâm Phi Vũ cắn môi, sao lại có chuyện có giải dược chứ, dược là Lâu Phong cấp, làm gì Lâu Phong lại dùng một loại dược có thuốc giải để hạ độc Lâu Vũ cơ chứ, lần này Lâu Phong xuất ra chính là dược tề cấp tám quý giá của Nạp Lan gia.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâm Phi Vũ, Lâu Vũ lạnh lùng nói: “Sắc mặt ngươi có vẻ không tốt lắm, xem ra độc tính loại dược ngươi đã hạ rất lợi hại.”

Nhìn nụ cười thản nhiên trên gương mặt Lâu Vũ, Lâm Phi Vũ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới gan bàn chân truyền lên, cả người đều cứng ngắc.

Thiên Diệp mở cửa phòng trà bước vào: “Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Ta không quấy rầy các ngươi chứ?”

Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, ánh mắt hơi nheo lại: “Sao ngươi lại tới đây? Ngươi muốn làm gì?”

Thiên Diệp vô tội trừng mắt nói: “Ta khát nước a! Tới đây kiếm nước uống.”

Thiên Diệp cầm lấy bầu rượu rót vào ly của Lâu Vũ, ánh mắt Lâu Vũ có chút phức tạp, cuối cùng vẫn giữ lấy tay Thiên Diệp nói: “Trong rượu có vấn đề, không thể uống.”

Thiên Diệp có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Lâu Vũ một cái, cầm ly rượu đưa tới trước mặt quan sát, lại ngửi ngửi một chút: “Hóa công dược tề.”

Lâm Phi Vũ lập tức nhíu mày nhìn Thiên Diệp, thứ dược hắn bỏ vào rượu quả thực chính là hóa công dược tề, Thiên Diệp làm thế nào nhận ra?”

“Hóa công dược tề? Là thứ gì?” Lâu Vũ hỏi.

“Hóa công dược tề là một loại dược tề cấp tám, loại dược này sau khi uống thì một khắc sau tinh nguyên lực trong cơ thể sẽ chậm rãi tiêu tán, đại khái khoảng ba tiếng sau, người bị trúng độc sẽ hoàn toàn không còn tinh nguyên lực.

Lâm Phi Vũ trừng mắt: “Một khắc? Ngươi gạt người.”

Lâu Phong rõ ràng đã nói với hắn loại hóa công dược tề này phải ba ngày sau mới phát độc, nếu kê đơn thành công thì ba ngày sau hắn đã sớm rời khỏi phủ tam hoàng tử, cho dù công lực Lâu Vũ có biến mất cũng hoàn toàn không thể liên tưởng tới hắn, thế nhưng nếu chỉ một khắc đã phát tác thì cho dù hắn thuận lợi kê đơn cũng căn bản không thể rời đi.

Nếu thật sự như lời Thiên Diệp, lúc Lâu Phong đưa dược này căn bản đã muốn từ bỏ hắn.

Thiên Diệp nhìn Lâm Phi Vũ, nhún vai: “Gạt người? Lâm thiếu, sao ngươi có thể nói ta như vậy chứ? Từ nhỏ ta đã luôn thành thực thủ tín, chưa bao giờ gạt người.”

Lâm Phi Vũ mím môi, Lâu Vũ không thích hắn, Lâu Phong căn bản chỉ lợi dụng hắn, hoàn toàn không quan tâm hắn sống hay chết, sao hắn lại sa sút tới mức này cơ chứ.

Lâm Phi Vũ giật mình nhớ tới một năm trước Lâu Phong vẫn luôn một lòng một dạ, mình muốn cái gì sẽ được cái đó. Lâu Phong vẫn luôn làm một số chuyện làm hắn thực cảm động, thế nhưng hiện giờ tất cả đều là hoa trong gương trăng trong nước.

Sắc mặt Lâm Phi Vũ tái nhợt, hắn cảm giác được tinh nguyên lực đang nhanh chóng xói mòn, Thiên Diệp nói đúng, chỉ trong vòng một khắc dược tề đã phát huy công hiệu.

Từng đợt đau nhức đánh úp tới, Lâm Phi Vũ kêu lên thảm thiết té ngã xuống đất. Trán Lâm Phi Vũ ứa mồ hôi lạnh, trong kinh mạch cứ hệt như có một đám sâu đang lúc nhúc muốn chui ra ngoài.

Nhìn bộ dáng Lâm Phi Vũ, Lâu Vũ bất đắc dĩ thở dài đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, Tô Vinh tiến vào.

Thiên Diệp nhìn thấy Tô Vinh thì có chút vui sướng: “Vinh Vinh, sao ngươi lại tới đây?”

Tô Vinh có chút khinh thường liếc nhìn Lâm Phi Vũ một cái: “Tam hoàng tử bảo ta tới đưa Lâm Phi Vũ đi.”

Thiên Diệp có chút đăm chiêu: “Tam hoàng tử đúng là lười biếng mà! Loại chuyện vứt bỏ tình nhân cũ thế này cư nhiên lại bắt ngươi làm hộ. Hừ, đúng là đồ vô lương tâm.”

Tô Vinh nhún vai, túm Lâm Phi Vũ dậy, hoàn toàn không để ý tới biểu tình tuyệt vọng của đối phương, lôi thẳng ra ngoài phủ.

Nhìn Lâm Phi Vũ bị ném ra bên ngoài, Thiên Diệp thở dài một hơi: “Thực đáng tiếc.”

Tô Vinh liếc Thiên Diệp một cái: “Tiếc cái gì?”

“Hóa công dược tề tuy là dược tề cấp tám nhưng lại có hiệu quả đối với cường giả cấp chín, một loại dược tề quý giá như vậy cư nhiên lại dùng trên người Lâm Phi Vũ, thật sự lãng phí a! Loại dược này phải dùng trên người tam hoàng tử mới phù hợp với giá trị của nó!” Thiên Diệp có chút kinh thường nói.

Tô Vinh đánh giá Thiên Diệp, có chút hoài nghi hỏi: “Sao ngươi lại biết rõ về hóa công dược tề như vậy?”

Thiên Diệp cười ha hả: “Ta hiểu nhiều biết rộng a! Chẳng những biết hóa công dược tề, ta còn biết rất nhiều loại dược tề khác, ngươi có hứng thú muốn biết không? Nếu ngươi muốn thì chúng ta có thể lên giường rồi chậm rãi nói chuyện a!”

Tô Vinh lùi về sau hai bước, xấu hổ nói: “Ta không có hứng thú.”

Thiên Diệp nhíu mày, vẻ mặt bất mãn: “Không có hứng thú, sao lại không có hứng thú chứ, ngươi đúng là không hiếu học gì cả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.