Mạc Phi nhanh chóng điều chế dược tề, Mạc Nhất đứng bên cạnh hỗ trợ.
Sau khi thăng cấp, linh hồn lực tăng lên rất nhiều, tốc độ điều chế cơ hồ nhanh hơn trước gấp đôi, Mạc Nhất đã không thể nào theo kịp tốc độ của Mạc Phi, cũng may độc nhãn trung tướng phái vài binh sĩ có kiến thức về dược tề tới hỗ trợ. Nhóm binh sĩ im lặng làm việc, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt đầy sùng bài nhìn về phía Mạc Phi.
"Thiếu gia, ngươi vừa mới thăng cấp, không phải nên nghỉ ngơi một chút à?" Mạc Nhất nhíu mày.
"Nghỉ ngơi? Ngươi đùa gì vậy? Ngươi có thấy ánh mắt ba vị trung tướng không? Ánh mắt tha thiết như vậy, khát cầu như vậy, mong đợi như vậy, nếu không phải biết rõ bọn họ coi trọng khả năng điều chế dược tề của ta thì chắc chắn ta đã hiểu lầm là bọn họ coi trọng ta a." Mạc Phi tức giận nói.
Mạc Nhất cười: "Tam hoàng tử phi, ta nghĩ bọn họ thực sự rất coi trọng ngươi, chỉ là có tam hoàng ở ở đây, bọn họ không có can đảm khiêu chiến a."
Mạc Phi cũng bật cười: "Nói đúng lắm, tam hoàng tử rất hung hăng a!"
Mạc Nhất: "..."
Nhóm tiểu binh trong phòng cúi đầu im lặng tẩy rửa dụng, không ai lên tiếng.
Một trận tiếng đập cửa vang lên, độc nhãn trung tướng nhanh nhẹn tiến vào, đưa một hộp ngọc tới trước mặt Mạc Phi: "Tam hoàng tử phi, đây là tinh thảo ngươi muốn, ngươi xem có dùng được không?"
Mạc Phi mở hộp, nhìn tinh thảo bên trong, vừa lòng gật đầu: "Đều là tinh thảo thượng phẩm, làm phiền trung tướng rồi."
"Có thể cống hiến sức lực cho tam hoàng tử phi là vinh hạnh của ta." Độc nhãn trung tướng vội nói.
Mạc Nhất nhìn Mạc Phi, có chút tò mò: "Thiếu gia, hiện giờ đã có đủ dược liệu rồi, ngươi tính toán điều chế dược tề cho tam hoàng tử trước hay Thiên Diệp công tử trước?"
Mạc Phi cười ha hả, có chút buồn bực nói: "Không biết a!" Một bên là chồng một bên là lão ca, thực không dễ chọn lựa a!
Tâm tư độc nhãn trung tướng xoay chuyển, dược tề Mạc Phi điều chế cho Thiên Diệp cùng Lâu Vũ tuyệt đối sẽ không phải là dược tề bình thường, dược tề phụ trợ Mạc Phi đã cao tới cấp sáu, như vậy cấp bậc dược tề của hắn hiện giờ chắc chắn cũng rất cao. Chẳng lẽ là cấp bảy?
Nghĩ tới dược tề cấp bảy, trái tim độc nhãn trung tướng nảy lên thình thịch. Mạc Phi có thể điều chế dược tề cấp năm đã đủ làm người ta rung động, nếu có thể điều chế dược tề cấp bảy thì thực sự là quá nghịch thiên!
Nghĩ tới đây, ánh mắt độc nhãn trung tướng nhìn về phía Mạc Phi lại tăng thêm vài phần kinh ngạc.
Nhìn ánh mắt độc nhãn trung tướng, Mạc Phi có chút mê hoặc nói: "Trung tướng, ta đáng sợ lắm à? Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
Độc nhãn trung tướng vội vàng lắc đầu: "Không đáng sợ, ngài sao có thể đáng sợ a."
Mạc Phi cười cười: "Không thì tốt rồi."
"Tam hoàng tử phi, dược tề hoàn thành không ít a! Để ta giúp ngươi dọn ra ngoài nha?" Độc nhãn trung tướng cười tủm tỉm nói.
Mạc Phi có chút do dự: "Số dược tề này mặt thẹo trung tướng đã đặt trước rồi."
Độc nhãn trung tướng tha thiết nói: "Vậy sao? Vậy để ta giúp ngươi chuyển cho hắn."
Mạc Phi bất đắc dĩ nhìn độc nhãn trung tướng đang có ý đồ chiếm đoạt năm sọt dược tề.
Mạc Nhất thì thầm với Mạc Phi: "Thiếu gia, bên ngoài hình như có một nhóm người của độc nhãn trung tướng."
Mạc Phi gật đầu: "Ta sớm phát hiện rồi."
Mạc Nhất hứng thú: "Thiếu gia, ngươi nói xem số dược tề này có thể tới tay mặt thẹo trung tướng không?"
Mạc Phi cười gượng, sâu xa nói: "Nếu tâm tình độc nhãn trung tướng tốt có lẽ sẽ thừa dịp mặt thẹo trung tướng không ở khiêng dược tề đi ngang qua phòng hắn một lần."
Mạc Nhất: "..."
Nhìn năm sọt dược tề, ánh mắt đám binh lính đều tỏa sáng: "Lão đại, năm sọt thuốc này nên làm sao bây giờ?"
Độc nhãn vuốt cằm, âm hiểm nói: "Đưa nửa sọt qua cho mặt thẹo, số còn lại chia ra cho các huynh đệ."
Một binh sĩ đau lòng nói: "Trung tướng, nửa sọt cũng nhiều lắm a! Dù sao có đưa qua thì mặt thẹo trung tướng cũng không cảm kích chúng ta, hay là chúng ta chia hết đi!"
Độc nhãn trừng mắt, húng hắng nói: "Làm người phải phúc hậu một chút, phải biết phải lưu lại đường lui thì sau này gặp nhau mới dễ nói chuyện, không thể ngoan tuyệt như vậy, biết không?"
Nhìn dáng vẻ không đồng ý của đám binh lính, độc nhãn bất đắc dĩ: "Chúng ta đã đáp ứng tam hoàng tử phi sẽ đưa thuốc cho mặt thẹo, cho dù không nể mặt mặt thẹo thì cũng phải nể mặt tam hoàng tử phi, tục ngữ cũng nói không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật a!"
Nhóm binh lính xoay mặt nhìn nhau, thực khâm phục nhìn độc nhãn: "Trung tướng, ngươi suy nghĩ thực thấu đáo."
"Rồi, chừa lại nửa sọt, còn lại toàn bộ chia ra." Độc nhãn khoát tay, lưu loát nói. Chờ đền khi mặt thẹo nhận được tin chạy tới thì chỉ còn lại vỏn vẹn nửa sọt dược tề.
Mặt thẹo nghiến răng nghiến lợi nhìn độc nhãn, độc nhãn đắc ý nói: "Mặt thẹo, ngươi tới rồi a! Vừa lúc ta định đưa dược tề cho ngươi a! Thật không ngờ ngươi đã chạy tới rồi, thực trùng hợp a!"
"Số dược tề khác đâu, đâu hết rồi?" Mặt thẹo nổi trận lôi đình túm áo độc nhãn quát.
Độc nhãn không để tâm cười cười: "Số khác á? Ta thấy ngươi không dùng hết nên chia cho mọi người rồi."
Sắc mặt mặt thẹo cứng ngắc, quả thực là báo ứng nhãn tiền, lần trước lúc giành thuốc của độc nhãn, hắn đã nói như vậy.
Mặt thẹo nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi điên rồi!"
Độc nhãn chỉnh trang lại quần áo: "Mặt thẹo, ta cũng không còn cách nào a! Cuộc sống này quá khó khăn a!"
Mặt thẹo ôm nửa sọt dược tề, nghẹn một bụng lửa giận rời đi, trong lòng thầm quyết tâm lần sau phải ra tay trước độc nhãn cùng Phong Tín.
Thiên Diệp kích động đi vào phòng dược, phong tình vạn chủng dựa vào cạnh cửa duyên dáng nói: "Phi Phi, ta nghe nói dược liệu đã thu thập đủ."
Mạc Nhất nhìn lướt qua nhóm binh sĩ trong phòng nói: "Hôm nay đã xong việc rồi, đã làm phiền các vị, ngày mai các vị lại đến đi."
Nghe thấy lời Mạc Nhất, nhóm binh sĩ lập tức rời đi.
Thiên Diệp ôm chầm lấy cánh tay Mạc Phi: "Phi Phi, ngươi sẽ điều chế dược tề cho ta trước không?"
Mạc Phi do dự nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp ủy khuất nhìn Mạc Phi: "Phi Phi, chẳng lẽ ngươi muốn điều chế cho Lâu Vũ trước à? Người ta không chịu đâu a!"
Mạc Phi nhìn Thiên Diệp, suy tư một chút: "Kỳ thực dược tề của Lâu Vũ dễ điều chế hơn, nếu điều chế phần của hắn trước thì ta càng nắm chắc hơn khi điều chế dược tề của ngươi, dược liệu cấp bảy rất quý giá, không nên lãng phí."
Thiên Diệp dùng biểu tình lên án nhìn Mạc Phi: "Phi Phi, sao ngươi có thể như vậy, người ta nói con gái gả đi hệt như bát nước hất ra ngoài, xem ra con trai cũng vậy a."
Mạc Phi: "..."
"Ôi, mệnh của ta thật khổ a! Ôi, khổ quá a!" Thiên Diệp ôm ngực nhảy tới nhảy lui.
Nhìn Thiên Diệp, Mạc Nhất bất đắc dĩ nói: "Thiên Diệp công tử, ngươi đừng làm vậy, trông kinh dị lắm a!"
Thiên Diệp giống như bị giẫm trúng đuôi, lập tức đứng thẳng, biểu tình cũng khôi phục như thường.
Mạc Phi liếc nhìn Mạc Nhất một cái, trong lòng có chút kính nể.
Một trận tiếng kinh hô truyền tới.
Mạc Phi nhíu mày: "Sao bên ngoài lại ồn như vậy?"
Mạc Nhất ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời phủ kín mây đỏ, hào quang vạn trượng: "Hình như là tam hoàng tử thăng cấp."
Thiên Diệp có chút cổ quái nhìn Mạc Phi: "Phi Phi, này rốt cuộc là sao? Lẽ nào ngươi lén lút điều chế trước cho hắn à?"
Mạc Phi lắc đầu: "Không có, chỉ là hôm qua hắn bị thương, ta chỉ cho hắn một lọ dược tề chữa trị cấp sáu thôi."
Thiên Diệp trừng mắt, có chút mê hoặc: "Nói vậy là hắn không hề dùng dược tề nhưng vẫn có thể tự mình đột phá à?"
Mạc Phi gật đầu: "Hẳn là vậy, Lâu Vũ có thiên phú xuất chúng, chỉ cần tinh nguyên lực tích lũy tới cực hạn, có thêm chút kích thích thì thăng cấp cũng không phải chuyện kỳ quái."
Thiên Diệp vuốt cằm, có chút đăm chiêu: "Đúng, kích thích, nhất định là kích thích! Xem ra trước đó ta nói ai thăng cấp trước có thể được ngươi hôn đã kích thích Lâu Vũ rất lớn a! Chậc chậc, một cái hôn có thể giảm bớt một lọ dược tề cấp bảy. Quá lời!"
Mạc Phi liếc nhìn Thiên Diệp, hung tợn nói: "Ngươi còn đứng đây làm gì, mau qua đó hộ pháp cho Lâu Vũ đi, đừng để đám người kia nhân cơ hội đánh lén."
Thiên Diệp trừng mắt, thầm nghĩ, người ta nói con gái hướng ra ngoài, con trai cũng có khác gì đâu, khuỷu tay rõ ràng ngoặc hẳn ra ngoài rồi.
Liếc mắt nhìn Mạc Phi một cái, Thiên Diệp xoay người nhanh chóng chạy tới chỗ Lâu Vũ. Thiên Diệp cắn cắn môi, có chút bi thương nghĩ, thua trận thì thôi đi, lại còn phải bảo hộ người thắng, còn ai thảm hại hơn hắn nữa không?
Lúc Thiên Diệp chạy tới, Trịnh Huyên cùng nhóm Vương Nham đã tập trung tinh thần sẵn sàng đón địch canh giữ ngoài phòng Lâu Vũ.
Trong phòng Lâu Vũ thỉnh thoảng phát ra từng trận tử quang, đột nhiên một trận tử quang phóng thẳng lên không trung, xé nát những cụm mây đỏ.
Ánh mắt Vương Nham vừa kính nể vừa hâm mộ lại cảm kích nói: "Tam hoàng tử đã thuận lợi thăng lên cấp bảy."
Sắc mặt mặt thẹo, độc nhãn, Phong Tín mỗi người một vẻ.
Lâu Vũ mở cửa, ánh mắt đảo về phía đám người, cuối cùng dừng lại trên người Thiên Diệp.
Thiên Diệp bị nhìn chằm chằm đến mức muốn xù lông, Lâu Vũ đi tới trước mặt Thiên Diẹp, từng tiếng nói: "Ta thắng."
Thiên Diệp có chút thản nhiên cười cười, sâu xa nói: "Tam hoàng tử, làm người phải khiêm tốn một chút, cho dù thắng thì cũng phải khiêm tốn, phải biết khiêm tốn mới làm người ta tiến bộ."
Lâu Vũ: "..."
Đuổi đi đám người chúc mừng, Lâu Vũ kéo Mạc Phi vào phòng.
Mạc Phi nhìn Lâu Vũ, sắc mặt có chút phức tạp: "Sao ngươi lại vội vàng thăng cấp như vậy rõ ràng ngươi biết nếu có dược tề hỗ trợ thì sẽ nắm chắc hơn một chút."
Lâu Vũ nhìn chằm chằm Mạc Phi, cười chua xót: "Ta biết, chính là ta sợ ngươi sẽ điều chế dược tề cho Thiên Diệp trước, ta không chịu được hậu quả thua cuộc."
Bị ánh mắt nóng rực của Lâu Vũ nhìn chằm chằm, Mạc Phi có chút không biết làm sao. Hắn đột nhiên nhớ tới lời mẫu thân từng nói, lúc thật tâm thích một người, trước mặt người đó ngươi sẽ trở nên thật nhỏ bé. Mạc Phi cảm thấy trong lòng có chút chua xót, cười miễn cưỡng: "Thiên Diệp hắn chỉ nói vậy thôi, ngươi cũng biết hắn luôn làm bộ làm tịch như vậy mà."
"Ta biết, chính là ta không muốn để hắn hôn ngươi." Lâu Vũ có chút cố chấp nói.
Mạc Phi sửng sốt, Lâu Vũ cố chấp đến mức làm hắn khiếp sợ, lần này Thiên Diệp tựa hồ đã đùa giỡn quá lố.
Lâu Vũ điểm điểm má mình: "Phi Phi, hôn một cái."
Nhìn biểu tình tràn đầy mong chờ của Lâu Vũ, Mạc Phi bất đắc dĩ hôn phớt lên má Lâu Vũ một cái, đang định thối lui thì bị Lâu Vũ giữ chặt bả vai, hung hăng hôn tới.