Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 224: Người Đường Gia



Mạc Phi nhíu mày cười khẽ một tiếng, sau đó hào hứng nói: “Tâm linh của ngươi đúng là yếu ớt a! Bị chửi là ăn bám, là bình hoa thì đã áp lực rồi, có một đoạn thời gian ta bị người ta chửi là xấu xí, phế vật, không biết xấu hổ, biến thái, không tiết tháo… thế mà có áp lực tẹo nào đâu.”

Lâu Vũ cười gượng hai tiếng, bất đắc dĩ nói: “Đạo hạnh cỡ ta sao có thể so với ngươi!”

Mạc Phi hài lòng nhìn Lâu Vũ, đắc ý nói: “Mặc dù tâm thái của ngươi không tốt lắm, tâm chí hơi yếu ớt, bất quá giác ngộ lại rất cao.”

Lâu Vũ: “…”

“Mạc Phi đồng học, có đại nhân vật tới tìm Thiên Diệp đồng học, tựa hồ… là không có ý tốt.” Một đồng học vội vàng chạy tới nhắc nhở.

Mạc Phi nghiêng đầu: “Đại nhân vật? Ai?”

“Trưởng lão Đường gia, Đường Hoành Liệt.”

“Trưởng lão Đường gia, Đường Hoành Liệt? Hắn là ai, tới làm gì?” Mạc Phi có chút nghi hoặc.

“Hình như ta có nghe qua cái tên này rồi.” Lâu Vũ có chút suy tư nói.

Mạc Phi có chút kinh ngạc nhìn Lâu Vũ: “Ngươi từng nghe qua à? Sao ta không có chút ấn tượng nào hết vậy, ngươi nghe thấy ở đâu?”

“Chỉ có một mình Đường Hoành Liệt tới thôi à?” Lâu Vũ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cẩn thận hỏi.

“Còn có cả Đường Thiên Minh nữa.” Đồng học báo tin nói.

Lâu Vũ gật đầu, hướng đối phương nói: “Cám ơn, ta biết rồi.”

Lâu Vũ kéo tay Mạc Phi đi tới phòng Thiên Diệp.

“Trưởng lão kia là ai?” Nhìn biểu tình khẩn trương của Lâu Vũ, Mạc Phi tò mò hỏi.

“Là chủ nhân của chiếc chiến thuyền hoàng kim kia, ta dò hỏi được chiếc thuyền kia là Đường Thiên Minh mượn từ một vị trưởng lão.” Lâu Vũ nhàn nhạt nói.

Mạc Phi trợn mắt: “Hóa ra là hắn!”

“Đường Thiên Minh có lẽ đã nhận ra thân phận Thiên Diệp, trưởng lão kia đến đây khẳng định là muốn chúng ta giao ra chiến thuyền hoàng kim kia.” Lâu Vũ thấp giọng nói. Giá trị của chiến thuyền hoàng kim không phải chuyện đùa, trưởng lão kia có lẽ đã biết chuyện nó đang nằm trong tay bọn họ.

Mạc Phi liếc mắt: “Đùa gì vậy? Thứ ta đã nuốt vào bụng rồi, ai cũng đừng hòng bắt ta phun ra.”

Lâu Vũ gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Lâu Vũ giơ chân một cước đá văng cửa phòng Thiên Diệp, nhìn người tiến vào, Thiên Diệp trợn trừng mắt, có chút lười biếng nói: “Là Lâu Vũ cùng Phi Phi à, có việc gì không?”

“Có người muốn tìm ngươi.” Lâu Vũ ngắn gọn nói.

Thiên Diệp thản nhiên đung đưa chân, lười biếng nói: “Tìm ta, là ai muốn tìm ta? Ta tôn quý như vậy đâu phải ai muốn gặp là gặp, người nọ có phải mỹ nữ không? Không phải mỹ nữ nhưng nếu là soái ca thì cũng được.”

Tô Vinh lạnh lùng liếc Thiên Diệp, cười lạnh: “Là mỹ nữ hoặc soái ca thì ngươi sẽ gặp à?”

Thiên Diệp cười gượng: “Vinh Vinh, ngươi hiểu lầm rồi, ta tôn quý như vậy, cho dù người tới là soái ca hay mỹ nữ thì ta cũng không thèm gặp.”

Tô Vinh liếc mắt, cười nhạo: “Có quỷ mới tin ngươi, nếu quả thực là đại mỹ thì ngươi mau ra đi.”

Thiên Diệp ủy khuất: “Sao có thể chứ! Vinh Vinh, ngươi nghĩ như vậy thực làm ta đau lòng quá đi.”

“Người tới là trưởng lão Đường gia, chính là chủ nhân chiến thuyền hoàng kim mà chúng ta đã cướp được.” Mạc Phi nghiêm túc nói.

Thiên Diệp trừng mắt: “Hóa ra là một lão già à?”

“Không phải mỹ nữ cũng không phải soái ca, ngươi thất vọng lắm à?” Tô Vinh giễu cợt.

Thiên Diệp vô tội mỉm cười: “Vinh Vinh, ta nào có thất vọng, mỹ nữ hay soái ca tới thì có quan hệ gì với ta đâu chứ, trái tim ta đã thuộc về ngươi rồi.”

“Đứng đắn chút đi, ta nghe nói phải đạt tới cấp chín mới có thể trở thành trưởng lão Đường gia, người tới nhất định là cao thủ, vô sự bất đăng tam bảo điện, hơn phân nửa là vì chiếc thuyền kia mà tới.

Thiên Diệp híp mắt, có chút đầu: “Sợ là không chỉ vậy đi!” Có lẽ còn muốn khuyên hắn quay về Đường gia.



Đường Thiên Minh đứng bên cạnh Đường Hoành Liệt, sắc mặt khó coi.

“Thiên Diệp đúng là quá đáng, biết ngài đến tìm mà còn không chịu chạy ra tiếp đón.” Đường Thiên Minh không vui nói.

Sắc mặt Đường Hoành Liệt âm trầm, người có thân phận tôn quý như hắn chịu tới đây chính là nể mặt học viện Thiên Hà lắm rồi, thế nhưng tên gác cổng ở ngoài cư nhiên lại đòi thu phí vào cổng.

Sau khi hắn biểu lộ thân phận của mình, biểu tình của người nọ rất phấn khích, lập tức báo chuyện này cho viện trưởng.

Kết quả tên viện trưởng mập chết tiệt kia lại nói thân phận hắn tôn quý, giá trị con người không rẻ, thu phí vào cổng như vậy chính là khinh thường hắn, bắt hắn phải nộp gấp mười mới cho vào.

Đường Hoành Liệt đen mặt, tên mập nhân phẩm thấp kém như vậy cư nhiên lại là viện trưởng, khó trách học viện Thiên Hà càng lúc lại càng tệ hại như vậy.



Trong phòng làm việc viện trưởng.

“Viện trưởng, đối phương dù sao cũng là trưởng lão Đường gia, ngươi thu phí gấp mười như vậy có phải không tốt lắm không?” Phó viện trưởng nhăn nhó nói.

“Đúng vậy! Không tốt cho lắm, sao ta lại thu phí gấp mười nhỉ? Chỉ thu có gấp mười đúng là quá xem thường hắn, ta nghe nói trưởng lão Đường gia đều rất giàu a!” Béo viện trưởng sờ cằm lẩm bẩm nói.

“…viện trưởng, đối phương dù sao cũng là người Đường gia, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, ngài…”

Béo viện trưởng cười lạnh: “Ngươi không nhìn ra à, hắn rõ ràng là muốn tới kiếm chuyện! Nếu vậy ta việc gì phải nể mặt chứ?”

“…viện trưởng, bên ngoài đều đang đồn đồ đệ Thiên Diệp của ngài chính là Đường Thiên Diệp Đường gia, rốt cuộc là thật hay giả vậy viện trưởng.”

Béo viện trưởng cười bí hiểm: “Nếu Thiên Diệp nói mình là Đường Thiên Diệp thì đó là thật, nếu hắn đã nói không phải thì là giả, thật cũng chính là giả.”

Đường Hoành Liệt chờ nửa giờ vẫn không thấy bóng dáng Thiên Diệp.

“Ngươi phái người thông báo Thiên Diệp chưa?” Đường Hoành Liệt có chút tức giận hỏi Đường Thiên Minh.

Đường Thiên Minh gật đầu: “Đã đi rồi, để ta bảo gọi thêm lần nữa.”

Đường Thiên Minh nháy mắt ra hiệu với hai tùy tùng sau lưng, hai người lập tức rời đi tìm kiếm Thiên Diệp.

Một lúc lâu sau, hai người chán nản quay lại.

“Thiên Diệp đâu?” Đường Thiên Minh nhíu mày.

Một tùy tùng nơm nớp lo sợ nói: “Thiên Diệp nói hắn là đồ đệ Trần Thiên Hà, là ngôi sao mới xuất hiện của học viện Thiên Hà, sắp trở thành cao thủ cấp mười, người muốn nịnh hót hắn cùng tạo quan hệ nhiều không đếm xuể, hắn không rảnh mà để ý tới từng người.”

Đường Hoành Liệt cắn răng, con ngươi tràn đầy lửa giận.

Đường Thiên Minh không dám tin trợn to mắt, Đường Thiên Diệp ở Đường gia đó giờ vẫn luôn là một kẻ nhát gan, trước kia mỗi lần mình tìm tới gây chuyện, tên kia vẫn luôn nhượng bộ, thế nhưng hiện giờ lại…

Đúng là mới cách biệt ba ngày đã biến đổi hoàn toàn, Đường Thiên Diệp hôm nay không thỉ tăng tiến thực lực mà ngay cả tính khí cũng lớn hơn.

Đường Hoành Liệt đỏ mặt, nghiến răng ken két.

“Được, được lắm! Hắn mọc cánh dài rồi a! Ta thực không ngờ hắn lại làm giá lớn như vậy.” Đường Hoành Liệt lạnh lùng nói.

“Thiên Diệp cũng thật là, mới có được chút thành tựu đã vô pháp vô thiên rồi.” Đường Thiên Minh bất mãn trách móc, bất quá trong lòng lại rất ghen tị, nếu mình có năng lực như Đường Thiên Diệp thì gia tộc nhất định sẽ coi trọng mình.

“Ta tự mình đi tìm hắn.” Đường Hoành Liệt cắn răng nói.

Từ xa xa Tô Vinh đã thấy bóng dáng Đường Hoành Liệt cùng Đường Thiên Minh, hắn xoay người đi vào phòng, nhìn Thiên Diệp nói: “Người tới rồi.”

Thiên Diệp nhíu mày, kháng cự nói: “Chuyện gì đây a! Đã nói tới mức đó rồi sao hai tên này cứ bám như keo da chó vậy, muốn vứt cũng không vứt được! Đúng là không biết xấu hổ mà, tuổi tác lão Đường Hoành Liệt kia cũng không nhỏ, lớn vậy rồi mà còn nhây như vậy.”

Nghe thấy lời oán niệm của Thiên Diệp, Đường Hoành Liệt suýt chút nữa đã giận sôi gan.

“Thiên Diệp.” Đường Hoành Liệt lạnh lùng quát một tiếng.

Thiên Diệp quay qua, cười nhạt nói với Đường Hoành Liệt: “Vị lão nhân gia này, xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì? Có phải muốn giới thiệu đối tượng cho ta không? Ta được yêu thích quá, gần nhất người muốn làm mai cho ta thực sự rất nhiều, lão nhân gia muốn giới thiệu ai cho ta vậy? Ngươi cứ để bức họa lại rồi đi được rồi.”

Tô Vinh đưa tay nắm lỗ tai Thiên Diệp, hung hăng véo một cái.

Thiên Diệp vội nói: “Vinh Vinh, Vinh Vinh, nhẹ, nhẹ thôi, cho dù hắn để hình lại thì ta cũng không xem mà, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi thôi.”

Nhìn Thiên Diệp giả ngây giả dại, Đường Thiên Minh tức giận nói: “Thiên Diệp, ngươi đừng giả ngu nữa?”

“Giả ngu? Giả ngu cái gì chứ?” Con ngươi Đường Thiên Diệp sáng lóe lên, nghi hoặc hỏi.

Đường Hoành Liệt nhìn Thiên Diệp, cao ngạo nói: “Thiên Diệp, trưởng lão gia tộc cảm thấy thái độ của ngươi không tệ, sau khi bị đày vẫn nỗ lực cố gắng, vì thế quyết định thu hồi quyết định trục xuất, đồng ý để ngươi quay về Đường gia.”

Thiên Diệp: “Lão quỷ, ngươi đùa gì vậy? Ta cùng Đường gia có quan hệ gì chứ, về Đường gia làm gì?”

“Thiên Diệp, đừng tưởng ngươi có được chút thành tích là có thể làm bộ làm tịch, trưởng lão gia tộc đồng ý để ngươi trở về Đường gia chính là nể mặt ngươi lắm rồi.” Đường Hoành Liệt lạnh lùng nói.

Thiên Diệp liếc mắt nhìn Đường Hoành Liệt, có chút khinh thường nói: “Lão quỷ, ngươi có phải hồ đồ rồi không, ta là ai chứ, ta chính là đồ đệ thân truyền của viện trưởng Thiên Hà, là thiên tài kiệt xuất xưa nay, chẳng qua ta trùng tên với Đường Thiên Diệp của Đường gia các ngươi thôi mà ngươi đã khẳng định ta là người Đường gia, muốn ta về Đường gia, có hơi quá đáng đi?”

Thấy vẻ mặt cười lạnh của Thiên Diệp, Đường Thiên Minh tức giận nói: “Thiên Diệp, ngươi đừng có không biết xấu hổ như vậy.”

Thiên Diệp nhíu mày: “Ngươi nói gì vậy? Ta để ý nhất chính là thể diện, ngược lại ta nghe nói ngươi đi nhặt giày rách của người khác, ngươi mới là kẻ không biết xấu hổ như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.