Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 234: Hoàng Kim Quả Thụ



Thiên Diệp lột xác cua, nhíu mày mất hứng nói: “Tinh hạch đâu, sao lại không có tinh hạch a! Lâu Vũ, có phải ngươi lén giấu rồi không?”

Lâu Vũ tức giận: “Ngươi nghĩ ta vô sỉ như ngươi à?”

Thiên Diệp nghiến răng: “Ngươi nói vậy là ý gì? Ta làm gì mà vô sỉ?”

Lâu Vũ bỉu môi khinh thường: “Cả ngày dụ dỗ hết người này tới người kia, lại còn vọng tưởng ăn cỏ gần hang, không vô sỉ thì là gì?”

Thiên Diệp chống nạnh: “Ai nha, bây giờ ngươi càng lúc càng biết hại người a!”

Lâu Vũ cười nhạt, không chút sợ sệt nói: “Đúng vậy thì sao?”

“…”

“Thiên Diệp đồng học, tinh thú cấp tám trong bí cảnh đều không có tinh hạch.” Cố Nhị nơm nớp lo sợ nói.

Thiên Diệp trợn to mắt, có chút mê muội: “Ngươi nói gì?”

Cố Nhị có chút cổ quái nhìn Thiên Diệp: “Tinh thú trong bí cảnh sau khi lên tới cấp tám thì tinh hoa sẽ hòa tan vào máu thịt, thịt tinh thú so với tinh hạch vừa ôn hòa lại dễ hấp thu hơn, vì thế thịt tinh thú cấp tám, cấp chín trong bí cảnh đều là thánh phẩm bổi bổ, giá trị liên thành.”

“Tinh hạch hòa vào máu thịt, sao lại có thể như vậy?” Lâu Vũ khó hiểu.

Cố Nhị lắc đầu: “Không biết, bất quá tinh thú cấp tám cấp chín từng gặp mấy trăm năm nay đều như vậy.”

Mạc Phi có chút nghi ngờ: “Không có tinh hạch, vậy chúng có thể thăng lên cấp mười không?”

Cố Nhị lắc đầu: “Trong bí cảnh không có tinh thú cấp mười.”

Mạc Phi trợn to mắt, tinh nguyên lực trong bí cảnh nồng đậm gấp mấy chục lần Trần quốc, sao lại không có tinh thú cấp mười?

“Nha đầu, làm sao ngươi biết mấy chuyện này?” Thiên Diệp nghiêng đầu hỏi.

Cố Nhị có chút sợ sệt nhìn Thiên Diệp, nhắm mắt nói: “Đây là kiến thức thông thường, các ngươi không biết à?”

“…”

Trịnh Huyên quay đầu đi, bực bội nói: “Viện trưởng không nói.”

Mạc Phi sờ cằm: “Học viện Thiên Hà vẫn luôn lọt khỏi top mười, một phần lỗi chính là lão quỷ kia.”

Mạc Nhất gật đầu, vô cùng đồng ý: “Đúng vậy!”

Lâu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Các ngươi đừng trách cứ viện trưởng, nhìn dáng vẻ cũng biết lão là kẻ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển rồi, trông cậy được gì chứ.”

“Không nói lão mập chết tiệt kia nữa, chúng ta mau ăn đi, ăn xong con cua này nói không chừng có thể thăng cấp, chỉ cần ăn là thăng cấp, đây đúng là chuyện làm người ta hưng phấn.” Mạc Phi thực cao hứng nói.

Nhìn xác con cua hệt như ngọn núi nhỏ, Thiên Diệp có chút nhức đầu: “Ai, sức ăn của ta không lớn, sợ là không ăn được bao nhiêu.”

Lâu Vũ có chút khinh thường nhìn Thiên Diệp: “Ngay cả ăn thịt mà cũng làm không xong, đúng là không thể trông cậy ngươi được việc gì.”

“…”

Lâu Vũ nện một quyền vào một cái chân cua, từng ngụm từng ngụm gặm cắn, cả một cái chân thật dài nhanh chóng bị gặm sạch, tử quang quanh người Lâu Vũ lóng lánh, tinh nguyên lực nồng đậm nhanh chóng được hấp thu.

Thiên Diệp trợn mắt nhìn Lâu Vũ, sau đó cũng bẻ một cái chân cua bắt đầu ăn.

Nhìn nhóm người, Cố Nhị nhịn không được có chút phát thèm, Mạc Phi ném một cái chân qua cho Cố Nhị, xem như phí thông tin.

Nhóm Mạc Phi tụ lại hưởng dụng bữa tiệc cua, mỗi người đều ăn tới bụng tròn xoe, hoàn toàn không biết bên ngoài bí cảnh đang náo động không thôi.

Tham gia kỳ thí luyện đều là thiên tài của các học viện, trước lúc dự thi, các học viện đã làm linh hồn ấn ký, thế nhưng chỉ mới ngày đầu tiên đã có một phần ba linh hồn chi hỏa của học viên bị dập tắt, ngay cả lần thăm dò ban đầu cũng không có tỷ lệ chết cao như vậy.

“Sao có thể như vậy?” Viện trưởng Tinh Thần nghiêm mặt.

“Bí cảnh nhất định đã xảy ra biến cố, bằng không cũng không đến mức này.” Béo viện trưởng suy tư.

Đổng Nguyệt chán nản nói: “Linh hồn chi hỏa của Vương Đống đã tắt.”

Béo viện trưởng nhịn không được giật thót, Vương Đống là cao thủ cấp tám nổi danh ở học viện Minh Nguyệt, thực lực rất mạnh, thậm chí ngay cả hắn cũng thất bại thì đám Mạc Phi cũng không quá an toàn.

Sắc mặt béo viện trưởng trắng bệch, sớm biết bí cảnh năm nay nguy hiểm như vậy, cho dù phải đội sổ, hắn cũng không để đám Mạc Phi tiến vào.

“Sao có thể như vậy?” Béo viện trưởng có chút lo sợ nói.

Đổng Nguyệt nhìn béo viện trưởng hỏi: “Béo béo, tình huống bên học viện ngươi thế nào?”

Sắc mặt béo viện trưởng như đưa đám: “Không biết.”

Đổng Nguyệt nhíu mày: “Không biết, sao lại không biết? Ngươi không lưu lại linh hồn chi hỏa của đám học trò à?”

Béo viện trưởng gãi đầu, có chút lúng túng nói: “Quên mất.”

Viện trưởng Tinh Thần không dám tin nhìn béo viện trưởng: “Quên? Chuyện này mà ngươi cũng dám quên, có loại sư phụ như ngươi, đám đồ đệ kia đúng là xui tám đời mà.”

Béo viện trưởng có chút chột dạ: “Lưu lại linh hồn chi hỏa cũng không có tác dụng gì mà! Nhiều lắm là biết được tình huống bên trong mà thôi, cho dù biết chúng xảy ra chuyện thì cũng không có cách nào hỗ trợ.”

Viện trưởng Tinh Thần bất mãn trừng béo viện trưởng: “Già mồm.”

Sắc mặt béo viện trưởng tràn đầy lo lắng, cũng không tiếp tục tranh chấp với gầy viện trưởng.

Trong bí cảnh.

“Nha đầu, ngươi có biết người của học viện Tinh Thần ở đâu không?” Thiên Diệp đỉnh đạc hỏi.

Cổ Nhị dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Thiên Diệp: “Không rõ lắm, thế nhưng bọn họ cũng vào cửa hỏa.” Lúc trước người của học viện Tuyên Thành từng gặp đám người Đường Thiên Thánh, Đường Thiên Thánh có hỏi bọn họ về đám Thiên Diệp.

Thiên Diệp híp mắt, có chút cân nhắc: “Vậy sao! Vậy thì sớm muộn gì cũng gặp.”

Mạc Phi đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng: “Linh thật, bọn họ đã tới.”

Nghe thấy lời Mạc Phi, Thiên Diệp đứng dậy, dáng vẻ thực mong chờ.

Đám Đường Thiên Thánh nhanh chóng chạy tới gần chỗ nhóm Mạc Phi, Mạc Phi cứ tưởng đối phương sẽ tỏ ra cao ngạo, thế nhưng sự thực lại không phải như vậy.

Đám Đường Thiên Thánh rất chật vật, thành viên thiếu mất một, biểu tình có vẻ rất mệt mỏi, có lẽ Đường Thiên Thánh không phải muốn tìm bọn họ, chỉ là ngẫu nhiên chạy ngang qua mà thôi.

Thấy Đường Thiên Diệp, con ngươi Đường Thiên Thánh lóe lên tia tức giận.

Biểu tình Đới Nhiêu có chút hốt hoảng, Đường Thiên Thánh ngừng lại nhưng Đới Nhiêu thì không dám.

Mạc Phi có chút biến sắc, kích động nói: “Tình huống không đúng, phía sau có tinh thú đuổi theo.”

Đường Thiên Thánh cũng không để ý Thiên Diệp, nhanh chóng vội vã chạy tới trước.

Lâu Vũ hỏi: “Cấp mấy?”

“Chạy mau, cấp chín, bốn con cấp chín, không, phía sau hình như còn một con nữa.” Sắc mặt Mạc Phi tái mét.

Tô Vinh cả kinh: “Tiêu rồi tiêu rồi, ăn nhiều quá đi không nổi.”

Thiên Diệp vội vàng nắm lấy tay Tô Vinh, vận sức phóng tới trước.

Đôi cánh màu tím sau lưng Lâu Vũ mọc ra, Lâu Vũ ôm bả vai Mạc Phi, đưa đối phương bay nhanh tới trước.

Trịnh Huyên cùng Mạc Nhất nắm tay, tốc độ của hai người lập tức tăng lên gấp đôi.

Tốc độ di chuyển của sáu người rất nhanh, thoáng cái đã vượt mặt đám Đường Thiên Thánh.

Thấy mình bị vượt mặt, sắc mặt Đường Thiên Thánh rất khó coi, với thực lực cấp chín của hắn cư nhiên lại không đuổi kịp đám người này.

Trịnh Huyên một tay nắm tay Mạc Nhất, tay kia kéo Đới Nhiêu vốn bị tuột lại sau cùng: “Xảy ra chuyện gì?”

Đới Nhiêu có chút kinh hoảng nói: “Chúng ta phát hiện một cây hoàng kim quả thụ.”

“Hoàng kim quả thụ là cái gì?” Trịnh Huyên vừa tiến tới trước vừa hỏi.

Đới Nhiêu xoắn xuýt: “Hoàng kim quả thụ sẽ kết thành hoàng kim quả, có thể hỗ trợ tinh sư không chút chướng ngại thăng lên một cấp bậc.”

Trịnh Huyên bất ngờ hỏi: “Có thứ tốt như vậy à?”

Đới nhiêu gật đầu: “Có a!”

“Một cây có mấy quả?”

“Chỉ có một.”

Trịnh Huyên híp mắt: “Các ngươi lấy được hoàng kim quả rồi à?”

Đới Nhiêu lắc đầu, tiếc nuối nói: “Không có, trên hoàng kim quả thụ chỉ có một quả duy nhất do một con hoàng kim giao bảo hộ, Thượng Quan Đình học trưởng là tinh sư hệ thổ, giỏi độn thổ, vốn chúng ta định hôn mê hoàng kim giao, sau đó Thượng Quan Đình học trưởng độn thổ tới hái trộm, kết quả thành công, thế nhưng lại bị bốn con tinh thú cấp chín vây công.”

“Trong quá trình bị vây công, Thượng Quan Đình học trưởng bị giết, hoàng kim giao cũng tỉnh lại, sau khi tỉnh lại hoàng kim giao một lần nữa đoạt lại hoàng kim quả, bốn con tinh thú kia cảm thấy mình không phải đối thủ của hoàng kim giao nên chuyển qua đuổi giết chúng ta.”

Đới Nhiêu có chút khẩn trương nói.

Trịnh Huyên cười lạnh: “Hoàng kim quả kia hẳn là không phải bị hoàng kim giao cướp đi mà đang ở trong tay các ngươi đi, nếu trên người các ngươi không có gì, bốn con tinh thú cấp chín kia vì sao lại phải đuổi giết không tha? Nga, không đúng, phía sau còn có con một con hoàng kim giao nữa.”

Đới Nhiêu nhíu mày: “Ngươi đừng có nói bậy nói bạ.”

“Các ngươi nên tách ra chạy theo nhiều hướng, nếu cứ chạy chung như vậy sẽ bị tên cầm hoàng kim quả hại chết.”

“…” Trong lòng Đới Nhiêu chợt lóe lên gì đó, sức chiến đấu của hoàng kim giao rất cường hãn nhưng thị lực không tốt, có lẽ khi đó đã có người tráo đổi hoàng kim quả lừa gạt hoàng kim giao, thế nhưng cho dù lừa được hoàng kim giao nhưng không lừa được bốn con tinh thú cấp chín còn lại.

Hiện giờ hoàng kim giao cũng đuổi theo, có lẽ nó đã phát hiện mình bị lừa.

Đường Thiên Thánh! Đới Nhiêu hiểu ra, lúc Thượng Quan Đình học trưởng bị giết, Đường Thiên Thánh là người đứng gần nhất.

Ngoài bí cảnh, viện trưởng Tinh Thần suy sụp, học viện Tinh Thần liên tục ba năm không có thương vong trong kỳ thí luyện, thế nhưng lần này ngay ngày đầu tiên đã chết một cao thủ.

Béo viện trưởng vì lo lắng cho an nguy của nhóm Lâu Vũ nên không có tâm tư cười trên sự đau khổ của gầy viện trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.