Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 186: Nhẫn không gian



Nhìn theo bóng dáng Mạc Vũ Vi rời đi, ánh mắt Lâu Vũ lóe lên một tia sắc lạnh.

"Nha đầu kia cũng ghê gớm thật, làm ra chuyện như vậy mà vẫn còn mặt mũi tới tìm ngươi khởi binh vấn tội, quả thực kỳ quái." Lâu Vũ vừa tức giận lại nực cười nói.

Mạc Phi nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Tùy nàng ta đi, dù sao nàng ta cũng ở đây một đoạn thời gian mà thôi, thấy nhàm chán tự khắc sẽ rời đi."

Lâu Vũ gật đầu: "Cũng đúng, để ta nói với mấy vị tướng quân không cần tiếp đãi bọn họ."

Nhóm Mạc Vũ Vi sống quá an nhàn sung sướng, sống ở đây vài ngày khẳng định sẽ không chịu nổi.

Mạc Phi liếc Lâu Vũ một cái, thầm nghĩ, Lâu Vũ đúng là xấu xa mà, đầu năm nay người xấu có mị lực hơn hẳn người tốt a!

Mạc Vũ Vi tức giận quay lại ký tíc xá, nhìn dáng vẻ khóc lóc thảm thương của Mạc Vũ Vi, Mạc Quỳnh cau mày: "Ngươi làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi."

Mạc Vũ Vi căm tức nói: "Vừa nãy ta đi tìm Mạc Phi."

Mạc Quỳnh vừa phiền toái lại bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi đi tìm Mạc Phi làm chi?"

Mạc Vũ Vi cắn môi, rầu rĩ khôgn vui nói: "Ta muốn hỏi xem hắn có nói bậy bạ gì với tam hoàng tử hay không, nào ngờ hắn... hắn..."

Nhìn sắc mặt nghẹn tới xanh tím của Mạc Vũ Vi, Mạc Quỳnh hoài nghi hỏi: "Hắn làm gì ngươi?"

Mạc Vũ Vi nghiến răng nghiến lợi: "Hắn khinh bạc vỗ mông ta, ta là muội muội hắn a! Hắn cư nhiên dám làm vậy, đúng là đồ cặn bã khốn khiếp."

Mạc Quỳnh bất đắc dĩ thở dài, từ sau khi vì chuyện Âu Dương Kỳ kích thích tới tự sát, Mạc Phi tựa hồ như biến thành một người khác, cái gì cũng làm ra được.

Mạc Quỳnh có chút nhụt chí nhìn Mạc Vũ Vi: "Ngươi chọc hắn làm gì, từ sau khi hắn tự sát tới nay ngươi có chiếm tiện nghi của hắn được lần nào đâu, huống chi người ta bây giờ vẫn còn là tam hoàng tử phi."

Mạc Vũ Vi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tam hoàng nhất định không biết bộ mặt thật của hắn, thực đáng tiếc, hôm nay tam hoàng tử không có mặt ở đó, bằng không nhất định sẽ không cần hắn nữa."

Mạc Quỳnh không phủ nhận: "Có lẽ vậy."

Mạc Vũ Vi nhìn trái nhìn phải: "Mẫu thân đâu rồi?"

Mạc Quỳnh nhún vai: "Đi ra ngoài rồi, nói là đi hít thở không khí."

Mạc Vũ Vi gật đầu, lầm bầm: "Vậy sao."

Lâm Tịch đi trong quân doanh, lúc mới vừa tới, nghe nói nàng là mẫu phi của Mạc Phi, mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái, tôn kính nhìn nàng. Thế nhưng chuyện nàng là kế mẫu vừa truyền ra, ánh mắt của đám binh sĩ liền biến thành xem thường.

Lâm Tịch là người rất giỏi trong việc quan sát sắc mặt người khác, sao lại không phát hiện sự thay đổi của đám người xung quanh, Lâm Tịch tức giận không thôi, thế nhưng cũng không có cách nào.

Lâm Tịch đang đi tới thì đột nhiên phát hiện một người quen.

"Mạc Nhất." Lâm Tịch lớn tiếng gọi.

Mạc Nhất nhìn về phía Lâm Tịch, thản nhiên gọi một tiếng: "Lâm phu nhân."

Trên người Mạc Nhất mặc tinh giáp của công ty Thiên Thủy, tay cầm thiên tâm bích thủy kiếm.

Tuy Lâm Tịch không nhận ra giá trị cụ thể của bộ đồ cùng vũ khí trên người Mạc Nhất, thế nhưng vẫn đoán được giá cả của nó vô cùng xa xỉ.

Lâm Tịch dạo một vòng quanh người Mạc Nhất, chua chua nói: "Ngươi đi theo bên cạnh Mạc Phi cũng kiếm được không ít ưu đãi đi."

Mạc Nhất gật đầu, thản nhiên nói: "Thiếu gia đối với ta rất tốt."

Lâm Tịch tức giận thầm nghĩ, tên vong ân phụ nghĩa Mạc Phi này, có tinh tệ không biết đưa cho người trong nhà lại đưa cho kẻ hầu, đúng là ăn cháo đá bát mà.

"Nghe nói ngươi đeo bám được Trịnh Thiếu, trước kia thực không nhìn ra ngươi có bản lĩnh như vậy! Đã sắp biến thành phượng hoàng rồi, ta thực sự không ngờ gà mà cũng có thể biến thành phượng hoàng." Lâm Tịch thực ghen tị nói.

Mạc Nhất cười lạnh: "Phu nhân quá khen."

Nhìn biểu tình lạnh nhạt của Mạc Nhất, Lâm Tịch phẫn nộ mắng: "Không biết xấu hổ, hệt như tên thiếu gia nhà ngươi."

Mạc Nhất thản nhiên nhìn Lâm Tịch, mỉm cười sáng lạn: "Chỉ cần trèo lên được chỗ tốt thì được rồi, có xấu hổ hay không quan trọng gì chứ, sợ nhất chính là đã không biết xấu hổ mà lại chẳng làm được gì, khi ấy mới bẽ mặt."

Biết rõ Mạc Nhất đang châm biếm Mạc Vũ Vi, mặt Lâm Tịch đỏ bừng: "Ngươi... ngươi..."

Ánh mắt Lâm Tịch tô tình liếc nhìn bàn tay Mạc Nhất, sắc mặt lập tức biến đổi: "Không gian giới chỉ, cái tên trộm này, cư nhiên dám trộm không gian giới chỉ nhà ta, ngươi ăn gan hùm mật gấu đúng không?"

Lâm Tịch vừa nói vừa túm lấy Mạc Nhất, Trịnh Huyên bất thình lình từ phía sau Mạc Nhất nhảy ra, túm lấy cổ tay Lâm Tịch, hung hăng đẩy nàng ta một cái: "Ngươi làm gì đấy? Nhất Nhất là người ngươi có thể đụng vào àù?"

Răng rắc, tiếng xương gãy vang lên: "A! A! Giết người, giết người."

Lâm Tịch ôm cổ tay bị gãy ngồi bệch dưới đất gào rống.

Nhìn Lâm Tịch lăn lộn dưới đất khóc la om sòm, Trịnh Huyên có chút chột dạ: "Ta cũng không dùng lực a! Sao xương của ngươi lại bị gãy? Sao ngươi vô dụng vậy?"

Mạc Nhất có chút cổ quái nhìn Trịnh Huyên, trong lòng thầm nghĩ, Trịnh Huyên đang an ủi Lâm Tịch à, hẳn là vậy đi.

Trịnh Huyên xấu hổ gãi gãi đầu, thực chân thành nhìn Mạc Nhất nói: "Nhất Nhất, ta thực sự không có dùng sức, cũng không biết vì sao lại như vậy."

Mạc Nhất cười: "Ta biết ngươi không dùng lực, là xương nàng ta quá giòn."

Nghe thấy lời Mạc Nhất, Trịnh Huyên lập tức mỉm cười sáng lạn: "Vẫn là Nhất Nhất hiểu ta nhất! Nữ nhân này vừa thấy đã biết là một bó tuổi rồi, nhất định là bị loãng xương rồi."

Nghe hai người nói chuyện, Lâm Tịch lại càng phẫn nộ hơn, nhìn chằm chằm tay Mạc Nhất, khàn giọng nói: "Đồ ăn trộm, ngươi là đồ ăn trộm! Trịnh thiếu, ngươi cư nhiên bảo vệ một tên trộm, ngươi không thấy xấu hổ sao?"

Trịnh Huyên tức giận trừng Lâm Tịch, lạnh lùng nói: "Ngươi còn dám nói thêm câu nào nữa, ta cắt đứt cổ ngươi đấy."

Bị biểu tình hung ác của Trịnh Huyên dọa hoảng, tiếng khóc của Lâm Tịch cũng ngừng hẳn.

Nhìn sắc mặt kinh hoảng của Lâm Tịch, Trịnh Huyên đắc ý nhếch khóe miệng.

Trịnh Huyên kéo tay Mạc Nhất, ôn nhu nói: "Nhất Nhất, chúng ta đừng để ý tới nữ nhân điên này nữa, đi thôi."

Mạc Nhất có chút thương hại liếc nhìn Lâm Tịch một cái, cùng Trịnh Huyên rời đi."

Lâm Tịch ngồi dưới đất nhìn theo bóng dáng hai người, ánh mắt tràn đầy oán độc.

Trịnh Huyên nhìn Mạc Nhất nói: "Nhất Nhất, lời nàng ta nói ngươi đừng để ý, nàng chỉ giỏi nói hưu nói vượn thôi."

Mạc Nhất bất đắc dĩ cười cười: "Kỳ thực, nàng ta nói thật."

Trịnh Huyên có chút kỳ quái nhìn Mạc Nhất: "Là sao?"

Mạc Nhất xoa nhẹ chiếc nhẫn trên tay: "Không gian giới chỉ này vốn là của Mạc Dương, ngày thiếu gia thành hôn, ta đã trộm nó cho thiếu gia, sau đó thiếu gia mua một cái không gian giới chỉ có không gian lớn hơn nên đưa cái này cho ta."

Trịnh Huyên đảo tròng mắt nói: "Nhất Nhất, ngươi mau giấu nhẫn đi, đừng để nữ nhân kia cướp lại."

"..."

....

Lâm Tịch bi thương ngồi dưới đất thấp giọng nức nở, diện mạo Lâm Tịch diễm lệ, phong tình vạn chủng, khóc như vậy thực sự chọc người ta trìu mến, thế nhưng người xung quanh lại làm như không thấy.

Lâm Tịch ngồi dưới đất nửa ngày cũng không có ai tới đỡ nàng dậy, chỉ đành xám xịt tự bò dậy. Khi ấy còn nghe thấy tiếng cười nhạo của binh sĩ xung quanh, Lâm Tịch vừa ủy khuất lại phẫn nộ, hơn nửa ngày mới nén xuống được cơn giận, trở về ký túc xá.

Trong ký túc xá.

"Ai nha, nhẹ thôi." Lâm Tịch thống khổ kêu một tiếng.

Mạc Quỳnh bất đắc dĩ nhìn Lâm Tịch: "Mẫu thân, phải chỉnh xương về đúng vị trí thì mới lành tốt được."

Nghe thấy lời Mạc Quỳnh, phẫn hận trên mặt Lâm Tịch lập tức tăng lên vài phần.

Nhìn dáng vẻ thống khổ của Lâm Tịch, Mạc Vũ Vi cau mày: "Mẫu thân, sao lại biến thành thế này vậy?"

Lâm Tịch nghiến răng nói: "Không gian giới chỉ bị mất của phụ thân ngươi đang ở trên tay tên điếm Mạc Nhất kia, ta muốn lấy lại, thật không ngờ Trịnh thiếu kia không phân tốt xấu đẩy ra."

Mạc Quỳnh trừng mắt: "Không gian giới chỉ kia ở trong tay Mạc Nhất?"

Không gian giới chỉ đối với cả Mạc gia mà nói chính là hàng cao cấp, Mạc Quỳnh thèm muốn nó đã lâu, vốn nghĩ chờ đến khi mình kế thừa vị trí gia chủ thì sẽ cầu Mạc Dương tặng nhẫn cho mình, không ngờ còn chưa kế thừa, nhẫn đã mất trộm.

Lâm Tịch gật đầu: "Đúng vậy! Tên điếm kia dám đeo thứ quý giá như vậy, cũng không sợ giảm thọ."

Mạc Vũ Vi tràn đầy khinh miệt nói: "Quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn, tay chân Mạc Phi không sạch sẽ, Mạc Nhất cũng học theo, cặp chủ tớ này người này so với người kia lại càng đáng giận hơn."

Lâm Tịch đen mặt, thực khó hiểu nói: "Cũng không biết Mạc Nhất bỏ thuốc mê gì cho Trịnh Huyên, làm Trịnh Huyên cứ một mực nghe lời hắn."

Mạc Vũ Vi tới đây cũng đã một thời gian, tự nhiên cũng nghe nói tới chuyện Trịnh Huyên cùng Mạc Nhất.

Quả thật ở rừng Lạc Nhật này, trừ bỏ tam hoàng tử thì Trịnh Huyên chính là người có bối cảnh lớn nhất, điều kiện tốt nhất.

Tam hoàng tử cùng Mạc Phi ở cùng một chỗ có thể nói là vì Nạp Lan vương phi chỉ định hôn ước, thế nhưng Trịnh Huyên cùng Mạc Nhất kết hợp thực sự không có lý do gì cả.

Mạc Vũ Vi cắn môi, Mạc Nhất là ai chứ, chẳng qua chỉ là một tiện nhân vô liêm sỉ đi theo Mạc Phi trợ trụ vi ngược, Trịnh Huyên rốt cuộc sao lại nhìn trúng Mạc Nhất chứ.

Mạc Quỳnh có chút đăm chiêu nói: "Ta nghe nói là Trịnh Huyên theo đuổi Mạc Nhất, Mạc Nhất vẫn luôn thờ ơ, Trịhn Huyên si tình, vì truy Mạc Nhất mà không chút ngần ngại từ hoàng đô phồn hoa chạy tới rừng rậm Lạc Nhật nguy hiểm tứ phía này."

Mạc Vũ Vi nghe mà ganh tị, nàng từ bỏ hết tự tôn, từ bỏ lòng kiêu ngạo lấy lòng Lâu Vũ, thế nhưng Lâu Vũ hoàn toàn không thèm để mắt tới nàng, Mạc Nhất chỉ là kẻ hầu của Mạc Phi mà thôi, thế nhưng lại được cháu trai của Trịnh nguyên soái theo đuổi, đúng là vớ vẩn mà.

Mạc Vũ Vi nhịn không được châm chọc: "Là lạc mềm buộc chặt đi, nam nhân mà, bị xem thường thì cứ thích quấn lấy, dẽ dàng tới tay lại không xem trọng, trước kia thật không nhìn ra Mạc Nhất cư nhiên lại có bản lĩnh dụ dỗ như vậy."

Lâm Tịch liếc nhìn Mạc Vũ Vi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi: "Ngươi đừng nói nữa, ngươi cùng tam hoàng tử tiến triển thế nào?"

Mạc Vũ Vi ủ rũ nói: "Không có tiến triển, tam hoàng tử không thích ta."

Lâm Tịch liếc mắt xem thường: "Mệt ngươi cứ kiêu ngạo mị lực của mình lớn, kết quả còn không bằng kẻ hầu người hạ như Mạc Nhất, người ta tốt xấu gì cũng câu được Trịnh Huyên."

Lâm Tịch thở dài lắc đầu: "Tam hoàng tử không câu được, Trịnh Huyên cũng không tồi, nghe nói Trịnh nguyên soái chỉ có một đứa cháu là Trịnh Huyên mà thôi, tương lai Trịnh gia sẽ giao cho Trịnh Huyên, xét về thực lực thì Trịnh Huyên cũng không thua kém tam hoàng tử."

Nghe thấy lời Lâm Tịch, cảm xúc của Mạc Vũ Vi có chút phập phồng.

Nhìn biểu tình Mạc Vũ Vi, Mạc Quỳnh nhắc nhở: "Vũ Vi, tình tình Trịnh Huyên không tốt."

Mạc Vũ Vi gật đầu, thầm nghĩ, tính tình không tốt, không tốt cỡ nào cũng không như tam hoàng tử Lâu Vũ đi, nam nhân không hiểu phong tình như Lâu Vũ dù sao cũng chỉ là số ít mà thôi.

...(cont)...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.