“Thiếu gia, ngươi cứ bị từ hôn như vậy mãi trông cứ như ngươi không có sức quyến rũ ấy!” Mạc Nhất thử hỏi.
Mạc Phi lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, làm gì có chuyện ta không có mị, ngươi quên trước đó có hai huynh đệ vì muốn kết hôn với ta mà đánh nhau tới ta chết ngươi sống à?”
Mạc Nhất gật gật đầu: “Ân, có chuyện như vậy.”
Mấy tháng trước Mạc Dương muốn liên hôn với xí nghiệp Đông Phong của Tề
gia, Tề gia có một cặp thiếu gia song sinh, hai vị thiếu gia này lớn lên giống như đúc, nghe nói từ lúc chào đời đã gây hỗn loạn một phen, vì
thế lúc tỉnh táo lại mọi người không thể phân biệt được ai là ca ca ai
là đệ đệ.
Sau khi lớn lên, vì tranh đoạt cái danh ca ca, mỗi tháng hai huynh đệ đều đánh nhau vài trận.
Lúc Mạc gia cùng Tề gia quyết định liên hôn, gia chủ Tề gia nói với hai huynh đệ là sẽ để ca ca kết hôn.
Hai huynh đệ đều cảm thấy mình là ca ca nên ngày thân cận cả hai đều tới.
Ngày đó Mạc Phi vẽ một cái bớt đỏ trên mắt, răng nhuộm ố vàng, trên người
lại xịt một loại nước thuốc hôi chết người không đền mạng, dọa hai huynh đệ kia sợ tới mức hồn bay phách tán.
Nghe nói sau khi trở về, hai huynh đệ nọ không bao giờ giành làm ca ca nữa, bắt đầu tranh nhau làm đệ đệ.
Mạc Phi cười đắc ý: “Ta đã nói rồi, làm gì có chuyện ta không có sức quyến
rũ, ngươi không biết hai huynh đệ kia thảm cỡ nào đâu, nghe nói nằm
trong y viện suốt một tháng.”
Mạc Nhất gật gật đầu: “Đúng đúng! Thiếu gia rất lợi hại, nghe nói lần đó suýt chút nữa nháo tới mất mạng.”
‘Ầm’ Cửa bị mở tung.
Một nữ nhân sang trọng xinh đẹp quắc mắt trừng trừng đứng ngoài cửa.
Mạc Phi ừng ực một tiếng, nuốt đồ ăn trong miệng xuống.
“Tên hỗn đản chết tiệt nhà ngươi lại làm cái gì vậy hả, tại sao Lâm gia lại
từ hôn!” Lâm Tịch dữ tợn nói, bộ dáng như bóp chết Mạc Phi.
Mạc Phi xấu hổ cười: “Cái này sao ta biết! Ta cũng đâu phải con giun trong bụng Lâm nhị thiếu.”
Lâm Tịch cười lạnh: “Nghe nói ngươi mang thai.”
Mạc Phi nhăn mặt: “Chuyện này tuyệt đối là vu khống, bản thiếu gia băng thanh ngọc khiết, sao có thể mang thai được!”
Lâm Tịch nghiến răng: “Ngươi đúng là chiêu trò gì cũng nghĩ ra được, mang
thai cũng dám giả, sao không giả chết luôn đi! Nga, ta nhớ rồi, ngươi
đâu phải chưa từng giả chết a, trước đó ngươi từng giả bệnh lao còn gì,
ngươi đã sắp chết rồi, cứ ở trong nhà làm chi cho lãng phí lương thực.”
Mạc Phi lập tức bổ nhào tới chỗ Lâm Tịch, nước mắt nước mũi cọ lên trang
phục sang trọng của mụ ta: “Nương a, sao ngươi có thể để mặc ta chết như vậy a! Ngươi chính là thân nương của ta a.”
Lâm Tịch ghê tởm
lùi về sau vài bước, đẩy Mạc Phi ra: “Ngươi nghĩ mình có giá lắm chắc mà bày đặt chê người này chán người kia, với bộ dáng này ai xem trọng
ngươi được?”
Mạc Phi nhịn không được có chút tức giận, xú nữ nhân chết tiệt này, tiền thế hắn rất được hoan nghênh, nữ nhân chờ hắn liếc
mắt có thể xếp cả con phố, xú nữ nhân này cư nhiên xem thường hắn như
vậy.
Lâm Tịch xoay người bỏ đi, trước khi đi còn quay đầu lại
liếc mắt một cái: “Ngươi kén chọn như vậy là vì muốn chờ Âu Dương Kỳ
đúng không? Ngươi chết tâm đi, người ta sớm đã không cần ngươi, ngươi cứ sáp sáp tới chỉ giỏi chướng mắt người ta.”