Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 183: Đối mặt với lời đồn



Âu Dương Kỳ trở về đội ngũ lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

"Âu Dương Kỳ, ngươi thực sự vì tam hoàng tử phi mà tới đây à?"

"Âu Dương Kỳ, tam hoàng tử phi vì tam hoàng tử mà đá ngươi à?"

"Âu Dương Kỳ, ngươi cùng tam hoàng tử phi từng yêu nhau sao?

"Âu Dương Kỳ, ngươi tới đây là vì chưa dứt tình cũ với tam hoàng tử phi à?"

......

Mặt Âu Dương Kỳ đỏ lên, chuyện của hắn cùng Mạc Ai rốt cuộc là ai bỏ ai, Âu Dương Kỳ rõ nhất. Tuy Mạc Vũ Vi không nói xấu hắn, còn đổ hết sai lầm lên đầu Mạc Phi, thế nhưng Âu Dương Kỳ vẫn sinh ra oán hận với nàng ta.

Giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết chân tướng, đến lúc đó tình cảnh của hắn sẽ vô cùng ác liệt.

Tuy biết sớm muộn gì cũng bại lộ nhưng Âu Dương Kỳ vẫn không có dũng khí mở miệng giải thích rõ ràng.

*****

Trong ký túc xá.

Mạc Quỳnh nhìn Mạc Vũ Vi, lo lắng nói: "Vũ Vi, ngươi nói với mọi người là Mạc Phi bỏ Âu Dương Kỳ à?"

Mạc Vũ Vi gật đầu, không để ý nói: "Đúng vậy! Không ngờ Âu Dương Kỳ cư nhiên lại tới đây, cũng không biết là trùng hợp hay đặc biệt vì Mạc Phi mà tới."

Mạc Quỳnh có chút bất an: "Ngươi nói vậy, nếu mọi người biết chân tướng thì làm sao?"

Mạc Vũ Vi không đồng ý: "Chân tướng, chân tướng gì? Âu Dương Kỳ cũng Mạc Phi thực sự từng có tình cảm, Mạc Phi đẩy lui nhiều hôn sự như vậy không phải cũng vì Âu Dương Kỳ sao, kết quả vừa nghe nói tam hoàng tử muốn cưới mình liền vứt Âu Dương Kỳ ra sau đầu, ta cứ nghĩ hắn si tình! Kết quả cũng chẳng ra sao."

Mạc Quỳnh nhíu chặt mày, nói rõ: "Lúc trước là Âu Dương Kỳ bỏ Mạc Phi."

Mạc Vũ Vi nhún vai: "Đừng lo, quan trọng nhất là bọn họ thực sự từng có một đoạn tình cảm, tam hoàng tử nhất định không biết."

Mạc Quỳnh nhìn Mạc Vũ Vi: "Ngươi cảm thấy tam hoàng tử không biết chuyện của Âu Dương Kỳ cùng Mạc Phi?"

"Đương nhiên rồi, làm gì có người nam nhân nào chấp nhận được chuyện vợ mình ngoại tình chứ, nếu tam hoàng tử biết Âu Dương Kỳ tồn tại, tam hoàng tử đã sớm chia tay với Mạc Phi rồi." Mạc Vũ Vi son sắt nói.

Nhìn dáng vẻ tự tin tràn đầy của Mạc Vũ Vi, Mạc Quỳnh thở dài: "Tam hoàng tử chia tay với Mạc Phi thì chắc gì hắn coi trọng ngươi."

Mạc Vũ Vi đỏ mặt, có chút táo bạo nói: "Vì cái gì không được, ta lớn lên có chỗ nào thua kém Mạc Phi đâu, chỉ cần không còn Mạc Phi, tam hoàng tử sớm muộn gì cũng tiếp nhận ta."

Nhìn sắc mặt dữ tợn của Mạc Vũ Vi, Mạc Quỳnh thực bất đắc dĩ.

****

"Thiên Diệp công tử." Mặt thẹo trung tướng dẫn theo vài người đi tới.

Nhìn nhóm người trước mặt, Thiên Diệp nhíu mày hỏi: "Mặt thẹo trung tướng, có chuyện gì không?"

Mặt thẹo trung tướng chà chà tay, có chút quẫn bách nói: "Là thế này, gần nhất có vài lời đồn về Âu Dương Kỳ, không biết Thiên Diệp công tử có nghe nói không..."

Thiên Diệp nhìn mặt thẹo trung tướng ái muội cười nói: "Trung tướng, ngươi cũng bát quái dữ a!"

Mặt thẹo trung tướng khụ một tiếng: "Thiên Diệp công tử, kỳ thực không phải ta bát quái mà là để ý quốc gia đại sự, phải quan tâm hết thảy chuyện lớn chuyện nhỏ a."

Thiên Diệp tán thưởng nhìn đối phương: "Trung tướng quả nhiên là nhân tài!"

Mặt thẹo trung tướng cười gượng, mở to mắt hỏi: "Thiên Diệp công tử, chuyện tam hoàng tử phi vứt bỏ Âu Dương Kỳ rốt cuộc có thật không vậy?"

Dư quang khóe mắt Thiên Diệp liếc về phía Âu Dương Kỳ ở gần đó, cười lạnh: "Âu Dương Kỳ a! Tên đó lớn lên mặt hệt như heo, bản lĩnh lại kém như vậy, tam hoàng tử phi là người hắn có thể với tới sao, mặc kệ tam hoàng tử phi có vứt bỏ hắn hay không, hắn soi gương là hiểu được thôi, thức thời thì nên tự động cút đi."

Nhìn gương mặt cười tươi như hoa của Thiên Diệp, thầm nghĩ, người này nói chuyện thực ngoan độc a!

Thiên Diệp lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Âu Dương Kỳ cũng không biết là lẩn quẩn trong lòng hay sao mà chạy tới đây muốn đào góc tường tam hoàng tử, bộ tiểu tam dễ làm lắ msao?"

"Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng không dễ làm, mà cái nghề tiểu tam thì yêu cầu càng nhiều hơn. Yêu cầu đầu tiên của tiểu tam chính là diện mạo! Nhất định phải xinh đẹp giống như ta vậy, đương nhiên, đẹp cỡ một phần mười của ta cũng tạm được. Tên Âu Dương Kỳ này lớn lên cỡ đó mà cũng học đòi làm tiểu tam, đúng là không biết xấu hổ."

"Thứ hai, là thực lực. Làm tiểu tam thì không thể quá yếu đuối, Âu Dương Kỳ chỉ mới cấp ba, tam hoàng tử đã là cấp bảy, chỉ một ngón tay thôi tam hoàng tử đã có thể búng chết hắn!"

Thiên Diệp nghĩ nghĩ, cảm thấy không đúng lắm nên bổ sung thêm: "Tên Lâu Vũ kia bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, kỳ thực khí lực không lớn, chắc phải cần hai ngón tay." Thiên Diệp giơ hai ngón tay với mọi người.

"Nếu đổi lại là bản thiếu gia thì một ngón tay là đủ rồi." Thiên Diệp giơ một ngón tay lắc lắc, mặt mày vô cùng hớn hở.

Xung quanh Thiên Diệp có không ít người, nghe thấy lời Thiên Diệp, sắc mặt mọi người đều có chút quái dị.

Âm thanh Thiên Diệp không nhỏ, mỗi câu mỗi chữ rành mạch truyền tới tai Âu Dương Kỳ, mặt Âu Dương Kỳ đỏ rực.

Thiên Diệp liếc mắt nhìn về phía Âu Dương Kỳ, thầm nghĩ: nhóc con, tên Lâu Vũ kia làm em rể ta còn chướng mắt, một tên khốn khiếp bội tình bạc nghĩa không có đảm đương lại còn bụng dạ khó lường mà dám đánh chủ ý tới em trai ta à, đi tìm chết đi!

Lời nói của Thiên Diệp độc ác vô cùng, nếu là từ miệng người khác thì không khỏi bị chỉ trích là kiêu ngạo ương ngạnh không coi ai ra gì, thế nhưng từ miệng Thiên Diệp khuynh quốc khuynh thành lại có thực lực cường hãn thì rất nhiều người cảm thấy có đạo lý.

Mạc Vũ Vi xách thực hạp đi tới phòng làm việc của Lâu Vũ.

Nhìn người trước mắt, Lâu Vũ nhíu mày nói: "Mạc tiểu thư, sao ngươi lại tới đây?"

Mạc Vũ Vi cười, ân cần nói: "Ta làm chút điểm tâm, tam hoàng tử nếm thử xem."

Lâu Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn Mạc Vũ Vi một cái: "Không cần, ta không ăn thức ăn không rõ lai lịch."

Mạc Vũ Vi sửng sốt, lã chã chực khóc nói: "Tam hoàng tử sợ ta bỏ độc à?"

Lâu Vũ dựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn Mạc Vũ Vi: "Cũng đâu thể loại trừ khả này, không phải sao?"

Mạc Vũ Vi có chút quẫn bách nhìn Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, ngươi hoài nghi ta sao?"

Lâu Vũ nhún vai, thản nhiên nói: "Mạc tiểu thư nghĩ nhiều rồi, ta không hoài nghi ngươi, chính là ta cũng không cần tín nhiệm ngươi, không phải sao?"

Mạc Vũ Vi thực chật vật nhìn Lâu Vũ: "Vũ Vi, Vũ Vi chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của tam hoàng tử mà thôi."

"Tiện tay thôi, nếu không phải thấy chất thịt con ngân vũ điểu kia không tồi, ta đã không ra tay." Lâu Vũ không chút để ý nghịch nghịch ngón tay mình.

Mạc Vũ Vi nghe thì thì kích thích tới muốn khóc, nàng làm sai gì chứ, vì sao Lâu Vũ lại lạnh lùng với nàng như vậy.

Mạc Vũ Vi nhìn Lâu Vũ, bình tĩnh nói: "Tam hoàng tử, trong quân doanh có một người gọi là Âu Dương Kỳ, từng có hôn ước với ca ca, ngươi biết chuyện này không?"

Lâu Vũ liếc mắt nhìn Mạc Vũ Vi một cái, thản nhiên nói: "Ta biết."

Nhìn biểu tình lạnh nhạt của Lâu Vũ, trong lòng Mạc Vũ Vi có chút trầm xuống: "Ca ca ta từng thề non hẹn biển với Âu Dương Kỳ, hiện giờ bọn họ lại ở chung một quân doanh..."

Lâu Vũ vẫn thờ ơ: "Vậy thì sao?"

Mạc Vũ Vi nhìn Lâu Vũ, thực lo lắng nói: "Ca ca ta tình sâu ý nặng với Âu Dương Kỳ, tam hoàng tử nhất định phải cẩn thận."

Lâu Vũ cười nhạo một tiếng: "Ngươi cảm thấy đã có ta rồi, ca ca ngươi lại đi chọn một kẻ thực lực, địa vị, diện mạo đều bình thường, tâm trí còn không kiên định sao? Âu Dương Kỳ là ai chứ? Xứng để ta để tâm sao."

Mạc Vũ Vi: "..."

Nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Mạc Vũ Vi, Lâu Vũ lạnh nhạt nói: "Mạc tiểu thư, nếu ngươi không còn chuyện gì khác thì mời ra ngoài."

Liếc nhìn Lâu Vũ một cái, Mạc Vũ Vi thất hồn lạc phách đi ra ngoài.

Trịnh Huyên cùng Mạc Nhất đi trong quân doanh, nghe thấy tiếng thì thầm nho nhỏ của binh sĩ chung quanh, sắc mặt Mạc Nhất càng lúc càng âm trầm.

"Nhất Nhất, ngươi đừng tức giận." Trịnh Huyên an ủi.

Mạc Nhất đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nha đầu chết tiệt kia đúng là cái gì cũng dám nói."

Trịnh Huyên nhún vai: "Ngươi đừng chấp nhặt với tiểu nha đầu, không đáng đâu."

Mạc Nhất gật gật đầu: "Cũng đúng."

Mặt thẹo trung tướng nhìn Mạc Nhất, thử nói: "Mạc Nhất thiếu gia, trong quân doanh có một người gọi là Âu Dương Kỳ, ngươi biết đúng không?"

Mạc Nhất gật đầu,thản nhiên nói: "Biết, Âu Dương Kỳ được định thân từ bé với thiếu gia nhà ta, chính là hơn một năm trước, Âu Dương gia cảm thấy thiếu gia nhà ta không xứng với Âu Dương thiếu gia nên đã hủy bỏ hôn sự này."

"Âu Dương gia hủy hôn à?" Mặt thẹo trung tướng có chút kinh ngạc nói.

"Đúng vậy! Sau khi Âu Dương gia hủy hôn một năm thì tam hoàng tử phi được chỉ định gả cho tam hoàng tử, thế mới nói, tái ông mất ngựa mới được phúc, bị từ hôn chưa chắc là chuyện xấu, biết đâu lại có mối tốt hơn đang chờ a." Mạc Nhất thản nhiên nói.

"Thế nhưng Mạc tiểu thư nói tam hoàng tử phi đã bỏ Âu Dương thiếu gia..."

"Mạc tiểu thư? Thiếu gia nhà ta cùng Mạc tiểu thư tuy là huynh muội nhưng là huynh muội cùng cha khác mẹ, tình cảm cũng không sâu, Mạc tiểu thư không rõ chuyện thiếu gia nhà ta lắm. Bất quá ngay cả chuyện ai từ hôn trước cũng lầm thì quả thực có hơi lạ, nghe nói trên đường tới đây Mạc tiểu thư từng bị tinh thú dọa vỡ mật, chắc vì thế mà điên rồi."

"Mạc tiểu thư cùng Mạc Phi thiếu gia là huynh muội cùng cha khác mẹ? Kia Lâm phu nhân..." Mặt thẹo trung tướng thử dò hỏi.

"Chỉ là kế mẫu thôi."

...(cont)...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.