“Cót két, cót két…” Đường Thiên Thái nghiêng đầu hỏi Tô Vinh: “Đại tẩu, cách vách có tiếng gì vậy?”
Sắc mặt Tô Vinh có chút đau khổ, bất đắc dĩ nói: “Tiếng của con chuột.”
Đường Thiên Thái nhăn nhăn mũi, gãi đầu, dẩu mỏ nói: “Tiếng của con chuột thực lớn, thực ồn ào a!”
Tô Vinh gật đầu, sắc mặt vặn vẹo: “Đúng vậy! Con chuột kia thực không biết điều, biết hiệu quả cách âm không tốt mà không chịu khiêm tốn một
chút…” Tên Trịnh Huyên chết tiệt này, tối không muốn ngủ nhưng người ta
vẫn cần ngủ a!
Tô Vinh tức giận thầm nghĩ, tên chết tiệt này,
động tĩnh lớn như vậy, bộ sợ người ta không biết hắn rốt cuộc cũng thoát được kiếp xử nam à? Nơi này là học viện a! Hắn không biết hành vi này
của mình đồi phong bại tục cỡ nào sao?
Đường Thiên Thái bĩu môi: “Đại tẩu, ngươi đập con chuột kia đi!”
Tô Vinh có chút khó chịu nói: “Con chuột đó lợi hại lắm, không đập được.”
Tô Vinh hít sâu một hơi, đúng là nói đùa mà, lúc này dám chạy qua đó quấy nhiễu, Trịnh Huyên khẳng định sẽ nướng rụi hắn.
Đường Thiên Thái tròn mắt nhìn Tô Vinh, có chút nghi hoặc: “Đại tẩu, ngươi đánh không lại con chuột kia à?”
Tô Vinh khổ sở nói: “Thiên Thái, chuột cũng có năm bảy loại, con chuột này đặc biệt hung hãn, đặc biệt đê tiện, đặc biệt xấu xa, cũng đặc biệt lợi hại…” Nói xong lời cuối cùng, bản thân Tô Vinh cũng nhịn không được có
chút chán chường.
Đường Thiên Thái giống như hiểu ra gật gật đầu: “Ta biết rồi, đại tẩu sợ con chuột kia.”
“…” Đứa nhóc chết tiệt này cũng xấu miệng hệt như Thiên Diệp.
Đường Thiên Thái vươn bàn tay bé xíu của mình vỗ vỗ vai Tô Vinh, trấn an:
“Không sợ, không sợ, đại tẩu có thể tìm ca ta a! Ca ta rất lợi hại, có
thể giúp ngươi đập chuột.”
“…mau ăn cơm đi, không phải ngươi đói à? Nhiều thức ăn như vậy mà vẫn không ngăn nổi miệng ngươi.”
Mạc Phi đẩy cửa tiến vào.
“Mạc Phi thiếu gia, ngươi đã tới rồi.” Thấy Mạc Phi tiến vào, Tô Vinh thầm thở phào một hơi.
Mạc Phi nhíu mày, chỉ chỉ cách vách: “Vinh Vinh, cách vách là Trịnh Huyên với Mạc Nhất à?”
Tô Vinh gật đầu: “Đúng vậy.”
Mạc Phi gãi gãi đầu: “Sao Nhất Nhất lại lăn lên giường với Trịnh Huyên, chẳng lẽ bị Trịnh Huyên bỏ thuốc à?”
Tô Vinh bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải a Phi thiếu, ngươi quá đề cao Trịnh Huyên rồi, hắn không có lá gan đó đâu.”
Mạc Phi gật đầu, có chút nghĩ ngợi nói: “Nói cũng đúng! Trịnh Huyên thấy Nhất Nhất hệt như chuột thấy mèo vậy.”
Tô Vinh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nếu Trịnh Huyên không cưỡng ép thì sao Nhất Nhất lại…” Mạc Phi nghi hoặc nhìn Tô Vinh.
Tô vinh nhún vai: “Đại khái là Nhất Nhất tu luyện đụng phải bình cảnh,
Trịnh Huyên lại theo đuổi lâu như vậy, thế là thuận theo luôn…”
Mạc Phi gật đầu: “Cũng đúng, song tu có thể tăng tiến thực lực rất tốt, ta
quên mất chuyện này, cũng may hắn còn tác dụng này, bằng không cả đời
cũng đừng hi vọng ôm được mỹ nhân.”
Tô Vinh: “…”
Mạc Phi dụi dụi mũi hỏi: “Bọn họ như vậy bao lâu rồi.”
“Ba bốn tiếng rồi.”
“Lâu vậy à?” Mạc Phi trợn to mắt, cả kinh hỏi.
Tô Vinh gật đầu: “Đúng vậy!”
Mạc Phi sờ cằm: “Không ngờ Trịnh Huyên cũng có năng lực như vậy a! Ta cứ nghĩ hắn là súng không đạn.”
Tô Vinh có chút kỳ quái: “Phi thiếu, sao ngươi lại nghĩ vậy?”
Mạc Phi nhún vai, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta cứ nghĩ hắn không dám chủ động là
vì sợ năng lực mình quá kém, Nhất Nhất sẽ không hài lòng.”
“…”
Đường Thiên Thái ngẩng đầu: “Đại tẩu, Phi Phi ca, hai ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Mạc Phi xoa đầu Đường Thiên Thái: “Chúng ta nói chuyện cao thâm lắm, ngươi không hiểu được đâu.”
Đường Thiên Thái có chút kiêu ngạo nói: “Xì, còn không phải là lăn lên giường sao, có gì mà ta không biết chứ, mỗi ngày cha đều cùng di nương bất
đồng lăn lên giường, có khi còn cùng vài di nương nữa cơ, ta thấy nhiều
rồi.”
Mạc Phi: “…”
Tô Vinh: “…”
Một trận sóng tinh nguyên lực chấn động kịch liệt truyền tới, Tô Vinh híp mắt: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạc Phi sờ cằm: “Hình như là Nhất Nhất thăng cấp.”
Tô Vinh có chút hâm mộ: “Nhanh vậy a.”
Mạc Phi gật đầu: “Ừm.”
Biểu tình Tô Vinh lộ rõ hâm mộ, Mạc Phi dùng khuỷu tay huých Tô Vinh nói:
“Vinh Vinh, có phải ngươi hâm mộ lắm không? Ngươi cùng Thiên Diệp cũng
có thể a! Mặc dù hiệu quả hẳn không tốt bằng Trịnh Huyên cùng Nhất Nhất
nhưng vẫn có hiệu quả.”
“Nhưng người Thiên Diệp thích là ngươi a!” Tô Vinh nhìn Mạc Phi nói.
“Ngươi không nhìn ra được à? Thiên Diệp rất quan tâm ngươi a!”
Mạc Phi tròn mắt, cười hỏi: “Vinh Vinh, ngươi ghen với ta à?”
Sắc mặt Tô Vinh có chút biến đổi, tùy tiện nói: “Ta chỉ nói sự thật thôi.”
Mạc Phi nhún vai: “Vinh Vinh, ta chướng mắt Thiên Diệp, sẽ không giành với ngươi đâu, ngươi yên tâm.”
Tô Vinh: “…”
Tinh nguyên lực dao động kịch liệt kinh động không ít người, Mạc Phi cùng Tô Vinh đi ra ngoài, canh giữ trước cửa phòng Mạc Nhất.
Trong học
viện đã có không ít học viên khao khát muốn bái viện trưởng làm sư phụ,
thế nhưng đều bị cự tuyệt, vì thế khó tránh có chút thành kiến với nhóm
Mạc Phi.
Chú ý có vài ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị nhìn về phía bên này, Mạc Phi bất mãn lẩm bẩm: “Không công bằng a! Bọn họ ở bên trong
phóng đãng, chúng ta lại phải ở bên ngoài canh cửa, đúng là nghiệp
chướng mà.”
Tô Vinh nhún vai: “Vậy lần sau ngươi cùng tam hoàng tử phóng đãng liền bảo Trịnh Huyên cùng Nhất Nhất tới canh cửa.”
Mạc Phi rùng mình, vội nói: “Không cần.”
Tô Vinh liếc nhìn nhóm học viên đang xem náo nhiệt, nhịn không được có chút cảnh giác.
Một bóng người mập mạp lặng lẽ nhảy tới.
Mạc Phi có chút kinh ngạc dùng khuỷu tay huých Tô Vinh: “Vinh Vinh, béo
viện trưởng tuy hơi béo một chút nhưng động tác ngược lại rất nhẹ nhàng
a!”
Tô Vinh quay mặt đi, biểu tình làm như không quen biết Mạc Phi.
Béo viện trưởng hung hãn trừng Mạc Phi, sau đó phất phất tay với đám học
viên: “Được rồi được rồi, thăng cấp thôi chứ có gì hay mà xem, giải tán, mau giải tán.”
Đám học viên nghe vậy thì có chút không cam lòng rời đi.
Béo viện trưởng nhìn Mạc Phi cùng Tô Vinh hỏi: “Hai đứa kia đang ở bên trong song tu à?”
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy!”
Béo viện trưởng thực hâm mộ nói: “Mệnh tốt thật, chỉ cần lăn giường thôi là có thể thăng cấp, rõ ràng là hối lộ thần linh đi, nghĩ đến ta năm xưa…”
Mạc Phi sáp tới hỏi: “Viện trưởng, năm xưa ngươi thế nào?”
Béo viện trưởng chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Nghĩ tới năm xưa ta
cũng là soái ca anh tuấn suất khí được vô số mỹ nữ mến mộ, khi đó vì
theo đuổi thực lực mà không hề để mắt tới các nàng, chớp mắt thì đã độc
thân rất nhiều năm, hiện giờ nghĩ lại…” Béo viện trưởng lộ ra biểu tình
tiếc nuối.
Nhìn vóc người to béo của béo viện trưởng, ánh mắt Mạc Phi tràn đầy hoài nghi: “Viện trưởng, lúc trẻ có rất nhiều mỹ nữ mến mộ ngươi à?”
Béo viện trưởng xụ mặt, trợn mắt tức giận nói: “Biểu tình của ngươi là sao, không tin ta à?”
Mạc Phi vội vàng lắc đầu: “Đâu có, sao ta có thể không tin ngươi được chứ?
Ta không tin ai cũng không thể không tin cao nhân như ngài a! Đừng nói
trước kia, hiện giờ chắc chắn cũng có rất nhiều mỹ nữ âm thầm mến mộ
viện trưởng.”
Béo viện trưởng khoát tay: “Bây giờ thì không có đâu, béo rồi.”
Tinh nguyên lực dao động chậm rãi bình ổn lại, béo viện trưởng híp mắt: “Quá trình thăng cấp đã kết thúc.”
Mạc Phi gật đầu: “Hình như là vậy!.”
Béo viện trưởng gật đầu: “Nếu vậy, ta đi đây.”
“Viện trưởng đi thong thả.” Mạc Phi vội nói.
Tô Vinh nhìn Mạc Phi: “Phi thiếu, viện trưởng đi rồi, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Tới hỏi xem thế nào.” Mạc Phi xoay người gõ cửa, không có tiếng đáp lại.
Mạc Phi lại gõ thêm vài lần, Trịnh Huyên rốt cuộc xụ mặt, quần áo có chút xốc xếch mở cửa.
Trịnh Huyên không chút nghĩ ngợi nói: “Nhất Nhất rất khỏe, đang ngủ, còn chuyện gì nữa không?”
Mạc Phi lắc đầu: “Cũng không có gì, ta có thể…” Vào xem hắn không?
“Không tiện.” Không đợi Mạc Phi nói xong, Trịnh Huyên đã đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng lại ngay trước mắt, Mạc Phi thực hắc tuyến: “Ai nha,
người này sao vậy, không còn là xử nam liền thiếu đánh như vậy sao?”
Tô Vinh nhún vai: “Người ta đợi ngày này lâu lắm rồi, rốt cuộc cũng được như ý, khó tránh có chút đắc ý.”
Mạc Phi bĩu môi: “Tên chết tiệt này, ta nhất định phải nói với Nhất Nhất,
cái loại người này dùng xong nhất định phải đạp thẳng xuống giường, bằng không rất dễ đắc ý vênh váo.”
Nhìn biểu tình tức giận của Mạc Phi, Tô Vinh bất đắc dĩ nói: “… Phi thiếu, chúng ta đi thôi.”
Mạc Phi gật đầu, vẫn còn tức tối lẩm bẩm: “Đúng là nghiệp chướng mà, củ cải trắng Nhất Nhất nhà ta cư nhiên lại để con heo Trịnh Huyên này ủi mất.”