"Âu Dương Kỳ chết rồi." Lâu Phong có chút buồn bực nói.
Lâu Tĩnh căm giận mắng: "Thứ vô dụng."
Lâu Phong hít sâu một hơi, hắn tốn nhiều tâm tư như vậy đưa Âu Dương Kỳ tới rừng Lạc Nhật, hi vọng đối phương có thể lập nên kì tích, kết quả Âu Dương Kỳ vô thanh vô thức chết ở đó, nghe nói bởi vì quan hệ với mọi người quá kém mà không ai thèm nhặt xác.
Lâu Tĩnh lạnh lùng nói: "Ca, kỳ thực cái chết của Âu Dương Kỳ có chút kỳ quái, ta nghe nói trận thú triều đó cũng không lớn, tinh sư cấp ba tử vong rất ít, với thực lực của Âu Dương Kỳ kỳ thực rất khó..."
Lâu Phong khoát tay, thờ ơ nói: "Chỉ là một tinh sư cấp ba mà thôi, chẳng lẽ còn phải điều tra sao, muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân hắn xúi quẩy."
Lâu Tĩnh nghiêm mặt, có chút thất vọng nói: "Mạc Vũ Vi hủy dung, hiện giờ đã quay lại Mạc gia rồi."
Lâu Phong nhắm mắt lại, thầm nghĩ: bên ngoại công không thể trông cậy, Âu Dương Kỳ cùng người nhà Mạc gia không làm nên cơm cháo gì, chẳng lẽ mình cứ vậy nhìn Lâu Vũ cùng Mạc Phi ngày càng thăng tiến mà không có cách nào sao? Hắn không cam lòng! Không cam lòng a!
Lâu Tĩnh thở dài: "Phụ thân đã ra lệnh cho Lâu Vũ trở về."
Lâu Phong cười chua xót, hiện giờ Lâu Vũ tiền đồ vô hạn, nếu hắn trở lại, những kẻ kia còn không phải sẽ chê cười mình sao.
Lúc nhóm Lâu Vũ khởi hành rời khỏi quân doanh rừng Lạc Nhật, tất cả tướng sĩ đều ra tiễn đưa, không ít người còn thương cảm tới bật khóc, may mắn Mạc đểl ại không ít dược tề, ít nhiều gì cũng trấn an được cảm xúc kích động của binh sĩ.
Thiên Diệp ngồi trong tinh xe lật xem tập ảnh, đắc ý nói: "Chậc chậc, đúng là càng xem càng suất, sao mình lại suất đến vậy cơ chứ! Đúng là suất muốn chết a!"
Trịnh Huyên đoạt lấy tập ảnh trong tay Thiên Diệp, mất kiên nhẫn lật lật: "Có suất gì đâu chứ? Trên người toàn là máu, ghê tởm muốn chết."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, đó mà ghê tởm à? Rõ ràng là anh hùng khí khái." Thiên Diệp bất mãn nói.
Trịnh Huyên cười lạnh: "Mặt ngươi bị huyết dính đầy thế kia, còn không tởm à?"
Thiên Diệp hừ một tiếng, uể oải nói: "Ta biết ngươi ghen tị ta có mị lực, không thèm so đo với ngươi."
Tay Trịnh Huyên đột nhiên dừng lại, ánh mắt co rụt: "Sao lại có tấm này, ghép à?"
Thiên Diệp liếc nhìn một chút, sau đó cười gian hệt như hồ ly trộm được thịt: "Ghép? Làm gì có chuyện ghép chứ? Ngươi đùa gì vậy, là thật trăm phần trăm đấy, ngươi xem xem có phải ta đặc biệt tao nhã, đặc biệt mê người không?"
"Nào có tao nhã mê người gì ở đây, chỉ thấy đặc biệt vô sỉ thôi." Trịnh Huyên cười xót xa.
Trịnh Huyên nhịn không được ghen tị liếc nhìn Thiên Diệp một cái, thầm nghĩ, Thiên Diệp cùng Tô Vinh cũng hôn rồi, cứ vậy thì tiến độ của mình với Nhất Nhất tựa hồ có hơi chậm a!
Ánh mắt Tô Vinh cũng liếc nhìn ảnh chụp, sau đó lập tức kích động: "Thiên Diệp, ngươi chụp lúc nào vậy?"
Nhìn bộ dáng kích động của Tô Vinh, Thiên Diệp ôn hòa nói: "Chụp lúc hôn a!"
Ánh mắt Tô Vinh mở thật to, ánh mắt sắc như lưỡi dao tựa hồ vuốt cắt lát Thiên Diệp: "Ta nhớ rõ ngươi nói tập ảnh này sẽ được phát hành?"
Thiên Diệp gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy! Ta chuẩn bị phát hình luôn tấm ảnh hôn nhau của chúng ta, nhất định sẽ bán rất chạy."
Tô Vinh nổi trận lôi đình nhìn Thiên Diệp, quát lớn: "Ngươi dám."
Thiên Diệp bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt tiếc nuối: "Nếu ngươi không đồng ý thì ta giữ lại tự mình xem, không cho người khác xem."
Tô Vinh: "..."
"Đưa ảnh cho ta." Lòng Tô Vinh nóng như lửa đốt.
Thiên Diệp gật đầu: "Hảo hảo, Vinh Vinh đừng kích động, bức này đưa cho ngươi, còn phim mà, ngươi muốn mấy tấm?"
Tô Vinh: "..."
Trịnh Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Sắp tới phủ tam hoàng tử rồi đi?"
Mạc Phi gật đầu: "Hình như vậy."
Lâu Vũ cau mày, có chút bất an: "Phía trước sao lại có nhiều người như vậy, tới kiếm chuyện à?"
Thiên Diệp vuốt tóc, phản bác: "Gì mà kiếm chuyện chứ tam hoàng tử, ngươi đúng là lo bò trắng răng, xem thế trận thì hẳn là phóng viên, ta đoán bọn họ đến để phỏng vấn ta, về phần các ngươi..." Thiên Diệp cao ngạo liếc nhìn một vòng, đắc ý nói: "Chốc nữa cứ đi sát bên cạnh ta, phóng viên sẽ nhân tiện phỏng vấn các ngươi, yên tâm, nhiều phóng viên như vậy, sẽ có vài người nguyện ý phỏng vấn các ngươi thôi."
Trịnh Huyên bĩu môi: "Không phải chỉ nhiều một chút thôi sao, có gì mà đắc ý chứ? Bị người ta hỏi một vai vấn đề bộ thành tiên được chắc?"
Thiên Diệp ôm cánh tay, nhún vai: "Ta biết ngươi ganh tị ta được hoan nghênh, không thèm so đo với kẻ không có mị lực như ngươi."
Trịnh Huyên: "..."
Tinh xe của nhóm Lâu Vũ thoáng chốc đã bị nhóm người vây quanh.
Thiên Diệp vốn nghĩ đại đa số phóng viên tới tìm mình, kết quả đối tượng được chú ý lại là Mạc Phi.
Nhìn đám phóng viên đông nghìn nghịt, trong lòng Mạc Phi chỉ có một cảm giác, tất cả phóng viên của hoàng đô đểu tới đi, thiệt nhiều thiệt nhiều người a!
Mạc Phi bị đám đông chen chúc tới ứa mồ hôi.
Nhìn Mạc Phi bị đám người vây như nêm cối, Thiên Diệp có chút kỳ quái hỏi: "Sao lại như vậy? Đám người này cư nhiên lại vì Mạc Phi mà tới, từ khi nào Phi Phi đã nổi tiếng hơn cả ta vậy?"
Trịnh Huyên cười nhạo một tiếng: "Có người nào đó đúng là tự mình đa tình, hiện giờ biết rõ rồi đi, người ta mới không phải vì ngươi mà tới đâu."
Lâu Vũ cau mày: "Các ngươi đừng ồn, đám phóng viên này tựa hồ có vấn đề!"
Mấy chục chiếc micro chỉa tới trước mặt Mạc Phi.
"Mạc Phi điện hạ, nghe nói ngươi có thể điều chế dược tề số lượng lớn đúng không?"
"Mạc Phi điện hạ, nghe nói Lâu Vũ, Trịnh Huyên cùng Thiên Diệp công tử đều nhờ ngươi mới có thể thăng cấp đúng không?"
"Mạc Phi điện hạ, nghe nói ngươi có thể điều chế được dược tề cực phẩm cấp bảy đúng không?"
"Mạc Phi điện hạ, nghe nói ngươi nằm giữ phối phương giúp người ta nhanh chóng thăng cấp đúng không?"
"Mạc Phi điện hạ, nghe nói ngươi đã là dược sư cấp tám?"
"Mạc Phi điện hạ, nghe nói trận bàn tu luyện cũng có liên quan tới ngươi?"
"Mạc Phi điện hạ, sau khi tự sát tâm trí ngươi biến đổi lớn như vậy có phải đã gặp được kỳ ngộ gì không?"
"Mạc Phi điện hạ, ngươi có thể trợ giúp tinh sư cấp sáu thăng cấp, có phải cũng có thể giúp tinh sư cấp bảy không?"
......
Sắc mặt Lâu Vũ âm trầm, những chuyện này sao đám phóng viên lại biết?
Lâu Vũ phóng xuất uy áp bức lui đám phóng viên, khó khăn che chở Mạc Phi thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên tiến vào phủ tam hoàng tử.
****
Ngồi trong phòng khách, sắc mặt cả đám đều ngưng trọng.
Tô Vinh cầm tư liệu vừa được truyền tới, thở hắt một hơi nói: "Đã điều tra xong, trước lúc chúng ta trở về, hơn phân nửa tòa soạn báo ở hoàng đô đều nhận được một bức thư thần bí có liên quan tới tam hoàng tử phi, chính là những tin này."
Lâu Vũ tràn đầy sát khí nói: "Người gửi tin là ai? Điều tra được không?"
Tô Vinh lắc đầu: "Không tra được, đối phương xử lý rất sạch sẽ."
Lâu Vũ lạnh mặt, người này cư nhiên ngay cả chuyện trận bàn tu luyện có liên quan với Mạc Phi cũng tra được, thực lực không nhỏ a!
Trịnh Huyên nhìn Mạc Phi: "Tam hoàng tử phi, ngươi thực sự lợi hại vậy sao, ngay cả trận bàn tu luyện cũng có liên quan với ngươi?"
Lâu Vũ trừng Trịnh Huyên, tức giận nói: "Hiện giờ là lúc thảo luận vấn đề này sao?"
Thiên Diệp vuốt cắm: "Người gửi thư kia rốt cuộc có mục đích gì?"
Trịnh Huyên trợn mắt nhìn Thiên Diệp: "Hỏi ngươi không phải là biết sao?"
"Hỏi ta? Hỏi ta làm gì? Thiên Diệp có chút khó hiểu.
Trịnh Huyên sắc bén nói: "Tin tức không phải do ngươi lộ ra à, lai lịch bất minh, bụng dạ khó lường..."
Lâu Vũ bất đắc dĩ nói: "Trịnh Huyên, Thiên Diệp không có vấn đề gì đâu."
Trịnh Huyên cau mày, thực hoài nghi nhìn Lâu Vũ, tam hoàng tử phi ù ù cạc cạc tin tưởng tên này thì thôi đi, hiện giờ ngay cả tam hoàng tử cũng vậy.
Lâu Vũ hít sâu một hơi: "Ta nghĩ mục đích của người này là muốn đẩy Mạc Phi ra đứng mũi chịu sào, cây cao đón gió thì dễ ngã, muốn mượn tay người khác hại chết Mạc Phi.
Mạc Phi mím môi: "Hiện giờ có phải gặp phiền toái không?"
Thiên Diệp xoa xoa trán: "Đúng vậy! Hiện giờ ngươi chính là miếng bánh thơm ngon, tất cả cao thủ ẩn sĩ ở Vinh quốc đều nhìn chằm chằm ngươi."
Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ, phiền toái lớn rồi a! Nhớ tới hai thế lực lớn đã hại chết mình ở đời trước, sắc mặt Mạc Phi nhất thời trắng bệch, người giỏi rất dễ đoản mệnh, thực là, sao hắn lại tài giỏi như vậy chứ.
Trịnh Huyên có chút muốn thử sức: "Cũng không đáng lo lắng, cao thủ Vinh quốc cũng chỉ là cấp tám mà thôi, ba chúng ta liên thủ, cao thủ cấp tám cũng không làm được gì đâu."
Lâu Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Điều ta lo lắng không phải Vinh quốc mà là quốc gia xung quanh Vinh quốc."
Trịnh Huyên sửng sốt, có chút do dự: "Ý ngươi là Trần quốc à?"
Lâu Vũ gật đầu: "Đúng vậy!"
"Trần quốc là nước nào?" Mạc Nhất có chút nghi hoặc hỏi.
"Theo truyền thuyết, cách chúng ta một biển cả mênh mông chính là Trần quốc cường đại, nghe nói bản đồ Vinh quốc chỉ là một phần trăm của Trần quốc mà thôi, ở Trần quốc có rất nhiều đại gia tộc, trong những tộc đó có cao thủ cấp chín, thập chí là cấp mười, sự cường đại của Trần quốc thực sự rất khó tưởng tượng."
Mạc Nhất có chút nghi hoặc nhìn Trịnh Huyên: "Sao ta không biết có Trần quốc tồn tại?"
Trịnh Huyên bất đắc dĩ cười cười: "Đây là cơ mật."
"Nếu Trần quốc cường đại như vậy, vì sao bọn họ không thôn tính chúng ta?"
Lâu Vũ cười khổ: "Hẳn là chướng mắt."
Mạc Nhất sửng sốt: "Chướng mắt?"
Lâu Vũ gật đầu: "Đúng vậy! Nghe nói tinh nguyên lực bên Trần quốc nồng đậm hơn Vinh quốc chúng ta mấy chục lần, chỗ chúng ta tiếp giáp rừng Lạc Nhật, một khi bùng nổ thú triều quy mô lớn thì cả Vinh quốc sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức, nơi nguy hiểm lại cằn cỗi như vậy, người ta tự nhiên chướng mắt."
Mạc Nhất nhìu mày: "Người Trần quốc sẽ gây bất lợi cho thiếu gia sao?"
Lâu Vũ suy nghĩ một chút: "Nếu người Trần quốc nhìn trúng năng lực của Mạc Phi thì có lẽ sẽ làm gì đó."
Thiên Diệp cúi đầu, ánh mắt tràn đầy ưu sầu.
Trịnh Huyên nhún vai: "Người Trần quốc muốn tới đây cũng không dễ, có lẽ chúng ta chỉ buồn lo vô cớ thôi."
Lâu Vũ không thể phủ nhận: "Có lẽ vậy." Bất quá thực lực thực sự vẫn còn rất thấp!