Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 227: Thứ Hạng



Mạc Phi thực bất bình đi tới đi lui trong phòng: “Lão viện trưởng đúng là, lần thí luyện trước học viện Thiên Hà chỉ giành được hạng mười hai mà thôi, hắn cư nhiên muốn chúng ta giành hạng nhất.”

Tô Vinh cân nhắc nói: “Đáng lý ra nên việc này nên tiến hành tuần tự mới đúng a! Có lẽ chúng ta có thể thương lượng với viện trưởng, để hắn chuyển từ hạng nhất thành top ba, ta nghe nói học viên của học viện Tinh Thần rất khó đối phó.”

Mạc Phi cười lạnh, không phản đối: “Nếu ngươi muốn ăn đòn thì đi đi.”

“…” Tô Vinh.

“Nói tới thì cũng kỳ quái, tham gia thí luyện tổng cộng có hai mươi học viện, học viện chúng ta chỉ giành được hạng mười hai thì rốt cuộc làm sao giữ vững được vị trí trong top ba học viện được nhỉ.” Mạc Nhất cổ quái nói.

Lâu Vũ cười bí hiểm: “Là do thực lực a!”

“Thực lực?” Mạc Nhất khó hiểu.

“Trừ bỏ viện trưởng Tinh Thần, mười tám vị viện trưởng còn lại không có ai là đối thủ của viện trưởng chúng ta… Viện trưởng chúng ta chính là cao thủ tuyệt thế a!”

“Là uy lực của thực lực a!” Mạc Phi sâu xa nói.

Tô Vinh nhướng mày, có chút khó hiểu: “Nếu trừ bỏ viện trưởng Tinh Thần, không có vị viện trưởng nào là đối thủ của viện trưởng chúng ta thì vì sao học viện chúng ta lại là hạng ba mà không phải hạng hai?”

Thiên Diệp bật cười, hứng thú nói: “Cái này ngươi không biết, viện trưởng chúng ta mặc dù rất độc ác với chúng ta nhưng kỳ thực chính là người thương hương tiếc ngọc.”

“Chẳng lẽ viện trưởng học viện Minh Nguyệt là đại mỹ nữ?” Trịnh Huyên tò mò.

Thiên Diệp gật đầu: “Nghe nói là tuyệt sắc mỹ nhân, bất quá tuổi tác cũng lớn rồi, hình như đã hơn ba trăm tuổi, nghe nói nàng cùng viện trưởng chúng ta là nhân vật cùng thời, lúc còn trẻ hình như viện trưởng còn từng theo đuổi người ta.”

“Ồ.” Mạc Phi phát ra một tiếng cảm thán: “Hóa ra viện trưởng chúng ta từng yêu a! Thực khó tin mà!”

“Viện trưởng chúng ta từng theo đuổi viện trưởng Minh Nguyệt, vậy mỹ nữ kia có đáp ứng không?” Trịnh Huyên tò mò hỏi.

“Nghe nói khi ấy viện trưởng chúng ta kỳ thực rất gầy, viện trưởng Minh Nguyệt đã nói: ‘Thiên Hà, ngươi gầy quá, so với ta còn gầy hơn, ở chung một chỗ với ngươi, ta không có cảm giác an toàn.’.”

“Sau đó, viện trưởng chúng ta đã vì tình yêu mà cấp tốc béo lên thành một quả cầu, kết quả Minh Nguyệt viện trưởng lại nói: ‘Thiên Hà, ngươi mập quá, ta sợ bị ngươi đè chết, bây giờ lại càng không có cảm giác an toàn.’.”

“… sau đó thì sao?” Mạc Phi hỏi.

“Sau đó, viện trưởng chúng ta phát hiện muốn béo thì dễ nhưng muốn giảm cân thì quá khó, thế là cam chịu độc thân tới giờ.” Thiên Diệp lắc đầu, thực thổn thức nói.

‘Ầm!’ cửa bị đạp mở, nhìn người tới, Mạc Phi có chút hoảng sợ núp ra sau lưng Lâu Vũ.

Béo viện trưởng hung tợn nhìn đám đồ đệ: “Khốn khiếp, không có đứa nào biết tiến thủ cả, chỉ giỏi tám chuyện bát quái, lại còn là tin xàm xí không đáng tin.”

Béo viện trưởng cao ngạo nói: “Bản viện trưởng thời đó người thấy người thích, hoa thấy hoa nở, ta mà cần theo đuổi Đổng Nguyệt kia sao? Lại còn nói gì mà ta vì béo lên mà cam chịu, hoang đường! Ta mà phải vì con cọp cái Đông Nhạc kia cam chịu à? Vớ vẩn.” [Cáo: sao lúc Đổng Nguyệt lúc Đông Nhạc nhỉ? Chả lẽ tên là Đổng Nguyệt Đông Nhạc?]

Thiên Diệp cúi đầu, dáng vẻ nhận sai.

Béo viện trưởng hung thần ác sát nhìn Thiên Diệp, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mấy chuyện này ngươi từ đâu mà biết?”

“Trên thiếp mời của học viện Tinh Thần viết.” Thiên Diệp ngoan ngoãn khai báo.

“Vô liêm sỉ, lời của đám ngu xuẩn học viện Tinh Thần mà cũng tin được à? Ngươi cư nhiên lại tin lời của đám khốn khiếp đó, ngươi đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung.” Béo viện trưởng nổi giận đùng đùng quát lớn.

Thiên Diệp: “…”

“Viện trưởng, ngài tới tìm chúng ta có việc gì không?” Mạc Phi vội chuyển chủ đề.

Béo viện trưởng ném tấm da thú trong tay lên bàn: “Cái này cho các ngươi.”

Lâu Vũ nhặt da thú lên nhìn một chút: “Viện trưởng, đây là bản đồ của Nhạc Hằng tiên cảnh sao?”

Béo viện trưởng gật đầu: “Đúng vậy! Là bản đồ do nhóm học viên đã vào tiên cảnh trước đó vẽ lại, Nhạc Hằng tiên cảnh nguy cơ tứ phía, nhóm học viên đầu tiên tiến vào đã gặp cửu tử nhất sinh, có nhóm còn còn bị diệt đoàn, sau khi được lớp lớp học viên thăm dò đã có được bản đồ này, chỉ cần né tránh những điểm nguy hiểm trên bản đồ thì khả năng sống sót sẽ cao hơn rất nhiều.”

Lâu Vũ nhìn bản đồ: “Như vậy, những học viện khác cũng có bản đồ?”

Béo viện trưởng gật đầu: “Đúng vậy, bất quá bản đồ của mỗi học viện đều là cơ mật, bản đồ càng chi tiết thì càng dễ thu hoạch được nhiều hơn.”

Mạc Phi chớp chớp mắt: “Bản đồ của các học viện khác không giống cái này à?”

“Đúng vậy.” Béo viện trưởng gật đầu, dừng một chút rồi nói tiếp: “Mặc dù một trăm năm trước vì nâng cao tỷ lệ sống sót mà các học viện đã tiến hành trao đổi, thế nhưng ai lại không có tư tâm, các học viện vẫn giấu lại một chút.”

Lâu Vũ hiểu ra: “Ra vậy!”

“Đúng rồi, nếu các ngươi gặp học viên của học viện Tinh Thần thì có thể cướp bản đồ của bọn chúng, bản đồ của bên ấy là bản hoàn thiện nhất.” Béo viện trưởng hung hăng nói.

Mạc Phi tròn mắt, có chút mờ mịt: “Có thể cướp bản đồ sao? Không ai quản cả à?”

Béo viện trưởng gật đầu: “Dĩ nhiên là được, các học viện đều khích lệ cạnh tranh, gặp người của học viện Tinh Thần thì đừng nương tay, không chỉ bản đồ, kỳ trân dị bảo bọn họ thu hoạch được cũng có thể cướp.”

Mạc Phi có chút nghi ngờ nhìn béo viện trưởng: “Viện trưởng, sư huynh sư tỷ của học viện chúng ta có phải đã bị đám người bên học viện Tinh Thần cướp không?”

Béo viện trưởng tức giận trợn mắt: “Ngươi hỏi cái quỷ gì vậy?”

Mạc Phi gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Chỉ là ta có chút tò mò thôi.”

Béo viện trưởng thờ dài, có chút buồn bực nói: “Mấy chuyện thế này biết thì được rồi, còn hỏi làm gì.”

“…”

Thiên Diệp hung hăng trợn mắt trừng Mạc Phi, trách cứ nói: “Phi Phi, coi ngươi kìa, sao lại hỏi chuyện không nên hỏi như vậy chứ.” Thiên Diệp quay lại, thật thà mỉm cười với béo viện trưởng: “Viện trưởng, có phải học viện chúng ta không phải chỉ bị cướp một lần không?”

Mạc Phi: “…”

“…” Béo viện trưởng điên tiết nhíu mày quắc mắt: “Cái đám nhóc khốn khiếp này, ta nói cho các ngươi biết, lần này vào bí cảnh, không chỉ giành được hạng nhất mà còn phải cướp được ít nhất ba tấm bản đồ, biết chưa hả? Không cướp được, ta sẽ nướng chín các ngươi.”

Thiên Diệp lúng túng chớp chớp mắt: “… viện trưởng đại nhân, chúng ta thương lượng một chút đi.”

Béo viện trưởng cười lạnh, chém đinh chặt sắt nói: “Không thương lượng gì hết.”

Troong ánh mắt trách cứ của nhóm Mạc Phi, Thiên Diệp hổ thẹn cúi đầu.

Béo viện trưởng tức tối bỏ đi, lúc đi tới cửa thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói thêm: “Đúng rồi Mạc Phi, thông linh thảo mà ngươi muốn tìm tựa hồ có ở hồ Lạc Nhật trong Nhạc Hằng tiên cảnh.”

Ánh mắt Mạc Phi sáng ngời: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm.”

Béo viện trưởng không để ý tới đám đồ đệ nữa, vẫy vẫy tay áo bỏ đi.

Nhìn bóng lưng béo viện trưởng, Thiên Diệp có chút may mắn nói: “Ta cứ tưởng béo viện trưởng sẽ đập ta một trận, không ngờ lại không đập.”

Trịnh Huyên cười lạnh: “Bây giờ mà tẩn ngươi một trận thì ngươi làm sao còn sức phát huy trong bí cảnh, có lẽ viện trưởng chờ ngươi ra ngoài rồi mới không chút cố kỵ đập ngươi.”

Thiên Diệp: “…”



Trong phòng phó viện trưởng.

Phó viện trưởng học viện Thiên Hà lo lắng nhìn béo viện trưởng: “Viện trưởng, ngài thấy lần này học viện chúng ta có thể giành được hạng mấy?”

Béo viện trưởng đắc ý: “Lần này khẳng định phải nằm trong top ba.”

Phó viện trưởng cười khổ: “Viện trưởng, lần trước ngài cũng nói vậy, kết quả học viện chúng ta xếp hạng mười hai.”

Biểu tình của béo viện trưởng có hơi sượng: “Cái này… thật ra thì nếu không phải tên gầy tong teo đó quá quá quắt thì thứ hạng của học viện chúng ta cũng không thấp như vậy! Không top ba nhưng top mười khẳng định là không thành vấn đề.”

Phó viện trưởng có chút bất đắc dĩ nghĩ, viện trưởng, quá quắt hình như là ngài đi, kiên quyết khẳng định mấy thứ không đáng giá là đáng giá.

“Viện trưởng, nếu lần này thứ hạng của học viện chúng ta vẫn không lọt nổi top ba, chỉ sợ học viện chúng ta sẽ không giữ được vị trí bây giờ.” Phó viện trưởng lo lắng nói.

Béo viện trưởng xoa xoa mũi: “Lần này cùng lần trước không giống, đám đồ đệ của ta thăng lên cấp tám hết rồi, mấy ngày nay ta thấy Lâu Vũ tựa hồ đã có dấu hiệu đột phá cấp chín.”

Nghĩ đến nhóm Lâu Vũ, tâm tình phó viện trưởng có chút thả lỏng: “Không ngờ Vinh quốc lại có nhân tài xuất sắc như vậy.”

Bình thường thì nơi có tinh nguyên lực càng nồng đậm thì tư chất của đứa nhỏ sinh ra lại càng tốt hơn. Tinh nguyên lực của Vinh quốc còn không bằng một phần mười Trần quốc, khả năng xuất hiện nhân tài có tư chất xuất sắc cũng khó hơn nhiều.

Béo viện trưởng gật đầu, có chút kiêu ngạo nói: “Đúng vậy! Cũng nhờ ta có sức quyến rũ lớn nên đám nhóc này mới gặp ta.”

Phó viện trưởng có chút rầu rĩ: “Viện trưởng, mặc dù tư chất của nhóm đồ đệ ngài đều rất xuất chúng nhưng các học viện khác cũng có thiên tài, lần thí luyện này phỏng chừng sẽ có thiên tài xuất chúng xuất hiện, thực lực nhóm đồ đệ của ngài không tệ nhưng vẫn còn quá trẻ.”

Béo viện trưởng gật đầu, có chút bất đắc dĩ: “Cũng đúng, quả thực quá trẻ.”

Phó viện trưởng nhíu mày, trong lòng cũng nhịn không được tiếc nuối, tuổi của nhóm Lâu Vũ đều ở khoảng trên dưới hai mươi, thế nhưng Nhạc Hằng cho phép người dưới hai mươi tám tiến vào.

Với thực lực của nhóm Lâu Vũ, gặp tinh sư cấp tám thì ứng phó dễ như trở bàn tay, thế nhưng cấp chín thì có chút khó giải quyết. Lớn như học viện Tinh Thần thì nhất định có tinh sư cấp chín dưới hai mươi tám tuổi.

Nếu đợi thêm vài năm nữa, với tư chất của nhóm Lâu Vũ thì khẳng định có thể thuận lợi thăng lên cấp chín, đến khi đó Nhạc Hằng tiên cảnh sẽ chân chính trở thành thiên hạ của học viện Thiên Hà bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.