Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 187: Mạc vũ vi cùng trịnh huyên



Trịnh thiếu gia." Mạc Vũ Vi đi tới phí sau Trịnh Huyên, giọng điệu mềm nhẹ gọi một tiếng.

Thân hình Mạc Vũ Vi mỏng manh, đôi mắt to ngập nước, thực chọc người ta trìu mến.

Nhìn thấy Mạc Vũ Vi, trong lòng Trịnh Huyên vô thức dâng lên một cơn phẫn nộ.

Trịnh Huyên thầm nghĩ: đều tại nữ nhân này, mình vốn xuất phát cùng một điểm với Lâu Vũ, kết quả nữ nhân này xuất hiện gây rối, làm hại Lâu Vũ tu thành chính quả trước mình.

Trịnh Huyên hít sâu một hơi, thầm nghĩ, nếu người ăn điểm tâm là Mạc Nhất thì tốt rồi, nếu vậy mình cùng Nhất Nhất có thể viên mãn rồi, thực đáng tiếc! Mệnh tam hoàng tử sao lại tốt như vậy! Rõ ràng nhân phẩm của tam hoàng tử kém hơn mình rất nhiều, người ta hay nói người tốt có hảo báo, nghĩ thế nào cũng phải là Trịnh Huyên hắn thành công trước mới đúng.

Nhìn sắc mặt biến ảo vô thường của Trịnh Huyên, Mạc Vũ Vi lại gọi một tiếng.

Trịnh Huyên lạnh lùng liếc nhìn Mạc Vũ Vi, xa cách hỏi: "Mạc tiểu thư, có chuyện gì không?" Mạc Vũ Vi có chút xấu hổ nói: "Ta muốn nhờ Trịnh thiếu một chuyện."

Trịnh Huyên lập tức từ chối: "Ta bận lắm, không rảnh."

Mạc Vũ Vi nghẹn, nàng thực không ngờ mình còn chưa mở miệng nói là chuyện gì, Trịnh thiếu đã dứt khoát cự tuyệt như vậy.

Mạc Vũ Vi thực xấu hổ, cố kiên trì nói: "Việc này đối với Trịnh thiếu chỉ là một việc nhỏ mà thôi, xin Trịnh thiếu giúp ta."

Trịnh Huyên bĩu môi, mất kiên nhẫn nói: "Chuyện gì?"

Mạc Vũ Vi điều chỉnh cảm xúc nói: "Chiếc nhẫn trên tay Mạc Nhất vốn thuộc về phụ thân ta, phụ thân phải mất cái giá rất lớn mới có được nó, sau khi nhẫn bị mất, lòng phụ thân nóng như lửa đốt, bệnh nặng một trận, vất vả lắm mới khỏe lại..."

Trịnh Huyên cười nhạt một tiếng, vui sướng khi người gặp họa nói: "Vì một chiếc nhẫn liền bệnh nặng một trận, thực không có tiền đồ, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, mất thì kiếm lại là được."

Mạc Vũ Vi lần thứ hai bị Trịnh Huyên nghẹn lời: "Trịnh thiếu, nhẫn kia đối với phụ thân ta thật sự rất quan trọng, ta hi vọng Trịnh thiếu có thể giúp ta đòi lại."

Trịnh Huyên tràn đầy khinh miệt nhìn Mạc Vũ Vi, hệt như pháo nổ bắn ra một tràn thật dài: "Ngươi nghĩ ta ngu xuẩn giống như ngươi à? Nếu ta làm vậy sao Nhất Nhất nguyện ý gả cho ta chứ, ngươi là ai? Ta vì cái gì phải giúp ngươi?"

Mạc Vũ Vi cau mày, có chút tức giận nói: "Trịnh thiếu, ta nghe nói ngài ghét ác như thù, gặp chuyện bất bình sẽ ra tay tương trợ, chẳng lẽ đều là giả sao?"

"Gì mà ra tay tương trợ chứ, ai rảnh vậy? Ta nói này, nếu chiếc nhẫn kia quan trọng với phụ thân ngươi như vậy thì hắn nên giấu kĩ một chút, bản thân không có bản lĩnh, không giữ được nhẫn thì có thể trách ai chứ? Trách ta à?" Trịnh Huyên liếc mắt xem thường, cao ngạo nói.

Mạc Vũ Vi ngây ngốc nhìn Trịnh Huyên, nàng không ngờ Trịnh Huyên nổi danh đỉnh đỉnh cư nhiên lại là người bất phân thị phi, không chịu nói lý như vậy.

"Trịnh thiếu, sao ngươi có thể nói như vậy chứ?" Mạc Vũ Vi có chút hỗn loạn nói.

Trịnh Huyên hừ khẽ một tiếng, lơ đểnh nói: "Ta nói vậy có gì sai? Nhất Nhất chịu trộm đồ của phụ thân ngươi là nể mặt hắn lắm rồi, ngươi đừng có không biết suy xét như vậy."

Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Trịnh Huyên, Mạc Vũ Vi chỉ cảm thấy trước mắt tối tăm, Trịnh Huyên sao có thể như vậy? Hắn sao có thể như vậy...

"Trịnh thiếu, ngươi thân là cháu trai của nguyên soái, sao có thể vì một nam nhân xuất thân hèn kém mà nói những lời không có đạo lý như vậy?" Mạc Vũ Vi vừa phẫn nộ lại khó hiểu nói.

"Liên quan gì ngươi chứ? Ngươi cư nhiên nói Nhất Nhất như vậy, ngươi nghĩ mình cao quý lắm chắc? Chỉ là một nha đầu ngoài nông thôn mà thôi, tưởng mình là nhân vật quan trọng chắc." Trịnh Huyên phản bác.

"Trịnh thiếu, ngươi có biết Mạc Nhất là loại người thế nào không? Hắn ở Mạc gia lừa bịp, gian dối, trộm cắp, chuyện gì cũng làm." Mạc Vũ Vi có chút cấp bách nói.

Trịnh Huyên đen mặt: "Nhất Nhất là người thế nào không cần ngươi nói, hắn thích gạt ta liền bồi hắn gạt người, hắn thích trộm ta bồi hắn trộm đồ, nếu hắn thích giết ngườip hóng hỏa ta bồi hắn làm bậy."

Nhìn ánh mắt kiên định của Trịnh Huyên, Mạc Vũ Vi trợn mắt há hốc, nàng nằm mơ cũng không ngờ tình cảm Trịnh Huyên dành cho Mạc Nhất lại sâu đậm đến vậy, nàng cũng không ngờ Trịnh Huyên so với Lâu Vũ lại càng không nói lý như vậy.

Mạc Vũ Vi mở rộng tầm mắt, vẻ mặt mờ mịt, Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên, một người là hoàng tử một người là cháu trai nguyên soái, hai người một vì Mạc Phi, một vì Mạc Nhất mà thần hồn điên đảo.

Nhìn sắc mặt kiên định của Trịnh Huyên, trong lòng Mạc Vũ Vi dâng lên cảm giác ghen tị điên cuồng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Mạc Nhất có thể có được tình cảm của Trịnh Huyên mà nàng lại không ngừng bị người ta lạnh lùng cự tuyệt.

Nhìn đôi mắt u ám của Mạc Vũ Vi, Trịnh Huyên thản nhiên nói: "Ngươi còn việc gì không? Không còn gì nữa thì mau đi đi, ta đang theo đuổi Nhất Nhất, không thể quá thân cận với người khác, bằng không Nhất Nhất sẽ hiểu lầm."

Mạc Vũ Vi: "..."

Trịnh Huyên có chút ghét bỏ nhìn Mạc Vũ Vi nói: "Sau này không có việc gì thì đừng có tìm ta, có việc cũng đừng có tìm, ta bận lắm."

Nhìn sắc mặt sửng sốt vẫn chưa lấy lại tinh thần của Mạc Vũ Vi, Trịnh Huyên hừ khẽ một tiếng, xoay người rời đi.

Mạc Vũ Vi ngơ ngác nhìn bóng dáng Trịnh Huyên, vẻ mặt mờ mịt, thế giới này rốt cuộc làm sao vậy, tam hoàng tử như vậy, Trịnh Huyên cư nhiên cũng như vậy.

Thiên Diệp đi tới bên cạnh Trịnh Huyên, có chút tò mò hỏi: "Trịnh Huyên, nha đầu kia nói gì với ngươi vậy?"

Trịnh Huyên bĩu môi, xem thường nói: "Nha đầu kia điên rồi, nàng cư nhiên bảo ta tới đòi không gian giới chỉ của Nhất Nhất cho nàng, đúng là mơ mộng hão huyền mà."

Thiên Diệp gật gật đầu, thực đồng ý: "Quả thực là mơ mộng hão huyền, ngươi nào có gan làm vậy chứ!"

Trịnh Huyên thực bất mãn trừng mắt: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Thiên Diệp nhíu mày, có chút trêu tức nói: "Ta nói bậy bạ? Thế chẳng lẽ ta nói sai, ngươi kỳ thực có gan đó sao?"

Trịnh Huyên có chút nhụt chí nói: "Không có."

Thiên Diệp cười khanh khách: "Nha đầu kia có lẽ không phải muốn ngươi đòi không gian giới chỉ đâu, mục đích chủ yếu là tìm cớ tiếp cận ngươi thôi."

Trịnh Huyên híp mắt, có chút khó hiểu: "Tiếp cận ta? Vì sao lại tiếp cận ta?"

"Ngươi đúng là trì độn mà! Còn không phải đơn giản là vì coi trọng ngươi à."

Trịnh Huyên sửng sốt, lắc đầu: "Không thể nào, không phải nàng ta xem trọng tam hoàng tử sao?"

"Lòng nữ nhân sâu như biển, nay tần mai sở, thay đổi thất thường cũng không phải việc lạ, biết không thể với nổi tam hoàng tử nên chuyển mục tiêu a!" Thiên Diệp bất đắc dĩ giải thích.

Trịnh Huyên nhíu chặt mày, vô cùng kháng cự nói: "Xem ra ta phải cách xa nha đầu này một chút."

Thiên Diệp vuốt tóc, thực ai oán nói: "Ngươi nói xem, nha đầu kia ban đầu xem trọng một gốc cổ thụ toàn là sâu mọt tam hoàng tử, hiện giờ lại chuyển qua một gốc cổ thụ mọc nghiêng như ngươi, sao nàng không xem trọng một cây cổ thụ cao nhất xanh tươi như ta chứ?"

Trịnh Huyên cười ha hả, có chút khinh thường nói: "Vấn đề đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu à, đúng là ngu xuẩn mà! Nàng không xem trọng ngươi tự nhiên là vì điều kiện của ngươi quá kém."

Thiên Diệp xụ mặt: "Trịnh Huyên, ngươi muốn đánh nhau với ta à?"

Ánh mắt Trịnh Huyên lóe sáng chiến ý: "Vui lòng phụng bồi!"

"Các ngươi đang nói gì đó?" Mạc Nhất đi tới, ung dung hỏi.

Thiên Diệp cười tươi như hoa nhìn Mạc Nhất: "Chúng ta đang nói chuyện giảm béo, Trịnh thiếu gần đây ăn nhiều quá, thể trọng tăng vọt nên muốn ăn rau dưa, bảo ta nhường phần ăn của Tiểu Bạch cho hắn. Chậc chậc, Trịnh thiếu dù sao cũng là đại nhân vật, giành đồ ăn với một con thỏ như vậy thực dọa người, ta cũng thấy xấu hổ thay ngươi a."

Trịnh Huyên nghiến răng ken kén, ánh mắt như sắp phun ra lửa nhìn Thiên Diệp.

Mạc Nhất: "... "

Thiên Diệp quay đầu nhìn Mạc Nhất, thực tán thưởng nói: "Mới mấy giờ không gặp, Nhất Nhất lại đẹp hơn rồi."

Mạc Nhất mỉm cười, thản nhiên nói: "Mấy giờ không gặp, Thiên Diệp, ngươi lại béo hơn rồi."

Thiên Diệp: "..."

Nghe thấy lời Mạc Nhất, Trịnh Huyên lập tức phấn chấn: "Thiên Diệp, ngươi có phải uống nước lạnh cũng béo không? Chỉ mới từ sáng đến giờ đã béo hẳn một vòng, đồ ăn của Tiểu Bạch ngươi giữ lại tự ăn đi, ta thấy ngươi có vẻ cần hơn đấy."

Nhìn vẻ mặt vô tội của Mạc Nhất, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Trịnh Huyên, Thiên Diệp thầm nghĩ, một đôi gian phu dâm phu.

Mạc Vũ Vi thất hồn lạc phách trở về ký túc xá, nhìn bộ dáng muội muội, Mạc Quỳnh sửng sốt, vài lầ tnrước tuy Mạc Vũ Vi có bực bội tức tối nhưng chưa bao giờ thẫn thờ đến vậy.

Mạc Quỳnh lo lắng hỏi: "Vũ Vi, không sao chứ?"

Mạc Vũ Vi ngẩng đầu, bổ nhào lên người Mạc Quỳnh: "Ca, tam hoàng tử đã như vậy, vì sao Trịnh Huyên cũng hệt như vậy chứ?"

Mạc Vũ Vi cắn chặt môi, đám nam nhân đó rốt cuộc làm sao vậy, người này so với người kia lại càng không phong độ, càng đáng giận hơn.

Thấy Mạc Vũ Vi thương tâm muốn chết, Mạc Quỳnh bất đắc dĩ vỗ vỗ vai muội muội: "Được rồi được rồi, đừng khóc."

Mạc Vũ Vi cắn môi, thua Mạc Phi nàng còn miễn cưỡng chấp nhận, thế nhưng thua Mạc Nhất làm nàng chịu không nổi, nàng cư nhiên không bằng một kẻ hạ nhân, Trịnh Huyên so với Lâu Vũ lại càng tuyệt tình hơn, càng không nói lý hơn.

Mạc Quỳnh bất đắc dĩ thở dài: "Lâu Vũ là ai chứ, danh môn khuê các muốn gả cho hắn nhiều vô số kể nhưng có ai thành công đâu. Trịnh Huyên có điều kiện tốt như vậy lẽ nào không có người theo đuổi, thế nhưng hắn lại chọn Mạc Nhất, không chỉ ngươi thua mà nhóm danh môn khuê các kia cũng vậy thôi."

Nghe thấy lời Mạc Quỳnh, tâm tình Mạc Vũ Vi rốt cuộc cũng thả lỏng một chút.

...

Trong ký túc xá, nhìn Lâu Vũ cao hứng phấn chấn không thôi, Mạc Phi có chút khó hiểu hỏi: "Ngươi gặp chuyện tốt gì à, sao lại cao hứng như vậy?"

Lâu Vũ có chút đắc ý nói: "Ngươi không biết à, muội muội ngươi chuyển hướng qua Trịnh Huyên rồi."

Mạc Phi nhíu mày: "Mạc Vũ Vi coi trọng Trịnh Huyên à? Ánh mắt nha đầu kia thực sự không tốt chút nào, Trịnh Huyên còn không bằng ngươi a."

"..." Này có thểx em là Mạc Phi khen hắn không?

Lâu Vũ cười gượng: "Đúng vậy! Trịnh Huyên kém ta a."

Mạc Phi đánh giá Lâu Vũ từ trên xuống dưới một vòng: "Nha đầu kia coi trọng người khác mà ngươi cứ như trút được gánh nặng ấy, chậc chậc, bị một nha đầu dọa thành như vậy, đúng là không có tiền đồ mà!"

Lâu Vũ nhún vai, nhàn nhạt nói: "Nếu là nữ nhân khác ta đã sớm vung chưởng đập dở sống dở chết rồi, thế nhưng Mạc Vũ Vi dù sao cũng là muội muội trên danh nghĩa của ngươi a!"

Mạc Phi bất đắc dĩ nói: "Thực xin lỗi."

"Có gì đâu mà phải xin lỗi, nha đầu kia vừa bị Trịnh Huyên mắng cho một vố, phỏng chừng đang trốn trong phòng khóc lóc rồi!"

Mạc Phi lắc lắc đầu: "Nha đầu kia cũng thực đáng thương!"

Tên Trịnh Huyên kia hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc là gì, Mạc Vũ Vi từ nhỏ vẫn luôn được nuông chiều, gặp Trịnh Huyên nhất định sẽ xúi quẩy.

...(cont)...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.