Nhìn thấy Kỷ An Quốc từ phòng tu luyện tiến ra, Tô Kỳ lập tức vui sướng tiến tới: "Nguyên soái, thương của người đã khỏi hẳn rồi sao?"
Kỷ An Quốc gật đầu, ánh mắt sáng bức người: "Khỏe hẳn rồi, thực không ngờ cư nhiên có ngày ta khỏi hẳn."
Tô Kỳ tràn đầy vui sướng cười nói: "Tam hoàng tử phi đúng là phúc tinh a!"
Kỷ An Quốc gật gật đầu, cười lạnh: "Đúng vậy! Ta cứ nghĩ đời này không có cơ hội khỏi hẳn, thật không ngờ Nạp Lan Nguyệt lại chỉ định Mạc Phi cho Lâu Vũ, đây là phúc nàng ta mang tới a!"
Sắc mặt Tô Kỳ có chút âm trầm, năm đó nếu không phải Nạp Lan gia hại Kỷ nguyên soài thương lại chồng thêm thương, Kỷ nguyên soái cũng không đến mức khựng tu vi lại nhiều năm như vậy, Nạp Lan Hình suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn hao tâm tổn trí ngăn cản nguyên soái khỏi hẳn, thật không ngờ... tạo hóa trêu người a!
"Nghe nói Tô Vinh thăng lên cấp sáu?" Kỷ An Quốc hỏi.
Biểu tình Tô Kỳ khó nén đắc ý: "Đúng vậy! Hẳn cũng nhờ phúc của tam hoàng tử phi. Bằng không với tư chất của Vinh Vinh sao có thể tiến vào cấp sáu nhanh như vậy!"
Nghĩ đến Tô Vinh, Tô Kỳ nhịn không được hớn hở, hiện giờ thực lực của Tô Vinh đã vượt qua rất nhiều nhóm đồng lứa, trong gia tộc đã không còn bao nhiêu người có thể làm đối thủ của Tô Vinh, nghĩ tới ánh mắt hâm mộ của nhóm lão hữu khi nhắc tới Tô Vinh, Tô Kỳ nhịn không được đắc ý.
Kỷ An Quốc cười cười: "Có lẽ Mạc Phi đã thúc đẩy một chút, thế nhưng nếu bản thân Tô Vinh không tự cố gắng thì cũng không nhanh chóng thăng cấp như vậy, thực lực của cháu ngươi không tồi a."
"Nguyên soái quá khen." Ánh mắt Tô Kỳ tỏa sáng, khóe mắt tràn đầy ý cười, hiển nhiên rất vừa lòng với Tô Vinh.
***
Trong hoàng cung.
Nhìn Lâu Tĩnh đăm chiêu ủ dột, Lâu Phong thở hắt một hơi, có chút vô lực nói: "Nói đi, lần này lại là người nào bên Lâu Vũ thăng cấp, thăng tới cấp bậc gì rồi?"
Lâu Tĩnh bắt đầu: "Lần này không phải người bên Lâu Vũ thăng cấp mà là ám thương năm đó của Kỷ An Quốc tựa hồ đã khỏi hẳn."
Lâu Phong trợn mắt bật dậy: "Sao có thể, thương thế của Kỷ An Quốc không phải chỉ có dược tề cấp tám mới có thể chữa trị à? Hắn làm sao có được chứ?"
Trong ba vị đại nguyên soái, Kỷ An Quốc là người có tư chất tốt nhất, thực lực cực mạnh, Kỷ An Quốc vốn là người có hi vọng trở thành tinh sư cấp chín nhất của Vinh quốc, đáng tiếc vì bị thương mà thất bại trong gang tấc.
Lâu Tĩnh cau mày: "Nghe nói sau khi Lâu Vũ cùng Mạc Phi tới thăm, Kỷ An Quốc liền bế quan, sau khi bế quan xong thì khí thế dâng lên một mảng lớn, hoàn toàn không còn dấu vết từng bị thương."
Lâu Phong cắn răng: "Này không có khả năng! Kỷ An Quốc... hắn không có khả năng có được dược tề cấp tám."
Lâu Tĩnh do dự một chút mới ấp úng nói: "Ca ca, ngươi có cảm thấy liên quan tới Mạc Phi không?"
Lâu Phong nghiêm mặt, những tin tức mà các tòa soạn nhận được trước đó về Mạc Phi là do hắn thả ra.
Vì muốn để nhiều người chú ý tới Mạc Phi, Lâu Phong đã khếch đại năng lực của Mạc Phi, nói đối phương đã là dược sư cấp tám, tuy hắn là người gửi tin nhưng hắn không nghĩ đó là sự thật.
Dược sư cấp tám a! Nạp Lan gia có thể có tiếng nói như vậy chính vì Nạp Lan Hình chính là dược sư cấp tám, hiện giờ Mạc Phi cư nhiên cũng vậy sao?
Lâu Phong cười khổ: "Nếu Kỷ An Quốc thực sự được dược tề cấp tám chữa trị thì Mạc Phi có lẽ chính là dược sư cấp tám, trừ bỏ Mạc Phi, Kỷ An Quốc không thể nào tìm được dược sư cấp tám khác tương trợ."
Lâu Tĩnh cúi đầu lẩm bẩm: "Mạc Phi sao lại mạnh như vậy?"
Lâu Phong cười chua xót, đúng vậy, vì sao Mạc Phi lại mạnh đến vậy, thực sự thái quá.
"Hôm qua phụ vương tuyên Lâu Vũ tiến cung." Lâu Tĩnh có chút trầm mặc nói với Lâu Phong.
Lâu Phong ngẩng đầu nhìn Lâu Tĩnh: "Lâu Vũ cùng phụ vương nói gì?"
"Lâu Vũ không tiến cung, hắn nói mình sinh bệnh, sợ lây cho phụ vương nên không tiến cung, rõ ràng là gạt người, mới mấy hôm trước hắn còn sinh long hoạt hổ giết chết năm sát thủ cấp bảy, còn tới thăm Kỷ An Quốc, tự dưng sao lại sinh bệnh được chứ?" Lâu Tĩnh phẫn nộ nói.
Lâu Phong vừa ghen tị lại kinh ngạc nói: "Hiện giờ ngay cả phụ vương mà hắn cũng không để vào mắt à?" Lâu Phong thầm nghĩ, hiện giờ ngay cả Lâu Thắng mà Lâu Vũ cũng không thèm nể mặt, tự nhiên sẽ không để tâm tới hắn.
Lâu Tĩnh gật đầu: "Đúng vậy!"
Lâu Phong âm thầm chờ mong Trần quốc đưa cao thủ tới nhiều một chút, hi vọng lúc mang Mạc Phi đi sẽ sẵn tiện làm thịt Lâu Vũ.
Rất nhiều phóng viên nhìn chằm chằm phủ tam hoàng tử tìm kiếm cơ hội moi tin. Đám Lâu Vũ chỉ đành thông qua thông đạo bí mật, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phủ tam hoàng tử.
Thiên Diệp nhìn Tô Vinh, ngượng ngùng nói: "Vinh Vinh, sao ngươi cứ nhìn trộm ta hoài vậy? Ngươi làm ta ngượng quá a."
Tô Vinh nổi trận lôi đình: "Ai thèm nhìn trộm ngươi chứ?"
Thiên Diệp không lưu tâm nói: "Vinh Vinh, ngươi nhìn trộm ta lâu như vậy nhưng lại không thừa nhận, thực ngạo kiều a."
Tô Vinh hung hăng nghiến răng, ngạo kiều, ngạo kiều cái quỷ ấy: "Thiên Diệp, sao ngươi dám nói hưu nói vượn với cha nương ta hả?"
Thiên Diệp thực thuần khiết nhìn Tô Vinh, ánh mắt lóe sáng: "Nói hưu nói vượn, không có a!"
"Còn dám nói không có, ngươi nói chúng ta ngủ chung một giường." Tô Vinh oán giận nói.
Thiên Diệp gật đầu, đương nhiên nói: "Chúng ta ngủ chung một giường thật mà?"
"Ngươi nói ngươi lột sạch cho ta nhìn." Tô Vinh nổi trận lôi đình.
Thiên Diệp ôm mặt, oán trách nói: "Vinh Vinh, trước mặt công chúng nói mấy chuyện này, ngươi không thấy xấu hổ sao?"
Tô Vinh: "..."
Trịnh Huyên đồng tình nhìn Tô Vinh: "Tô Vinh, ngươi đừng nói thêm gì nữa, có nói cũng phí lời thôi."
Thiên Diệp trừng mắt lườm Trịnh Huyên, oán trách nói: "Trịnh Huyên, ngươi thích xen vào chuyện người khác thật a! Vợ chồng chúng ta liếc mắt đưa tình liên quan gì ngươi, bớt nhiều chuyện đi."
Trịnh Huyên: "..."
Tô Vinh hắc tuyến đầy đầu: "Thiên Diệp, ai là vợ chồng với ngươi?"
Thiên Diệp vuốt tóc, chậm rãi nói: "Sớm muộn gì cũng thành thôi, Vinh Vinh, ngươi đừng nóng vội."
Tô Vinh: "..."
Lâu Vũ từ phòng nghỉ trên tinh xe tiến ra: "Được rồi, mọi người đừng nháo loạn nữa, với tốc độ hiện giờ thì tối nay chúng ta sẽ tới rừng Bất Quy, kế tiếp chính là một trận chiến ác liệt đấy."
Nghe thấy lời Lâu Vũ, ánh mắt nhóm người lập tức trở nên nghiêm túc.
Mạc Phi ôm một đống trận bàn đi ra: "Trên trận bàn này có khắc pháp trận giám thị, mấy ngày tiếp theo chúng ta sẽ bố trí phân tán ở dưới biển Vô Ngần, có trận bàn này chúng ta sẽ phát hiện đối thủ sớm hai tiếng."
Thiên Diệp gật đầu, hớn hở nói: "Tốt quá, nếu đối thủ quá mạnh thì chúng ta có thể chọn cách bỏ chạy."
Trịnh Huyên có chút khinh thường liếc nhìn Thiên Diệp: "Còn chưa đánh đã nghĩ tới chuyện bỏ chạy, ngươi có tiền đồ thật đấy."
Thiên Diệp liếc mắt xem thường: "Đó là co được dãn được, cái đồ tứ chi phát triển suy nghĩ đơn giản như ngươi sẽ không hiểu được đâu."
Lâu Vũ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Được rồi đừng cãi nữa, trừ bỏ trận bàn giám thị, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian nâng cao thực lực, không biết người tới là cao thủ cấp bậc nào, thời gian rất quý giá a!"
Nhóm Lâu Vũ thủ trên bờ biển hai tháng, rốt cuộc từ trận bàn giám thị phát hiện một hải thuyền thật lớn. Một tên mập thể trọng ít nhất cũng hai trăm kí đang dựa vào mép thuyền nôn tới tối tăm mặt mũi.
"Thiếu gia, ngươi không sao chứ?" Một nam nhân áo xám đi tới hỏi.
Tên mập kia hung hăng trừng mắt, ưỡn cái bụng cáu kỉnh nói: "Không sao? Ngươi cảm thấy dáng vẻ của ta giống không có việc gì lắm à?"
Nam nhân áo xám chỉ đành im lặng đứng bên cạnh, ánh mắt ẩn giấu một tia khinh thường.
Tên mập lau miệng, tức giận lẩm bẩm: "Thực xúi quẩy, sớm biết bị say tàu như vậy ta đã không tới đây."
Nam nhân áo xám cúi đầu, trong lòng có chút bực bội, vốn tên mập này không cần tới, chẳng qua muốn giành công mà thôi.
"Thiếu gia, ngươi có muốn ăn chút gì không?" Nam nhân áo xám thản nhiên hỏi han.
Tên mập phẫn nộ quát: "Ăn cái gì, lại cá nữa à, cả ngày toàn là cá, ăn tới phát tởm. Các ngươi ăn nổi cũng hay, ta đi theo các ngươi không mới bao lâu mà gầy hơn trăm ký rồi."
Nhìn màn hình giám thị, Mạc Phi thực kinh ngạc lắc đầu: "Gầy hơn trăm ký rồi mà vẫn còn béo như vậy, nếu không ốm thì khủng khiếp tới độ nào a!"
Trong màn hình, tên mập đang đen mặt túm lấy áo nam nhân áo xám: "Sao ngươi không chịu mang theo vài nữ nhân hả, ở trên biển hơn hai tháng, một bóng nữ nhân cũng không thấy, thực xúi quẩy, tới Vinh quốc rồi ta nhất định phải tìm vài nàng xinh đẹp."
Nam nhân áo xám bình tĩnh nhìn tên mập: "Thiếu gia, lần này chúng ta tới là có chính sự, không phải thời điểm để tìm hoan mua vui."
"Ta biết, chính sự không phải chỉ là bắt một dược sư thôi sao? Gia tộc có nhiều dược sư như vậy, thực không hiểu các ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới đây bắt một dược sư để làm gì?" Tên mập khinh thường nói.
"Nếu tin tức truyền về là thật thì dược sư kia hẳn là nhân tài." Nam nhân áo xám châm chước nói.
Tên mập bĩu môi xem thường: "Thật cái gì, ta thấy hơn phân nửa là vô căn cứ, nơi quỷ quái này làm gì có nhân tài chứ, bất quá nghe nói bộ dáng dược sư kia không tồi a!"
Ánh mắt tên mập lóe sáng, biểu tình cũng có chút đáng khinh.
"Thiếu gia, dược sư kia là đối tượng gia tộc muốn mượn sức, không thể đụng vào."
Tên mập thờ ơ nói: "Liên quan gì chứ? Chỉ một dược sư mà thôi, thiếu gia đây coi trọng là phúc khí của hắn."
Sắc mặt Lâu Vũ đen xì xì.
Tên mập lau miệng nói: "Đúng rồi, hơn một năm trước thiếu gia Đường gia vì muốn cưỡng hiếp tiểu thư Doãn Nhu Hân của Doãn gia mà bị lưu đày tới Vinh quốc thì phải?"
Nam nhân áo xám gật đầu: "Hình như là vậy."
Tên mập cười nhạo, biểu tình có chút gian trá: "Lớn lên như vậy cũng dám cưỡng người khác, kỳ thật bản thân hắn mới là đối tượng thích hợp bị cưỡng a!"
Nam tử áo xám nhíu mày: "Thiếu gia, cho dù Đường thiếu gia bị lưu đày nhưng vẫn là người Đường gia, không thể động."
Tên mập không đồng ý: "Trời thì cao hoàng đế thì xa, sợ gì chứ? Chẳng lẽ Đường gia sẽ vì một kẻ lưu đày mà đối nghịch với ta à?"
Âm thanh của nam nhân áo xám đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Thiếu gia."
Tên mập bất đắc dĩ thở dài: "Rồi rồi, ta biết rồi."
Nam nhân áo xám cúi đầu thầm nghĩ, Đường gia có lẽ không để tâm tới Đường thiếu gia bị lưu đày thế nhưng tuyệt đối để ý tới tôn nghiêm gia tộc, nếu để người ta biết Đường Thiên Diệp bị thiếu gia cưỡng ép, Đường gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
"Đường Thiên Diệp." Tô Vinh nói thầm, sau đó nhìn qua Thiên Diệp.
Thiên Diệp cười tươi rói, thế nhưng Tô Vinh vẫn cảm nhận được sát khí dày đặc.
Trịnh Huyên dùng khuỷu tay huých cánh tay Thiên Diệp: "Uy, Đường Thiên Diệp mà tên mập kia nói có tên giống ngươi kìa! Nói tới thì, ngươi họ gì vậy?"