Tô Vinh nhịn không được nhìn chằm chằm Mạc Nhất đánh giá một phen, Mạc
Nhất cũng nhìn Tô Vinh: “Tô thiếu, trên mặt ta nở hoa à? Sao ngươi cứ
nhìn ta chằm chằm vậy?”
“Không có.” Tô Vinh có chút xấu hổ nói.
Mạc Nhất cười: “Không có thì tốt rồi.”
…
Mạc Phi sắc mặt đen xì như đít nồi đi ra, Mạc Nhất liền bước tới hỏi: “Thiếu gia, ngươi ngủ không ngon à?”
Mạc Phi buồn rười rượu: “Không quen giường.”
Mạc Nhất thấy Lâu Vũ rời đi, liền hứng thú hỏi Mạc Phi: “Thiếu gia, dáng người tam hoàng tử đẹp không?”
“Xấu muốn chết, thắt lưng thô như thùng nước, chân to như chân voi, quan
trọng nhất là… không có ngực a! Xấu, quả thực là quá xấu.”
Mạc Nhất: “…”
Tô Vinh: “…”
Tô Vinh khụ hai tiếng nói: “Mạc thiếu, ăn cơm thôi.”
Mạc Phi lập tức vui vẻ: “Tốt quá! Ta thích ăn cơm nhất.”
Tô Vinh: “…”
Nhìn Mạc Phi ăn ngấu ăn nghiến, Mạc Nhất nói: “Thiếu gia, còn năm ngày nữa
là học viện hoàng gia khai giảng, ta có tìm được mấy bộ đề trên mạng,
ngươi có thể làm thử một chút, tuy lâm trận mới mài gươm là quá muộn
nhưng ít ra vẫn tốt hơn không mài.”
Mạc Phi gật đầu: “Ừm, chốc ta làm thử xem.”
Nhìn hơn ngàn bộ đề thi, đầu Mạc Phi muốn nổ tung.
“Nhiều vậy à?” Mạc Phi đau khổ nói.
Nhìn biểu tình Mạc Phi, Mạc Nhất nói: “Còn mấy ngàn bộ nữa, đây là mấy bộ ta lựa ra.”
“Người ta nói biển học vô bờ, này là tiết tấu muốn ta chết chìm a!” Mạc Phi buồn rầu nói.
Mạc Phi làm thử một bộ đề thi, sau khi so đáp án, Mạc Phi cùng Mạc Nhất nhìn chằm chằm số điểm hiện trên màn hình.
“Lịch sử tinh tế 37 điểm, dược tề học 64 điểm, toán học tinh tế 44 điểm, văn
học tinh tế 24 điểm… thiếu gia, khả năng thụt lụt của ngươi thực lợi hại a!”
Mạc Phi đen mặt nói: “Không có khả năng.” Mạc Phi thực hoài nghi nhìn màn hình: “Hệ thống chấm điểm nhất định có vấn đề.”
Mạc Nhất bất đắc dĩ nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, hệ thống điểm vô cùng chính xác, không có vấn đề.”
“Ta không tin, ngươi làm thử một đề coi.”
Thành tích Mạc Nhất vừa xuất hiện, Mạc Phi liền chấn kinh, cư nhiên toàn bộ
đều cao hơn sáu mươi điểm, sao trước giờ hắn không biết bên cạnh mình là học bá nhỉ?
…
Lâu Vũ vừa mới bước vào, Mạc Phi lập tức bật dậy, cười tươi như hoa nói: “Tam hoàng tử, ngươi đã trở lại a!”
Lâu Vũ gật đầu: “Ừm.”
“Ngươi có đói bụng không? Ta chuẩn bị thức ăn cho ngươi nha?”
“Không đói.”
“Ngươi mỏi vai không? Ta giúp ngươi bóp vai nha?”
“Không cần.”
“Ngươi có nóng không? Ta quạt cho ngươi nha?”
“Không cần!”
… …
“Sao cái gì ngươi cũng không cần hết vậy?” Mạc Phi có chút buồn rầu nói.
“Vô sự bất đăng tam bảo điện, có chuyện gì nói đi.” Lâu Vũ nhìn Mạc Phi nói.
Mạc Phi có chút xấu hổ nói: “Là thế này, chiều nay ta có làm thử mấy bộ đề thi, thành tích… không được tốt cho lắm.”
Tô Vinh cười thầm, đâu chỉ không được tốt cho lắm, rõ ràng là đáng sợ a!
Lâu Vũ híp mắt: “Cho nên, ngươi phải quyết tâm phấn đấu.”
Mạc Phi cười ha hả: “Quyết tâm phấn đấu là đương nhiên rồi, ta muốn nói là
thành tích của ta không được tốt lắm nhưng Nhất Nhất thì khác, hắn chính là học bá a! Ngươi có cách nào để Nhất Nhất tiến vào học viện hoàng gia không?”
Lâu Vũ ngẩng đầu nhìn Mạc Phi: “Ngươi nghĩ học viện
hoàng gia là hậu viện nhà mình à?” Học viện hoàng gia là một trong mười
học viện quý tộc hàng đầu, hàng tá người tranh nhau bể đầu để có vé vào.
Mạc Phi gãi gãi đầu: “Đương nhiên không phải.”
“Vậy sao ngươi dám đề ra yêu cầu phi lý như vậy?” Lâu Vũ lạnh lùng nói.
Mạc Phi cau mày: “Ta mạo hiểm sinh mệnh gả cho ngươi, ngươi không thấy mình nên bồi thường cho ta một chút à? Người ta cao thượng như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm động à?”
Nhìn Mạc Phi một lúc lâu, Lâu Vũ mới nói: “Trong tay ta chỉ có một vé dự thính thôi.”