Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 228: Cổ Vũ



Học viện tinh thần.

Sáu thiếu niên anh tài thấn thái sáng láng đứng trước mặt Nhiếp Hưng Hải.

Nhìn nhóm người trẻ tuổi, cảm xúc Nhiếp Hưng Hải sôi sục: “Chỉ chớp mắt lại qua mười năm, bí cảnh Nhạc Hằng một lần nữa sắp mở ra, học viện Tinh Thần chúng ta đã ba lần liên tiếp giành được hạng nhất thí luyện.”

“Lần thí luyện này các ngươi có hai mục tiêu, một là giành được hạng nhất, hai là cướp hết chiến lợi phẩm từ đám dự thi của học viện Thiên Hà, để bên ấy phải rớt khỏi top mười.”

Sáu thiếu niên trố mắt nhìn nhau, đều kiềm không được mỉm cười, ai cũng biết Nhiếp Hưng Hải cùng Trần Thiên Hà là đối thủ sống chết, ngay từ khi còn trẻ đã một mực tranh đấu đến giờ.

Nhiếp Hưng Hải lạnh lùng nói: “Mấy năm nay học viện Thiên Hà vẫn không ngừng xuống dốc, thiên tài xuất hiện ngày càng ít, tên khốn Trần Thiên Hà kia không biết dạy đồ đệ thì thôi đi, lại còn luôn mồm nói ta hãm hại đồ đệ, đúng là vô liêm sỉ mà, cho dù ta không biết dạy đồ đệ nhưng ta vẫn tốt hơn hắn đi.”

“Viện trưởng, viện trưởng Trần Thiên Hà chỉ là một kẻ vô lại mà thôi, ngài việc gì phải chấp nhặt với hắn.” Đường Thiên Thánh mỉm cười.

Nhiếp Hưng Hải cười lạnh, châm chọc nói: “Tên kia mặc dù thực lực không đủ nhưng thủ đoạn trộm cướp là nhất lưu, tên mập kia vẫn luôn canh cánh chuyện đánh thua ta, muốn xoay người vùng lên. Lần này sáu tên đồ đệ của hắn cũng tham gia, sáu người này đều đã đạt cấp tám, hơn nữa dị năng thức tỉnh rất đặc biệt, nếu xử lý không tốt thì quả thực sẽ để tên Trần Thiên Hà kia xoay người được.”

Ánh mắt Đường Thiên Thánh lóe lên một tia sắc bén: “Viện trưởng yên tâm, có ta ở đây, học viện Thiên Hà tuyệt đối không có cơ hội xoay người đâu.” Đường Thiên Thánh vừa thăng lên cấp chín, sức chiến đấu tăng vọt lên mấy lần, rất tự tin.

Đường Thiên Thánh, Lý Thiên Kiếm, Mạc Bắc cùng Thượng Quan Đình là tứ tinh của học viện Tinh Thần, sau khi Đường Thiên Thánh đột phá cấp chín thì ẩn ẩn trở thành người đứng đầu.

“Cẩn thận vẫn tốt hơn, Thiên Thánh, ngươi không nên quá xem thường chúng, cẩn trọng một chút.” Nhiếp Hưng Hải căn dặn.

Đường Thiên Thánh gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta sẽ, viện trưởng yên tâm.”

Nhiếp Hưng Hải híp mắt: “Như vậy thì ta an tâm rồi, giải tán đi, thời gian không còn nhiều, các ngươi tranh thủ chuẩn bị đi.”

Nhóm Đường Thiên Thánh gật đầu, lục tục rời đi.

“Đường sư huynh, nghe nói Thiên Diệp bên học viện Thiên Hà chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ của ngươi từng bị Đường gia trục xuất, là thật à?” Mạc Bắc đuổi theo Đường Thiên Thánh hỏi.

Đường Thiên Thánh cười lạnh: “Đương nhiên không phải, ta mới không có huynh đệ không rõ lai lịch như vậy.”

Mạc Bắc nhíu mày: “Ra vậy!”

Đường Thiên Thánh nhếch khóe miệng, trong lòng có chút giễu cợt, Đường Thiên Diệp ra ngoài hai năm, lá gan lớn lên không ít a! Trưởng lão Đường Hoành Liệt muốn hắn trở về Đường gia nhưng hắn cư nhiên lại cự tuyệt, mới có được chút thành tích đã lên mặt, đúng là không biết trời cao đất dày, Đường gia nhân tài đông đúc, chưa bao giờ thiếu thiên tài. Chẳng lẽ Đường Thiên Diệp nghĩ rằng lên được cấp tám thì Đường gia phải cầu khẩn hắn quay về à? Nằm mơ.

Đường Thiên Thánh cúi đầu, năm đó trước khi Đường Thiên Diệp chào đời mơ hồ đã có biểu hiện khác thường, vì phòng ngừa vạn nhất mẫu thân đã âm thầm hạ độc phá hủy thiên phú của Đường Thiên Diệp. Sau khi bị đày tới Vinh quốc, Đường Thiên Diệp nhanh chóng thăng cấp lên cấp tám như vậy có lẽ là vì đã gặp huyền cơ nào đó, khôi phục tư chất.

Mẫu thân có nói, tư chất của Thiên Diệp vốn rất xuất sắc, bất quá sau khi khôi phục hắn lại quá liều lĩnh, trong vòng hai năm thăng lên cấp tám, khẳng định có lưu lại không ít di chứng, sau này thành tựu cũng có hạn. Bất quá để phòng ngừa vạn nhất, có lẽ mình nên thừa dịp còn sớm tiêu diệt đối phương.

Lý Thiên Kiếm sắc mặt âm trầm nhìn Đường Thiên Thánh cao ngạo đi ngang qua mình, chân mày nhíu chặt.

Bên cạnh Lý Thiên Kiếm là một thiếu nữ xinh đẹp kiều mỵ làm người ra sinh hảo cảm: “Ca, ngươi đừng quá tức giận. Thực ra thì Nhạc Hằng tiên cảnh rất nguy hiểm, trước kia học viện Tinh Thần đã có không ít thiên tài chết ở bên trong, ngươi không đi cũng tốt mà.”

Lý Thiên Kiếm cười khổ: “Muội muội, ngươi yên tâm, ta không sao.”

Lý Thiên Linh lo lắng nhìn Lý Thiên Kiếm: “Ca, thực sự không sao à?”

Lý Thiên Kiếm nhún vai: “Chuyện nhỏ như vậy, ta sẽ không để trong lòng.”

Lý Thiên Linh thở dài, lần này người dẫn đội thí luyện là Đường Thiên Thánh Đường gia. Đường gia cùng Lý gia trước nay vẫn luôn đối nghịch, Đường Thiên Thánh vốn cũng không vừa mắt ca nàng.

Không ngờ lần này Đường Thiên Thánh lấy việc công báo thù riêng, nói ca nàng không đấu lại Lâu Vũ, không xứng là tứ tinh Tinh Thần, cường ngạnh loại ca nàng ra khỏi danh sách tham gia.

Ca nàng năm nay mới hai mươi mốt đã lĩnh ngộ kiếm ý, Đường Thiên Thánh năm nay hai mươi tám nhưng chỉ mới đạt được cấp chín.

Lý Thiên Linh siết nắm tay, trong lòng vô cùng phẫn uất, nếu không phải Đường Thiên Thánh sinh sớm hơn ca nàng bảy năm thì hiện giờ tuyệt đối không phải cục diện như vậy, bỏ lỡ cơ hội tiến vào Nhạc Hằng tiên cảnh lần này, chờ lần sau thì ca nàng đã quá tuổi.

Lý Thiên Linh xoắn xuýt nhìn Lý Thiên Kiếm, mặc dù ngoài miệng Lý Thiên Kiếm nói không để tâm nhưng nàng biết vì lần thí luyện này, ca nàng đã nỗ lực thế nào, Đường Thiên Thánh thực sự quá đáng.

Lý Thiên Linh siết nắm tay, thầm nói, tư chất ca nàng không hề thua kém Đường Thiên Thánh, qua hai năm nữa Đường Thiên Thánh nhất định không phải đối thủ của ca, chẳng qua bây giờ thì…

“Ta nghe nói Đường Thiên Thánh cam đoan với viện trưởng sẽ giành được hạng nhất, hơn nữa còn đá học viện Thiên Hà ra khỏi top mười.” Lý Thiên Linh nói.

Lý Thiên Kiếm cười lạnh: “Đường Thiên Thánh quá kiêu ngạo, nhóm Mạc Phi không dễ đối phó như hắn tưởng.”

“Ca, Lâu Vũ kia rất mạnh à? Lần trước có phải ca đã quá khinh địch không?”

Lý Thiên Kiếm có chút nghiêm túc nói: “Lâu Vũ thực sự rất mạnh, ta nghĩ cho dù đấu lại lần nữa thì ta vẫn không phải là đối thủ của hắn.”

Lý Thiên Linh ngoài ý muốn nhìn Lý Thiên Kiếm, theo nàng biết, ánh mắt của ca nàng rất cao, cả học viện Tinh Thần này không có ai có thể làm ca đánh giá cao như vậy. Vì thế nàng có chút kinh ngạc: “Thật sao?”



Học viện Thiên Hà.

“Các ngươi nói xem viện trưởng tìm chúng ta để làm chi?” Thiên Diệp chớp chớp mắt hỏi.

Lâu Vũ lắc đầu thở dài: “Không biết. Bất quá với tính tình của lão quỷ kia, hơn phân nửa là không phải chuyện tốt đẹp.”

Mạc Phi gật đầu, sâu xa nói: “Có lý.”

Nhóm Mạc Phi xếp hàng một hàng đứng trước mặt béo viện trưởng.

Đường Thiên Thái ngẩng đầu ưỡn ngực đứng bên cạnh nhóm người, gương mặt trắng nõn thoạt nhìn rất đáng yêu.

Trải qua đoạn thời gian này điều dưỡng, Đường Thiên Thái đã béo lên không ít, không còn dáng vẻ xanh xao vàng vọt suy dinh dưỡng nữa.

Béo viện trưởng nhìn Đường Thiên Thái, khó hiểu hỏi: “Nhóc con này tới làm gì?”

“Đi theo học hỏi kinh nghiệm.” Mạc Phi đáp.

Béo viện trưởng gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Mạc Phi nhìn béo viện trưởng, dò xét hỏi: “Viện trưởng, ngài tìm chúng ta tới có việc gì không?”

“Ta mới nhận được tin xấu, đám nhóc chết tiệt bên Tinh Thần rất có thể sẽ hạ thủ với các ngươi ở trong Nhạc Hằng tiên cảnh, cướp đoạt chiến lợi phẩm, các ngươi nói xem nên làm thế nào đây?” Béo viện trưởng chắp tay sau lưng hỏi.

Mạc Phi không chút nghĩ ngợi nói: “Thấy người của học viện Tinh Thần thì lập tức bỏ chạy.”

Béo viện trưởng trợn tròn mắt: “Ngươi nói cái gì?”

Mạc Phi có chút lúng túng: “Ta nói bỏ chạy.”

“Không có tiền đồ!” Béo viện trưởng tức giận mắng.

Mạc Phi cúi đầu, lẩm bẩm: “Ta nghe nói học viện Tinh Thần có hai tinh sư cấp chín, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ a!”

“Nói cũng đúng! Như vầy đi, các ngươi cứ nhìn tình huống, đánh thắng thì cướp, đánh không lại thì chạy.” Béo viện trưởng suy tư nói.

Mạc Phi có chút ngoài ý muốn nhìn béo viện trưởng: “Viện trưởng, ngài thực anh minh a.” Mạc Phi lén nhìn béo viện trưởng, thực hoài nghi người này sao tự dưng lại hào phóng như vậy.

Béo viện trưởng cười khổ, trước kia hắn quả thực luôn yêu cầu học viên xông thẳng tới trước, chẳng qua kết quả hơn phân nửa đều là bị cướp sạch sẽ, ngược lại số bỏ chạy thì có thể giữ lại chút tài nguyên.

Béo viện trưởng liếc nhìn đám đồ đệ, lạnh nhạt nói: “Chỉ còn không tới mười lăm ngày nữa bí cảnh sẽ mở ra, thực lực của các ngươi quá yếu, ta muốn đặc huấn cho các ngươi.”

“Đặc huấn? Đặc huấn thế nào?” Mạc Phi đề phòng nhìn béo viện trưởng.

Nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Mạc Phi, béo viện trưởng mỉm cười hòa ái: “Không cần khẩn trương, chẳng qua chỉ là huấn luyện thực chiến để các ngươi thích ứng với không khí trong bí cảnh mà thôi, không chết người được đâu.”

“…”

Béo viện trưởng chắp tay sau đít, thực phong độ nói: “Những ngày kế tiếp ta sẽ áp chế thực lực mình ở cấp chín, chỉ cần các ngươi có thể thủ được một trăm chiêu thì coi như đạt tiêu chuẩn.”

Thiên Diệp dò xét hỏi: “Vậy nếu không đạt tiêu chuẩn thì sao?”

Béo viện trưởng tức giận: “Không đạt tiêu chuẩn thì nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục chờ bị đánh, bị đánh nhiều sẽ tiến bộ, tiến bộ thì sẽ đạt tiêu chuẩn.”

Mạc Phi có chút khổ sở nhíu mày: “Thôi rồi, ta sợ nhất là bị đòn.”

“Viện trưởng, ngài sẽ không xỏ lá đi?” Lâu Vũ nghiêm túc hỏi.

“Xỏ lá? Có ý gì?” Béo viện trưởng khó hiểu.

Lâu Vũ nhàn nhạt nói: “Ngài nói mình sẽ áp chế thực lực ở cấp chín, chốc nữa nếu có người trong số chúng ta dùng thực lực cấp tám đánh bại ngài ở cấp chín, ngài sẽ không âm thầm vận dụng sức lực cấp mười đi?”

Béo viện trưởng phẫn nộ: “Láo xược! Ngươi dám hoài nghi nhân phẩm của bản viện trưởng à?”

Mạc Phi cúi đầu, thầm nghĩ, viện trưởng, nhân phẩm của ngài thực sự rất đáng hoài nghi a!

“Bản viện trưởng thoạt nhìn giống loại người lật lọng như vậy à?”

“Giống a!” Cả đám đồng thanh lẩm bẩm

Béo viện trưởng trợn mắt trừng Lâu Vũ, hung tợn nói: “Ngươi hỏi vậy có phải cảm thấy mình có thể đánh bại ta ở cấp chín không hả?”

Lâu Vũ không phủ nhận: “Ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”

“Ngươi đi ra cho ta, yên tâm, bản viện trưởng dùng nhân cách đảm bảo sẽ không vận dụng sức mạnh cấp mười, ta ngược lại muốn xem xem ngươi làm thế nào đánh bại ta.” Béo viện trưởng nhíu mày quắc mắt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.