Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 203: Chiến Thuyền Hoàng Kim



“Một, hai ba… hai mươi, tổng cộng hai mươi cái không gian giới chỉ, đều ở đây.” Nhìn hai mươi cái không gian giới chỉ đặt chỉnh tề trước mặt, Mạc Phi nói.

“Tốt, rất tốt, nhiều thật a, dê béo tới nhiều thêm một chút thì tốt rồi.” Thiên Diệp tràn đầy mong đợi nói.

Lâu Vũ mỉm cười: “Theo những gì bọn họ nói thì trong số những kẻ đến đây, Đường gia chính là gia tộc có thế lực lớn nhất, không biết gia tộc này có hào phóng với thuộc hạ không a.”

“Kiểm tra đồ vật trong không gian giới chỉ là biết thôi, mọi người cùng xem đi.” Mạc Phi chà chà tay, hưng phấn nói.

Thiên Diệp cầm một chiếc nhẫn lên, nhìn nhìn nói: “Ba mươi lăm viên tinh tinh.”

“Trong này có ba mươi tám viên tinh tinh.” Lâu Vũ nói.

“Trong này chỉ có năm viên, phỏng chừng là không gian giới chỉ của tinh sư cấp bảy.” Trịnh Huyên nói.

Nhóm Mạc Phi kiểm tra một lượt, phát hiện chỉ có không gian giới chỉ của cao thủ cấp tám có số tinh tinh vượt trên con cố ba mươi, cao thủ cấp bảy thì từ mười viên trở xuống.

Mạc Phi bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhìn tới nhìn lui, vẫn là tên mập chết tiệt kia ngon nhất!”

Mạc Nhất gật đầu, vô cùng đồng ý: “Đúng vậy!”

Trịnh Huyên cau mày: “Tên mập đó bối cảnh thâm hậu, hắn chết ở đây, có khi nào Tề gia sẽ phái người tới trả thù không?”

Thiên Diệp bật cười, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ không đến thôi!”

*******

Trần quốc, Doãn gia.

“Tiểu thư, không xong rồi.” Thị nữ vội vã chạy vào nói.

Doãn Nhu Hân ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn thị nữ nọ, tức giận nói: “Ngươi hoảng cái gì? Cái gì không xong?”

Thị nữ vội nói: “Năm cao thủ cấp tám Đường Thiên Minh thiếu gia phái đi cũng mất tin tức rồi.”

Doãn Nhu Hân trợn mắt: “Không thể nào?”

Doãn Nhu Hân nhíu chặt mày, theo nàng biết, vì sợ nhóm người này gặp phải hải thú cao cấp trên biển nên đã cố ý chuẩn bị một chiếc hải thuyền hoàng kim.

Hải thuyền ở Trần quốc chia làm bốn đẳng cấp là thanh đồng, bạch ngân, hoàng kim, tử kim. Hải thuyền hoàng kim có giá trị liên thành, toàn Trần quốc cũng chỉ có hơn hai mươi chiếc, chiếc thuyền kia cũng không phải của Đường Thiên Minh, là hắn mượn từ trưởng lão trong tộc.

Doãn gia, Tề gia, cùng những gia tộc khác đi biển đại đa số đều là cấp bạch ngân.

Hoàng kim hải thuyền cho dù gặp trúng hải thú cấp mười cũng có thể ung dung chạy trốn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

“Nghe nói Đường Thiên Minh thiếu gia đang nổi trận lôi đình, vị trưởng lão cho mượn hải thuyền biết năm người kia đã chết, thuyền không lấy lại được nên có thành kiến rất lớn đối với Đường Thiên Minh.”

Doãn Nhu Hân cau mày, hải thuyền hoàng kim mỗi năm có thể mang lại lợi nhuận không nhỏ, khó trách vị trưởng lão kia có thành kiến như vậy.

“Tiểu thư, nghe nói Đường thiếu gia rất tức giận, ngài có nên qua xem một chút không?” Thị nữ dò xét hỏi.

Doãn Nhu Hân gật đầu, có chút suy nghĩ: “Đi xem thế nào.” Thuận tiện thăm dò tình huống một chút.

****

Trần quốc, Đường gia.

Đường Thiên Minh đen mặt tránh trong phòng, mỗi hậu sinh dòng chính có tiền đồ đều được gia tộc phân cho vài cao thủ cấp tám bảo hộ. Lần này vì muốn giải quyết Thiên Diệp, Đường Thiên Minh đã phái đi toàn bộ thủ hạ của mình.

Không ngờ năm người đến Vinh quốc liền mất tin tức, sắc mặt Đường Thiên Minh vô cùng khó coi, nếu đám Đường Thập Nhất chết, gia tộc sẽ không phái người khác tới, đánh giá của trưởng lão đối với hắn cũng bị hạ thấp.

Đường Thiên Minh siết chặt nắm tay, sao lại biến mất được chứ, người không thấy cũng thôi đi, chiếc hải thuyền hoàng kim kia sao cũng mất tăm mất tích chứ? Đường Đông trưởng lão đã nói, nếu không mang hải thuyền về thì phải đền mười vạn tinh tinh, mười vạn tinh tinh đó a! Mình kiếm đâu ra nhiều tinh tinh như vậy để đền.

Nghĩ tới đám người kia châm chọc mình suốt mấy hôm nay, Đường Thiên Minh nhất thời tâm loạn như ma.

Một trận tiếng gõ cửa vang lên, nghe thấy âm thanh này Đường Thiên Minh liền phiền: “Cút đi đi.”

Không đợi Doãn Nhu Hân tiến vào, bên trong đã truyền tới một tiếng quát.

Doãn Nhu Hân mở cửa đi vào, bất đắc dĩ cười nói: “Thiên Minh ca ca, hỏa khí thực lớn a!”

Thấy người tới là Doãn Nhu Hân, ngọn lửa trong lòng Đường Thiên Minh nhất thời giảm bớt vài phần: “Hân nhi, là ngươi a!”

“Thiên Minh ca ca, ngươi tức giận chuyện Đường Thập Nhất à?” Doãn Nhu Hân ôn nhu hỏi.

Đường Thiên Minh gật đầu: “Đúng vậy, một đám vô dụng, thực uổng công là cao thủ cấp tám.”

“Bọn họ gặp hải thú lợi hại trên biển sao?” Doãn Nhu Hân nghiêng đầu hỏi.

Đường Thiên Minh lắc đầu: “Không phải, tuyệt đối không phải.”

Nghe Đường Thiên Minh đinh ninh như vậy, Doãn Nhu Hân không hiểu hỏi: “Không phải sao?”

“Khẳng định không phải, ta cũng sợ gặp phải tình huống này nên bảo bọn họ phải truyền tin về mỗi ngày, lúc bọn họ lên bờ đã truyền tin về, thế nhưng một ngày sau thì không có tin nữa.”

Doãn Nhu Hân nhíu mày: “Nói vậy, vấn đề không phải trên biển mà là Vinh quốc.”

Đường Thiên Minh gật đầu, trịnh trọng nói: “Đúng vậy.”

Doãn Nhu Hân híp mắt, trầm mặc một lúc mới nói: “Người Doãn gia chúng ta ở bên Vinh quốc nói bên đó sóng êm gió lặng, hoàn toàn không phát sinh chuyện gì cả.”

Doãn Nhu Hân không biết, bờ biển Vô Ngần luôn có hải thú lên bờ kiếm ăn, trong rừng rậm thì đầy rẫy tinh thú, căn bản không có ai nguyện ý ở đó, cho dù động tĩnh lớn thế nào thì cũng rất ít người biết.

Đường Thiên Minh thở dài: “Trong số đám người ta phái đi, tin tức cuối cùng truyền về là Đường Thiên Diệp.”

Doãn Nhu Hân cau mày, khó hiểu nói: “Đường Thiên Diệp? Có ý gì?”

Đường Thiên Minh lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Doãn Nhu Hân thất hồn lạc phách từ Đường gia rời đi, nhìn sắc mặt Doãn Nhu Hân, thị nữ vội vàng tiến tới.

“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”

Doãn Nhu Hân nhắm mắt, lắc đầu: “Không có gì, về trước rồi nói.”

Thị nữ gật đầu: “Vâng.”

Doãn Nhu Hân cau mày, suy nghĩ hỗn loạn, đỡ trán thầm nghĩ, nếu nhóm Đường Thập Nhất mất tích có liên quan tới Đường Thiên Diệp, kia có phải người Doãn gia mất tích cũng có liên quan tới hắn?

Nhìn thị nữ bên người, Doãn Nhu Hân hỏi: “Mấy hôm trước ngươi nói Tề phu nhân vì chuyện tên mập mà khóc nháo đúng không?”

Thị nữ gật đầu: “Đúng vậy tiểu thư, Tề gia chủ nói Tề thiếu gia ở trên biển gặp phải hải thú cao cấp tấn công mà chết, nhiều hải thú như vậy căn bản không thể trả thù, Tề phu nhân mới thôi.”

Doãn Nhu Hân cân nhắc một chút: “Ngươi phái người lén truyền tin cho Tề phu nhân, nói Tề thiếu gia nhà nàng không phải chết vì hải thú mà vì người Vinh quốc, Đường Thiên Diệp ở Vinh quốc.”

Thị nữ nhíu mày, có chút do dự: “Tề phu nhân sẽ tin sao?”

Doãn Nhu Hân cười, nắm chắc nói: “Bây giờ nàng đã không còn lý trí, cho dù không phải thì nàng ta cũng sẽ tin thôi.”

Thị nữ gật đầu: “Ta lập tức an bài.”

Doãn Nhu Hân cúi đầu siết chặt khăn tay, môi mím chặt, Đường Thiên Diệp, kẻ này vẫn chưa chết sao? Mạng hắn sao lại dai như vậy!

****

Mạc Phi đứng trên hải thuyền, sắc mặt vô cùng hưng phấn: “Chiếc hải thuyền này thực sự quá tốt a!”

Thiên Diệp cười nói: “Đây là hải thuyền hoàng kim, giá trị ít nhất cũng hơn vạn tinh tinh, thứ quý như vậy, cũng không biết Đường Thiên Minh lấy ở đâu.”

“Quản hắn lấy ở đâu, dù sao thì bây giờ nó chính là của ta.” Mạc Phi đắc ý đứng trên boong nói.

“Thiếu gia, trên chiếc thuyền này cũng có pháo tinh thạch.” Mạc Nhất có chút kích động.

Mạc Phi gật đầu: “Trong không gian giới chỉ của Đường Thập Nhất có không ít tinh hạch, phỏng chừng là chuẩn bị cho khẩu pháo này, chẳng qua bây giờ số tinh thạch kia cũng thuộc về ta.”

“Mọi người, đừng đùa nữa, có chuyện rồi.” Lâu Vũ đi ra nói.

Nghe thấy lời Lâu Vũ, đám Mạc Phi lập tức đi vào phòng giám sát bên trong thuyền.

Một chiếc hải thuyền xuất hiện trước mắt, hình dáng rất giống chiếc thuyền của tên mập Tề gia.

“Triệu trưởng lão, ngài cảm thấy thiếu gia chết trong tay người Vinh quốc sao?” Một nam nhân mập mạp cung kính hướng một nam nhân áo xám nói.

Người nọ lắc đầu: “Bên cạnh thiếu gia có hai cao thủ cấp tám, ta cảm thấy Vinh quốc không có người nào có bản lĩnh giết thiếu gia.”

“Đã vậy, Triệu trưởng lão tội gì phải đi một chuyến?”

Nam nhân áo xám bất đắc dĩ nói: “Phu nhân nháo loạn không thôi, gia chủ cũng không có cách nào.”

Nam nhân áo xám cúi thấp đầu, thế lực bên gia tộc phu nhân rất lớn, ngay cả gia chủ cũng phải kiêng kỵ ba phần, bằng không gia chủ cũng không mặc kệ phu nhân nháo như vậy.

“Triệu trưởng lão, nghe nói nhiều người Trần quốc mất tích như vậy là có liên quan với Đường Thiên Diệp của Đường gia bị đày tới đây.”

Người nọ cười lạnh: “Đồn bậy đồn bạ, Đường Thiên Diệp tư chất ngu ngốc, nếu không cũng đã không bị Đường gia từ bỏ, lúc bị đày Đường Thiên Diệp chỉ mới được cấp hai, hiện giờ chỉ mới qua hai năm mà thôi, phỏng chừng cũng chỉ là tinh sư cấp ba cấp bốn, có thể làm được gì chứ.”

Nam nhân áo xám híp mắt, mục đích hắn tới Vinh quốc lần này không phải vì báo thù cho Tề thiếu gia, Tề thiếu gia tư chất bình thường, không có ý tiến thủ, nếu không phải cố kỵ phu nhân, gia chủ đã sớm bỏ mặc đứa con này.

Mục đích hắn tới đây chủ yếu là vì chiếc hải thuyền hoàng kim của Đường gia, gia tộc nhận được tin, hải thuyền hoàng kim rất có thể đã rơi vào tay người Vinh quốc, hải thuyền hoàng kim a! Thứ trân quý như vậy sao có thể để lọt vào tay đám hoang dại Vinh quốc.

Thiên Diệp nhìn chằm chằm màn hình, sắc mặt trắng bệch: “Người này là tinh sư cấp chín, là cấp chín.”

Nhìn người nọ, sắc mặt Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên cũng có chút khó coi.

“Cấp chín, các ngươi đối phó được không?” Mạc Phi nghiêng đầu hỏi ba người.

Lâu Vũ cân nhắc một chút: “Năm mươi năm mươi.”

Mạc Phi híp mắt, sau đó cười cười: “Không sao, thực lực không đủ thì có thể dùng trang bị bổ sung, vừa vặn thử uy lực chiếc hải thuyền này.”

Ánh mắt Lâu Vũ sáng lên: “Phi Phi, ý ngươi là?”

Mạc Phi cười lạnh: “Chúng ta có pháo a! Bắn chết bọ họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.