“Tinh thú đánh nhau rồi, đánh nhau rồi.” Mạc Phi siết nắm tay, kích động hô.
“Đường Thiên Thánh cùng Chu Thành thế nào rồi?” Lâu Vũ hỏi.
“Hai tên không có tiền đồ kia trốn mất rồi, ta thấy dáng vẻ của hai tên này
cực xấu xí, mũi nhỏ mắt ti hí không chút phóng khoáng, không cần nghĩ
cũng biết chúng muốn chờ tinh thú đánh nhau tới lưỡng bại câu thương mới chạy ra chiếm tiện nghi, đúng là không biết xấu hổ.” Mạc Phi nhíu mày,
thực bất mãn nói.
Nhóm Đới Nhiêu nghe thấy lời Mạc Phi thì tập
thể vô ngữ. Tân Minh Nguyệt liếc mắt, thầm nói, Mạc Phi này chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn a.
Hoàng kim
quả vừa rơi vào nhóm tinh thú, tinh thú lập tức quên đi sự tồn tại của
Đường Thiên Thánh cùng Chu Thành, bắt đầu vì tranh đoạt hoàng kim quả mà chém giết thảm thiết.
Chu Thành ẩn núp ở một bên, định chờ đến
khi đám tinh thú đánh xong mới xuất thủ, Đường Thiên Thánh dĩ nhiên cũng có chủ ý giống vậy.
Hoàng kim giao nhanh chóng áp chế bốn con tinh thú khác, chiếm được hoàng kim quả.
Bốn tinh thú cấp chín phát hiện mình không phải đối thủ của hoàng kim giao thì lập tức liên hiệp ngăn chặn hoàng kim giao.
Mặc dù hoàng kim giao là tinh thú mạnh nhất nhưng song quyền khó chọi lại
tứ thủ, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong, bị thương không nhẹ.
Cùng đường không biết làm sao, hoàng kim giao chỉ có thể giống như Đường
Thiên Thánh tạm thời vứt bỏ hoàng kim quả để tạm thời giữ mạng.
Hoàng kim giao vừa ném hoàng kim quả ra, bốn con tinh thú vốn không có quan hệ liên minh vững chắc lập tức tan rã.
Già thiên tước ngậm lấy hoàng kim quả bay vút lên bầu trời.
Ba tinh thú cấp chín còn lại thấy hoàng kim quả rơi vào tay già thiên tước lập tức chen lấn sáp tới.
Thấy cảnh này, Chu Thành lập tức phóng ra đuổi theo.
Sắc mặt Mạc Phi biến đổi: “Hoàng kim quả rơi vào tay già thiên tước rồi,
con chim kia đang ngậm hoàng kim quả bay loạn xạ, Chu Thành đang đuổi
theo.”
“Đường Thiên Thánh đâu?” Thiên Diệp có chút cấp bách hỏi.
Mạc Phi nhếch khóe miệng, có chút giễu cợt nói: “Tên kia vận may không tốt lắm, bị hoàng kim giao nhắm tới.”
Thiên Diệp cười lạnh: “Đáng đời.”
Tân Minh Nguyệt đứng bên cạnh Đới Nhiêu, lén dùng khuỷu tay huých đối phương: “Đới sư nuội, ngươi có quan sát được gì không?”
Đới Nhiêu tiếc nuối lắc đầu: “Không có, ta chỉ cảm nhận được vài cỗ năng
lượng dao động kịch liệt, hẳn là mấy con tinh thú cấp chín đang giao
đấu.”
Tân Minh Nguyệt nhìn Mạc Phi, sau đó có chút nghi ngờ nhìn
Đới Nhiêu: “Mạc Phi tựa hồ thấy được thấy nhiều thứ, sư muội không phải
cũng là thuật sư tinh thần cấp tám như Mạc Phi sao?”
Đới Nhiêu lắc đầu: “Đồng cấp cũng phân chia mạnh yếu, linh hồn lực của Mạc Phi sư huynh mạnh mẽ hơn ta nhiều.”
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Đới Nhiêu, Tân Minh Nguyệt biết Đới Nhiêu không phải đang nói đùa.
Liếc nhìn Mạc Phi, trong lòng Tân Minh Nguyệt có chút phòng bị, năng lực
quan sát của Mạc Phi mạnh như vậy, hành động của bọn họ trước đó nói
không chừng hoàn toàn nằm trong tầm quan sát của Mạc Phi, Đường Thiên
Thánh hẳn không ngờ hết thảy những gì mình làm đều bị người khác giám
thị đi.
Đường Thiên Thánh vốn cũng muốn đuổi theo già thiên tước, thế nhưng hoàng kim giao lại hất đuôi quất về phía hắn, hoàng kim giao
mơ hồ nhận ra Đường Thiên Thánh là người lừa mình, liền hận hắn thấu
xương, sau khi phát hiện tung tích Đường Thiên Thánh liền phát cuồng
xông lên đánh.
Bị hoàng kim giao bức ép không ngừng lùi về sau,
con ngươi Đường Thiên Thánh lóe lên một tia phẫn nộ, ném ra một lọ dược
đen xì, hoàng kim giao phát ra tiếng kêu chói tai, vứt bỏ Đường Thiên
Thánh bỏ chạy thục mạng.
“Đường Thiên Thánh dùng một lọ thuốc màu đen hù hoàng kim giao chạy mất rồi, đó là dược tề gì vậy?” Mạc Phi ngưng trọng hỏi.
Đới Nhiêu suy tư một chút, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Có thể là dược tề ăn mòn.”
“Dược tề ăn mòn?”
Đới Nhiêu gật đầu: “Đúng vậy, dược tề ăn mòn có thể ăn mòn vết thương của
tinh thú, làm thương thế của nó nhanh chóng trở nên nặng hơn.”
“Loại dược tề này một khi dính vào vết thương thì máu trên vết thương sẽ biến thành màu đen à?”
“Đúng vậy.”
Mạc Phi híp mắt: “Đúng rồi, dược tề ăn mòn có tác dụng với người không?”
Đới Nhiêu biến sắc, gật đầu: “Có.”
Mạc Phi có chút cứng ngắc nói: “Thiên Diệp, nếu gặp tên Đường Thiên Thánh kia, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Đới Nhiêu mím môi: “Mạc Phi, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy, dược tề ăn mòn là dược tề cấp chín, tinh thảo cần dùng rất hiếm, tỉ lệ thành công cũng không cao, Đường Thiên Thánh đã dùng một lọ rồi, chưa chắc
còn.”
Mạc Phi lắc đầu: “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!”
“Dược tề ăn mòn có thể ăn mòn vết thương, vậy nếu không bị thương thì sao?” Lâu Vũ hỏi.
Đới Nhiêu nhíu mày: “Nếu đối phương bị thương thì hiệu quả sẽ rất tốt,
nhưng nếu không bị thương thì hiệu quả dược tề sẽ không lớn.”
“Vậy thì không thành vấn đề.” Lâu Vũ nhàn nhạt nói.
Đới Nhiêu xụ mặt, cười lạnh: “Không thành vấn đề, ngươi tự phụ thật đấy, ngươi xác định mình sẽ không bị thương à?”
Lâu Vũ nhún vai, nhàn nhạt đáp: “Ta không giống nha đầu da non thịt mềm như ngươi.”
Đới Nhiêu tức giận nói: “Da dày thịt béo như ngươi có quái gì mà đắc ý chứ?”
…
Bên ngoài bí cảnh, linh hồn chi hỏa của các học viện không ngừng dập tắt đưa tới một trận chấn động lớn.
“Bí cảnh lần này quá quỷ dị.” Nhiếp Hưng Hải nhíu mày nói.
Đổng Nguyệt nhìn béo viện trưởng cùng gầy viện trưởng, khóe miệng giật giật, thực hiếm khi gầy tong teo cùng béo chết bầm lại nhất trí một vấn đề
như vậy.
Thấy thảm trạng của những học viện khác, phó viện trưởng học viện Thiên Hà cùng nhóm đạo sư lòng nóng như lửa đốt rối rít đuổi
theo béo viện trưởng hỏi tình huống, cơ mà hỏi gì béo viện trưởng cũng
bảo không biết làm tất cả mọi người đều dùng ánh mắt có chút quái dị
nhìn lão.
Thấy đám viện trưởng ở xung quanh đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, mặt béo viện trưởng hơi nóng lên.
“Mệnh Vô Thường đại sư tới, Mệnh đại sư tới.” Một trận huyên náo truyền tới.
Nghe thấy Mệnh Vô Thường tới, béo viện trưởng lập tức phấn chấn tinh thần:
“Mệnh Vô Thường tới rồi, thực tốt quá, ta phải tìm hắn hỏi xem vận thế
đám đồ đệ của ta thế nào.”
Mệnh Vô Thường là chiêm tinh sư nổi danh nhất hoàng thành, lời Mệnh Vô Thường nói ra hơn phân nửa sẽ trở thành sự thực.
Gầy viện trưởng nhìn béo viện trưởng, có chút quái dị hỏi: “Ngươi muốn đi
hỏi Mệnh Vô Thường à? Không phải ngươi nói hắn chỉ là đồ lừa bịp cả ngày chỉ giỏi ăn không nói có lừa gạt người khác, mấy kẻ tới tìm hắn đều là
đồ ngu à?”
Béo viện trưởng căm phẫn nhìn gầy viện trưởng: “Ngươi
nói bậy bạ gì vậy, ta nói mấy lời ấy khi nào, ta rất tôn kính Mệnh đại
sư nha.”
Nhiếp Hưng Hải: “…nhiều năm như vậy rồi mà phong cách nói có thành không của ngươi vẫn không thay đổi chút nào.”
Béo viện trưởng cao ngạo hừ một tiếng: “Ta không thèm nói chuyện với ngươi.”
Béo viện trưởng hí hửng chạy tới chỗ Mệnh Vô Thường, có chút cấp bách hỏi:
“Đại sư, đại sư, ngươi xem giúp ta xem mấy đứa đồ đệ của ta thế nào rồi. Chúng ổn không?”
“Sinh tử có mệnh phú quý do trời, thí chủ an tâm đừng nóng vội, hết thảy đều có số mạng.” Mệnh Vô Thường ung dung thong thả nói.
Béo viện trưởng giật giật khóe miệng, hận không thể nhào tới bóp cổ Mệnh Vô Thường, lão quỷ chết tiệt này vẫn luôn nói chuyện quái gở như vậy, nói
chẳng khác nào chưa nói.
“Mệnh đại sư, hay là ngươi tính giúp ta một chút xem đám đồ đệ của ta… còn thở không?” Béo viện trưởng khẩn trương xoa xoa tay.
“Dữ nhiều lành ít, dữ nhiều lành ít…” Mệnh Vô Thường còn chưa lên tiếng, con vẹt đậu trên bả vai hắn đã lớn tiếng nói.
Béo viện trưởng có chút hung ác nhìn con vẹt của Mệnh Vô Thường, phó viện
trưởng học viện Thiên Hà lật đật chạy tới nhét một viên tuyết liên tử
cho con vẹt, con vẹt lập tức sửa lời: “Hết thảy đều tốt.”
Phó viện trưởng lập tức thở phào một hơi, con vẹt của Mệnh Vô Thường cũng có chút huyền diệu, có thể xem được lành dữ.
Vẹt thích ăn tuyết liên tử, trước khi ăn tuyết liên tử, vô luận hỏi gì nó
đều nói là dữ nhiều lành ít, sau khi ăn thì nó sẽ trả lời gần với chân
tướng nhất, mặc dù không chuẩn xác trăm phần trăm nhưng cũng đúng tám
phần.
Nhìn con vẹt được nuôi đến da lông mướt mượt, bụng căng
tròn xoe, béo viện trưởng nhịn không được có chút cáu kỉnh, thầm nói,
tên Mệnh Vô Thường này hết ăn lại uống thì thôi đi, lại còn mang theo cả con chim này ăn ké, xem vóc người béo tròn của nó thì biết đã lừa gạt
biết bao nhiêu người.
Nhiếp Hưng Hải đẩy béo viện trưởng ra hỏi: “Mệnh đại sư, ngươi có biết được bên trong xảy ra chuyện gì không?”
Mệnh Vô Thường thở dài thật sâu đáp: “Ta hao tổn ba năm nguyên thọ, tính
được sau ba tháng nữa bí cảnh Nhạc Hằng sẽ phát sinh nổ mạnh, sau đó
hoàn toàn bị hủy diệt, đây là cơ hội cuối cùng được tiến vào bí cảnh.
“Mệnh đại sư, ngài biết vì sao học viên vào bí cảnh lại chết nhiều như vậy không?” Đổng Nguyệt tiến tới hỏi.
“Tinh thú cấp cao trong bí cảnh ý thức được bí cảnh đã sắp hủy diệt nên khá nóng nảy.”
“Lần bí cảnh này có phải đặc biệt nguy hiểm không?” Đổng Nguyệt khẩn trương hỏi.
Mệnh đại sư gật đầu đáp: “Quả thật như vậy, bất quá cơ hội cũng gia tăng,
trải qua sóng gió nguy hiểm như vậy, chỉ có người ưu tú nhất, may mắn
nhất mới có thể sống sót.”